Chương 44: Cái nhìn khác về đối phương
Nghe được lời thú tội chân thành, Trần Phóng chớp chớp mắt tiếp thu thông tin.
Trần Phóng ngược lại không hề cảm thấy có vấn đề mà còn cảm thấy rất vui là đằng khác, khoé môi vẫn giữ nguyên độ cong, anh kích động nói - "Ý anh là... kết hợp kết quả nghiên cứu của hai chúng ta... thuốc giải đã có thể điều chế thành công có đúng không? Nếu là như vậy thì thật tốt, quá tốt rồi, haha quá tốt rồi, anh làm rất tốt."
Trần Phóng vô cùng vui vẻ với kết quả này, dù sao thì đôi bên cũng chỉ là muốn cứu Lâm Hàn, cái này cũng không thể nói là cướp công của nhau vì cả hai là cùng nhau nghiên cứu, cùng mục đích và anh cũng hiểu rõ bước cuối cùng này nếu không phải Bạch Lạc Sơn vô tình nhìn thấy thì không biết bọn họ sẽ tìm đến ngày tháng năm nào nữa.
Bạch Lạc Sơn như trút được tảng đá đè nặng trong lòng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi -"Cậu... không tức giận tôi sao?"
Trần Phóng cười đến vô cùng rạng rỡ, khoe hết tám cái răng vỗ vai anh đáp - "Tại sao tôi phải tức giận, hai chúng ta vốn chính là hợp tác cùng nhau giải chất độc cho Lâm Hàn. Anh hay tôi làm đều được cả, thật cảm ơn anh, thật tốt quá rồi." - Anh cũng rất vui vì có một đối thủ ngang tài, quả thật hai người thế nhưng lại vừa khéo bổ khuyết cho nhau. Chút tâm tư này của Bạch Lạc Sơn anh sao có thể không hiểu, chính vì lẽ đó anh càng không có ý nghĩ giận hờn.
Bạch Lạc Sơn bị nụ cười rạng rỡ bất ngờ kia làm cho đứng hình vài giây mới kịp phản ứng - ".... cậu nói đúng. Vậy bây giờ chúng ta bắt tay vào điều chế thuốc giải ngay đi." - Quả thật bản thân anh cũng vô cùng hưng phấn, kích động và nôn nóng điều chế thuốc giải cho thật nhanh chóng.
Trần Phóng vẫn cười không ngừng, gật đầu đáp - "Được!"
Vậy là thuốc giải được luyện chế thành công trong bầu không khí sôi sục như thế.
Lâm Hàn sau một đêm ngon giấc và tỉnh lại trong sự mong đợi mỏi mòn của Leon đáng thương, nhìn đôi mắt nhỏ xíu long lanh niềm vui sướng cậu khẽ cười, thật hạnh phúc. Mặc dù là vậy nhưng do thể chất kém cỏi đến đáng xấu hổ của mình, Lâm Hàn vẫn phải nghỉ ngơi thẳng đến chiều muộn mới hoàn toàn khôi phục năng lượng.
Thuốc giải đã phát huy tác dụng, cảm giác khó chịu đã giảm đi rõ rệt, cả người cũng trông có tinh thần hơn rất nhiều. Lúc này Lâm Hàn mới chợt cảm thấy bụng có chút đói, có chút thèm ăn món gì đó ngon ngon.
Cậu nhìn sang Leon đáng thương hề hề mặt đầy ủy khuất bên cạnh, Lâm Hàn tâm tình vui sướng xoa đầu Leon rồi nói - "Nào anh bạn nhỏ, chúng ta cùng đi nấu món gì đó ngon ngon nhé! Bồi thường cho mi bằng món ăn ngon có được không?"
Leon thấy cậu khoẻ mạnh và vui vẻ cũng kích động nhảy cẫng lên, đuôi phe phẩy liên tục - "Gâu! Gâu! Gâu!"
Mang tâm tình vui vẻ, một người một chó cùng nhau tung tăng đến nhà bếp. Sau đó đón nhận không ít ánh mắt tò mò của nhiều người, nhất là đội cận vệ và nhân viên trong bếp.
Cận vệ nhìn cả hai kiểu "cậu muốn đi đại náo phòng bếp có phải không"?
Đầu bếp thì rất không vui liền gắt lên với cậu - "Cậu đến đây làm gì? Ở đây không hoan nghênh cậu, kẻ không có phận sự thì cút ra ngoài!" - Ánh mắt cảnh giác xen lẫn khó hiểu nhìn Lâm Hàn như thể cậu là một tên đầu óc có bệnh, còn dẫn cả tiểu tổ tông vào bếp nếu lỡ có gì bất trắc thì bay đầu cả đám.
Lâm Hàn tự dưng cảm thấy khó mở lời - "Tôi..." - Cậu khó xử nhìn sang Leon bé nhỏ bộ dáng hiển nhiên lắm mà đặt mông xuống sàn, ưỡng ngực đến là kiêu hãnh.
Đầu bếp thấy cậu còn ngoan cố liền đuổi gấp - "Thức ăn của Leon bé nhỏ đã có người chuẩn bị, cậu không cần phải xuống tận đây. Mau biến khỏi đây!" - Vẻ mặt mười phần ghét bỏ, hất cằm mà đuổi người. Bọn họ vừa mới chuẩn bị thức ăn cho Leon bé nhỏ cách đây không lâu, lý nào lại đói nhanh như vậy chứ, chỉ có thể là tên nhóc này muốn đi ăn vụng.
Lâm Hàn lúc này thật muốn tự tán mình một phát, đáng lý cậu nên suy xét tình hình trước khi đến, thôi vậy, cậu sẽ quay lại sau giờ cơm tối. Cậu muốn chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ cho Trần Phóng và Bạch Lạc Sơn để gọi là cảm ơn đối với hai người.
Lâm Hàn mím môi đáp - "Vâng, tôi đi ngay!" - Cậu thì muốn rời đi nhưng Leon thì
vẫn không có ý muốn động, vẫn cái khí thế bá vương mà ngồi ỳ ra đó nhìn đầu bếp.
Thấy vậy cậu đành thúc giục - "Đi nào, chúng ta đi ra ngoài thôi!" - Dùng hết sức lực mới tích góp được đẩy khối thịt nặng này đi.
Leon hơi bất mãn mà nhìn cậu uỷ khuất sủa một tiếng -"Gâu!" - Không. Nó muốn được ăn món ăn Lâm Hàn nấu, nó muốn ngay bây giờ.
Leon bé nhỏ đối mặt với đầu bếp lộ vẻ chán ghét mà nhe nanh hăm doạ - "Gừ..." - Ta muốn bếp ngay lập tức. Thái độ thay đổi hoàn toàn khi đối diện với Lâm Hàn làm tất cả mọi người kinh hãi.
Lâm Hàn cũng bị dọa, cậu thật sự rất sợ Leon sẽ thật sự cắn người liền ôm lấy Leon rồi vuốt ve - "Ngoan nào, ngoan, chúng ta ra ngoài đi, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người. Leon nghe lời nào." - Vừa vuốt ve vừa cố hết sức lôi cái khối thịt đến là khổ. Thật... không thể xê dịch nổi dù chỉ một chút. Cậu... bất lực rồi...
Nghe tiếng thở mệt nhọc của cậu, Leon liền quay đầu nhìn Lâm Hàn trưng ra cái bộ mặt đáng yêu vô tội như thể cái kẻ nhe răng hăm dọa khi nãy vốn không phải nó - "Ư..." - Trông uỷ khuất vô cùng, thiếu mỗi nước mắt nữa thôi.
Lâm Hàn bị nó làm cho bật cười - "Ha ha lật mặt nhanh vậy, đi thôi nào!" - Cậu mặc kệ nó, hơi quay người hướng ra phía cửa rồi vẫy tay với nó.
Đầu bếp có mặt thì lệ rơi đầy mặt, lòng mắng thầm một tiếng "thật tráo trở mà" tốc độ lật mặt nhanh khủng khiếp á.
Cuối cùng hai tên gây rối cũng đi mất dạng, đầu bếp lại tiếp tục bận rộn chuẩn bị cho bữa tối, riêng Leon bé nhỏ thì món ăn nó thích nhất cũng không buồn động đến mà chỉ nằm phục bên cạnh Lâm Hàn một cách chán nản.
Mọi người cũng lo lắng không thôi, lo rằng Leon bé nhỏ có lẽ đã sinh bệnh, họ đang muốn tìm bác sĩ đến xem thì Lâm Hàn kịp thời ngăn lại, cậu biết rõ nguyên do nên chỉ có thể cười khổ, vuốt ve cái đầu lông xù kia mấy cái nói - "Vẫn còn ấm ức à? Thôi được rồi, thua mi rồi. Đi, chúng ta đi làm vài món ngon nào!"
Leon bé nhỏ liền thoát ly khỏi cái bộ dạng ủ dột kia như thể cái gì cũng chưa từng phát sinh khiến mọi người đầu đầy chấm hỏi "rốt cuộc là sao"?
Lâm Hàn xoay người hướng Tuyết Nhi trấn an - "Cô và mọi người không cần phải lo lắng đâu. Tôi... mang Leon đi dạo một lúc là ổn ngay thôi. Không cần đi cùng đâu."
Nói rồi cả hai hưng phấn lao nhanh về phía nhà bếp lúc này đã vắng người.
Trong đầu Lâm Hàn liền lên nhanh vài món ăn đơn giản, mở cửa tủ lạnh tìm kiếm nguyên liệu để làm món ăn cho ba người và một chó. Vì đã quen với sự giàu có đến hết hồn của chủ nhân phi thuyền này cho nên đối với việc tủ lạnh chất đầy những thực phẩm siêu cấp quý hiếm và cực kỳ đa dạng thì Lâm Hàn chỉ cần làm một việc là tận hưởng mà thôi, không cần phải kinh ngạc làm gì nữa.
Lâm Hàn nhớ đến thân thể gầy đi không ít của Trần phóng liền quyết định nấu cho anh ít canh dị thú hầm củ sen cho anh tẩm bổ, thịt dị thú sốt chua ngọt và ít rau xào tỏi thanh đạm để lót dạ. Riêng Leon bé nhỏ, cậu nấu ít thịt dị thú hầm đơn giản cho nó.
Bếp là không gian khép kín, khâu xử lý mùi cũng rất ổn thỏa, vậy cho nên sẽ không có chuyện ngẫu nhiên ngửi thấy được hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ bên trong. Chỉ tội Leon bé nhỏ đã thèm đến nước dãi hứng bằng thau, nó liên tục liếm liếm cái mũi sớm đã bị mùi thơm dụ dỗ. Nóng lòng mà đi tới đi lui trong phòng, chốc chốc lại bán manh xin ăn. Lâm Hàn thật hết chịu nỗi, chỉ có thể cười trừ rồi bảo nó cố gắng chờ sẽ được ăn nhanh thôi, mặc dù vậy... cậu chàng vẫn đi lòng vòng, mỏi mắt chờ mong.
"Ư...ư... ư..." - Thơm quá, muốn ăn. Không muốn chờ.
Lâm Hàn lục lọi tìm bộ đồ ăn dành riêng cho chó để cậu chàng ăn trước, còn cậu thì dọn thức ăn ra đĩa, đậy kín rồi nhanh chóng thu dọn mọi thứ ngăn nắp, sạch sẽ như lúc đầu. Thu dọn xong cậu quay sang Leon, nhìn cái bộ dạng ăn đến vô cùng thỏa mãn của nó thật muốn cười, nó đã liếm cái đĩa ăn sạch đến không thể sạch hơn mà vẫn cứ liếm đến vô cùng vui vẻ.
Dọn nốt đĩa ăn của Leon cả hai liền xuất phát đến phòng nghiên cứu.
"Cộc cộc..."
Được người bên trong cho phép, cánh cửa tự động mở ra, Lâm Hàn nhanh chóng tiến vào bên trong phòng, đặt thức ăn lên cái bàn nhỏ bên ngoài phòng khách rồi đi đến phòng thí nghiệm bên cạnh.
Lâm Hàn đứng bên ngoài cửa, nhìn về phía hai người nói - "Xin lỗi đã làm phiền vì đã làm phiền hai anh, em có mang ít thức ăn khuya đến cho hai anh."
Bạch Lạc Sơn thì trực tiếp lạnh lùng đáp - "Cảm ơn cậu, tôi không đói."
Trần Phóng ngẩng đầu thấy Lâm Hàn liền nở một nụ cười thật tươi - "Lâm Hàn, cậu đến thật đúng lúc, tôi nói cho cậu nghe, chúng tôi đã thành công điều chế được thuốc giải cho cậu rồi!" - Vừa nói anh vừa kích động mà bước nhanh tới nắm lấy vai Lâm Hàn lắc mạnh.
Lâm Hàn nghe tin thuốc giải đã được điều chế thành công cũng vô cùng vui vẻ, hai mắt long lanh nhìn Trần Phóng, tay cậu siết chặt cánh tay anh kích động - "Thật sao? Thế thì tốt quá, cảm ơn, cảm ơn anh, Phóng ca, thật tốt quá..." - Hai mắt cậu cũng đỏ hoe vì quá vui mừng.
Trần Phóng liền giơ tay trước mặt ngăn cậu kích động - "Khoan, cậu khoan kích động, hãy nghe tôi nói. Thuốc giải lần này sẽ không giống như lần trước chi có giải được có một nửa. Lần này là giải hoàn toàn chất độc trong người cậu, thuốc giải thành công cũng có công của anh ta. Nhờ có anh ta cho nên mới có thể thành công điều chế thuốc giải sớm như vậy." - Anh cũng không quên đưa mắt nhìn về phía ai đó đầy vẻ tán thưởng.
Đón nhận ánh mắt tán thưởng của ai đó, Bạch Lạc Sơn trong lòng hơi không được tự nhiên nhưng trên mặt vẫn một bộ lạnh băng đáp - "Không cần khách khí!"
Lâm Hàn rất bất ngờ với bầu không khí hoà hợp này của hai người, cậu nhìn anh cười thêm rạng rỡ, ánh mắt chứa đựng thật nhiều sự biết ơn - "Cảm ơn anh bác sĩ Bạch, cảm ơn hai người!" - Cậu cười khoe tám cái răng trắng đều, sáng bóng, manh manh đáng yêu vô cùng.
Trần Phóng chịu không nỗi sự đáng yêu của cậu liền đưa tay xoa loạn đầu cậu, mái tóc ngắn đen tuyền mềm mượt, sờ vào cảm giác thật là thích thú vô cùng, bất giác anh cũng nở một nụ cười tươi như nắng mai, rất ấm áp mà nhìn Lâm Hàn.
Bạch Lạc Sơn lần thứ hai nhìn thấy anh cười động lòng người như vậy, nhưng lần này lại là một cảm giác vô cùng khác biệt, một nụ cười vô cùng ấm áp, sinh động như khiến người đối diện như rơi vào dòng nước ấm áp dịu dàng.
Bạch Lạc Sơn tạm thời đứng máy không rõ lý do.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top