Chương 58: Tổ đội đi săn
Bạch Lạc Sơn vẫn luôn không rời mắt khỏi anh, đôi chân mày cũng bất giác nhăn lại, bàn tay khẽ sờ lên gương mặt vừa nhiều hơn một chút thịt. Lạnh, đó là những gì anh cảm nhận được.
Suy nghĩ trong chốc lát anh liền lặng lẽ nằm lên giường, nhẹ nhàng kéo cơ thể lạnh băng của ai đó vào lòng để sưởi ấm.
Trần Phóng cảm nhận được hơi ấm liền vô thức nhích lại càng gần nguồn nhiệt càng tốt, đến cuối cùng cả gương mặt của Trần Phóng đều áp hết lên ngực của Bạch Lạc Sơn. Đôi tay lạnh ngắt cũng không ngừng tìm nơi chui vào, cuối cùng... nằm gọn trong bàn tay ấm áp của Bạch Lạc Sơn mới thôi mò mẫm tìm cách chui vào áo của anh.
Hai người nằm áp sát vào nhau, hơi ấm và mùi hương tràn vào khoang mũi khiến máu trong người Bạch Lạc Sơn như muốn sôi lên, nơi nào đó tự nhiên ngẩng cao đầu khiến hơi thở của anh càng thêm dồn dập. Cố gắng áp chế cỗ cảm xúc kỳ lạ kia, Bạch Lạc Sơn cả người có chút cứng đờ mà ôm lấy ai kia thật lâu, mãi cho đến khi nhận thấy người kia đã ấm hơn, hơi thở cũng đều đều và gương mặt đã hồng hào hơn liền nhẹ nhàng rời khỏi, chỉnh lại tư thế giúp người kia rồi sau đó rời đi như chưa từng đến.
Khi Trần Phóng tỉnh dậy đã qua buổi trưa, anh đưa tay xoa xoa mi tâm.
Rồi nhìn lại nơi mình đang nằm, anh bật người ngồi dậy, chăn từ trên người cũng thuận theo đó mà trượt xuống, một mảng ngực trần dần lộ ra. Anh nhớ rõ mình đang tắm thì trời đất bỗng dừng quay cuồng rồi sau đó mất đi ý thức...
Trần Phóng thất thần mất ba giây - "..."
Cúi xuống nhìn lại mình... cái gì cũng không có mặc - "..." - Gương mặt của anh chậm rãi đỏ lên.
Thật lâu sau Trần Phóng mới thoát khỏi trạng thái mộng bức kia, thử cảm nhận cơ thể không có vấn đề gì liền dứt khoát rời giường, mặc quần áo chỉnh tề rồi bước ra phòng khách. Ngay lập tức anh đã bắt gặp thân ảnh lười nhát đang dựa người vào sopha thả hồn nhìn ra vũ trụ mênh mông. Bên cạnh là bữa trưa đã được che đậy kín kẽ, rõ ràng người này đang đợi anh cùng ăn. Ừm, có lẽ vậy, áp chế cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, sau đó ném nó vào sọt rác, Trần Phóng tỏ ra vô cùng bình tĩnh mà tiến lại.
Ngay khi anh đang muốn lên tiếng thì một cơn ho kéo đến - "Khụ! Khụ! Khụ!"
Bạch Lạc Sơn bị làm cho giật mình vội hồi hồn nhìn sang, nét mặt ngay sau đó liền đanh lại lạnh giọng nói - "Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi sao? Cậu mau đến đây, còn đứng đó làm gì?"
Trần Phóng đè nén cơn ho tiến về phía đối diện ngồi xuống, lời còn chưa nói đã thấy Bạch Lạc Sơn mở nắp tô canh còn nóng bốc khói rồi múc một chén canh, sau đó đưa tới trước mặt anh.
Bạch Lạc Sơn mặt lạnh nói - "Cậu mau ăn đi cho ấm người, cậu cũng được lắm, thật uổng công cậu làm bác sĩ lâu như vậy mà ngay cả đến bản thân cũng không biết tự chăm sóc!" - Anh rất muốn nói "nếu không có tôi thì cậu biết hậu quả thế nào không"? Nhưng mà đoạn sau đó... có hơi ngượng ngùng nên thôi.
Trần Phóng câm nín nhìn sang chỗ khác lặng lẽ uống canh - "..." - Anh không muốn bàn sâu về vấn đề này, còn nói nữa chắc anh độn thổ luôn quá.
Thấy bộ dáng mèo nhỏ ngoan ngoãn của Trần Phóng, lúc này Bạch Lạc Sơn mới hài lòng dùng cơm, bụng của anh cũng đã sớm đói đến xẹp lép.
Dùng cơm xong trần Phóng liền bị Bạch Lạc Sơn xem như bệnh nhân mà bắt đi kiểm tra tổng quát, sau khi biết nghiên nhân thì sạc cho một tràn, sau đó còn tiêm thêm một mũi thuốc mới hài lòng thả người.
Quay lại với một diễn biến khác, tại một nơi khác trên tinh cầu thủ đô, có một người đang vô cùng giận dữ mà gầm lớn - "Rốt cuộc cái lũ vô dụng đó biến đi đâu rồi? Kế hoạch lần này không được phép thất bại, mau nói cho ta nghe lần cuối các ngươi liên lạc thì bọn chúng đang ở đâu?"
Tên thuộc hạ cung kính đáp - "Theo toạ độ cuối cùng nhận được thì bọn họ đã thành công đi vào từ vành đai sao vỡ, tiến vào khu quản hoạt của liên minh sẵn sàng phối hợp, nhưng sau đó lại bỗng dưng mất liên lạc, chúng tôi vẫn chưa có cách nào liên lạc được với bọn họ."
Tên thủ lĩnh đập mạnh tay lên bàn - "Một lũ vô dụng, lẽ nào cả một băng đều cùng nhau biến mất vào không khí à? Thật vô lý, mau tra xét thật kỹ cho ta."
Tên thuộc hạ đáp - "Tuân lệnh." - Rồi nhanh chóng quay người rời đi.
Dường như nhớ tới điều gì đó, tên thủ lĩnh thoáng chốc thay đổi thái độ, im lặng đi đến bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời cao nhếch môi cười - "Tao sẽ cho chúng mày có đi mà không có về, cứ đợi đó!"
Quay trở lại với phi thuyền Tuyết Ưng, chuyến hành trình kéo dài năm ngày cuối cùng cũng kết thúc, khi bọn họ đến nơi thì trời cũng đã tối, vì lý do an toàn nên phi thuyền sẽ không hạ cánh mà sẽ bay lơ lửng trên không trung, rạng sáng hôm sau sẽ xuất phát.
Cách đó không xa là một phi thuyền tư nhân cũng sang trọng không kém, hiển nhiên là nó cũng vừa mới đến và sẽ bay lơ lửng trên không để đảm bảo an toàn, đôi bên đã nhận thức nhau, gửi tín hiệu chào hỏi đối phương.
Buổi tối hôm nay trong phi thuyền Tuyết Ưng có một buổi họp mặt nho nhỏ.
Vương Thiên Hành ngồi vào vị trí chủ toạ, hai bên trái phải lần lượt là Tiết quản gia, Bạch Lạc Sơn, Trần Phóng, Lâm Hàn cũng được đặt cách ngồi chung bàn, bên đối diện là hai đội trưởng đội cận vệ.
Nhìn một bàn đầy ắp thức ăn do chính tay đầu bếp đỉnh đỉnh đại danh nấu ra, nhưng Lâm Hàn, Trần Phóng, Bạch Lạc Sơn một chút thèm ăn đều không có. Hai người vô thức đưa mắt nhìn Lâm Hàn lặng lẽ tìm sự an ủi, Lâm Hàn cũng đưa mắt nhìn hai người cười khổ. Cậu cũng đau khổ không kém mà.
Khi mọi người đã an vị, Vương Thiên Hành đảo mắt nhìn một lượt sau đó mới chậm rãi mở lời - "Hôm nay ta mời mọi người đến cốt là muốn mọi người dùng cơm tối cùng nhau, nhân tiện ta cũng muốn thông báo cho mọi người về kế hoạch ngày mai."
Mọi người lập tức nghiêm túc lắng tai nghe.
Vương Thiên Hành nói tiếp - "Kế hoạch đi săn lần này có một chút thay đổi, ngày mai chúng ta sẽ trực tiếp tiến vào rừng mà không dùng cơ giáp."
Nghe đến đây mọi người đều cả kinh, đội trưởng đội cận vệ lòng như lửa đốt liền cất tiếng can ngăn - "Thiếu gia, việc này ngàn lần không được. Tôi không tán thành, như thế rất nguy hiểm!" - Cuồng Dã Tinh là nơi nào chứ, sơ sẩy một cái là xanh cỏ chứ chả đùa.
Vương Thiên Hành nhìn ông ôn hoà đáp - "Không việc gì, chúng ta sẽ không đi vào quá sâu. Khi nào có nguy hiểm thì giải phóng cơ giáp cũng không muộn. Lần này chúng ta chỉ đem theo vài "bảo tiêu" mà thôi. Thời gian trước mắt sẽ ở lại đây năm ngày, ta cũng muốn trải nghiệm một chút cảm giác mới lạ."
Đội trưởng đội vận vệ 1 khẽ trầm ngâm - "Việc này..." - Tuy việc này có tính nguy hiểm nhất định nhưng bọn họ cũng không phải hạng người tầm thường, năng lực thấp kém. Nhưng mà chỉ mang theo vài người thì...
Đội trưởng đội cận vệ 2 dứt khoát tán thành - "Nếu thiếu gia đã quyết định như thế tôi cũng không có ý kiến, chúng tôi sẽ cử người có thực lực mạnh nhất đi cùng mọi người." - Ông vô cùng tin tưởng vào khả năng của thiếu gia nhà mình, lại thêm một Bạch Lạc Sơn thâm sâu khó lường thì ông rất yên tâm.
Đối với sự tin tưởng này, Vương Thiên Hành hài lòng gật đầu.
Đội trưởng đội cận vệ 1 cũng không còn ý kiến gì nữa - "Thôi được, tôi không có ý kiến."
Lâm Hàn nghe nói đến việc đi săn hai mắt liền phát sáng nhìn sang Vương Thiên Hành, mặc dù cậu biết khả năng cậu được đi là không cao nhưng mà cũng không phải khơi khơi mà cậu được ngồi ở đây, cho dù có ngốc thì cũng có thể suy đoán ra nha.
Trần Phóng cũng rất hứng thú nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh như không, anh biết họ cũng không tiện dẫn theo một người ngoài, nhất là một người giữa đường xuất hiện như anh. Nhưng không sao, anh vẫn có cách để tham gia cuộc đi săn này. Khoé môi khẽ nâng lên một đường cong nhỏ khó phát hiện, quân át chủ bài của anh đến rồi.
Bạch Lạc Sơn lại ôm một tâm tư trái ngược, một chút hứng thú đều không có, lặng lẽ thở dài ai oán trút giận lên món thịt dị thú trong đĩa của mình. Anh biết với tính cách của Tiết quản gia chắc chắn sẽ không cho Trần Phóng đi cùng.
Tiết quản gia vẫn lặng lẽ quan sát nét mặt của mỗi người, con ngươi sâu thẳm lóe lên ý cười rồi nhanh chóng biến mất - "Khụ... trong chuyến đi lần này ngoài thiếu gia, bác sĩ Bạch, vài bảo tiêu ra sẽ có thêm Lâm Hàn. Không biết bác sĩ Trần có muốn đi cùng chúng tôi không?"
Lâm Hàn được điểm danh liền ngơ ngác nhìn Tiết quản gia với đôi mắt lấp lánh, biểu tình vừa muốn nhảy cẫng lên vừa kiềm chế bản thân phải thật bình tĩnh - "Ngài nói thật... thật ạ? Tôi cũng được đi sao?" - Cậu không ngờ Tiết quản gia vậy mà lại đồng ý cho một tên vô dụng như mình đi theo.
Tiết quản gia ôn hoà nhìn sang cậu, lại liếc mắt nhìn con Lôi khuyển cấp sáu đang gối đầu lên đùi cậu vẫn đang đưa mắt nhìn sang đầy cảnh giác đáp - "Phải." - Đối với khả năng nấu nướng của Lâm Hàn ông vô cùng tin tưởng, nhìn Leon ông liền hiểu. Chính vì vậy ông mới chấp nhận cho Lâm Hàn đi với vai trò là đầu bếp.
Lâm Hàn cười càng rỡ hơn - "Cảm ơn quản gia, cảm ơn Thiếu gia!" - Cậu rối rít cảm ơn hai người đã rộng rãi mà cho cậu đi cùng. Sau đó đưa mắt nhìn sang Trần Phòng đầy kích động, vui mừng nói - "Phóng ca anh cũng sẽ cùng đi chứ?" - Dĩ nhiên là cậu muốn anh đi cùng rồi, đây là một dịp vô cùng hiếm có.
Bạch Lạc Sơn không dấu vết lắng tai nghe.
Trần Phóng không nhanh không chậm nhìn sang Lâm Hàn, Vương Thiên Hành, cuối cùng nhìn sang Tiết quản gia nở một nụ cười đúng mực nói - "Nếu Tiết quản gia và Vương thiếu đây đã có lời mời thì tôi cũng không khách sáo nữa. Cảm ơn hai vị!"
Tiết quản gia hài lòng gật đầu, ánh mắt không dấu vết liếc nhìn sang Bạch Lạc Sơn vẫn một bộ không liên quan đến mình.
Lâm Hàn và Trần Phóng đưa mắt nhìn nhau ý cười càng thêm sâu.
Bạch Lạc Sơn im lặng dùng nữa tối - "..." - Khoé môi khẽ nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống như chưa từng bán đứng tâm tình của chủ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top