Chương 25: Thêm dầu vào lửa


Trần Lập bước vào phòng vừa nhìn thấy Lâm Hàn mặt liền đen lại, hoả khí bốc lên đầu. Khốn kiếp, dám ngán chân hắn, vậy thì đừng trách hắn độc ác, tiên hạ thủ vi cường không bao giờ là thừa cả.

Tần Phong rất tự nhiên mà ngồi xuống dùng cơm, bữa cơm này quả thật rất phong phú với Tần Phong lúc này, như thế này mới gọi là sống.

Trần Lập vẫn một bộ mặt ngoan hiền đáng yêu ngồi vào chiếc ghế cạnh Tần Phong, vừa tò mò nếm thử những món ăn lạ mắt, nhưng hương thơm thì thơm đến bụng hắn cũng phải kêu gào, ngon tới mức hắn không thể ngừng ăn, hắn lúc này mới nhận ra tay nghề của mình quả thật là vẫn chưa đủ để khiến Tần Phong điên đảo.

Ăn thì ăn nhưng chiến trường thì vẫn phải đánh, Trần Lập ân cần gấp thức ăn bỏ vào chén Tần Phong dịu dàng nói - "Phong ca, món này ăn rất ngon, anh ăn nhiều một chút nhé. Hôm nay vất vả cho anh rồi, em chơi rất vui. Buổi tối mình đi dạo mát một chút nhé, lâu rồi chúng ta chưa có dịp cùng nhau dạo phố đêm." - Nói rồi hắn hất cằm kiêu ngạo nhìn sang Lâm Hàn .

Lâm Hàn vẫn một bộ cái gì cũng không thấy, tôi không ăn cơm chó.

Bộ dáng bình chân như vại của Lâm Hàn khiến Trần Lập tức muốn hộc máu, được rồi vậy thì dùng sát chiêu xem ngươi có bình tĩnh được nữa hay không - "Phong ca. Em nghe nói... anh có nuôi một con chó đáng yêu lắm đúng không? Nó đâu sao em không nhìn thấy?"

Tần Phong chợt dừng động tác liếc nhìn Trần Lập nói - "Ăn cơm, không nói chuyện." - Sắc mặt cũng trở nên băng lãnh.

Trần Lập thấy tâm tình của Tần Phong có xu hướng nổi bão liền thêm dầu vào lửa - "Phong ca, chẳng lẽ chuyện đó là thật sao? Em nghe người ta nói... nó bị người khác hạ độc chết rồi có phải như vậy không?" - Hắn không có dịp nhìn thấy con chó đó, nhưng đó là món quà sinh nhật muộn mà ông nội đã mất của Tần Phong tặng, cho nên hắn dĩ nhiên biết việc này sẽ khiến Tần Phong thù hận tới mức nào?

Lâm Hàn ngớ người ra chốc lát, chó? Một đoạn ký ức mơ hồ dần rõ ràng hơn, cậu nhìn thấy một con chó nhỏ rất đáng yêu nhưng khổ nỗi nguyên chủ lại rất căm ghét nó, nên đã bỏ thuốc độc vào thức ăn, sau đó... có lẽ là thành công.

Lâm Hàn bất giác nhìn sang Tần Phong vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt đầy căm ghét đang nhìn cậu, tựa hồ như ý định muốn giết cậu đều đã có.

Tần Phong áp chế sự căm thù trong lòng mình gắt lên với Trần Lập - "Không phải việc của em."

Thấy Tần Phong nổi nóng, Trần Lập càng nhiệt tình đâm dao vào vết thương lòng của anh - "Tại sao không phải việc của em, con chó đó là bạn của anh cũng là bạn của em kia mà. Nó đáng yêu như thế mà tên khốn nào lại nỡ hạ độc nó, tên đó đáng phải chết. Em nhất định sẽ báo thù cho nó, Phong ca anh mau nói đi kẻ đó là ai?" - Trần Lập một bộ dáng kích động vừa nói vừa đưa ánh mắt vừa đau lòng vừa tức giận nhìn Tần Phong.

Đối mặt với những câu nói như dao cứa vào vết thương của mình, Tần Phong tỏa hàn khí nhìn Trần Lập cảnh cáo - "Anh đã nói không phải việc của em, chuyện đó anh đã xử lý. Em đừng làm rộn lên nữa." - Nói rồi anh dứt khoát đứng dậy, lướt qua Lâm Hàn đi một mạch về phòng không nhìn cậu thêm lần nào nữa. Anh cũng từng rất rất muốn giết chết cậu, nhưng cậu hiện tại không cần anh động tay cũng sẽ chết. Chỉ là... anh cũng không biết nữa, anh không muốn nghĩ tới nữa.

Lâm Hàn bị đống tin tức kia làm cho choáng váng, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Đúng là nó đã chết nhưng đó không phải lỗi của cậu, cậu cũng là một người yêu thương động vật nhỏ như chó chẳng hạn, cậu cũng từng có một người bạn đáng yêu như thế.

Bị mất mục tiêu, Trần Lập quay sang bắn tỉa Lâm hàn, vì không nắm bắt được suy nghĩ của Lâm Hàn lúc này nên hắn liền bồi thêm vài nhát dao - "Lâm Hàn ca anh đừng để tâm nha, tâm trạng Phong ca lúc này có lẽ không tốt lắm. Không biết tên khốn kiếp nào ra tay ác độc đến như vậy, tên đó đúng là cầm thú mà, đáng chết."

Lâm Hàn tâm bình lặng như gương bình thản đáp - "Không sao.tôi không để ý." - Dù có phải là lỗi của cậu hay không thì mọi thứ rồi cũng về với cát bụi, thù hận rồi cũng sẽ theo gió bay.

Đôi mắt của Trần Lập thoáng hiện lên một tia âm ngoan, hắn uyển chuyển khơi gợi cảm giác tội lỗi của cậu - "Em nghe mọi người trong nhà nói... con chó đó là quà sinh nhật của Phong ca, mặc dù ông nội của anh ấy đã mất rất nhiều năm nhưng khi ông còn sống đã tốn rất nhiều công sức và tiền bạc để có thể lai tạo thành công, anh ấy rất thích và thương nó. Nó là người bạn rất thân thiết, luôn ở bên phong ca những lúc vui vẻ hay khi gặp khó khăn. Lúc nó chết Phong ca buồn rất nhiều.

Anh biết không? Phong ca đã chôn nó ngay dưới tán cây to ở khu phía đông trong vườn, ở ngay trước cửa phòng Của Phong ca. Để mỗi lần nhớ đến nó Phong ca liền có thể trông thấy nó từ ban công, để ghi nhớ mối thù không đội trời chung này. Phong ca thề phải tìm cho ra tên khốn đó rồi giết hắn, chỉ tiếc hắn ra tay quá hoàn hảo, một chút dấu vết cũng không có. Vì chuyện đó mà Phong ca đã tự trách trong thời gian dài, lúc biết tin em cứ nghĩ đó là chuyện không có thật, nhưng không ngờ... trên đời lại có loại người tán tận lương tâm như thế. Căm hận hơn là ngay dưới mí mắt của Tần gia mà hắn cũng dám ra tay tàn độc. Thật khốn kiếp, tên khốn đó đáng chết ngàn vạn lần." - Trần Lập nói tới mặt đỏ bừng, một bộ vô cùng tức giận như đúng rồi.

Lâm Hàn mặt không biểu tình nhìn Trần Lập - "Cảm ơn cậu đã tâm sự với tôi, nhưng chuyện này tôi cũng không giúp được gì, cậu hãy đến an ủi Tần thiếu đi, có lẽ anh ấy đang cần cậu an ủi lúc này, tôi xin phép đi trước."

Trần Lập thấy cậu bình thản kéo ghế rời đi,bộ dáng từ đầu đến cuối đều tỉnh như ruồi thì cảm thấy rất ba chấm - "..." - Sao không giống như hắn đoán nhỉ? Sai ở đâu chứ?

Rời khỏi bầu không khí ngột ngạt quay về lại không gian tĩnh lặng của riêng mình, Lâm Hàn lặng lẽ đến tựa người bên ban công, tầm mắt nhìn xa xăm đầy tâm sự.

Cậu cũng từng có một người bạn nhỏ như thế, nó luôn bên cậu như hình với bóng, vui buồn có nhau.

Có những khi vui thì cả hai sẽ cùng cười đùa, rượt đuổi nhau trong khoảng sân nhỏ trong vườn. Khi buồn nó sẽ cùng cậu ngồi co ro một góc nào đó, lặng lẽ dùng hơi ấm an ủi cho nhau.

Nó luôn là người bạn, người anh em luôn ở bên khi cậu cần, chia sẻ hơi ấm trong những đêm ngoài trời khuya giá lạnh.

Rồi cái ngày nó phải rời đi vì tuổi già, cậu đã khóc rất nhiều, ôm chú chó trong vòng tay, lắng nghe từng hơi thở nặng nề. Đôi mắt nó đã mờ đục vẫn cố giương lên nhìn cậu ư ử, cái đuôi nhỏ khẽ vẫy nhẹ như thể bảo cậu đừng buồn, nó không sao cả.

Lâm Hàn cố ngăn dòng nước mắt nhìn nó, cổ họng của cậu nghẹn lại, cậu biết... nó đến lúc phải đi rồi - "Ngoan, ta ở đây, ta không sao. Hãy... yên tâm ngủ đi. Có... ta ở đây..." - Tiếng nấc nghẹn ngào không tự chủ bật thốt ra, trái tim cậu đau thắt lại, nước mắt tuôn rơi như mưa, cậu rất muốn gào lên thật to, cậu không muốn mất đi người bạn này nhưng cậu không thể để nó nghe thấy tiếng khóc của mình cho nên đành cắn răng chịu đựng.

Chú chó khẽ cất tiếng ư ử nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nó dường như đã an tâm mà ra đi. Tiếng thở nhẹ dần.... thưa dần rồi im bặt. Nó đã ra đi trong vòng tay của cậu, từng giọt nước mắt của cậu lã chã rơi trên một thể xác không hồn.

Cậu không muốn phải xa nó nên đã chôn nó ngay dưới gốc cây lớn trong vườn, nơi mà cả hai đã có với nhau thật nhiều kỷ niệm đẹp. Để mỗi khi cô đơn... cậu đều có thể tâm sự cùng nó, chỉ là... nó vĩnh viễn sẽ không bao giờ đáp lại cậu nữa.

Hồi tưởng lại ký ức không vui, nước mắt không biết từ khi nào đã lăn dài trên má, Lâm Hàn giật mình vội lau đi. Cậu biết nó không thích cậu buồn chút nào, dù có cách nhau bao xa đi nữa nhưng cậu tin nó vẫn luôn dõi theo mình.

Khụ khụ.... một ngụm máu tuôn ra theo kẽ ngón tay từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo. Một ít máu rơi trên thành lan can màu trắng tương phản đến gai mắt.

Lâm Hàn vẫn lặng lẽ đứng đó nhìn lòng bàn tay đầy máu, nhìn từng giọt máu rơi như nhìn thời gian đang chậm rãi trôi đi. Một giọt, lại một giọt.

Thời gian đang dần trôi... cậu không biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với chuyện này. Có lẽ Trần Phóng sẽ tìm ra thuốc giải, mặc dù... từ thái độ của anh trước khi đi cậu đã nhìn ra đó là điều không dễ. Điều gì nên đến cũng phải đến, nếu số phận đã an bài như thế thì... cứ như thế đi.

Nắm chặt bàn tay đã gầy đi đôi chút, Lâm Hàn khẽ nhắm mắt, thở ra một hơi thật nhẹ như có như không. Nuốt xuống hết mọi tâm sự cùng ưu phiền, Lâm Hàn như không có việc gì tiến vào toilet rửa đi vết máu, thay một bộ đồ mới rồi mới đi đến thư phòng tìm Tần Phong.

Giờ phút này đúng sai, được mất có đáng là gì. Cậu chỉ là muốn an ủi Tần Phong, không muốn anh sống đau khổ như vậy nữa, cũng coi như cậu thay nguyên chủ chuộc lỗi đi, nói một câu xin lỗi, mạng này rồi cũng theo gió bay, thù hận rồi cũng sẽ tan biến.

Trong khi ở bên này Lâm Hàn mang một cõi lòng trống rỗng thì một nơi khác Trần Lập đang hết sức vui vẻ mà chơi mèo vờn chuột với Chu quản gia, ông khiến hắn tức muốn nổ phổi.

Khi hắn muốn vào phòng Tần Phong thì ông cản hắn với lý do Tần Phong đang bận xử lý công việc mà đuổi hắn đi. Ông vừa đi thì hắn tranh thủ mò đến, cửa còn chưa kịp gõ thì ông bất thình lình xuất hiện rồi tống cổ hắn đi. Trần Lập tức muốn hộc máu nhưng trên mặt thì vẫn phải một bộ ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng hắn không bỏ cuộc nhất định phải nắm bắt thời cơ, nhân lúc Tần Phong đang tức giận mà thêm dầu vào lửa .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top