Chương 56: Tự tìm đường chết

Maco sau khi vô duyên vô cớ bị đánh cho phọt máu mồm thì khi tỉnh dậy liền chửi rủa không ngừng. May mắn thay phòng giam lại cách âm rất tốt cho nên hắn có gào khản giọng cũng chẳng ai nghe.

"Cạch!" - Cánh cửa kim loại tách sang hai bên, Maco thoáng nở nụ cười rồi lập tức phẫn nộ, trừng mắt về kẻ đi vào sau cùng.

Hắn đảo mắt nhìn qua hai người, cảnh giác nói - "Các ngươi muốn gì?"

Việc cần nói hắn cũng bị bứt phải nói bằng sạch rồi còn gì? Hay là... bên kia đã can thiệp khiến lũ khốn này biết sợ nên đến cầu xin hắn ư? Nếu không thì cũng không để mỹ nhân đến hầu hạ hắn. Nghĩ thế mắt hắn liền loé lên sự đắc ý không hề che giấu.

Một thanh niên nhã nhặn, bộ đang cực kỳ xinh đẹp động lòng người bước đến trước mặt hắn, dục vọng bỗng chốc bị khơi gợi hắn liền bỏ qua tên phía sau. Đảo ánh mắt thèm thuồng nhìn khắp người thanh niên xinh đẹp trước mặt.

Trần Phóng nhận được tầm nhìn ghê tởm liền nổi hết một tầng da gà, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt - "Anh không cần phải sợ, tôi không muốn gì ở anh cả. Chỉ cần anh trả lời vài câu hỏi nhỏ của tôi thì tôi đảm bảo sẽ thả anh an toàn rời khỏi đây, anh ta có thể làm chứng. Bây giờ tôi rất muốn biết anh có còn nhớ Lâm Hàn, cái người mà anh đã gặp lúc lên tàu chứ?"

Mặc dù hắn vẫn bán tín bán nghi nhưng nghĩ lại thì hắn đúng là cũng không có lựa chọn nào khác, hơn nữa vấn đề này cũng không có gì to tác. Maco nhớ ra Lâm Hàn liền đáp ngay lập tức - "Nhớ chứ, nhưng nó chỉ là món đồ chơi ta đã chơi đến chán rồi. Chỉ có em nhìn thuận mắt hơn, theo ta đi ta sẽ cho em mọi thứ em muốn. Chỉ cần ta có thể thoát khỏi nơi này, ta nhất định cho em những gì quý giá nhất. Sau lưng ta còn có Mục gia, ai dám làm gì được ta." - Vừa nói hắn vừa đưa bàn tay tham lam muốn sờ lên gương mặt thanh tú kia.

Nụ cười trên môi Trần Phóng càng sâu sắc hơn, tiện tay gạt rớt cái tay bẩn thỉu kia sang một bên - "Vậy anh nói xem... anh đã làm gì cậu ta? Nghe có vẻ như giữa hai người có rất nhiều chuyện thú vị, anh có thể kể lại cho tôi nghe một chút không?"

Bạch Lạc Sơn im lặng đứng một bên, nhiệt độ quanh anh đã hạ thấp xuống một độ.

Maco bị mỹ nhân đánh đau cũng không buồn chấp nhặt, đang mơ đẹp rằng mình nắm kèo trên liền bày ra bộ dáng bề trên thông thả ngã người vào ghế hất cằm nhìn Trần Phóng - "Em quen thằng nhóc đó sao? Hừ nếu em muốn biết thì đến đây, hầu hạ ta vui vẻ ta sẽ nói cho em nghe. Nếu hầu hạ tốt ta sẽ không bạc đãi em đâu, mau đến đây."

Trần Phóng chỉ đứng đó mỉm cười không nhúc nhích.

Đối mặt với mỹ nhân cao ngạo, Maco mất hứng khẽ hừ một tiếng, thái độ cũng thay đổi cái vèo, hắn gác hai chân lên mặt bàn cười nham nhở đáp - "Cũng chẳng có gì. Tao cũng gần như chẳng còn ấn tượng gì với nó. Chẳng qua... nó cũng coi như có chút giá trị lợi dụng, tuy chỉ là một thằng oắt con vô dụng, thành sự thì ích mà phá hoại thì trùm. Trước khi đám đàn em chơi chết nó thì thằng cha của nó lại xuất hiện, còn vì chuộc một thằng ăn hại như nó mà bán hết gia sản để chuộc nó về. Tao cũng rất bất ngờ! " - Vừa nói hắn vừa bật cười, thằng nhóc đó chăng khác gì thứ súc vật hạ đẳng thế mà cũng có người xem như báu vật, cả một cơ ngơi vậy mà cũng có thể bán đi.

Trần Phóng vẫn bình tĩnh lắng tai nghe, giọng nói cũng lạnh dần - "Nói chuyện chính!"

Maco mất hứng xuỳ một tiếng lại như đang hoài niệm mà nói - "Để xem, tên nhóc đó là trong một lần đi đánh cướp, chẳng hiểu mạng nó cứng thế nào mà vẫn sống sót sau cuộc tàn sát của đám đàn em. Chúng nó muốn nuôi lớn để thịt cho nên tao cũng mặc kệ chúng nó. Thằng đó đúng là phế vật, khiêng có mấy thùng hàng cũng không xong, muốn thịt nó lại sợ nó chết giữa chừng, thật đúng là của nợ." - Vừa nói hắn vừa hậm hực.

Trần Phóng mặt lạnh thúc giục hắn nói tiếp - "Sau đó thì sao?"

Maco liếc nhìn Trần Phóng một cái rồi mới thoả mãn nói tiếp - "Nó ấy hả, ha ha nó trong mắt bọn tao cũng chẳng khác gì xúc vật. Lúc nó phạm lỗi thì đám thủ hạ muốn đánh thế nào cũng được, thế mà nó không chết hahaha, cái mạng của nó đúng là dai còn hơn đĩa.

Không biết bao tên giống như nó chết dưới tay của bọn tao nhưng chỉ có nó là đánh mãi không chết. Dùng nó để làm bao cát rất không tồi, nghe tiếng kêu gào của nó mới hưng phấn gì đâu.

Sau đó, khi nó lớn lên một chút, bộ dáng cũng rất ngon miệng thì đám óc chó kia định chơi với nó chốc lát, ai dè nó lại lớn gan tự sát. Tao còn tưởng nó xong đời rồi, thế mà vận khí thằng đó lại quá tốt, được mẹ bự trong khu nhà bếp cứu nó một mạng.

Gan cũng ngày càng lớn còn muốn trốn đi, nhưng làm gì có chuyện dễ như vậy. Sau đó ...." - Hắn nói đến đây thì im bặt, ngước nhìn về Trần Phóng cười nham nhở.

Trần Phóng vẫn một bộ cười ôn hoà nhìn hắn, ánh mắt tĩnh lặng không gợn sóng tiếp lời - "Sau đó thế nào?"

Maco bình thản đứng dậy, đi đến bên cạnh Trần Phóng tham lam nhìn khắp người anh một lượt, hai tay bắt đầu ngứa ngáy. Nhưng lúc nhìn tới Bạch Lạc Sơn lại cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng nhớ lại cú đá kia hắn lại không dám động vào.

Maco khẽ nhướng mày, dù gì tên này cũng không dám động đến hắn nữa, để hắn lên giường với mỹ nhân xong sẽ xử lý tên này.

Maco tỏ ra rộng lượng nói tiếp - "Thôi được, nhưng nói xong thì bồi tao một đêm được chứ? Còn chuyện sau đó càng thú vị hơn, haha sau đó tao đã cho đám thủ hạ từ từ bẻ gãy tay nó, sau đó... đánh gãy chân nó. Nghe nó kêu gào, cầu xin mới thích thú làm sao. Chậc chậc..." - Hắn bỗng cảm giác như mới hôm qua, cái tư vị đó mới sảng khoái làm sao.

Hắn lại cười đến vô cùng man rợ, ánh mắt tham lam rạo rực nhìn từng đường nét tinh xảo trên gương mặt Trần Phóng rồi quét khắp người anh, bàn tay thối tha của hắn bắt đầu rục rịch đưa sang sờ mó bờ mông căng tròn của Trần Phóng.

Khí lạnh xung quanh Trần Phóng bắt đầu bung tỏa, nụ cười càng trở nên lạnh lẽo, anh nhìn Maco như kẻ đã chết. Khi bàn tay hắn sắp chạm đến người anh, Trần Phóng còn chưa kịp đông thủ thì một làn gió lạnh đã quét qua. Cả người tên Maco một lần nữa bay thẳng ra sau, đập vào bức tường phun máu thành vòi.

Trần Phóng lần thứ hai hoả khí không nơi trút - "..."

Hai cận vệ gác cửa đang nhìn lén - "..."

Bạch Lạc Sơn hai tay đút túi quần chậm rãi thu chân về - "..."

Trần Phóng im lặng hồi lâu, cố nuốt xuống một ngụm máu rồi quay đầu nhìn sang Bạch Lạc Sơn, đôi mắt hình viên đạn như muốn đục một lỗ trên người anh.

Đón nhận ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của ai đó, Bạch Lạc Sơn ưỡng ngực đường hoàng nói - "Tôi lỡ chân!" - Ánh mắt kiên định nhìn vào khoảng không vô định.

Hai cận vệ lặng lẽ giơ ngón cái - "..." - Lỡ rất hay. Nếu là họ chắc họ cũng xông lên chém chết tên kia ngay tại chỗ.

Trần Phóng vốn muốn dần cho hắn một trận thay Lâm Hàn trút giận, nhưng giờ phút này tên khốn kia lại bị đá cho trào máu họng bất tỉnh nhân sự. Ngọn lửa tên khốn kia khơi gợi bỗng chốc không có nơi để trút, nghĩ đến đây, Trần Phóng liền lấy lại bình tĩnh. Thu hồi lại biểu tình, đưa mắt nhìn Bạch Lạc Sơn đầy trìu mến.

Anh nở một nụ cười không để lộ chút cảm xúc dư thừa - "Không sao, cảm ơn đã giúp đỡ !" - Dứt lời, anh thong thả đến ngồi xổm bên cạnh Maco tiêm cho hắn một liều thuốc.

Xong xuôi mọi việc hai người cùng nhau rời đi mang theo làn gió lạnh rét mướt, hai cận vệ bị lạnh liền rùng mình một cái. Họ cảm nhận được khí áp quanh người thanh niên xinh đẹp kia thấp đến đáng sợ, âm thầm thấp cho Bạch Lạc Sơn một ngọn nến.

Trần Phóng vẫn một bộ nhã nhặn như trước, mặt không biểu tình, nụ cười trên môi đã thu liễm, chỉ còn lại khí lạnh đang bạo ngược xung quanh. Đi được một đoạn xa anh mới mở miệng nói.

Trên môi anh vẫn là một nụ cười rất chi là niềm nở - "Anh nói xem, thân thủ của anh lợi hại như thế khiến tôi rất Lấy. Làm. ngưỡng. Mộ. Hay là chúng ta vận động chân tay một chút đi, sao nào?" - Anh nói rất nhẹ nhưng Bạch Lạc Sơn thì không cảm thấy thế.

Bạch Lạc Sơn mắt vẫn nhìn thẳng vào khoảng không, nuốt vội ngụm nước bọt gật đầu - "Được!"

Chẳng mấy chốc hai người đã đến phòng huấn luyện, cận vệ vẫn đều đặn tập luyện mỗi ngày không chút lơ là. Ở đây có đầy đủ mọi thiết bị đáp ứng cường độ tập luyện cấp độ cao, phòng trọng lực chuẩn phong cách chính quy của quân đội.

Trong phòng lúc này có không ít người, thấy Bạch lão đại đi cùng một thanh niên xinh đẹp liền không nén nỗi tò mò. Không hẹn mà cùng dừng động tác dõi mắt nhìn theo, sau đó ngay lập tức cảm nhận được luồng khí áp thấp đến run người đang toả ra từ thanh niên nọ, cả đám lập tức rụt cổ về không dám mở miệng. Sắc mặt của lão đại cũng có chút khó coi, chậc chậc có kịch hay rồi.

Bạch Lạc Sơn dừng bước, đảo nhanh đôi mắt cảnh cáo với đám đầu đất xung quanh rồi nhìn sang Trần Phóng bình tĩnh nói - "Cậu muốn giao lưu cơ giáp hay đánh tay đôi?"

Trần Phóng hài lòng thu tầm mắt nhìn anh đáp - "Hay là đấu tay đôi đi, đấu cơ giáp thì khả năng tôi không đủ sức." - Sau đó lại nở một nụ cười khiêm tốn đúng mực.

Mọi người nghe nói thế càng không giấu nỗi hứng thú, kích động nhìn lom lom vào lão đại ma quỷ của mình như muốn gào lên "lão đại nhớ nhẹ tay với người ta đó nha", người ta đáng yêu như thế lỡ bị thương thì chúng tôi sẽ đau lòng lắm.

Bạch Lạc Sơn bình tĩnh đón nhận ánh mắt nồng cháy của đám người yên lặng thở dài bước vào khu vực giữa sân tập, cởi bỏ vài nút áo để lộ một khoảng ngực trần rắn chắc, trong đám người đã có một vài kẻ âm thầm nuốt nước bọt. Đôi mắt lấp lánh nhìn anh đầy sùng bái.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top