CHƯƠNG 9. SỰ TRỞ LẠI
Sau khi đã xác định được sự an toàn, trật tự cũng đang dần được sắp xếp lại.
Trong những ngày tiếp theo, Phong Hàn dồn hết tâm sức để tập hợp những người còn sống sót.
Cả việc tìm kiếm bầy sói mà mình đã dành bao tháng ngày chăm sóc và huấn luyện.
Anh cảm nhận rõ ràng rằng, bầy sói không chỉ là một đội quân anh dũng, mà còn là một phần của gia đình lớn này.
Đây không chỉ là trách nhiệm mà còn là lời hứa với Mặc Vân - người đã hy sinh vì bộ tộc, và với Nhược Hy - người mà anh không thể ngừng nghĩ đến.
Tình cảm với Nhược Hy ngày càng sâu đậm.
Phong Hàn luôn muốn bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm.
Tuy nhiên, anh không thể ngờ rằng, những bóng ma từ quá khứ không dễ dàng bị xua tan.
Nhược Hy, trong những giấc mơ đêm khuya, vẫn thấy hình ảnh gia đình và Mặc Vân, những người mà cô đã mất.
Cú sốc từ sự ra đi của họ quá lớn, khiến lòng cô trĩu nặng, không thể tiếp tục ở lại.
Cô quyết định rời bỏ nơi này, tìm kiếm sự tự do mà cô đã hằng mong ước, như một cách để trốn tránh những ký ức đau thương.
- Nhược Hy, đừng đi!
Phong Hàn nắm chặt tay cô, ánh mắt anh đầy lo lắng.
- Ở lại với ta đi, nàng sẽ an toàn hơn.
- Tôi không thể, tôi không muốn sống trong ám ảnh. Tôi muốn được tự do!
Nhược Hy lắc đầu, nước mắt rơi trên má.
- Nhưng nếu nàng đi, ai sẽ bảo vệ nàng?
Anh nhìn cô, tiếng nói như nghẹn lại.
Dù Phong Hàn và những người khác đã cố gắng hết sức để thuyết phục cô ở lại.
Nhưng ánh mắt kiên quyết của Nhược Hy đã khiến họ đành phải chấp nhận.
Ngày chia tay, không khí trĩu nặng, không chỉ vì nỗi buồn mà còn vì cảm giác bất lực trước quyết định của cô.
- Tôi sẽ nhớ mọi người.
Nhược Hy quay lưng bước đi, trái tim cô như bị xé toạc.
Cuộc sống bên ngoài không giống như cô tưởng.
Đơn độc giữa thế giới đầy rẫy hiểm nguy, Nhược Hy nhanh chóng nhận ra rằng, mình dễ dàng trở thành "miếng mồi ngon" cho những kẻ bắt nạt.
Một ngày nọ, khi cô cố gắng đi vào một ngôi làng mới.
Khoảng cách còn khá xa, và chỉ mới tới gần bìa rừng, một băng nhóm thuộc bộ tộc Tuyết Lam chặn đường cô.
Chúng là những kẻ hung hãn, đôi mắt lạnh lùng như đá, tìm cách gây khó dễ và cướp bóc.
Trong lòng Nhược Hy dâng lên nỗi sợ hãi, nhưng cô không thể bỏ chạy.
- Đứng lại!
Một kẻ trong nhóm quát lớn, giọng nói mang theo sự uy hiếp.
- Đem đồ ra đây, nếu không sẽ phải hối hận!
- Làm ơn, tôi chỉ muốn đi qua! Tôi không có thứ gì quý giá cả!
Nhược Hy lùi lại, mồ hôi lạnh toát ra.
- Ngươi nghĩ có thể qua mặt bọn ta sao? Kẻ cầm đầu nhếch mép cười, sự tàn nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
Chúng tiến lại gần, ánh mắt đầy thù hận như muốn đoạt mạng cô.
Nhược Hy cảm thấy bất lực, trái tim cô như thắt lại, nhưng cũng không muốn khuất phục.
- Hãy cho cô ta một bài học!
Một tên khác hất hàm.
Những tiếng cười khinh miệt vang lên, khiến Nhược Hy cảm thấy nghẹt thở.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tiếng động bất ngờ vang lên từ xa
Tiếng chân chạy, tiếng rìu vung lên.
Đó là Phong Hàn cùng với vài tùy tùng của anh.
Thật tình cờ, họ đang đi săn trong khu vực gần đó.
Khi nghe thấy tiếng ẩu đả và những tiếng la hét, họ lập tức tiến về phía phát ra âm thanh.
- Nghe có vẻ không ổn lắm.
Một người trong nhóm nói, lo lắng nhìn về phía bìa rừng.
Phong Hàn cảm nhận được sự nguy hiểm khi nhìn thấy một cô gái yếu đuối đang bị dồn đến bên bờ vực.
Anh không chút chần chừ, lao về phía cô, ánh mắt chứa đầy quyết tâm và bảo vệ.
- Buông cô ấy ra!
Giọng nói của anh vang vọng, mạnh mẽ và dứt khoát, khiến cả băng nhóm phải chùn bước.
- Ngươi là ai mà dám can thiệp?
Kẻ cầm đầu quát lớn, nụ cười tàn bạo trên mặt hắn.
- Đến đây chỉ để làm mồi cho bọn ta sao?
Một tên khác hùa theo.
- Ta là người sẽ bảo vệ cô ấy!
Phong Hàn trả lời không do dự, cơ thể anh đứng vững như một tấm chắn.
Cuộc chiến xảy ra nhanh chóng, mạnh mẽ và quyết liệt.
Phong Hàn, với sức mạnh và kỹ năng chiến đấu đã được rèn giũa qua nhiều năm, tấn công như một cơn bão, đánh bại từng kẻ một.
Sự tự tin và lòng dũng cảm của anh như ánh sáng giữa đêm tối, tỏa ra sức mạnh bảo vệ không chỉ cho người con gái ấy mà cho cả những người yếu đuối khác.
Nhược Hy đứng nép sang một bên, chứng kiến cảnh tượng anh chiến đấu vì mình, lòng cô dâng trào những cảm xúc phức tạp.
Cô không thể tin vào mắt mình, người mà cô từng rời bỏ giờ đây lại dám mạo hiểm vì cô.
Cuối cùng, khi tất cả kẻ thù đã bị đánh bại, Phong Hàn thở hổn hển, tiến lại gần cô gái, định hỏi han vài lời.
Đến khi ánh mắt anh dừng lại nơi đôi mắt của cô, Phong Hàn sững người, bất động trong một thoáng.
Chính là cô - người anh không ngừng nhớ thương.
- Nhược Hy... là nàng thật sao?
Giọng anh chùng xuống.
Tay run run đưa lên nắm lấy tay cô, ánh mắt rực sáng pha lẫn ngỡ ngàng.
Anh ôm chầm lấy cô, không thể tin rằng người con gái anh mong nhớ suốt thời gian xa cách lại đang đứng trước mặt.
- Nàng không thể một mình như vậy. Hãy trở về cùng ta có được không?
Anh nói, giọng đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập sự quyết tâm.
- Nhưng... Tôi không muốn trở thành gánh nặng.
Cô ngập ngừng đáp, nỗi lo lắng trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai.
- Nhược Hy, nàng không phải là gánh nặng. Nàng là một phần của của bộ tộc này. Ta sẽ không để nàng rời đi nữa. Không bao giờ!
Ánh mắt của anh tràn đầy sự chân thành, như thể anh đã tìm thấy ánh sáng giữa bóng tối.
Nhược Hy cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay anh, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mình đã tìm thấy một nơi để thuộc về.
Dù không phải là tự do mà cô từng mong đợi, nhưng là một điều gì đó còn quý giá hơn.
- Được rồi, tôi sẽ ở lại.
Cô nói, ánh mắt kiên định.
Phong Hàn mỉm cười, trong lòng tràn đầy hy vọng.
Họ cùng nhau quay trở về, sánh bước bên nhau, một chặng đường mới đang chờ đón họ phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top