Chương 40: Gặp lại trần Phóng


May thay cho Lâm Hàn là Vương Thiên Hành cũng chẳng hứng thú gì với mấy cái thú vui bệnh hoạn kia, cận vệ đã yêu cầu quản lý sắp xếp cho họ một gian phòng riêng yên tĩnh.

Phục vụ nhanh chóng bật menu lên để khách chọn món, quán bar này không chỉ nổi tiếng về ăn chơi mà còn nổi tiếng về ẩm thực.

Vương Thiên Hành rất nhanh đã chọn xong món, anh liếc nhìn Lâm Hàn ra hiệu bảo cậu chọn món. Vì cậu là một nô lệ tài hoa cho nên anh cũng rộng lượng cho cậu ngồi cùng bàn, cũng không cố tình phân biệt vai vế, thật ra bản thân anh cũng không quá xem trọng vấn đề vai vế, thân phận trong chuyến dạo chơi của mình.

Lâm Hàn nhìn bảng giá mà chảy mồ hôi lạnh, nhưng mà cậu cũng biết mình không phải trả tiền nên mạnh tay gọi một món đơn giản cho mình. Mặc dù độc đã được khống chế nhưng cậu vẫn không còn chút khẩu vị nào, trên cơ bản vẫn là truyền dịch mà thôi.

Bạch Lạc Sơn vẫn mặt lạnh chọn món, anh tựa hồ có chút không vui. Tất nhiên là không vui, anh vốn chỉ muốn ở lại tiếp tục nghiên cứu thuốc giải nhưng tên cứng đầu Vương Thiên Hành nhất quyết muốn mang Lâm Hàn đi dạo. Vì đề phòng bất trắc nên anh chỉ đành đi theo, cũng coi như xả bớt buồn bực trong lòng. Mặc dù nghiên cứu rất quan trọng nhưng tiến triển thì một chút cũng không có, chi bằng đi ra ngoài một phen biết đâu lại nảy ra ý tưởng.

Vương Thiên Hành gọi thêm rượu rồi nhàn nhạt nhìn Lâm Hàn, sắc mặt của cậu không tính là quá kém nhưng ốm hẳn một vòng, anh vốn là người ít nói nên điều gì không cần phải nói anh đều để trong lòng, chỉ là anh rất hy vọng có thể mang cậu còn sống quay về tinh hệ.

Một bữa cơm cực kỳ im lặng cứ thể trôi qua, với hai người Vương Thiên Hành và Bạch Lạc Sơn thì mùi vị thức ăn cũng gọi là tạm ổn đi, riêng với Lâm Hàn thì vị của nó cũng không bằng một góc những món mà sư phụ Lưu nấu.

Vương Thiên Hành vẫn quan sát cậu từ đầu tới cuối, một chút biểu cảm phấn khích cũng không có, theo lý mà nói thì người thường như cậu hẳn phải trầm trồ khen ngợi món ăn mới đúng? Đằng này lại hết sức đau khổ mà ăn, mặc dù biểu cảm rất nhỏ nhưng vẫn không giấu nỗi cặp mắt của anh.

Vương Thiên Hành - "Cậu cảm thấy món ăn thế nào?"

Lâm Hàn cười nhẹ đáp - "Rất ngon thưa thiếu gia."

Vương Thiên Hành dĩ nhiên không tin tưởng - "Còn gì nữa?"

Lâm Hàn rất muốn khóc, không lẽ nói nó dở tệ sao? Cậu cắn răng mở to mắt nói dối -"... rất... vừa miệng."

Bạch Lạc Sơn thì trực tiếp hơn - "Là ăn không ngon miệng hay không có khẩu vị?" - Nhìn sơ là biết tên ngốc này đang dối lòng, mặc dù anh đã cố gắng ức chế chất độc phát tác nhưng sức khỏe hiện tại của Lâm Hàn khiến anh cảm thấy hy vọng quá mong manh, thuốc giải còn chưa xong thì cậu đã bị đói chết. Truyền dịch không phải giải pháp anh muốn.

Lâm Hành bị nhìn thấu đành ngượng ngùng đáp - "Là... là do tôi không có khẩu vị." - Cậu mà chê món ăn dở tệ thì có bị chê là bày đặt kén cá chọn canh không?

Bạch Lạc Sơn nghe xong cũng không hỏi nữa, xem ra anh cần phải mau chóng nghĩ biện pháp, nếu không thì đến lúc đó sẽ có một kẻ khóc đến bỏ ăn, một người tiếc nhân tài, còn anh thì mất luôn danh tiếng.

Căn phòng một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Vì đã đi dạo đã được một lúc lâu cho nên Lâm Hàn vốn đã thấm mệt, vừa rồi bị dọa không nhẹ khiến thần kinh có chút căng thẳng nên bây giờ cậu có chút khó chịu trong người.

Lâm Hàn gian nan kiềm hãm cảm giác mệt mỏi đang lan tỏa trong cơ thể, cơn buồn ngủ xen lẫn mệt mỏi cứ như từng cơn sóng cứ thay phiên nhau ập đến không ngừng nghỉ. Cậu cảm Thấy mình sắp không chống đỡ nỗi, lòng thầm cầu mong đừng ai hỏi cậu thêm câu nào nữa, nếu không thì chắc cậu nằm vạ ở đây luôn quá.

Bên phía đối diện, Vương thiên hành vẫn ung dung thưởng rượu, ánh mắt lơ đãng như có như không vẫn quan sát từng cử chỉ của Lâm Hàn.

Anh nhã nhặn nhấp một ngụm rượu rồi đặt ly xuống bàn nói - "Đi thôi." - Rồi dẫn đầu bước ra khỏi phòng VIP.

Ba người rất nhanh liền rời khỏi quán bar, Lâm Hàn vẫn bảo trì im lặng cũng không nhìn ngó lung tung nữa, càng không có hành động dư thừa nào. Bạch Lạc Sơn nhìn sắc mặt dần tái nhợt cùng hơi thở nặng nề lúc nhanh lúc chậm cũng biết cơ thể cậu đã đến giới hạn, cậu không muốn nói thì anh cũng sẽ không truy hỏi.

Vừa ra khỏi quán bar Lâm Hàn bất ngờ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, không thể không thừa nhận cậu đã vui tới mức muốn nhảy cẫng lên rồi chạy về phía bên kia nhưng thể lực của cậu giờ đây không cho phép. Chân cậu vừa cất bước thì Vương Thiên Hành đã ngăn cậu lại, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng về Trần phóng đang đứng phía đối diện. không thể để Lâm Hàn tiếp xúc với bất kỳ ai, không thể có thêm dù chỉ là một rắc rối nhỏ nhất.

Trần Phóng cũng có chút kích động muốn chạy ngay đến chỗ Lâm Hàn nhưng sát khí không chút che giấu từ nhóm người khiến anh phải dè chừng.

Khi đến được tinh cầu này thì anh đã lập tức truy tìm tung tích của Lâm Hàn, anh đã thấy cậu đi ra từ cửa hàng nhạc cụ nhưng lại không có cách nào tiếp cận được. Chỉ đành lặng lẽ bám theo chờ cơ hội, chỉ tiếc... anh không vào nỗi cửa của quán bar, nói ra thì thật xấu hổ.

Lâm Hàn gấp muốn chết, cậu biết nếu gặp anh ở nơi này thì chỉ có một nguyên do duy nhất "thuốc giải độc đã thành công".

Nhìn Trần Phóng mặt mũi hốc hác, người cũng gần hẳn một vòng, râu cũng mọc dài ra một chút, thoạt nhìn tiều tụy đến mức khiến Lâm Hàn cảm thấy đau lòng vô cùng.

Trần Phóng thấy cậu nhìn qua liền vui vẻ gọi lớn - "Lâm Hàn." - Anh cười thật tươi, từng bước chậm rãi đi về phía cậu. Lòng đầy cảnh giác, sát khí từ hai tên vệ sĩ kia vừa nhìn là biết không phải hạng tầm thường.

Lâm Hàn cũng nhìn anh cười - "Trần Phóng ca, thật tốt quá, cuối cùng em cũng có thể gặp lại anh..." - Vừa nói cậu vừa muốn cất bước đi thì một cánh tay đã chắn trước mặt cậu.

Lâm Hàn mang nét mặt ngỡ ngàng nhìn Vương Thiên Hành - "Vương... Thiếu gia. Người kia không phải kẻ địch, anh ấy là bạn của tôi, xin thiếu gia cho tôi qua đó nói với anh ấy vài câu được không? Cầu xin thiếu gia mà..." - Cậu gian nan nói từng tiếng từng tiếng thật chậm, cố đè xuống cảm giác buồn nôn cùng vị rỉ sét cứ muốn tuôn trào nơi cổ họng. Giương đôi mắt mệt mỏi đầy vẻ cầu xin nhìn Vương Thiên Hành.

Vương Thiên Hành cương quyết đáp - " Không được, giờ cậu là người của ta. Ta không cho phép cậu có quan hệ với bất kỳ kẻ nào khác." - Ánh mắt chán ghét nhìn Trần Phóng rồi rất nhanh liền rời đi.

Lâm Hàn gấp đến mức nước mắt cũng tuôn trào, cậu tuyệt vọng nắm lấy cánh tay anh cầu xin - "Thiếu gia, cầu xin ngài, cầu xin ngài cho tôi qua gặp anh ấy một lúc thôi rồi tôi sẽ quay về ngay..."

Vương Thiên Hành dứt khoát giật tay mình ra rồi quay người rời đi, bỏ ngoài tai lời khẩn cầu của Lâm Hàn.

Đứng ở phía đối diện, nhìn thấy hết mọi thứ đang diễn ra. Trần Phóng thấy không thể đàm phán một cách êm đẹp liền vội vàng chạy đến chỗ Lâm Hàn hòng đưa cho cậu thuốc ức chế trước rồi sẽ tính tiếp, chỉ là anh vừa động thì cận vệ liền động thủ. Đôi bên không ngừng quyền đi cước lại, Trần Phóng tuy rằng một lòng nghiên cứu y học nhưng chưa bao giờ bỏ bê việc rèn luyện thể thuật.

Nhất thời đôi bên bất phân thắng bại, kéo theo không ít thành phần ăn dưa đang từ từ kéo đến xem trò vui. Việc huyên náo thế này vốn là rất hiếm, càng đừng nói đến là ngay trước cửa quán bar lớn nhất tinh cầu.

Chỉ là tựa hồ như một chút động tĩnh muốn trấn áp của các thế lực cũng không có, nhất thời một số người liền mơ mơ hồ hồ suy đoán thân phận của người gây rối này e rằng không dễ chọc.

Lâm Hàn đứng xem đôi bên đánh nhau, nhất thời vừa gấp vừa lo lắng đến độ khiến bản thân căng thẳng đến cực hạn. Cậu cố gắng van xin Vương Thiên Hành - "Thiếu gia. Xin ngài hãy bảo bọn họ ngừng tay đi, chỉ là hiểu lầm thôi. Xin ngài đừng làm anh ấy bị thương, anh ấy đến là vì muốn giúp đỡ cho tôi chứ không có ý gì khác ..."

Vương Thiên Hành mặt lạnh không đáp, phất tay bảo cậu im lặng.

Bạch Lạc Sơn cũng một bộ không can dự.

Lâm Hàn thấy bản thân không thấy không thể cầu cứu ai nên chỉ có thể khuyên can Trần Phóng bỏ cuộc.

Trần Phóng bên kia đã bị trúng không ít chiêu hiểm của cận vệ, vết thương xuất hiện ngày một nhiều. Cho dù là anh không phải hồng mềm nhưng vẫn không thể so với tên cận vệ không biết đã kinh qua bao nhiêu trận chiến, mà họ là cận vệ thì càng không phải nói khả năng kinh người thế nào.

Lâm Hàn cố đè ép bản thân chịu đựng cảm giác khó chịu trong người mà hướng về Trần Phóng khuyên nhủ anh - "Trần Phóng ca, anh mau rời khỏi đây đi, tôi không đáng cho anh liều mạng như thế. Anh mau đi đi, tôi..."

Trần Phóng trái đánh phải né đáp - "Không! Không cứu được cậu thì tôi quay về làm cái gì nữa. Tôi đã xem cậu là em trai, tôi làm sao có thể thấy chết không cứu."

Lâm Hàn muốn lao vào trận chiến liền bị Vương Thiên Hành cường ngạnh kéo về.

Nhưng Vương Thiên Hành chỉ là không ngờ tay anh vừa kéo thì cả người Lâm Hàn cũng vô lực mà ngã xuống, may mà anh đã nhanh tay đón được cậu.

"Khụ..." - Một ngụm máu tươi cứ thế tuôn ra, Lâm Hàn cố nghiêng đầu tránh đi để nó không rơi vào người của Vương Thiên Hành.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top