Chương 55: Cảm giác lạ


Bạch Lạc Sơn đứng yên bất động nhìn theo bóng dáng của Trần Phóng, tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi người anh một giây nào.

Hơi men chất như nước cất không ngừng xông lên não, Trần Phóng đã tự chuốc mình say đến không phân nỗi đông, tây, nam, bắc. Mí mắt nặng trĩu như đeo chì, giờ đây anh chỉ muốn lăn ra đâu đó mà ngủ thôi, đường về phòng có vẻ quá xa vời vào lúc này.

Cả người cứ xiu xiu vẹo vẹo không tài nào đi thẳng được, anh dựa vào bức tường lạnh băng lần mò từng bước đi. Mọi thứ trống rỗng rồi phút chốc bỗng quay cuồng, điều cuối cùng anh cảm nhận được chính là một bờ vai rộng vô cùng vững vàng và ấm áp lạ kỳ. Nó khiến anh an tâm đến mức buông bỏ mọi thứ chìm vào bóng đêm.

Nhìn người kia đã say đến ngã trái ngã phải bộ dạng đáng yêu không nói thành lời, Bạch Lạc Sơn cảm thấy lòng mình rạo rực một cách kỳ lạ, anh bước đi trong vô thức để đến bên cạnh Trần Phóng, vừa kịp lúc đỡ lấy cả người Trần Phóng đã say mèm đến vô lực chống đỡ. Nhanh chóng cõng ai đó lên liền hai bước gộp làm một mà đi nhanh về phòng.

Bạch Lạc Sơn nhẹ nhàng đặt người lên giường, giúp Trần Phóng cởi giày rồi đắp chăn cẩn thận. Sau đó bất giác ngẩn ngơ nhìn, bộ dáng ngủ cực kỳ ngoan ngoãn của Trần Phóng cứ thế từng chút một in sâu vào nơi sâu thẳm của một người.

Sau khi thu xếp ổn thoả cho ai kia, Bạch Lạc Sơn cũng nhanh chóng rời đi. Sau khi trở về phòng liền vọt nhanh vào phòng tắm tẩy đi một thân nồng nặc mùi rượu.

Sau một hồi tẩy rửa rất lâu trong phòng tắm, Bạch Lạc Sơn quấn hờ chiếc khăn nhỏ bên eo để lộ đường nét cơ thể săn chắc, dáng người cao ngất cùng bờ vai rộng, cơ bụng sáu múi chắc nịch.

Anh thả người ngã xuống giường, mắt nhìn trần nhà suy tư. Dường như có cái gì đó đang thay đổi trong anh, anh tất nhiên là rất thưởng thức khả năng kinh người của Trần Phóng, có một đối thủ xứng tầm hiển nhiên là anh rất vui. Chỉ là khi nghĩ đến việc người kia sắp rời đi trong lòng liền khó chịu, anh thật sự không thể hiểu cảm giác này là gì?

Đối với cả Vương Thiên Hành và Bạch Lạc Sơn thì thân phận của Trần Phóng hay Lâm Hàn đều không thể tạo ra dù chỉ một gợn sóng. Nhưng cả hai vô tình đều đáng để kết giao, chỉ tiếc... Trần Phóng lại như hoa trong gương, trăng dưới nước. Càng muốn đưa tay bắt lấy thì càng chuốc lấy thất vọng về mình, nhưng đến cuối cùng thì... đó là cảm giác gì?

Tại một nơi khác, sau khi sự cố nhỏ bất ngờ đã đi qua.

Lâm Hàn ngơ ngác đi theo cận vệ đến một gian phòng đơn giản, họ đặt một thiết bị nhỏ lên hai bên thái dương của cậu, sau đó một dãi thông tin liền xuất hiện. Kiểm tra rất nhanh đã hoàn tất, Lâm Hàn lại ngơ ngác rời đi, trên đường trở về, cậu nhìn thấy dải ngân hà ngoài kia đang trôi đi vun vút. Cậu giật mình tiến đến đặt tay lên thành kính, xác định lại lần nữa mình không hoa mắt. Thật sự phi thuyền đang lau đi với vận tốc bàn thờ.

Lâm Hàn cảm thấy cần thuốc hỗ trợ tim ngay và luôn.

Trong một thư phòng thuần sắc trắng được bày trí đơn giản, Vương Thiên Hành đang nhàn nhã nhấp một ngụm trà, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn lướt qua một bảng báo cáo trên quang não, trầm tư giây lát.

"Lâm Hàn - Trẻ mồ côi

- Thể lực cấp C

- Tinh thần lực cấp F

- Không phát hiện vấn đề gì khác."

Anh nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, quét mắt nhìn một lượt sang thủ hạ - "Nói đi."

Đội trưởng đội cận vệ khom người hành lễ - "Báo cáp thiếu gia, chúng tôi đã điều tra được kẻ chống lưng cho bọn chúng đúng là kẻ có thế lực ở đế đô. Tên đó đúng là người họ Mục, chúng ta có cần..."

Vương Thiên Hành khoát tay -"Không cần, cứ quan sát là được. Bọn chúng cũng chẳng gây nên sóng gió gì, còn gì nữa không?"

Đội trưởng cũng kính đáp - " Báo cáo, đã hết!"

Vương Thiên Hành thu hồi tầm mắt - "Tốt, tất cả lui đi." - Anh nhẹ nhàng tựa người vào ghế, bộ dạng lười biếng nhưng lại lãnh diễm mê người.

Đội trưởng cùng cận vệ hành lễ rồi nhanh ra khỏi phòng trong im lặng.

Tiết quản gia bấy giờ mới lên tiếng - "Thiếu gia, cậu thật sự muốn đi Cuồng Dã Tinh thật sao?"

Vương Thiên Hành khẽ nhếch môi đáp - "Đúng. Ta cũng rất hứng thú với nơi này, bảo bọn họ chuẩn bị, không cần mang theo nhiều người."

Tiết quản gia lại hỏi - "Vậy còn vị khách kia thì sao? Tiểu Sơn có vẻ rất thưởng thức cậu ta." - Lời nói nghe như không có gì nhưng rõ rành rành là đầy ẩn ý.

Vương Thiên Hành cong khoé môi, một mạt ý cười chợt loé lên trong đáy mắt nhìn ông đáp - "Việc đó ông cảm thấy thế nào? Ta không có ý kiến, nhưng theo ta thấy hay là lần này chúng ta... không dùng cơ giáp mà trực tiếp tự mình săn dị thú, như vậy chẳng phải sẽ rất tuyệt sao?"

Tiết quản gia mặt liệt khẽ gật đầu nói - "Như vậy cũng được, lần này... hãy để họ tự quyết định. Tôi sẽ bảo bọn họ chuẩn bị." - Ông cũng gật đầu chào rồi im lặng rời đi.

Hành trình đi đến Cuồng Dã Tinh từ mười ngày đã bị rút ngắn còn năm ngày nhờ tốc độ kinh người của phi thuyền, rất may đoạn đường này vốn chẳng có người thường lui tới, nếu không thì... chắc là hết hồn chim én.

Cuồng Dã Tinh được biết đến là một nơi cực kỳ hung hiểm, dị thú ở đây phi thường mạnh mẽ và hung bạo.

Thợ săn dị thú chỉ dám đến đây khi đã nắm chắc phần thắng trong tay, số còn lại chỉ có thể một đi không trở lại. Những năm gần đây tuy rằng giới thượng lưu nhàm đến đau trứng mới nghĩ ra trò đi săn giết thời gian nhưng họ cũng phải trang bị vũ trang đến ngợp trời mới dám đến nơi này.

Băng cướp của Maco đâu chỉ là một băng cướp tầm thường, những năm qua tiếng tăm của chúng đã vang dội khắp bên ngoài vòng quản chế của quân liên minh. Ba mươi phi thuyền là thế lực kinh người mà không phải băng cướp nào cũng có được, vậy nên bọn chúng mới quyết định tấn công con mồi có lẽ cũng trang bị vũ trang đến tận răng. Đáng tiếc, con mồi lần này chẳng những trang bị vũ khí đến tận răng mà còn là hạng nặng, băng cướp khét tiếng cứ thế hoá thành pháo hoa rồi biến mất trong vũ trụ bao la. Số sao mà nhọ!

Khi Trần Phóng tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, anh nâng người ngồi dậy. Xốc lại tinh thần với cái đầu quay cuồng như chong chóng, đau như búa bổ. Trên người vẫn là bộ đồ ngày hôm qua, nó vẫn còn đang tỏa hương rượu nhàn nhạt, anh lắc lắc đầu mấy cái lấy lại tinh thần rồi xuống giường rồi đi vào phòng tắm.

Làn nước lạnh khiến anh tỉnh ra không ít, mặc dù vậy trong người vẫn có cảm giác lân lân khó chịu vô cùng.

Thay vào bộ quần áo mới thanh nhã, Trần Phóng liền lục tìm trong nhẫn không gian ít thuốc giải rượu nhưng thật buồn là anh không hề trang bị. Anh bất lực đưa tay nhéo nhéo mi tâm, đành bỏ qua việc tìm thuốc.

Vừa bước vào phòng thí nghiệm, Trần Phóng Liền bắt gặp Bạch Lạc Sơn với ánh mắt âm trầm suy tư. Tựa hồ như người này gặp phải đã kích gì đó, anh kinh ngạc giây lát liền nở một nụ cười ôn hoà - "Chào buổi sáng, bác sĩ Bạch!"

Nghe được giọng nói ấm áp của ai đó, Bạch Lạc Sơn nhanh chóng thu hồi cảm xúc hỗn loạn trong đầu nhìn vào đôi mắt to đen, trong vắt của ai kia lơ đãng đáp - "Chào buổi sáng!"

Trần Phóng không thắc mắc nhiều về chuyện riêng tư của người khác, hai tay đút vào túi chậm rãi đi về phía Bạch Lạc Sơn, đối diện đôi mắt xanh tĩnh lặng kia giây lát liền thu hồi tầm mắt, liếc nhìn ra cửa sổ, nhìn vũ trụ bao la khẽ nói - "Việc hôm qua... các anh sẽ xử lý tên cướp đó như thế nào?"

Bạch Lạc Sơn tầm mắt nhìn về phía ai đó đáp - "Thứ cần hỏi cũng đã hỏi, muốn xử lý hắn như thế nào đều tuỳ ý cậu."

Trần Phóng đảo mắt nhìn sang, nở một nụ cười - "Thật sao?"

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi ai đó, tâm tình của Bạch Lạc Sơn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, anh khẽ gật đầu đáp - "Thật!"

Trần Phóng hài lòng nở một nụ cười sảng khoái đáp- "Vậy tôi không khách khí nữa, cảm ơn anh!" - Nói rồi anh tiến về khu vực thí nghiệm của mình, nhanh chóng lấy ra một ống thuốc đặc biệt.

Cả quá trình Bạch Lạc Sơn vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, môi khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ, đầy thưởng thức. Anh tiến lên đứng cạnh Trần Phóng, nhìn vào ống tiêm đã chuẩn bị hoàn tất trên tay người kia, tính cách người này cũng rất hợp ý anh.

Trần Phóng thấy anh bước tới liền mỉm cười - "Chúng ta đi thăm hắn chứ?"

Bạch Lạc Sơn khẽ gật đầu, hai người liền cùng nhau đi đến phòng giam. Trong đầu Bạch Lạc Sơn giờ vẫn còn vang vọng hai chữ "chúng ta'" cho đến khi đến trước cửa phòng giam mới hoàn hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top