218 + 219
Móng giò! Móng giò a!
Nếu là lúc bình thường, nhóm quý tộc đệ nhất sẽ kích động, đáng tiếc, hiện tại cũng không như mọi khi! Lúc này, toàn bộ thành viên của đoàn đều đã đứng trên sân thi đấu của trận tranh tài, tranh tài giữa lính đánh thuê Nam Bắc là gì? Đối với lính đánh thuê cùng dong binh đoàn mà nói, đây chính là một trong số các sự kiện quan trọng trong năm của Đại lục Thú Nhân. Móng giò sao có thể cùng cuộc thi này so được?
......
Văn Nhân Hạo nước mắt lưng tròng nói: "Không thể vừa ăn vừa đánh ư? Tiểu Nhiên đệ đệ ngươi nói đi, có vị vĩ nhân đã từng nói qua, hai tay đều phải bắt, hai tay đều phải mạnh. Thức ăn nhóm phi thú nhân làm tốt, thú nhân chiến sĩ ăn đến thư thái, lúc lên lôi đài mới có sức a."
Ngụy biện! Ăn nói lung tung!
Lời nói tầm thường như vậy có phải vĩ nhân nói hay không vẫn còn là một chuyện cần suy xét, con bà nó trước mắt bỏ qua một bên không đề cập tới, nhưng xét tới lời của Văn Nhân Hạo rõ ràng chính là trắng trợn phân biệt! Cái gì mà thức ăn nhóm phi thú nhân làm tốt, thú nhân chiến sĩ ăn đến thư thái. Đổ thạch sư phi thú nhân trong đoàn đều vì nhóm các ngươi thổi lửa nấu cơm giặt giũ làm việc vặt ư? Vợ nhà mình cũng không thể sai việc như vậy. "Khốn kiếp, chúng ta là tân thủ, là tay mơ, hiểu không? Không cẩn thận nhìn cho kỹ, thua ai phụ trách?"
An Nhiên chỉ chỉ Văn Nhân Hạo, "Ngươi phụ trách?" Sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Lô mập mạp, "Hay là Béo ca ngươi phụ trách?"
"Đã nói cần bình tĩnh, bình tĩnh, lúc này đi lên đánh hạ lôi đài thì sao? Mẹ kiếp ai dám đảm bảo có đủ thể lực thủ được một ngày? Ba mươi dong binh đoàn xa luân chiến cũng có thể phế đi ngươi rồi!"
o[╯□╰]o, An Nhiên nói đến phân lượng này, đám nhóc con trong đoàn vốn có chút sôi sục trong nháy mắt tựa như bị tạt nguyên một thùng nước lạnh, rất nhanh đã thanh tỉnh. Nhất là Lô mập mạp, người mở miệng nói muốn lên lôi đài khiêu chiến đầu tiên chính là hắn, nghĩ đến loại khả năng An Nhiên chỉ ra này, Lô mập mạp run rẩy một trận, đoàn bọn họ bao nhiêu người? Tổng cộng cũng chỉ có 210 người, dong binh đoàn đứng đầu của hai đại lục Nam Bắc bao nhiêu người. Nói ít cũng phải hơn vạn, lấy Chích Diễm đoàn làm ví dụ đi. Trên dưới Chích Diễm đoàn có hơn một vạn ba ngàn người, vì phòng ngừa các vấn đề cho cuộc tranh tài này, trước khi lên đường, Viêm Tẫn đã tự mình chọn ra 1000 tinh anh đồng hành.
Tranh tài vòng thứ nhất, thể chế thi đấu vô cùng đặc biệt, hình thức đối chiến cùng nhân số đều do song phương đối chiến tự mình quyết định. Bên tấn công sẽ quyết định hình thức đối chiến, bên phòng thủ sẽ quyết định nhân số đối chiến. Trên nguyên tắc mà nói, nhân số đối chiến được lựa chọn, phải là nhân số mà hai bên đều có thể xuất ra. Hạn mức cao nhất lấy bên có nhân số ít hơn làm chuẩn.
Đối với việc hiểu rõ trận tranh tài này, An Nhiên chỉ đạt tới một trình độ cơ bản, chi tiết hơn cũng không biết. Y nhíu mày nhìn dong binh đoàn Bắc đại lục đang cùng Hàn Băng đoàn lên lôi đài. Bọn họ yêu cầu 5vs5.
Nếu Tần Mộ Ngôn vẫn còn, Hàn Băng đoàn còn đủ thực lực để liều mạng, thêm Tần Mộ Ngôn, đoàn chủ lực bên trong Hàn Băng đoàn tổng cộng có 4 chiến sĩ thiên giai, chỉ có 1 người coi như yểm hộ phòng thủ, vấn đề còn chưa lớn, nhưng hiện tại thiếu Tần Mộ Ngôn – một binh khí hình người để sai sử, Hàn Băng đoàn có chút chống đỡ không nổi. Kết quả như vậy từ lúc xuất phát tại Đế Đô, Tần Thái cũng đã nghĩ tới, từ sớm hắn đã định ra kế hoạch bày ra dáng vẻ dong binh đoàn đứng thứ hai Nam Đại Lục, để dọa đám người Bắc Đại Lục. May mắn duy nhất bọn họ ôm chính là cách một cánh rừng Khiếu Nguyệt, tin tức Tần Mộ Ngôn lui đoàn còn chưa truyền đến Bắc đại lục.
Lúc còn đủ thực lực thì quá đáng, nhiều người ngại không tiện xuống tay, hiện tại đã gặp phiền toái, người khác còn không nhân cơ hội ra sức bỏ đá xuống giếng sao?
Ở trận tranh tài năm ngoái của Nam Bắc đại lục, Hàn Băng đoàn đứng hàng thứ 8, theo sát phía sau chính là Thần Dụ đoàn. Nếu nói thật thì, Thần Dụ đoàn không phải không đủ sức vượt qua Hàn Băng đoàn, chẳng qua mọi người đều từ Nam đại lục đi ra, một đứng thứ hai tại Nam đại lục, một đứng thứ bảy của Nam đại lục, nói riêng về số lượng tinh anh của Thần Dụ đoàn xác thực không sợ người nào, nhưng có đôi lời suy cho cùng, không sợ quân tử chỉ sợ tiểu nhân, nếu bọn họ thật buông tay đem Hàn Băng đoàn giết chết, sau một năm cũng khỏi phải nghĩ đến việc trải qua cuộc sống an toàn.
Tần gia mặc dù nhân phẩm không được tốt, nhưng khả năng thô bỉ lại không giới hạn, nhân tình lui tới vẫn là không tệ, nếu muốn vụng trộm cấu kết với chỉnh kẻ khác, Thần Dụ đoàn cũng lười ứng phó.
Đối với mấy cái hư danh này, Lạc Nguyệt thấy rất rõ, đối đãi sài lang hổ báo Bắc đại lục là cần liều chết đối chiến, đối đãi người cùng đại lục, như ba dong binh đoàn Chích Diễm Đoàn, Hàn Băng đoàn, Sư Vương Đoàn, tiếp xúc tạo ra rủi ro trực tiếp làm gì, nhường một chút cũng không có gì là không được.
Trên thực tế, nếu không phải Sư Vương Đoàn ở vòng thứ nhất bị đánh đến đào thải, Lạc Nguyệt cũng không muốn đứng ra làm bia, vốn Thần Dụ tụ lại 200 tinh anh, làm việc khiêm tốn, kiếm tiền đến vui vẻ, nhưng sau khi trải qua cuộc tranh tài lính đánh thuê năm ngoái, phiền phức của bọn họ rõ ràng nhiều lên không ít, toàn là những tên đỏ mắt tới gây sự, càng nhiều hơn chính là đủ loại gánh nặng ngọt ngào.
Người sợ nổi danh heo sợ mập.
Bàn tính Lạc Nguyệt gẩy rất khá, hắn đã chịu đủ cuộc sống làm bia rồi, vốn nghĩ tới năm ngoái Sư Vương Đoàn ngoài ý rớt khỏi top 10, đoàn trưởng Kim Diễm sẽ không cam lòng, kiểu dong binh đoàn hơn vạn người này, mặt mũi so ra còn quan trọng hơn tất cả. Nếu là mọi người phân tán, cũng không phải là điều tốt gì để nhìn. Bằng cách nào mới có thể đem mười ngàn đoàn viên cột chung trên một sợi dây thừng? Điều này thể hiện ở chỗ cần có lòng trung thành, vậy lòng trung thành từ đâu tới?
Một chính là vinh dự của đoàn đội.
Hai chính là phúc lợi của đoàn đội.
Sau khi Thần Dụ đoàn "ngoài ý muốn" lọt vào top 10, vô số chiến sĩ thú nhân Nam đại lục liền muốn gia nhập dong binh đoàn của bọn họ. Nhưng dù sao cũng chỉ là một đoàn nhỏ với hai trăm người thôi, dù tất cả đều là tinh anh, cũng không thể cùng Chích Diễm đoàn, Hàn Băng đoàn, Sư Vương đoàn so sánh.
Tại sao ư?
Chính bởi vì vinh dự top 10 của cuộc tranh tài lính đánh thuê của Nam Bắc đại lục.
Tuy rằng là ở cuối xe, tuy rằng chỉ là hạng mười.
Nhưng nhiêu đó đủ rồi.
Một năm này, rất nhiều phi thú nhân của Nam đại lục khi nhắc tới Thần Dụ đoàn đều sẽ ca ngợi rất nhiều cùng không khỏi lên tiếng thán phục, "Ai nói Sư Vương đoàn là đứng thứ ba Nam đại lục, Thần Dụ đoàn mới đúng, ngươi không thấy trận tranh tài lính đánh thuê vào tháng 3 năm ngoái đâu, đoàn trưởng Lạc Nguyệt thật sự là quá đẹp trai!" Suốt cả một năm, vô số người đem Sư Vương đoàn ra so sánh cùng Thần Dụ đoàn. Dĩ nhiên, đều là dùng Sư Vương đoàn miệng cọp gan thỏ so sánh với Thần Dụ đoàn có khả năng cao lại vô cùng sắc bén.
Một đoàn vạn người, một đoàn trăm người.
So sánh như vậy tương đối châm chọc.
Mặc dù thi đấu trong trận tranh tài lính đánh thuê lần trước, Thần Dụ đoàn căn bản không đụng phải Sư Vương đoàn, nhưng Kim Diễm vẫn len lén ghi hận với Lạc Nguyệt. Tất cả mọi người lăn lộn ở Đế Đô, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, mỗi khi gặp, Kim Diễm đều len lén gọi đoàn trưởng Lạc Nguyệt của Thần Dụ đoàn là huynh đệ. Nhưng trong lòng hắn nghĩ gì cũng chỉ có hắn biết, hừ hừ, gì mà huynh đệ, quỷ mới cùng hắn là huynh đệ!
Top 10 của các cuộc tranh tài, Nam đại lục thường chỉ có ba dong binh đoàn. Lần trước suýt chút nữa chỉ còn lại hai, nên Thần Dụ đoàn được rất nhiều thú nhân phi thú nhân gọi là người duy trì tôn nghiêm của Nam đại lục, bọn họ vãn hồi mặt mũi do chính Sư Vương đoàn tự tay vứt bỏ.
Dĩ nhiên, Kim Diễm cũng nói thế.
Trên thực tế, ở trong lòng hắn, cái gọi là mặt mũi Nam đại lục vẫn nên vứt bỏ thì tốt hơn.
Đều là đoàn trưởng, Lạc Nguyệt dĩ nhiên biết những gì Kim Diễm suy nghĩ, hắn đã chuẩn bị cho trận đấu năm nay để khi vừa bắt đầu sẽ bị Kim Diễm dẫn người đánh xuống. Hắn cho rằng, Kim Diễm nhất định sẽ dẫn người từ trên người hắn lấy lại danh dự. Nghiêm túc đánh, Thần Dụ đoàn dĩ nhiên không sợ Sư Vương đoàn, nhất là khi thiếu một Vệ Tuyển Dương. Lạc Nguyệt là một người thông minh, Thần Dụ đoàn nếu quang minh chính đại thắng Sư Vương đoàn, sợ rằng Kim Diễm sẽ hoàn toàn cùng hắn trở mặt, ngay cả công phu ngoài mặt cũng lười làm. Vì để giảm bớt tương lai một năm phiền toái không cần thiết, chim đầu đàn hắn chắc chắn sẽ không làm tiếp.
Thực lực Thần Dụ đoàn cấp độ nào, người có mắt đều có thể nhìn ra, bọn họ không có dã tâm, chỉ muốn tu luyện thật tốt kiếm tiền vui vẻ, loại chuyện vì Nam đại lục giành lại mặt mũi, vẫn là giao lại cho ba đoàn lớn đứng đầu làm thích hợp hơn.
Kim Diễm đúng là mang người đi ra, nhưng cũng không giống như suy nghĩ của Lạc Nguyệt trực tiếp chọn lấy lôi đài của bọn họ. Kim Diễm mang theo một đám tinh anh Sư Vương đoàn trực tiếp hướng lôi đài số 9 đi.
"Graham đoàn trưởng, đã lâu không gặp!" Kim Diễm vận lực nhảy lên lôi đài.
Thú nhân chiến sĩ như bạch trảm kê trên lôi đài cười tà ác nhìn Kim Diễm một cái. "Kim Diễm đoàn trưởng còn nhớ tại hạ, một năm không gặp, cũng không biết nhóm tinh anh của Sư Vương đoàn đã tiến bộ nhiều bao nhiêu."
Tiến bộ nhiều bao nhiêu? "Sẽ để cho các hạ nhìn một chút các chiến sĩ Sư Vương đoàn có bao nhiêu tiến bộ!"
Cách làm như thế ngược lại khiến Lạc Nguyệt coi trọng Kim Diễm thêm một phần. Một năm qua, mặc dù không ít lần thâm tâm Kim Diễm khiến hắn bị mang tiếng, nhưng những hành vi mang tính tồi tệ lại thật sự không có, phần lớn chỉ được xem như trò đùa. Lạc Nguyệt nhìn nhóm thú nhân đánh đến hổ hổ sinh uy ở lôi đài số 9 bên cạnh. Gật đầu một cái, hắn cười híp mắt nhìn về vị đoàn trưởng dong binh đoàn Bắc đại lục đang nhảy lên lôi đài của mình, niềm tin trong lòng càng ngày càng kiên định.
"Phế vật Nam đại lục, cút xuống đi!"
"Ngô," Vốn Lạc Nguyệt đã muốn đi xuống, là đoàn thuộc trong 10 lôi đài đối với hắn mà nói không có bất cứ ưu việt gì, những gì An Nhiên có thể nghĩ đến hắn sao không thể nghĩ tới, chớ nói chi hắn đối với hoạt động tranh tài lính đánh thuê của Nam Bắc đại lục này cũng không thấy hứng thú nhiều lắm, lui một bước mà nói, nếu như hắn thật mơ ước vị trí top 10, vậy thì càng không nên ra mặt quá sớm.
Căn cứ cách quản lý năm trước, vòng thứ nhất của trận đấu ít nhất sẽ kéo dài đến ngày thứ hai, đứng trên lôi đài tiếp nhận xa luân chiến của các đại dong binh, đối với Thần Dụ đoàn chỉ có hai trăm tinh anh ra mặt, tuyệt đối không có bất kỳ chỗ tốt nào. Phân tích như vậy, không cần biết Lạc Nguyệt nghĩ thế nào, lúc này, cách làm cao minh nhất hắn cần chính là thua.
Thua một trận không nhất định sẽ thua đến cuối cùng.
Lạc Nguyệt nắm trong tay là cả đoàn đội, vào thời điểm này, giả vờ thua cũng được xem là một loại sách lược.
Vốn Lạc Nguyệt nghĩ vậy, hắn đã chuẩn bị lựa chọn 1vs1 sau đó nhanh chóng thua rồi sẽ lui về nghỉ ngơi. Nhưng, khi hắn ở nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt kiên nghị trong mắt Kim Diễm khi đối chiến.
Ta không muốn thua! Ta không thể thua! Ta sẽ không thua!
Ai nói lính đánh thuê Nam đại lục không bằng Bắc đại lục, ai nói dong binh đoàn Nam đại lục không bằng Bắc đại lục!
Lạc Nguyệt kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Kim Diễm lại là người có khí tiết như vậy. Hắn từ từ quay đầu lại, nhìn về phía vị đoàn trưởng dong binh đoàn Bắc đại lục đứng đối diện mình cách đó không xa, nghiêm túc nói: " Thắng lợi của cuộc tranh tài này, ta vốn không để trong lòng, nhưng bây giờ, ta thay đổi." Lạc Nguyệt hơi nghiêng đầu, đem một thân uy áp toàn bộ thả ra, "Ta có thể thắng ngươi một lần, thì sẽ có thể thắng ngươi vô số lần, chỉ bằng ngươi, còn chưa xứng khiêu chiến với ta!"
Oanh!
Phách lối quá đúng không! Đẹp trai quá đúng không!
Có một ít nguyên nhân không muốn để người biết, nhưng doanh địa của đoàn quý tộc đệ nhất vốn rất gần ngay trung tâm, thị giác cực tốt. Lúc này, nét mặt Kim Diễm kiên nghị, khí phách Lạc Nguyệt nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt hết thảy đều được bọn họ nhìn ở trong mắt.
Rung động! Tuyệt đối rung động!
An Nhiên nhìn thật sâu vào Lạc Nguyệt, một người tùy ý như vậy lại có một mặt như thế, mâu thuẫn Nam Bắc có lẽ so với y tưởng tượng còn kịch liệt hơn, An Nhiên nhận thư mời tính toán chỉ để tham gia náo nhiệt, bọn họ chẳng qua chỉ là một dong binh đoàn nho nhỏ mới thành lập, chuyện lớn đã có tam đại đoàn chống đỡ, tam đại đoàn ngã còn có tám cự đầu, dù thế nào cũng không tới phiên y. Nhưng khi Lạc Nguyệt nói, vẻ mặt của hắn khiến An Nhiên xúc động, mặc dù y đã từ từ dung hợp ký ức của tiểu bạch hoa, nhưng tận sâu trong tâm, y vẫn không đem bản thân tính vào người của đại lục Thú Nhân. Y lấy một loại ánh mắt của người ngoài cuộc đứng nhìn từng chuyện phát sinh, rõ ràng có thể cố gắng hơn, rõ ràng có thể làm tốt hơn, nhưng y không làm.
"Ca, ta phải cố gắng!" An Nhiên ôm cánh tay An Kì thấp giọng nói.
Đối với lời nói này của đệ đệ nhà mình, An Kì tỏ vẻ rất kinh ngạc, hắn nhanh chóng đem ánh mắt từ trên lôi đài thu lại. Đặt ở trên người đệ đệ nhà mình, "Ngoan. Đệ rất tốt, ca ca vẫn vì đệ cảm thấy rất kiêu ngạo."
Kiêu ngạo?
Kim Diễm thắng, Lạc Nguyệt cũng thắng.
Quá trình đều rất thảm thiết, đây chỉ mới là trận đầu mà thôi, trừ đi bảy đoàn trên lôi đài, Bắc đại lục tổng cộng có 13 dong binh đoàn đang chờ bọn họ, mỗi một dong binh đoàn có 5 cơ hội khiêu chiến. An Nhiên nhăn mày, tiêu hao sức chiến đấu như vậy, nếu không có một chút chuẩn bị đặc thù, bọn họ không thể đánh lâu dài được.
Hiện tại có thể làm gì?
Tranh tài lính đánh thuê có một quy tắc ngầm, mà mọi người trên đại lục đều biết, vòng đầu tiên, lên đài khiêu chiến cần tận lực né khỏi dong binh đoàn của đại lục bên mình. Nam đại lục khiêu chiến Bắc đại lục, Bắc đại lục khiêu chiến Nam đại lục. Lao tâm lao lực đem người bên mình đánh thì còn ra thể thống gì? Sau trận hỗn chiến trên, tinh anh Sư Vương đoàn cùng Thần Dụ đoàn đều mệt rã rời, mắt thấy một dong binh đoàn lại nhảy lên. Lạc Nguyệt cùng Kim Diễm cho nhau một ánh mắt, quát lạnh một tiếng, "Chiến!"
"Phong cách Lạc Nguyệt cùng Kim Diễm đều rất cao thượng, rất đáng để được kính nể. Nhưng, thi đấu như vậy, sách lược cùng thực lực đều vô cùng quan trọng." An Nhiên cũng đã nói như vậy, cố tình Cố bánh bao lại kích động gào khóc kêu, "An Nhiên, An Nhiên, chúng ta cũng đi hỗ trợ, được chứ?"
Hỗ trợ? Giúp cái đầu ngu của ngươi ấy!
"Cho ta nhắc nhở ngươi hai điểm: Thứ nhất, ngươi không phải người của dong binh đoàn chúng ta; thứ hai, thua mất thể diện, nhưng thắng lại là xa luân chiến vô cùng vô tận, lúc này, kẻ ngu mới lên." Cố bánh bao giận! Chỉ vào An Nhiên lớn tiếng: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi có phải là người của Nam đại lục hay không? Chẳng lẽ ngươi cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ tên khốn kiếp kia cấu kết với nhau chuẩn bị cố ý thua trận này?"
Orz... Cái giọng này, thật là lớn, khắp sân, trên dưới lôi đài bao gồm trên ghế trọng tài đều nghe được.
Cái gì? Vị tiểu ca anh tuấn này cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cấu kết?
Cái gì? Bọn họ muốn cố ý thua trận?
Cái gì? Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là gián điệp Bắc đại lục phái ra?
An Nhiên hung hăng một cước đạp trên mông mũm mĩm của Cố bánh bao, "Ngươi thứ đồ ngu xuẩn, chỉ biết gây chuyện cho lão tử!"
Một trận này của Cố bánh bao mang lại hiệu quả không nhỏ, ít nhất, mê hoặc rất nhiều người của Bắc đại lục, bao gồm vị đoàn trưởng nào đó đang chiến đấu trên lôi đài. Khó trách Tinh Huy đại nhân lại bình thản như vậy, thú nhân Ngũ Thập Lam gia sao có thể giúp phế vật Nam đại lục được chứ? Nguyên lai là thế. Lúc này, ánh mắt mọi người Bắc đại lục đều nhìn An Nhiên cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ôn hòa hơn rất nhiều, thậm chí có chút "ủy khuất".
Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thế mà lại rất bình tĩnh tiếp nhận lời chào của mọi người Bắc đại lục.
Hắn hướng những người quen cũ nhất nhất gật đầu thăm hỏi.
An Nhiên tự hỏi không da mặt dày như vậy, không chỉ như thế, y sợ một khi chân tướng được vạch trần, những chiến sĩ kia của Bắc đại lục sẽ xông lên tìm bọn họ liều mạng.
Đồng thời khiến cho các vị đoàn trưởng Bắc đại lục thêm phần coi trọng, vô số nhãn đao đến từ quần chúng vây xem Nam đại lục không rõ sự thật cũng đều phóng tới. An Nhiên vô cùng bất đắc dĩ, những người này thật không có đầu óc ư? Y nếu thực là gián điệp có thể để Cố Viêm ngu xuẩn này phát hiện? Coi như không cẩn thận thật để cho hắn phát hiện đi, vậy sao có thể để hắn còn sống nói toạt ra?
Cùng Cố Viêm ngu ngốc so sánh, An Nhiên cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, ai mà không là hồ ly thành tinh chứ!
Nhàn ngôn toái ngữ thật sự quá nhiều, ngày đầu tiên của cuộc tranh tài, đoàn quý tộc đệ nhất rời đi trước.
Do Văn Nhân Hạo tự mình tiến lên đi xin chỉ thị vị quan viên kia của công hội lính đánh thuê Nam đại lục, An Nhiên thấy rõ, sau khi Văn Nhân Hạo nói xong, vị quan kia gật đầu, mắt thấy Văn Nhân Hạo muốn xoay người, hắn lại cuống quít nói vài câu gì đó, là bất đắc dĩ ư? Văn Nhân Hạo bất đắc dĩ, hắn nhẹ giọng nhỏ nhẹ giải thích vài câu, lúc này mới trở về đội hình nhà mình.
"Hạo tử, các ngươi nói gì?" Văn Nhân Hạo không ngừng nói chuyện, động tác cũng không chỉ mình An Nhiên thấy, Lô mập mạp cũng thấy. Hắn là người thiếu kiên nhẫn đầu tiên.
Văn Nhân Hạo cười so với khóc còn khó coi hơn. "Vị các hạ kia hỏi ta, vừa rồi là sao thế."
"Ngươi nói thế nào?"
"Còn có thể nói thế nào?" Văn Nhân Hạo khá là đắc ý, "Đương nhiên là nói cho hắn, đây là kế sách mê hoặc địch nhân của dong binh đoàn chúng ta, ở mặt ngoài xem là đồng ngôn vô kỵ không cẩn thận nói ra chân tướng sau lưng, nhưng trên thực tế, hừ hừ, đây là chúng ta cố ý thả ra sương mù khói đạn!"
Có tiền đồ! An Nhiên trong lòng vỗ tay một trận.
Thông minh! Lô mập mạp tán dương nhìn Văn Nhân Hạo. Tiểu tử này, không sai, trưởng thành rất nhanh!
Đương nhiên, thông minh thì sẽ có ngu ngốc, Duật Hưu thế mà lại ngây ngô ngây ngô toát ra một câu "Cái gì là sương mù khói đạn?"
⊙﹏⊙ haiz. Việc này phải giải thích thế nào đây, loại đồ chơi sương mù khói đạn này, vốn chính là khi An Nhiên cùng Văn Nhân Nhạc đàm luận lý tưởng đàm luận nhân sinh đàm luận sáng ý không cẩn thận nói ra. Sau khi lăn tới lăn lui không biết tại sao lại bị đoàn chủ lực nghe được. Nhất là Văn Nhân Hạo, hắn yên lặng tích lũy không ít từ ngữ Hoa quốc nhập khẩu vào vốn từ của hắn.
Đột nhiên phát hiện Duật Hưu bên cạnh, đám thú nhân phụ cận đều toát ra một thân mồ hôi. Lấy Duật Hưu làm tâm, tất cả mọi người đồng loạt lui về sau một bước dài, ở địa phương mật độ dân số lớn như vậy, cứ thế lộ ra một phần đất trống. An Nhiên biết, muốn để đám nhóc con trong đoàn trong thời gian ngắn hoàn toàn buông xuống phòng bị tiếp nhận Duật Hưu, là điều rất khó khăn, y cũng không chỉ trích, chẳng qua chỉ yên lặng đi lên trước, mỉm cười vỗ bả vai Duật Hưu một cái, "Duật Hưu a!"
"Tổng tổng tổng...... Tổng quản......" Duật Hưu cũng phát hiện chính mình xuất hiện trước mặt mọi người. Hắn không có nghĩ nhiều, so với những chuyện xảy ra trong quá khứ, thú nhân phi thú nhân của đoàn quý tộc đệ nhất đã là rất tốt. Đúng vậy, bọn họ không có kỳ thị hắn, cũng không có cố ý khó xử hắn, hành vi như vậy, tuy rằng hơi khiến hắn lúng túng đôi chút.
Khó chịu hơn cũng đã trải qua, chút lúng túng này, thật ra không đáng bao nhiêu. Hơn nữa, cũng không phải tất cả mọi người như vậy. Ít nhất An Nhiên bất đồng. An Nhiên không biết, y đã chinh phục được Duật Hưu, điều khiến Duật Hưu khăng khăng một mực lưu lại đoàn quý tộc đệ nhất trở thành một sát khí lớn trong đoàn, không phải bởi vì mỹ thực, cũng không phải bởi vì phúc lợi mê người, mà chỉ vì An Nhiên cho hắn một phần tôn trọng kia.
Chỉ có nán lại trong đoàn quý tộc đệ nhất, hắn mới cảm thấy bản thân cũng là một người bình thường, trên mình chỉ mang chút dị năng của người bình thường hay có.
"Hừ hừ, tổng quản thì tổng quản, cái gì mà tổng tổng tổng tổng quản?"
"Ta ta ta......"
An Nhiên tỏ ra hung ác hướng đỉnh đầu Duật Hưu vỗ xuống một cái, nhe răng nói: "Ngươi nói chuyện đàng hoàng cho lão tử!"
Duật Hưu gục đầu xuống, ngượng ngùng nói: "Tổng, tổng quản, ngươi xem ta có nên quay về trước hay không?"
"Trở về? Trở về nơi nào? Thời điểm tổ chức khảo nghiệm ngươi đã đến!"
Duật Hưu được phái ra ngoài, sau khi thành công chỉnh Hàn Băng đoàn, hắn một lần nữa được phái ra ngoài, An Nhiên cho hắn bôi một khuôn mặt đại chúng, quần áo cũng là loại lính đánh thuê Bắc đại lục thường hay mặc, đợi sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, An Nhiên cho hắn ăn một viên ẩn dấu khí tức, nhìn hắn từ trận địa phía sau ra ngoài. Lúc này, ánh mắt mọi người đều bị đối chiến trên lôi đài hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý tới, có một chiến sĩ thú nhân diện mạo xấu xí từ đoàn quý tộc đệ nhất bên này trà trộn vào doanh địa Bắc đại lục.
Trừ một người, có một người thấy được.
Ngũ Thập Lam Tinh Huy.
Trên ghế trọng tài, bởi vì trận đấu nhàm chán mà có chút buồn ngủ, lão đầu lặng lẽ mở mắt, lão bất động thanh sắc hướng phương hướng đoàn quý tộc đệ nhất nhìn một chút.
Căn cứ vào chỉ thị của người phụ trách công hội lính đánh thuê Nam đại lục, trước khi tranh tài không thể ra ngoài, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể lui về sau nghỉ ngơi một chút. Không đi liền không đi, An Nhiên cười hắc hắc, trong chốc lát phát sinh chuyện gì không thoải mái, vậy cũng không thể trách y.
Lô mập mạp chỉ huy đội ngũ lui về sau mười mét, sau đó thú nhân một tổ phi thú nhân một tổ, phi thú nhân đoàn dự bị có nồi thì nhóm lửa, chuẩn bị nướng thịt, Ngô Nhị Cẩu bên cạnh phụ trợ. Về phần chiến sĩ thú nhân, Lô mập mạp ở khu vực không người dựa theo ý tứ An Nhiên giơ lên mười cái bia, "Các chiến sĩ đoàn dự bị, bia đã có, bắn tự do."
Lúc này, quan viên phe làm chủ còn chưa ý thức được bố trí đoàn quý tộc đệ nhất ở chỗ này là một sai lầm thật lớn, thiên tài chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
Đám nhóc đoàn quý tộc đệ nhất ngược lại vô cùng thích thú, ăn thịt ăn thịt, uống rượu uống rượu, ngay tại nơi phụ cận sân thi đấu cả đám mở một buổi tiệc thịt nướng, có thể nói là nhàn nhã thích ý. Sau khi ăn uống no đủ còn có hoạt động giải trí, Béo ca hạ lệnh, trước khi ra sân ngày mai, mỗi một người đều phải đem súng luyện cho thật tốt, không nói tới bách phát bách trúng, nhưng cũng không thể chỉ đông đánh tây.
Hành vi An Nhiên làm ra, Văn Nhân Hạo vốn không tán thành, súng tự động là gì? Đó là vũ khí bí mật chiến thắng của bọn họ, sao có thể sớm như vậy để đám gia hỏa Bắc đại lục nhìn thấy? Hắn nói như vậy xong, An Nhiên liền bĩu môi, "Nhìn thì thế nào? Thứ này ngươi thấy sớm trước, nhưng ngươi có thể tay không thoát khỏi đội thần thương của chúng ta được không?"
Hừ hừ, mấy gia hỏa Bắc đại lục này, cũng không phải cấp bậc chiến sĩ cao hơn so với Nam đại lục, thứ bọn họ hơn là sức chiến đấu, tựa như An Kì, hắn không phải học sinh tu luyện nhanh nhất của năm hai tại Học viện Maca, nhưng lại hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất niên cấp, Bành Vũ Hào trâu bò đúng không? Tốc độ tu luyện rất nhanh đúng không? Ngươi đánh thắng được hắn ư?
Ngay cả xách giày cho An Kì cũng không xứng!
Khác biệt giữa Nam Bắc đại lục giống như khác biệt giữa Bành Vũ Hào cùng An Kì. Nam đại lục điều kiện tốt, chiến sĩ thú nhân hơn phân nửa xuôi chèo mát mái, không cần cố gắng cũng có thể kiếm ra phỉ thúy tu luyện, Bắc đại lục lại không giống vậy, hoàn cảnh tự nhiên ác liệt khiến bọn họ không thể đạt được điều kiện hậu đãi như của chiến sĩ thú nhân tại Nam đại lục. Số lượng phỉ thúy tại vùng đất cực hàn xa xa không thể so với vùng đất luôn ấm áp quanh năm, chính trong hoàn cảnh như vậy, mới để cho bọn họ luyện được một thân cương cân thiết cốt.
"A a a a, thật là thơm! Là vị thịt!"
"Người nào nướng thịt thơm như vậy?" Đợi đến mỡ ở trên lửa bị đốt cháy phát ra tiếng xèo xèo, mùi thơm thịt nướng lan xa truyền đi. Chiến sĩ thú nhân đều là ăn hàng, điểm này An Nhiên đã lấy được nghiệm chứng trên vô số người, quả nhiên, cơ hồ là ngay lập tức, tất cả mọi người bắt đầu nhìn xung quanh tìm nơi phát ra mùi thịt.
"Là đoàn quý tộc đệ nhất, bọn họ đang nướng thịt!"
"Kháng nghị! Kháng nghị! Hủy bỏ tư cách của bọn họ, loại tổ chức không kỷ luật này dựa vào cái gì cùng chúng ta cùng sân khấu cạnh kỹ!"
Dựa vào cái gì? Văn Nhân Hạo cười, vốn khuôn mặt diễm lệ càng khiến người không dám nhìn gần. "Dám nói như vậy phải gánh vác hậu quả, ngươi có bản lĩnh để cho tất cả 40 dong binh đoàn trong chốc nữa cùng ngươi chịu đói?"
"Này đương nhiên bất đồng, chúng ta là ba bữa, các ngươi......" Hừ hừ, Văn Nhân Hạo cười càng vui vẻ, "Thịt nướng đơn giản như vậy, căn bản không lên được bàn tiệc cơm trưa của dong binh đoàn Thảo Nê Mã chúng ta." Ác hơn ở phía sau, từ lần đầu tiên gặp tới thời điểm này, nói chuyện không cao hơn mười câu Phàn Lận – thiếu chủ Cụ Phong thành, không lạnh không nóng bới móc người nọ một cái, "Ngươi nghèo, cũng không thể để cho toàn bộ đại lục chịu đói cùng ngươi!"
Tuy rằng muốn ăn hơn, không ăn được nho nói nho chua cũng nhiều, nhưng cảm xúc người khác hoàn toàn không ảnh hưởng đến đoàn quý tộc đệ nhất bên này, ăn thịt vẫn chưa tận hứng, vì kích thích đám người Bắc đại lục, An Nhiên thậm chí còn bày ra vài vò rượu linh quả ủ hơn một tháng trong không gian. Bên ngoài một tháng, trong không gian đã qua hai ba năm. Còn chưa mở nắp, từ xa đã ngửi được hương rượu nồng nặc, linh quả cộng thêm nước không gian cộng thêm linh khí không gian làm dịu, thứ thức uống này đã không phải dùng từ rượu ngon bình thường để so sánh nữa rồi.
Hiểu biết của chiến sĩ thú nhân Nam đại lục về rượu rất ít, nhưng Bắc đại lục lại bất đồng Ở Bắc đại lục, rượu là vật lính đánh thuê khi làm nhiệm vụ cần nhất, người có tiền uống rượu Singers, không có tiền uống rượu Poole. Thứ đồ gọi là rượu này thậm chí so với thịt nướng còn hấp dẫn bọn họ hơn. Vài hũ rượu này của An Nhiên vừa mở nắp, dong binh đoàn Bắc đại lục đã sôi trào tại chỗ.
Phản ứng lớn nhất còn chưa phải bọn họ.
Mắt thấy An Nhiên từ trong không gian đem rượu linh quả ra, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ một mực tự tiếu phi tiếu nhìn về phía phương vị ghế trọng tài. Quả nhiên, tại thời điểm nắp lọ được mở, lão đầu tử nhà hắn liền vỗ một cái lên lưng ghế đứng lên. Ngũ Thập Lam Tinh Huy thích nhất chính là rượu ngon, tất cả mọi người Bắc đại lục đều biết. Phản ứng này của lão, khiến đám gia hỏa Bắc đại lục đang rục rịch không kịp nghĩ đến biện pháp đem rượu trong tay An Nhiên lấy đến thưởng thức một ngụm phải dừng lại. Thứ bọn họ lo lắng hiện tại chính là, dựa vào loại rượu ngon này, đoàn quý tộc đệ nhất thu mua chính là con bài chưa lật cường đại nhất của bọn họ, Ngũ Thập Lam Tinh Huy đại nhân.
Vốn Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ xuất hiện tại địch doanh đã khó mà tin được, may mà lão nhân không vì tôn tử nhà mình mà đương trường phản chiến. Các vị đoàn trưởng dong binh đoàn Bắc đại lục đều vô cùng lo lắng, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không thể thay đổi cục diện, nhưng với vài hũ rượu ngon điên đảo, Ngũ Thập Lam Tinh Huy đại nhân sẽ không vì vậy bỏ hết nguyên tắc chứ?
Không thể nào?
Hết chương 218 + 219
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top