Chương 41.
Thiện Vũ quay đầu nhìn cậu, không trả lời ngay.
Cũng không từ chối trả lời.
Đáng lẽ Trần Giản - trong sự im lặng đó - phải cảm thấy xấu hổ hoặc hối hận vì đã hỏi một câu như thế, nhưng kì lạ thay cậu lại không hề.
Bởi vì cậu nhìn ra biểu cảm của Thiện Vũ đang rất nghiêm túc.
"Bạn tôi... nói với tôi," Thiện Vũ đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào, "Cộng sự của tôi được thả ra rồi."
"Cộng sự đã lừa dối gài bẫy anh á?" Trần Giản hỏi.
"Ừ." Thiện Vũ cúi đầu nhìn túi giấy đựng bánh tương hương đã ăn hết trong tay.
"Anh ta lại làm gì? Tìm anh gây rắc rối hả?" Trần Giản lại hỏi, sau một thoáng do dự, cậu mở cửa xe ra, "Anh đợi tôi chút."
Thiện Vũ không nói gì, chỉ nhìn cậu.
Trần Giản nhảy xuống xe, chạy vào tiệm bánh ven đường để mua một cái bánh dứa rồi lại chạy về xe, đưa túi cho Thiện Vũ: "Chưa ăn no đúng không?"
Thiện Vũ nhận lấy cái túi: "Tôi tưởng cậu mua hạt dưa chứ."
"...Nói vớ nói vẩn cái gì đấy." Trần Giản nói.
Siêu thị đồ ăn vặt cách đây nửa con phố lận đó.
Thiện Vũ cầm bánh dứa, trước khi cúi đầu ăn còn tốt bụng trả lời câu hỏi trước đó của Trần Giản: "Nó là bạn từ thuở nhỏ của tôi, rất thân với bố mẹ tôi, sau khi ra tù nó đã đến nhà tôi."
"Đến nhà anh?" Trần Giản sửng sốt, "Hắn lấy đâu ra mặt mũi vậy?"
Thiện Vũ quả thực chưa ăn no, anh cắn mấy miếng đã hết cái bánh dứa.
"Ai biết." Thiện Vũ nói, "Chắc ai vứt ra đường rồi nhặt đại đó."
"Gì cơ?" Trần Giản không hiểu.
"Mặt mũi ấy." Thiện Vũ nói.
"...Bố mẹ anh không đánh hắn à?" Trần Giản nói.
"Họ là người rất tri thức lễ nghĩa." Thiện Vũ rút một tờ giấy chậm rãi lau từng ngón tay, "Nó là bạn của tôi, trước khi biết được tôi muốn tỏ thái độ như thế nào với nó thì bố mẹ tôi sẽ không..."
"Nhưng hắn đã bẫy anh đến như thế rồi cơ mà!" Trần Giản nói, "Tôi mà là bố anh..."
"Này này này..." Thiện Vũ nhìn cậu, "Nói chuyện thì nói chuyện, sao lại còn phải tranh thủ lấy lợi thế vậy hả."
"Nếu anh là..." Trần Giản nói được một nửa lại ngừng.
"Cậu không phải bố tôi thì tôi cũng là con cậu, nhất định phải là quan hệ cha con đúng không?" Thiện Vũ hỏi.
"Nếu anh là anh trai tôi," Cuối cùng Trần Giản cũng vòng ra khỏi quan hệ cha con, "thì tôi đã cho hắn một trận lâu rồi."
Thiện Vũ cười, anh gom túi giấy và giấy lau tay lại đựng trong một cái túi nhỏ: "Về điểm này thì cậu cứ như bạn đồng trang lứa với Lưu Ngộ vậy."
Trần Giản lấy cái túi trong tay anh rồi thẳng tay quăng vào thùng rác ven đường qua cửa sổ xe đang mở.
"Hồi trước họ từng khuyên tôi vì cảm thấy Phương Húc không đáng tin lắm." Thiện Vũ điều chỉnh lưng ghế hơi ngả ra sau, gối lên cánh tay, nhìn về phía trước, "Nhưng tôi tỏ thái độ không cần họ lo, nên họ... cũng không tham gia vào những quyết định của tôi bằng thái độ của riêng mình nữa."
"Như thế mà họ... cũng yên tâm sao?" Trần Giản không có nhiều thời gian ở cùng với bố mẹ, cuộc sống của cậu cũng không có quá nhiều những thời điểm cần phải đưa ra những quyết định trọng đại, không quá hiểu cách sống chung cởi mở đó.
"Không yên tâm thì sao, cũng đâu quản được." Thiện Vũ nói.
Trần Giản tựa vào cửa xe, nghiêng người nhìn anh, cảm giác lúc nói những lời này Thiện Vũ cứ như đang kể về ai khác vậy.
"Tôi lớn lên cùng Phương Húc, lăn lộn với nhau... Nói thế nào nhỉ, không thể bảo rằng mình không biết nó là loại người gì được," Thiện Vũ nói, "chỉ là tôi cứ nghĩ nó sẽ không bẫy tôi."
"Kết quả là bẫy siêu to." Trần Giản nói.
Thiện Vũ quay sang nhìn cậu một lúc: "Ừ."
"Thế hắn đến nhà anh làm gì? Xin lỗi vì đã bẫy anh hả?" Trần Giản nhíu mày, tuy nói xin lỗi vì vụ việc là điều hẳn nhiên, nhưng nghe vẫn thấy rất ức chế, chuyện này chỉ xin lỗi là xong sao?
"Biết đâu là xin lỗi vì chân tôi." Thiện Vũ nói nhẹ tênh, còn quơ quơ chân.
"Chân anh," Trần Giản nhìn chân anh, "rốt cuộc làm sao lại bị thương?"
"Bị đánh, đã nói với cậu rồi mà." Thiện Vũ nói.
"Bị ai?" Trần Giản hỏi, "Đồng lõa của hắn à?"
Thiện Vũ không nói gì, quay đầu nhìn cậu.
Trần Giản cũng nhìn anh.
Sao, vượt quá giới hạn rồi hả?
Đã vượt hơn nửa ngày rồi, thiếu gì một câu này nữa?
Vả lại, chính anh khơi mào cơ mà.
"Ừ." Thiện Vũ gật đầu, "Nhưng tôi không có bằng chứng."
Trần Giản trầm mặc, chắc là trả thù Thiện Vũ vì đã báo cáo hắn.
"Đi." Thiện Vũ ngồi thẳng dậy, điều chỉnh lại lưng ghế, vỗ vào vô lăng, "Về nhé."
"Anh... muốn ăn cơm không?" Trần Giản hỏi.
"Không phải cậu nhét cho tôi cái bánh dứa là để ngăn tôi ăn thêm cơm sao?" Thiện Vũ hỏi.
"Cái đó chỉ là lót dạ thôi." Trần Giản nói, "Sợ anh đói bụng."
"Ai lại đi lót dạ bằng một cái bánh tương hương với một cái bánh dứa?" Thiện Vũ quay sang nhìn cậu.
"...Tôi nè." Trần Giản nói.
"Hộp cơm bố cậu mua cho cậu chưa đủ no hả?" Thiện Vũ hỏi.
"No thì no rồi." Trần Giản vừa nói vừa sờ bụng, còn ấn ấn.
"Nhưng ăn thì vẫn ăn được." Thiện Vũ nói.
Trần Giản cười.
"Cậu quen với khu vực này lắm đúng không?" Thiện Vũ khởi động xe.
"Ừa." Trần Giản gật đầu.
"Hồi trước cậu thường đi ăn ở đâu?" Thiện Vũ hỏi, "Những lúc cậu làm thêm, trốn học ấy."
"Tôi toàn ăn bừa." Trần Giản nói, "Có lúc ngồi luôn ở mấy hàng quán lề đường."
"Bây giờ tôi nuốt không nổi mấy món tùy tiện." Thiện Vũ nói.
Trần Giản trầm mặc một chốc, đoạn chỉ ra đằng trước: "Lái về hướng bên đó đi, có một quán bán bánh xào [1], hồi trước tôi thường ăn ở đó."
[1] Bánh xào: Món ăn chủ yếu ở miền Bắc, đặc biệt là Hà Nam, Sơn Tây, Hà Bắc, Bắc Kinh. Bánh xào là cắt bánh phở đã trụng chín thành những dải hoặc sợi mỏng rồi chiên với dầu, được chia thành xào chay và xào với thịt.
"Được, bánh xào." Thiện Vũ búng vô lăng.
"Hai người ăn một suất bánh xào à?" Chủ quán nhìn hai người họ.
"Đúng vậy." Thiện Vũ gật đầu, "Với cho tôi một cái bát nhỏ."
"Cái đó thì không có." Chủ quán nói, "Chỗ tôi chỉ dùng đĩa to."
"Thế cho tôi một cái đĩa to." Thiện Vũ nói.
"Đĩa là để đựng bánh xào." Chủ quán nhìn anh.
"Đúng rồi." Thiện Vũ gật đầu, "Thì tôi lấy để đựng bánh xào mà."
"Đựng một suất bánh xào." Chủ quán đã bắt đầu khó chịu.
"Không cần đâu chủ quán, anh cứ xào một suất bình thường là được." Trần Giản tới túm lấy cánh tay Thiện Vũ kéo qua bên cạnh, dẫn anh tới trước một chiếc bàn nhỏ trong con hẻm ngay cạnh quán rồi đá cái ghế đến gần chân anh, "Ngồi đây."
"Cái thái độ phục vụ đó." Thiện Vũ ngồi xuống, "Nếu là trước đây á..."
"Anh lật cả cái quán người ta lên chứ gì." Trần Giản ngồi bên cạnh anh.
"Tôi sẽ đứng đó chửi đến khi nào cho tôi cái bát mới thôi." Thiện Vũ nói.
Trần Giản không nói gì, một lúc sau cúi đầu cười.
"Đối diện kia là quán trà sữa đúng không?" Thiện Vũ hỏi.
"Ừ." Trần Giản quay lại nhìn, "Anh muốn uống à? Không phải anh vừa mới uống sao?"
"Có uống được đâu." Thiện Vũ nói.
"Người ta không nhận tiền mặt hả?" Trần Giản hỏi.
"Từ chối nhận tiền mặt là vi phạm pháp luật đấy biết không?" Thiện Vũ nói, "Với lại tôi có Alipay mà."
Trần Giản không nói gì, đứng dậy qua đường đi mua cho anh một cốc trà sữa, còn đổi sang chất tạo ngọt [2] theo yêu cầu của Thiện Vũ.
[2] Chất dùng để thay thế đường, vẫn có vị ngọt như đường nhưng ít calo hơn.
"Anh không dùng WeChat là vì..." Trần Giản nghĩ ngợi, "Chuyện kia à?"
"Vì nhiều lý do." Thiện Vũ uống một ngụm trà sữa.
"Anh đổi số là được mà." Trần Giản nói, "Không thì tìm anh bất tiện lắm, nhắn tin anh cũng chẳng trả lời."
"Tôi không trả lời là vì tôi chưa đọc được." Thiện Vũ nói, "Bộ dùng số WeChat thì có thể tát tôi một cái bắt tôi đọc tin nhắn hả?"
Cũng đúng là thế thật.
"Về sẽ lập một cái." Thiện Vũ nói.
"Ừa." Trần Giản cười cười.
"Bánh xào xong rồi!" Chủ quán bên kia hô lên.
Trần Giản đứng dậy đi tới bưng bánh xào đến.
Một suất rất to, nếu Trần Giản chưa ăn cơm cậu có thể ngốn hết cái đĩa to này, nhưng ăn cơm rồi nên có thể chia với Thiện Vũ.
"Tôi sang bên cạnh mua cái..." Cậu định nói là mua cái hộp cơm dùng một lần.
Nhưng Thiện Vũ đã cầm đũa lên bắt đầu ăn.
"Cứ ăn vậy luôn hả?" Trần Giản ngồi xuống.
Thiện Vũ gật đầu.
Trần Giản cũng đành lấy đũa, bắt đầu gắp từ phía mình.
"Ngon phết." Thiện Vũ ăn được hai miếng thì dừng lại.
"Không ăn nữa à?" Trần Giản nhìn nửa bên kia của anh, mới ăn được một góc nhỏ.
"Vừa nói một câu đã bị hủy tư cách ăn rồi sao?" Thiện Vũ cầm lấy trà sữa uống một ngụm, "Còn nghiêm khắc hơn bố tôi nữa."
"Ăn ăn ăn ăn đi." Trần Giản nói.
Chủ quán còn ló đầu nhìn sang bên đây như để xác nhận xem hai người họ có thực sự ăn chung một suất hay không. Thái độ của chủ quán này không được tốt lắm, bủn xỉn gần chết, nhưng xào bánh thực sự rất ngon nên trước đây Trần Giản cũng toàn ăn ở chỗ này, cái quán xập xệ này hầu như là người làm công tới ăn nên lượng thức ăn cơ bản rất nhiều, con gái phải mấy người mới ăn hết một suất, bọn họ hai thằng đàn ông trưởng thành mà chỉ ăn một suất thì quả thực là hiếm hoi.
Lúc chủ quán ló đầu ra Trần Giản không để ý, lại đúng lúc Thiện Vũ vừa ngừng đũa, thế là anh cũng nghiêng đầu qua: "Có bát không?"
Chủ quán rụt đầu về.
"Tôi thực sự phục anh đó." Trần Giản nói.
"Dù sao cũng là sếp cậu mà." Thiện Vũ nói.
Trần Giản nhìn anh mà không biết nên nói gì, đành phải cúi đầu im lặng ăn.
Thiện Vũ ăn được gần nửa suất bánh xào, phần còn lại Trần Giản ăn hết, lúc ăn đến gần cuối thật ra cũng no lắm rồi, nhưng vì quen thói không để thừa thức ăn ở đĩa nên cậu vẫn vét cho bằng hết.
Thiện Vũ ngồi bên cạnh thấy cậu ăn đến cả cọng rau xanh cuối cùng thì nói: "Xem ra ông chủ Đại Ẩn không được rồi."
"Hả?" Trần Giản nhìn anh.
"Bình thường quản lý ở trong homestay ăn cũng không đủ no." Thiện Vũ nói.
"Không muốn để phí thôi." Trần Giản ôm bụng, "Anh... Đợi tôi chút."
"Cậu ruột thẳng à?" Thiện Vũ cau mày chậc lưỡi.
"Tôi cũng đâu có muốn..." Trần Giản đứng dậy, "Tôi sang tiệm thuốc bên cạnh mua hộp thuốc tiêu hóa đã."
"Tôi đi cùng cậu." Thiện Vũ đứng dậy, "Lâu rồi mới có cảm giác trên đùi không có gì, tôi phải dạo bộ vào bước."
Tổng cộng phải dạo bộ 20 mét.
Nhân viên tiệm thuốc đưa cho Trần Giản một hộp thuốc tiêu hóa, cậu xem xét rồi lại bảo người ta đổi thành loại cho trẻ em.
Ra khỏi tiệm thuốc, Thiện Vũ nhìn thuốc tiêu hóa trẻ em trong tay cậu: "Sao lại mua loại trẻ em?"
"Thuốc cho trẻ em giòn giòn." Trần Giản lấy ra mấy viên bỏ vào miệng cắn rộp rộp, "Vị cũng ngon nữa, ngọt hơn."
"Cho tôi thử." Thiện Vũ duỗi tay.
Trần Giản đưa thuốc vào trong tay anh, "Anh chưa uống bao giờ à?"
"Không dưng tôi đi uống thuốc tiêu hóa làm gì." Thiện Vũ nói.
"Thế mà giờ anh lại uống?" Trần Giản hỏi.
"Tôi ăn no bị căng bụng." Thiện Vũ bỏ viên thuốc vào miệng nhai rôm rốp, "Giòn thật, tới độ não tôi lắc lạo xạo luôn, hồi nhỏ bọn Trần Nhị Hổ toàn ăn cái này đúng không?"
Trần Giản cười: "Nói thật đi, anh đã bao giờ ăn đập vì nói chuyện quá láo chưa?"
"Chưa." Thiện Vũ vươn vai, "Tôi chỉ ngứa mồm trước mặt những người đánh không lại tôi thôi."
Cũng có lý.
Trần Giản nhìn anh.
Lúc Thiện Vũ giơ cánh tay lên ống tay áo bị trượt xuống, để lộ chiếc vòng anh đeo trên cổ tay. Dạo này trời lạnh nên toàn mặc áo khoác, lâu lắm rồi Trần Giản không nhìn thấy cổ tay Thiện Vũ, thậm chí cũng không để ý cổ tay mình lắm, giờ phút này tự dưng trông thấy cái vòng tay kia, cậu bỗng có cảm giác không thể nói thành lời.
Cậu sờ lên cái ở cổ tay mình, cũng chẳng biết vì sao mà mãi không tháo xuống.
Tựa như đã quen rồi, bình thường không cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Đợi khi chú ý tới mới phát hiện ra đã đeo lâu đến như vậy.
Đã không còn tìm được lý do để tháo xuống nữa.
Như thường lệ đi công tác là phải mua đồ giúp mọi người ở homestay, lần này mọi người không có gì cần mua cả, Thiện Vũ tìm một cửa hàng đồ ăn vặt mua cả đống đồ ăn, đặc biệt mua nhiều cái loại bánh quy nhỏ bình thường hay được bày sẵn ở quán cà phê.
"Cái này có thể mua ở trấn cũ mà." Trần Giản nói, "Không phải mua nhiều thế đâu, khi nào hết bọn Trần Nhị Hổ chạy xe lên trấn cũ mua là được."
"Chính vì toàn là do họ mua về," Thiện Vũ chậc lưỡi, "nên Trần Nhị Hổ mới không cho tôi ăn."
"Gì cơ?" Trần Giản ngẩn người.
"Cậu ta không cho tôi ăn cái bánh quy này!" Thiện Vũ nói.
"Cậu ta..." Trần Giản khựng người hồi lâu, "Có ý thức làm chủ cao phết."
"Cậu mà Trần ngư lạc nhạn cái gì." Thiện Vũ nói, "Cậu phải là Trần-thích-ba-phải mới đúng."
Trần Giản cười: "Thế làm sao bây giờ, tôi phải đánh Trần Nhị Hổ một trận để ông chủ của chúng ta nguôi giận mới được.
"Thôi." Thiện Vũ thanh toán tiền, bốc đống bánh quy nhỏ bỏ vào túi mình, "Ông chủ tự mua tự ăn."
Lúc về đến Đại Ẩn vẫn còn một lúc nữa mới tới giờ cơm tối, Triệu Phương Phương đang bận rộn nấu cơm.
Hồ Bạn với cái đầu Afro to đùng đang quấn từng cuộn tóc trên đầu Tam Bính ở vườn hoa bên ngoài quán cà phê.
"Về rồi à!" Cô ngoái đầu kêu lên với Trần Giản và Thiện Vũ.
Thiện Vũ không nhịn được cười.
Hồ Bạn còn đeo một cái băng đô màu đỏ trên đầu, vừa nhấn mạnh sự kiêu kì vừa có phần đáng yêu.
"Thế nào?" Hồ Bạn lúc lắc đầu.
"Ổn đấy." Trần Giản cười nói.
"Như cái cọ trang điểm." Thiện Vũ ngồi xuống quán cà phê, lấy một miếng bánh quy nhỏ ra ăn.
Hồ Bạn đang nắm một nhúm tóc của Tam Bính trong tay cười ầm lên: "Tôi cũng thấy giống, không đeo băng đô thì không giống lắm nhưng mà đeo lên trông y chang cái cọ bung tán phấn của tôi."
"Tóc tóc tóc..." Đầu Tam Bính di nhanh theo chuyển động tay cô.
"Đừng có động đậy!" Hồ Bạn vỗ một cái vào đầu nó.
"Tại tôi động đậy chắc!" Tam Bính kêu lên, "Cậu sắp xách cái đầu tôi ra cửa rồi đó!"
Trần Giản cất đồ ăn vặt mua về vào ngăn tủ trong quầy bar rồi đi chào hỏi Trần Nhị Hổ ngồi ở quầy lễ tân.
"Cuối tuần này ít người đặt phòng." Trần Nhị Hổ nói.
"Bình thường, lá sắp rụng rồi." Trần Giản nói, "Ít nhất cũng phải nửa tháng nữa trên núi mới có tuyết rơi, đến vào thời gian này cũng chẳng có gì để xem."
"Ừ." Trần Nhị Hổ gật đầu.
"Không có việc gì nữa thì mày đi nghỉ một lát đi, tao ở đây cho." Trần Giản nói.
"Ở đây cũng có khác gì đang nghỉ ngơi đâu." Các loại thương tích trên đầu Trần Nhị Hổ đã lành lại nhiều, cũng không cần băng bó vải nữa, song tinh thần hắn vẫn rất suy sụp.
"Được rồi." Trần Giản cũng không nói gì thêm.
Bên phía Trần Đại Hổ chắc khoảng hai ngày nữa sẽ có phán quyết, Trần Nhị Hổ tự tay bắt anh trai mình, ít nhiều gì tâm trạng cũng sẽ có chút dao động.
Trần Giản quay trở lại quán cà phê định xem xem Hồ Bạn làm tóc cho Tam Bính thế nào, tối nay chắc chắn cô sẽ uốn đến cái đầu thứ ba này, Trần Giản phải chuẩn bị tâm lý trước một chút.
"Pha cho tôi cốc cà phê." Thiện Vũ nói.
"Cà phê hòa tan hả?" Trần Giản hỏi.
"Chiết từ cái máy kia hai phân nước cốt cà phê rồi rót bừa thêm ít sữa vào là được." Thiện Vũ nói, "Không cần cậu đánh bọt hay vẽ vời gì đâu."
"Lát nữa Trần Nhị Hổ lại nói anh cho coi." Trần Giản đi ra sau máy cà phê bắt đầu pha.
Thiện Vũ cầm điện thoại quét qua mã QR bên cạnh: "Trả tiền."
"Trả năm tệ là được." Trần Giản nói, "Thật sự tôi pha siêu dở luôn, không hiểu sao nữa."
Thiện Vũ quét năm tệ.
Trần Giản làm cho anh một ly Latte, đặt trước mặt anh.
Thiện Vũ cầm lên uống một ngụm.
Trần Giản nhìn anh, đợi anh phản ứng.
Nhưng anh chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, không đưa ra bất cứ đánh giá nào.
"Có vị gì?" Trần Giản hỏi.
"Vị cà phê thêm sữa." Thiện Vũ đáp.
"Dở không?" Trần Giản lại hỏi.
"Chính cậu đã nói nó dở rồi." Thiện Vũ nói, "Tôi lại bảo uống ngon thì hơi giả dối quá."
Trần Giản cười.
"Vẫn bõ năm tệ." Thiện Vũ nói.
Điện thoại Trần Giản vang lên, cậu lấy ra xem, có lời mời kết bạn.
Lúc nhấn mở, cậu sửng sốt mất hai giây mới ngẩng đầu nhìn về phía Thiện Vũ: "Anh à?"
"Cái đó còn phải hỏi nữa?" Thiện Vũ nói, "Rõ ràng thế còn gì."
Phạp thiện khả trần. [3]
Cái tên này làm Trần Giản hơi sửng sốt, dù sao cậu cũng đã từng dùng một cái tương tự.
[3] Đều là "Phạp thiện khả trần" nhưng tên của Trần Giản là 乏善可陈 còn của Thiện Vũ là 乏单可陈, tên của Trần Giản có nghĩa "chẳng có gì hay/giỏi", tên của Thiện Vũ chơi chữ "Thiện" 善/单.
Trần Giản chấp nhận lời mời, tiện tay gửi biểu tượng cảm xúc cho Thiện Vũ rồi bấm mở hồ sơ của anh xem: "Tài khoản mới à?"
"Ừ." Thiện Vũ gật đầu, "Kết bạn với mình cậu."
"Tôi gửi cho anh tài khoản của mấy đứa Bạn Bạn nhé." Trần Giản nói.
"Tạm thời chưa vội." Thiện Vũ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top