Chương 41: Bán đàn
Cả một ngày trời phải xa Lâm Hàn, Leon bé nhỏ cả người ủ dột nhìn đáng thương vô cùng, Tiết quản gia cũng nhìn mà đau lòng không thôi, hết cách ông đành liên hệ với Bạch Lạc sơn hỏi thăm tình huống của Lâm Hàn.
Tiết quản gia xoa đầu Leon bé nhỏ hiền từ nói - "Nhớ lắm phải không? Đi, chúng ta đi tìm Lâm Hàn."
Leon bé nhỏ lập tức phấn chấn tinh thần - "Gâu! Gâu! Gâu!"
Trong phòng y tế, sau khi nghỉ ngơi được một khoảng thời gian, vừa tỉnh lại được một lúc thì Lâm Hàn bỗng nhớ tới cuộc giao dịch đàn vào sẽ diễn ra vào tối hôm nay, cậu rất muốn tham gia náo nhiệt, nhạc cụ bị lỗi mà còn bán được với cái giá cao ngất ngưỡng thì nhạc cụ của Vương Thiên Hành sẽ còn khủng khiếp đến mức nào nữa chứ? Nghĩ thôi Lâm Hàn đã cảm thấy hưng phấn vô cùng, tinh thần tốt thì chuyện khó chịu cũng chẳng là vấn đề gì nữa.
Vừa ra khỏi cửa phòng y tế thì Lâm Hàn đã nhìn thấy Leon bé nhỏ từ xa, nhìn thấy cậu Leon liền hưng phấn tăng tốc độ chạy nhanh về phía cậu - "Gâu! Gâu!"
Lâm Hàn nở nụ cười, dang rộng vòng tay - "Đến đây nào anh bạn nhỏ." - Nhìn bộ dạng vui vẻ của nó cậu cũng biết Leon nhớ cậu tới mức nào.
Leon rút kinh nghiệm cho nên khi đến gần cậu liền thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng dính sát vào người Lâm Hàn cọ cọ, đôi mắt xếch nhìn cậu đầy uỷ khuất - "Ư... Ư..."
Lâm Hàn bị chọc cười, nhìn sang Tiết quản gia, cúi người chào - " Tiết quản gia, chào ngài."
Tiết thiệu gật đầu, nhìn thấy sắc mặt của cậu so với lúc được người mang lên tàu thì đã khá hơn không ít, nhân từ nói một câu quan tâm - "Khỏe là tốt rồi."
Lâm Hàn ngượng ngùng - "Thật xin lỗi vì đã mang lại phiền phức cho mọi người."
Tiết quản gia vẫn một bộ không nóng không lạnh đáp - " Không vấn đề, cậu khỏe mạnh là tốt rồi. Leon rất nhớ cậu." - Vừa nói ông vừa đưa tay xoa đầu Leon bé nhỏ đáng thương.
Lâm Hàn cũng đưa tay vuốt ve cái đầu lông xù của Leon, cảm thấy có lỗi nói - "Xin lỗi anh bạn nhỏ, bây giờ chúng ta cùng đi chơi có chịu không?"
Leon bé nhỏ thấy cậu cười liền vui vẻ sủa ba tiếng - "Gâu! Gâu! Gâu!" - Nhìn cái đuôi không ngừng phe phẩy là đủ biết nó vui thế nào rồi.
Lâm Hàn nhìn sang Tiết quản gia nhỏ giọng hỏi - "Tiết quản gia... xin hỏi ngài.... không biết tôi có thể... đến xem thiếu gia..."
Tiết Thiệu nhìn bộ dáng vò đầu bứt tóc của cậu liền tiếp lời - "Thiếu gia đang đợi cậu trong phòng trưng bày, ít phút nữa khách mua đàn sẽ đến."
Lâm Hàn hai mắt sáng rỡ hướng Tiết quản gia không ngừng cảm ơn rồi nhanh chóng cùng Leon biến mất dạng.
Tiết quản gia đứng bất động lặng lẽ nhìn hai kẻ ham vui biến mất sau ngã rẽ, mặc kệ Lâm Hàn có bối cảnh gì, cậu chính là người của thiếu gia, ai cũng không thể mang cậu rời khỏi đây.
Lúc này, trong phòng trưng bày nhạc cụ sa hoa tráng lệ giờ đây đang tiếp đón một vị khách hàng đặc biệt. Anh ta được xem là thiên tài trong giới âm nhạc, trăm năm khó gặp. Trải qua vô tận năm tháng phát triển, trải qua vô số biến cố mà rất nhiều nhạc cụ cũng như phương pháp đàn đều bị thất truyền cả ngàn năm, chỉ còn số ít gia tộc, gia đình có truyền thống âm nhạc vẫn còn lưu giữ được tinh tuý của các loại nhạc cụ, chính vì thế người có tư cách mua đàn của Vương Thiên Hành chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lâm Hàn cùng Leon bé nhỏ với thân hình không hề nhỏ đến gần khiến không ít người bị thu hút, bản thân Leon đã là đề tài để người khác tán dương, thưởng thức không thôi.
Một thanh niên tóc nâu có đôi mắt màu hổ phách nhìn sang, đáy mắt hiện lên chút bất ngờ không che giấu. Kia... kia chẳng phải loài chó ngao đã sắp tuyệt chủng đó sao? Cư nhiên vẫn có người có đủ bản lĩnh để nuôi nó, thật trăm nghe không bằng mắt thấy,trông nó thực oai vệ làm sao!
Ý cười trong mắt vẫn đong đầy mà nhìn sang Vương Thiên Hành nói - "Vương thiếu quả thật không phải nhân vật tầm thường, thế nhưng còn dưỡng được cả chúa tể vùng hoang dã. Thật vạn hạnh cho tôi khi được mở mang tầm mắt."
Vương Thiên Hành cũng cười đáp - "Sở thiếu cũng khách khí rồi, thật ra Leon bé nhỏ rất dễ ở cùng, cũng rất dễ nuôi."
Thanh niên tên Sở Ngọc làm sao không biết loài này khó ở như thế nào, nhưng Vương Thiên Hành đã nói như thế nhất thời càng khiến anh nổi hứng tò mò, anh cũng cười rộ lên đáp - "Thật vậy sao? Tôi có thể sờ nó một chút không?"
Vương Thiên Hành tỏ vẻ bất đắc dĩ đáp - "Thật ngại quá, việc này thì không thể." - Thật ra Leon cũng không dễ tiếp cận chút nào, rất khó ở là đằng khác.
Sở Ngọc không vì thế mà khó chịu, ngược lại rất thức thời, bộ dáng không để ý nói tiếp - "Không sao, tôi cũng không ôm quá nhiều hy vọng, vậy chúng ta đi xem đàn thôi." - Mặc dù thật lòng rất thích nhưng bản tính hung hãn của loài chó ngao thì không thể xem nhẹ, vẫn là bảo vệ cái mạng nhỏ quan trọng hơn.
Vươn Thiên Hành đối với phản ứng của Sở Ngọc càng thêm hài lòng, anh ra thủ thế nói - "Mời."
Ngược lại thì Lâm Hàn đứng một bên, gương mặt hết sức ngỡ ngàng, ngơ ngác nhìn người khách quen mắt đến không thể quen hơn được.
Vương Thiên Hành liếc nhìn Lâm Hàn, đáy mắt chợt lóe lên ý cười - "Mau đến đây, đi xem cây đàn đặc biệt cùng ta."
Lâm Hàn nhanh chân bước đến phía sau Vương Thiên Hành, mắt lướt qua vị khách nhân bên cạnh anh. Thật không thể ngờ vị khách kia cư nhiên lại là thanh niên đánh đàn trong tiệm nhạc cụ ngày hôm nay, Lâm Hàn trong lòng bỗng có chút hưng phấn, vui vẻ, cậu rất vui khi đàn gặp đúng người... à mà không, phải nói là anh ta may mắn gặp được đàn tốt.
Mang theo tâm tình cực kỳ vi diệu, nhóm người đã đến phòng trưng bày vật phẩm được giao dịch hôm nay. Chính là cây đàn mà Lâm Hàn đã chỉnh tông hoàn chỉnh.
Sở Ngọc lướt nhẹ dây đàn, thanh âm trầm bổng vang lên rót vào tai vô cùng du dương khiến đôi mắt Sở Ngọc không khỏi sáng lên, anh nở một nụ cười hài lòng, không hổ danh thương nhân hạng nhất, đồ trong tay Vương Thiên Hành không có cái nào là tầm thường.
Sở Ngọc nhìn Vương Thiên Hành ánh mắt lóe lên sự tán thưởng không chút che giấu - "Đàn tốt, thật sự hoàn hảo. Rất tốt, hợp ý của tôi vô cùng."
Vương Thiên Hành dĩ nhiên biết đàn của anh có bao nhiêu chất lượng, càng không nói đến anh có một nhân tài đàn hát có thể nói là bậc thầy, nhưng bề ngoài vẫn một bộ khiêm tốn đáp - "Cảm ơn đã khen ngợi, Sở thiếu thích đã là cho tôi mặt mũi rồi."
Sở Ngọc càng sờ đàn càng cảm thấy yêu thích không thôi - "Nào có, phải là tôi cảm ơn Vương thiếu đã cho tôi cơ hội chạm vào một cây đàn tốt như thế này, vận may có thể nói là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu."
Đôi bên khen nhau đôi câu Sở Ngọc liền tay không rời đàn, cao hứng cực độ liền xoay người ngồi vào ghế rồi lướt dây dạo một nhạc du dương khoan nhặt, chỉ tiếc nhạc hay nhưng chỉ có một đoạn ngắn mà thôi.
Vương Thiên Hành đi đầu tán thưởng - "Đàn rất hay!"
Sở Ngọc sau khi đàn xong trong lòng bỗng nguội lạnh đi một nửa, ánh mắt không khỏi toát lên chút buồn bã. Nhưng rất nhanh đã che giấu đi chút thất vọng trong lòng, làm như không có việc gì mà khẽ cong khoé môi cùng Vương Thiên Hành khách sáo đôi câu - "Vương thiếu khách khí rồi, thật ra... tôi tài thô học thiển, quả thật là khiến Vương Thiếu chê cười rồi!"
Vương Thiên Hành cũng khách khí đáp lại - "Nào có, tôi chỉ là có sao nói vậy mà thôi. Sở thiếu khiêm tốn rồi."
Bất chợt Sở Ngọc thở ra một hơi - " Chỉ tiếc hiểu biết của tôi về đàn còn quá ít, không biết Vương thiếu đây có thể cho tôi mở mang tầm mắt không?" - Anh tin một người có khả năng sở hữu đàn tốt như thế này thì hẳn phải có hiểu biết nhất định.
Vương Thiên Hành vờ tỏ ra bất đắc dĩ - "Chuyện này..."
Nhìn nét mặt của Vương Thiên Hành, người khôn khéo như Sở Ngọc rất nhanh đã cảm nhận được ý tứ trong lời nói, chuyện này khó nói vì rất có thể sẽ khiến anh khó xử. Nhưng Sở Ngọc anh chưa bao giờ ngại học hỏi mà sợ mất mặt bèn nói - "Không việc gì phải suy nghĩ, cùng trao đổi học tập lẫn nhau chỉ có lợi chứ không có hại. Vương thiếu xem như nể tình tôi có được không? Tôi là thật tâm muốn được chỉ giáo."
Thấy Sở Ngọc sảng khoái như vậy, Vương Thiên Hành cũng hào phóng đáp - "Nếu Sở thiếu đã có hứng thú vậy thì tôi cũng không ngại ngùng nữa, hy vọng Sở thiếu đừng chê cười."
Sở Ngọc thấy Vương Thiên Hành thỏa hiệp liền cao hứng cười lớn đáp - "Haha chuyện đó là tất nhiên, tôi xin rửa tai lắng nghe!"
Vương Thiên Hành cho Lâm Hàn một ánh mắt rồi hướng Sở Ngọc ra động tác mời ngồi - "Vậy xin mời Sở Thiếu cùng ngồi xuống, chúng ta cùng thưởng đàn." - Vương Thiên Hành cũng có quy tắc, nếu là đối tượng xứng đáng kết giao thì việc thưởng đàn cũng không có gì là quá phận.
Sau khi đôi bên đã ngồi vào ghế, Vương Thiên Hành liền thúc giục Lâm Hàn vẫn còn đang đứng ngây người - "Lâm Hàn, cậu mau đàn vài bản nhạc cho Sở thiếu thưởng thức đi."
Lâm Hàn đơ ra run rẩy đáp - "Dạ...Vâng!" - Trong lòng thì rất muốn nói "đùa à? kêu cậu đàn là muốn người kia đi tìm chết hay muốn cậu tìm chết? Đàn tốt hay đàn không tốt mới được đây", cậu thật khổ tâm quá mà. Lòng thầm hy vọng Sở Ngọc sẽ không vì chuyện này mà bị đã kích.
Sau khi nhìn thấy người sẽ đàn cho mình thưởng thức, Sở Ngọc ngớ người nhìn một thiếu niên trông thật sự rất rất trẻ, thậm chí phải nói là một cậu nhóc hãy còn rất nhỏ tuổi, anh nhìn sang Vương Thiên Hành vẻ mặt mộng bức - "..." - Trong đầu hiện lên đúng một câu "đùa nhau à"?
Đón nhận tầm mắt của Sở Ngọc, Vương Thiên Hành chậm rãi nhìn sang anh cười rất chi là lương thiện - "Không việc gì, cậu ta cũng được học đôi chút, miễn cưỡng đàn được vài bài ngắn."
Nghe được câu trả lời rất chi là xúc tích, Sở Ngọc cũng thôi xoắn, thôi được, dù sao cũng nên nghe trước rồi đánh giá cũng không muộn, dù sao tuổi tác cũng không nói lên được điều gì.
Nơi trung tâm của mọi ánh nhìn, Lâm Hàn nội tâm loạn cào cào run rẩy ngồi vào ghế, lấy ra tám chiếc móng gảy rồi dán lên tay. Khỏi nói cậu cũng biết Sở Thiếu gia kia trong đầu sẽ đầy dấu chấm hỏi, cậu nâng mắt lên nhìn Vương Thiên Hành, sau khi nhận được cái gật đầu từ anh thì bắt đầu lướt nhẹ dây đàn, nhấn nhá từng cung bậc tạo thành những âm thanh trầm bổng, du dương.
Tiếng đàn vừa cất lên, ngay lập tức Sở Ngọc đã không thể rời mắt khỏi bàn tay đang lướt trên dây đàn, từng tiếng, từng tiếng đàn thanh thoát, âm trầm rồi du dương thay phiên nhau cất lên. Anh nghe đến say mê, môi khẽ nhếch lên thành một đường cong cực kỳ vui vẻ.
Cả căn phòng rơi vào im lặng, chỉ có tiếng đàn vẫn vang vọng du dương, trừ Vương Thiên Hành ra thì tất cả mọi người trong phòng đều nghe đến thập phần say mê, họ không thể ngờ tên nhóc nhìn ngốc nghếch, yếu ớt này cư nhiên lại ẩn giấu kỹ năng siêu việt như thế. Ôi... hay đến muốn nghe mãi không muốn nó dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top