Chương 53: Sắp phải chia tay


Nắm bắt được ý tứ của ai kia, Bạch Lạc Sơn im lặng quay người bước đi, chờ khi đi được một khoảng đủ xa anh mới nhàn nhạt hỏi - "Tại sao lại phải đi gặp hắn?"

Trần Phóng đi bên cạnh vẫn không ngừng tỏa ra hàn khí đáp - "Vì hắn dám đụng đến huynh đệ tốt của tôi lại còn làm điều không nên làm, chẳng lẽ tôi không nên đi chào hỏi hắn sao?"

Bạch Lạc Sơn im lặng chờ anh nói tiếp - "..." - Muốn biết nhưng không muốn mở lời.

Thấy tên đáng ghét nào đó lại bày ra bộ mặt cao lãnh chảnh cún, Trần Phóng cười khẩy nói - "Anh không muốn biết đó là chuyện gì sao?"

Bạch Lạc Sơn vẫn im lặng, gương mặt không một gợn sóng - "..." - Tôi không quan tâm, nhưng mà cậu cứ nói đi.

Trần Phóng mất hứng nhìn sang, nghẹn một hơi, cốc thèm nói nữa. Thích thì ta cho mi nghẹn, đã nghiện còn ngại, hừ.

Bạch Lạc Sơn nghẹn - "..." - Cậu nói nhiều một chút sẽ chết à? Làm như tôi thèm quan tâm lắm ấy.

Hai người như tượng băng cứ thế bước một đường đi đến phòng giam.

Tên Maco như chó điên cùng đường thấy người liền muốn cắn nhưng khi trông thấy Trần Phóng một bộ thư sinh nho nhã, áo sơ mi mở hờ một nút để lộ xương quai xanh khiêu gợi, vòng eo nhỏ gợi cảm, đôi chân thon dài thẳng tắp nhìn đến là ngọt nước, mi thanh mục tú, gương mặt phi thường tuấn tú ngọt ngào nhịn không được liền muốn trêu ghẹo.

"Ha... người đẹp. Có phải chủ nhân của các người nhận ra không nên đắc tội với ta cho nên mới đưa ngươi đến cho ta mua vui có phải không? Hả... nào đến đây cho ta đây thượng một đêm. Nếu hầu hạ tốt ta liền tha cho cái mạng nhỏ của em." - Vừa nói hắn vừa vươn móng vuốt sang muốn vuốt ve cái cằm nhỏ tinh xảo kia.

Trần Phóng nhìn thấy móng heo đang vươn tới khẽ hừ một tiếng nhưng anh còn chưa động thủ thì Bạch Lạc Sơn đứng phía sau liền tung một cước đạp vào bụng tên khốn Maco khiến hắn bay thẳng vào vách tường, cả người đập ra một tiếng kêu vang dội. Thành công phun một búng máu rồi bất tỉnh ngay tại chỗ.

Mọi việc diễn ra quá nhanh trước mắt anh, Trần phóng một bộ mất hứng nhìn sang ai đó, tức muốn nghiến răng nghiến lợi.

Bạch Lạc Sơn chân nhanh hơn não bật chế độ giả nai, một bộ cái gì cũng chưa làm đưa mắt nhìn đi chỗ khác - "..." - Tại hắn tìm chết, không phải lỗi tại tôi.

Cận vệ canh gác thì trợn tròn mắt lên vì diễn biến quá nhanh quá nguy hiểm - "..." - Hình như hắn chưa có làm cái gì đắc tội đến ngài kia mà?

Trần Phóng bị mất mục tiêu phát tiết liền hậm hực quay đầu rời đi, Hàn khí trên người lạnh đến nỗi đủ đông cứng mấy tên cận vệ canh cửa. Anh cũng không ngốc mà đi sinh sự với tên chết tiệt nào đó, có điều không chỉnh chết tên khốn kiếp này anh không phải họ Trần.

Bạch Lạc Sơn bị bỏ rơi một mình đứng trong phòng giam bỗng cảm thấy có chút bực mình, tâm tình phút chốc như ăn phải thuốc nổ. Mắt nhìn tên khốn kiếp nào đó, điều tại mày. Ánh mắt của Bạch Lạc Sơn dâng lên tia hàn ý mãnh liệt, liền tiến tới cho tên Maco thêm một cước khiến cả người hắn lần nữa trượt một đường thẳng tắp rồi đập mạnh vào vách tường tạo thành một tiếng ầm vang dội, gần như có thể nghe tiếng xương của hắn gãy thành từng đoạn. Trút giận xong, Bạch Lạc Sơn mới mang cái bản mặt đen như đít nồi nhà ai chạy theo sau lưng Trần Phóng.

Cận vệ 1 hít một ngụm khí lạnh - "Lão đại... cũng quá tàn nhẫn rồi!"

Cận vệ 2 hất cằm cười nham nhở - "Tôi thấy hắn bị như vậy là đáng đời!"

Cận vệ 1 cảm thấy khó hiểu bèn hỏi - "Tại sao? Tôi thấy hắn còn chưa có làm gì đụng chạm tới lão đại kia mà?"

Cận vệ 2 cười khoái trá rồi thông não cho thằng bạn - "Ha ha cái này còn phải hỏi sao? Hắn rõ ràng đã nói điều không nên nói á."

Cận vệ 1 ra vẻ đâm chiêu rồi sau đó hai mặt đều loé sáng - "Hắc hắc đánh là đáng tội, không oan chút nào."

Trong lúc này thì Trần Phóng vẫn một đường đi thẳng về phòng y tế, nhìn bề ngoài thì anh có vẻ vẫn ôn hoà như mọi ngày. Anh đến kiểm tra độ hồi phục của con vật nhỏ xong liền tự giam mình trong phòng thí nghiệm, cả buổi cũng không nhìn Bạch Lạc Sơn dù chỉ là một cái liếc mắt.

Chỉ vì một phút lỡ tay khiến bản thân bị bơ đẹp, Bạch Lạc Sơn cảm thấy khổ tâm hết sức nhưng trên mặt vẫn một bộ bình thản như thể không có gì xảy ra, anh cũng đi theo vào phòng thí nghiệm, chốc chốc lại như vô tình mà đi ngang qua chỗ Trần Phóng, ánh mắt như có như không mà lén liếc nhìn Trần Phóng một cái rồi rời đi.

Mặc kệ tên hề nhảy nhót nào đó, Trần Phóng đang bận bận rộn rộn điều chế loại Z20 kia nên cũng chẳng để tâm đến con ruồi cứ lượn lờ bên cạnh.

Con ruồi chốc chốc lại lượn một vòng vô định, mãi cho đến khi có một cuộc gọi bắt buộc anh phải rời đi trong chốc lát.

Bên ngoài phòng thí nghiệm, Lâm Hàn thấy con vật nhỏ đã hồi phục hoàn toàn liền vui vẻ ôm nó vào lòng vuốt ve. Nó tỏ ra vô cùng hưởng thụ, ngẩng cái đầu lên cao để Lâm Hàn gãi ngứa cho mình.

Leon bé nhỏ thì rất không vui, nó đi lòng vòng xung quanh, chốc chốc lại sủa mấy tiếng - "Gâu! Gâu... Gừ!"

Con vật nhỏ trong tay Lâm Hàn bị Leon làm cụt hứng liền dựng lông lên, tia điện xoẹt nhanh chớp loé tràn đầy ý tứ cảnh cáo. Miệng nó cũng gầm gừ, nhe cặp răng nanh bén nhọn, khí thế bá vương đánh úp đến chỗ Leon không khoan nhượng khiến Lâm Hàn hoảng đến khóc không ra nước mắt liền ôm vật nhỏ xoay người nhỏ giọng nói - "Không không, làm ơn đừng đánh nhau có được không? Xin mi đấy!"

Leon cũng bị khí thế của dị thú kia dọa cho câm nín, nó nằm phục xuống sàn, ngoan ngoãn không gây rối nữa. Bản năng thuần phục kẻ mạnh bắt nó phải nghe theo, bất chấp huyết thống mãnh thú của mình. Con vật này chính là kẻ mà nó không thể nào đánh bại.

Con vật nhỏ trong tay Lâm Hàn cảm nhận được sự thuần phục tuyệt đối của Leon liền thu lại cái bộ dạng lưu manh chanh xả của mình, như không có chuyện gì lại tiếp tục bán manh cầu an ủi.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm bỗng chốc biến mất không thấy tăm hơi, Lâm Hàn khẽ vỗ nhẹ trái tim đang run rẩy của mình. Cậu thật sự sắp bị dọa tới đau tim rồi.

Leon nằm bẹp ra sàn, không dám ý kiến - "..." - Em chưa đủ trình để cà khịa nó.

Con vật nhỏ thì nhìn cậu - "..." - Chớp chớp đôi mắt vô tội.

Lâm Hàn dùng hai tay nâng cả người con vật trông giống chó nhà, lại giống loài sói đầy kiêu hãnh lên ngang tầm mắt tự hỏi - "Thật sự ta rất muốn biết mi là loài vật gì? Nói cho ta biết được không?"

Con vật nhỏ đưa đôi mắt màu nâu nhạt nhìn cậu - "..." - Nhân loại ngu ngốc.

Bất ngờ, một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau lưng cậu - "Nó tên là lôi khuyển, dị thú cấp 6."

Lâm Hàn ôm con vật nhỏ vào lòng rồi quay người về phía giọng nói vừa phát ra -"Phóng ca, tên có nó là lôi khuyển sao? Chả trách... giật đủ đau." - Nói rồi cậu mang bộ mặt đau trứng nhìn sang con lôi khuyển bé nhỏ trong vòng tay.

Trần Phóng vững vàng bước chân tiến lại gần, ánh mắt nhìn lướt nhanh qua rồi lại tiếp tục nói - "Ừm, sở dĩ tên là lôi khuyển vì nó sau khi trưởng thành có thể trực tiếp dẫn lôi công kích."

Lâm Hàn nghe mà xanh mặt, tay chân bỗng run rẩy đáp - "Dẫn lôi... vậy... có phải em đây là đang tìm đường chết không? " - Cái này không có vui à nha.

Trần Phóng bị bộ dạng đáng yêu của cậu làm cho bật cười - "Haha sẽ không đâu, nhìn qua thì nó vẫn còn nhỏ. Chưa đủ sức dẫn lôi đâu, với lại... tình huống hiện tại thì trông có vẻ như nó cực kỳ thích cậu. Sẽ không làm hại cậu đâu."

Lâm Hàn nghe anh nói thể mới nhẹ nhõm đôi chút - "Phù, anh nói thế thì em yên tâm rồi, làm em sợ gần chết, em còn tưởng mình đang nuôi một quả bom nổ chậm nữa đó."

Cười đủ, Trần Phóng lại nghiêm túc hỏi - "Chẳng lẽ Vương thiếu gia kia cho phép cậu nuôi nó ư?"

Lâm Hàn vui vẻ gật đầu - "Phải, Vương thiếu cho phép em nuôi nó. Có vấn đề gì sao anh?"

Trần Phóng mím môi cười nhẹ đáp - "Không có, tôi chỉ thuận miệng hỏi thế thôi. Cậu cứ mang nó về đi, nó hiện tại đã hoàn toàn bình phục không cần ở lại đây nữa."

Lâm Hàn nghe thấy thế thì cười càng thêm rạng rỡ, ánh mắt cũng ngập tràn hạnh phúc - "Vâng, cảm ơn anh. Em sẽ mang nó về phòng ngay đây. Tạm biệt, tối em sẽ nấu nhiều món ngon mang đến cho anh nhé!"

Trần Phóng cũng bất giác nở nụ cười rồi vui vẻ gật đầu - "Ừm."

Sau khi Lâm Hàn rời đi, căn phòng trở lại với bầu không khí tĩnh mịch, chỉ còn lại một bóng dáng đơn bạc lặng lẽ đứng bên cửa sổ đưa mắt nhìn ra khoảng không vô tận. Khi phi Thuyền đến Cuồng Dã Tinh cũng là lúc anh phải rời đi, anh sẽ không thể bảo vệ Lâm Hàn được nữa.

Từ đây là phúc hay họa đều sẽ phó thác hết cho số phận, anh cũng phải về nơi thuộc về mình. Mặc dù việc ngao du như thế này khiến anh cảm thấy rất hứng thú, việc gặp được một người ngang tài ngang sức là một thu hoạch đáng giá của anh trong chuyến đi này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top