Chương 34.
Nửa đêm.
Tiếng hô hoán của Trần Nhị Hổ và Tam Bính lảnh lót lạ thường, cảm giác có thể truyền xa đến hai dặm.
Cũng vì phạm vi âm thanh này lan ra là quá rộng lớn, Trần Giản nhất thời không phân định được vị trí hiện tại của bọn họ, lúc chạy vọt tới sảnh cậu buộc phải gào lên: "Đâu rồi!"
"Đi về phía cổng sân rồi!" Tam Bính cũng gào lên đáp lại.
Lúc này thì nghe rõ rồi, phát ra từ phía gần vườn hoa.
Có người vào quán cà phê.
Từ quán cà phê tới cổng sân cách nhau một đoạn cần phải băng qua vườn hoa, cách chạy trốn đơn giản nhất là nhảy thẳng qua tường sân. Nhưng người này lại không nhảy, hoặc là vì yếu quá không nhảy được, hoặc là vì đang cầm đồ trong tay nên không nhảy được.
Cái bình trong quán cà phê không quá lớn nhưng cũng không phải thứ có thể đút túi mang đi, lại còn là đồ dễ vỡ, nếu muốn đem đi chỉ có cách là đựng trong túi mà chạy.
Lúc này lại không có thời gian để liên lạc với Thiện Vũ hỏi xem bây giờ phải làm gì.
Đã thế Thiện Vũ cũng không nói cho Trần Giản biết kế hoạch của anh là gì.
Vậy thì giờ cậu cũng không phải suy đoán xem Thiện Vũ yêu cầu mình làm gì nữa, chỉ cần xử lý theo logic thông thường khi có trộm vào nhà là được.
Đi bắt trộm thôi.
Lúc vơ lấy cây gậy bóng chày Thiện Vũ đặt cạnh quầy lễ tân rồi lao ra khỏi cổng lớn tiền sảnh, Trần Giản thấy một cái bóng đen nhảy ra khỏi cửa sân.
Trên cầu thang đằng sau cũng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
Cùng lúc đó, một chiếc Đậu vui vẻ bị mất ngủ buổi tối la lên: "Chuyện gì thế! Có trộm sao?"
Giờ tập hợp buổi sáng mà bọn bây rời giường được với cái tốc độ này chắc Lưu Đậu nành mừng chết mất thôi.
"Các cậu đừng có đi!" Hồ Bạn kêu lên, "Đợi ở homestay! Tôi báo cảnh sát!"
Bọn họ không đuổi kịp.
Trần Giản lao ra khỏi cổng sân, liếc thấy Trần Nhị Hổ và Tam Bính phía sau nhảy khỏi hàng rào, bám theo sau tên kia. Bóng đen đằng trước vẫn đang chạy như điên, đuổi theo tên này khó hơn lần trước đuổi theo Trần Nhị Hổ nhiều.
Song hôm nay tốc độ của Trần Nhị Hổ cũng rất đáng kinh ngạc, cứ như ăn phải nấm độc vậy. Sau khi đuổi theo được một đoạn ngắn, Trần Giản đã có thể nhìn ra người này chính là Trần Đại Hổ, đô con hơn Trần Nhị Hổ, vóc dáng cũng cao hơn một chút. Khoảnh khắc nhận ra Trần Đại Hổ, cậu bỗng thấy hơi xót xa, đến cậu còn nhận ra được đó là ai, Trần Nhị Hổ càng phải biết hơn ai hết.
Bảo sao lại chạy như điên như thế.
Trần Đại Hổ chạy ra ngoài ngã tư, lao thẳng vào một con đường vắng tanh không bóng người.
Một chiếc xe máy không biển số đỗ ngay trước ngã rẽ.
Có người tiếp ứng.
Lên xe rồi bọn họ không đuổi kịp nữa, tuy Trần Giản biết trong bình có máy định vị nhưng cậu không rõ liệu cái đó đã được kết nối với điện thoại chưa, cũng không biết Thiện Vũ dính cái đó vào để định vị hay chỉ là làm bộ làm tịch.
Nhưng không quan trọng, dù sao cậu cũng không biết mà.
Chỉ biết bắt trộm phải bắt được cả người lẫn vật thôi.
"Trần Giản... Trần... Giản..." Trần Nhị Hổ đằng sau vẫn cố gắng chạy như điên, "Tao... Để tao đuổi theo..."
Trần Giản dừng lại, không biết có phải ảo giác hay không mà cậu nghe thấy tiếng nức nở giữa những câu từ đứt quãng của Trần Nhị Hổ.
"Để tao đuổi theo... Xin, mày..." Trần Nhị Hổ khó khăn nói thêm.
Trần Giản chậm bước, phía sau lại có thêm những âm thanh ồn ào hơn đang đến gần, đám Đậu vui vẻ chính nghĩa đã theo ra tới đây, 30 cây đậu thì có đến 18 đứa con trai, lúc này có ít nhất 10 đứa đã bám sát theo sau bọn họ.
Chắc Trần Đại Hổ cũng không ngờ được rằng homestay này lại có một đám người tràn trề sức sống đến như thế.
Sau khi Trần Giản bước chậm lại thì Trần Nhị Hổ hổn hển phóng vụt qua.
Nhưng rõ ràng với tốc độ này là không thể đuổi kịp được, trước khi hắn có thể chạm tay đến anh trai mình thì chắc chắn anh trai hắn đã lên xe mất rồi.
Trần Giản không đuổi theo nữa mà dừng lại, khom lưng nhắm mục tiêu, sau đó ném cây gậy bóng chày trong tay ra ngoài. Cậu không có năng lực ném điệu nghệ như Thiện Vũ, nhưng để ném trúng đồ thì vẫn không thành vấn đề.
Gậy bóng chày xoay vòng sượt qua bên chân Trần Nhị Hổ, tiếng loảng xoảng vang lên cùng lúc Trần Đại Hổ vừa lao người nhảy bổ lên yên sau xe máy, cái gậy nện rất mạnh lên lốp sau xe máy, sau đó do quán tính mà xoay thêm nửa vòng sang phía lốp xe bên phải, kẹt ngay chỗ đó.
Xe máy đã bắt đầu lao về phía trước như bị kéo lại đột ngột, nó trượt sang một bên rồi đổ nhào xuống đất.
Trần Đại Hổ còn chưa kịp ngồi vững nên bị văng thẳng lên vỉa hè, người lái xe kịp thời duỗi chân ra chống nên ngã không quá nặng nề, gã vội vàng dựng xe máy dậy rồi cưỡi lên, không chút do dự đạp chân ga gầm rú lao đi mà bỏ lại Trần Đại Hổ.
"Đừng chạy!" Cuối cùng Trần Nhị Hổ cũng đuổi kịp anh hắn, hắn nhào thẳng tới.
Trần Đại Hổ xoay người, nằm trên đất giơ chân chĩa vào Trần Nhị Hổ đang cúi xuống định bắt lấy cánh tay gã, đá thẳng một cú chắc nịch vào mặt Trần Nhị Hổ.
Cú đá không hề nhẹ, từ góc đó có khi đá gãy mũi còn được.
Trần Nhị Hổ hét lên một tiếng thảm thiết, đưa tay bưng kín mũi.
Nhưng điều khiến Trần Giản lấy làm hãi là hắn vẫn ngoan cố vươn tay còn lại ra túm chặt cẳng chân vừa mới đá mình xong. Trần Đại Hổ nằm trên mặt đất bị giữ lấy mắt cá chân nên không thể dậy được, gã bèn nương theo lực tay Trần Nhị Hổ tóm mình để giơ chân còn lại lên đá thêm mấy phát nữa vào mặt Trần Nhị Hổ.
Trần Giản tiến đến kéo lấy Trần Nhị Hổ rồi mạnh tay xô hắn ra đằng sau, đồng thời đá một cái vào mặt Trần Đại Hổ.
Cậu nghiến răng chửi: "Đm mày còn dám đánh người!"
Ban đầu Trần Giản cũng không phẫn nộ đến thế, dù có giả ngu cỡ nào thì cậu cũng thừa biết đây là cái bẫy Thiện Vũ giăng cho Trần Đại Hổ, Trần Đại Hổ sập bẫy là được rồi. Thế nhưng sự tàn nhẫn của gã đàn ông này khi đối mặt với người em trai ruột thịt đang cố gắng ngăn mình phạm tội khiến cậu thực sự không nén được lửa lòng.
Thế là cậu đạp thêm một cái nữa vào bụng Trần Đại Hổ.
Trần Đại Hổ vung cái túi trong tay đập vào chân cậu.
Nói thật thì chẳng có tí lực nào, trong trạng thái đang phẫn nộ thì dù có là một đống sắt đập vào người cậu còn không có cảm giác gì, huống chi chỉ là một cái bình.
Đúng vậy, cậu cảm nhận được đây là cái bình trong quán cà phê.
Giờ phút này, cái bình có giá trị hơn một vạn kia vỡ vụn.
"Anh!" Trần Nhị Hổ bụm mặt liều mạng giãy khỏi vòng ôm của Tam Bính, nhào lên một lần nữa, "Anh còn không dừng lại thì cơ hội để quay đầu cũng không còn đâu!"
Trần Giản túm chặt lấy cánh tay Trần Nhị Hổ, đẩy hắn ra sau một lần nữa.
Trần Nhị Hổ chèn vào Tam Bính, hai đứa cùng ngã dập mông ra đất.
"Con mẹ mày." Trần Đại Hổ đút tay vào trong túi.
Trần Giản sải bước đến bên cạnh nhặt lên cây gậy bóng chày vừa mới ném qua rồi vung về phía Trần Đại Hổ, nện lên cánh tay gã ngay khi tay gã vừa kịp rút dao ra khỏi túi.
Con dao rơi xuống đất.
Trần Giản đá văng con dao đi rồi vung gậy lần thứ hai, không dồn quá nhiều sức lực mà chỉ nện vào đầu gối Trần Đại Hổ, Trần Đại Hổ quỳ khuỵu trên nền đất.
"Bắt lấy hắn..." Lúc này đoàn Đậu vui vẻ chính nghĩa đã chạy tới.
Chỉ trong nháy mắt mấy đứa con trai đã chôn vùi Trần Đại Hổ giữa đám đông.
"Đừng đánh người!" Giọng Lưu Ngộ thốt lên giữa những kẽ hở người, "Bắt lại là được!"
Tôi đánh rồi em giai ạ.
Trần Giản tìm giữa đám đông một lúc mà không thấy Lưu Ngộ đâu, chỉ thấy mấy đứa con trai đang cởi trần, có đứa chỉ kịp xỏ một bên tay áo, nhìn là biết đều vừa mới nhảy thẳng ra khỏi giường.
Thiện Vũ ngồi xe lăn nhìn lướt qua phía quán cà phê, vị trí đặt bình trống không.
Tiếng ồn ào vừa biến mất ngoài sân quay trở lại, xem ra các sinh viên đã chiến thắng trở về.
Trong tình hình hỗn loạn như thế này thì 80% là cái bình kia không giữ nổi rồi.
Trần Đại Hổ có muốn trả lại đồ ăn trộm cũng không trả được nữa.
Đến giờ này thì chỉ có chọn vào tù mà ngồi thôi.
"Bắt được rồi bắt được rồi!" Hồ Bạn chạy về từ bên ngoài sân, "Ông chủ Thiện bắt được rồi, không ai bị thương cả..."
"Ừ, bắt được ông chủ Thiện dễ quá ha." Thiện Vũ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Không phải vì Lưu Ngộ mà là vì nguyên một đám thanh niên như thế lao ra thì có muốn bị thương cũng khó, huống gì còn có Trần Giản ở đây, nếu thực sự có người bị thương thì chỉ có thể là Trần Giản.
Nhưng khi cả đám áp giải Trần Đại Hổ vào trong sân, Thiện Vũ phát hiện ra suy đoán của mình đã có sơ suất nhỏ.
Người duy nhất bị thương là Trần Nhị Hổ.
Đôi mắt híp lại thành đường chỉ, mũi rõ ràng đã bị vẹo, môi cũng sưng vù.
Thiện Vũ nhíu mày.
"Cảnh sát không đến nhanh vậy đâu." Hồ Bạn nói, "Đêm qua thôn bên kia xảy ra tranh chấp nên họ qua đó rồi, giờ vẫn chưa về ngay được..."
"Trói hắn lại nhốt vào trong phòng để đồ đi." Trần Giản sắp xếp, "Trói cố định vào đường ống ấy đừng để hắn làm càn, Bạn Bạn cậu đi trấn an khách đi..."
"Ừm." Hồ Bạn gật đầu.
"Tôi đi lấy hộp thuốc." Triệu Phương Phương bước nhanh tới đưa chìa khóa phòng để đồ cho Trần Giản, "Xử lý mặt của Nhị Hổ trước đã."
"Vâng." Trần Giản đáp, lúc này có mấy vị khách nam đã đi xuống tầng, chỗ lan can cầu thang cũng có người ló đầu ra nhìn.
"Đừng mở hay xê dịch cái túi kia, cả con dao nữa, giữ nguyên hiện trường, đó là tang vật, chứng cứ đấy." Lưu Ngộ nói, "Lấy ghế chặn bên phía quán cà phê đi đừng để mọi người vào phá hỏng hiện trường."
"Đưa các bạn cậu về phòng đi." Trần Giản hạ giọng dặn dò Lưu Ngộ, "Đừng tập trung ở đây nữa, mai xong việc tôi sẽ cảm ơn mấy đứa nó tử tế."
Mai thế nào anh cậu cũng xử cậu cho coi.
"Không phải cảm ơn, cũng chưa giúp được gì mà." Vẻ mặt cố tỏ ra bình tĩnh của Lưu Ngộ hoàn toàn không nén được sự phấn khích đang trào dâng, cậu ta quay đầu vẫy tay với đám nam sinh kia, nói nhỏ, "Đi đi đi, bọn mình về phòng, đừng dọa các khách khác."
Sự hỗn loạn ngắn ngủi qua đi, mọi người dưới tầng một dần dần tản bớt, Trần Đại Hổ bị nhốt trong phòng để đồ, bị còng vào đường ống dẫn bằng ổ khóa chữ U.
Thiện Vũ xoay xe lăn vào nhà ăn, mấy người đi theo anh, Tam Bính dìu Trần Nhị Hổ gần như đã không còn nhìn thấy đường nữa, kéo ghế ra cho hắn ngồi.
"Sát trùng trước đi đã." Triệu Phương Phương nói, "Mai trạm y tế xã mở cửa thì mau qua khám xem, kiểu này gãy xương là cái chắc."
"Cái bình kia 90% là tan tành rồi." Tam Bình cau mày.
"Vỡ rồi." Trần Giản nói, "Đập vào đùi tao vỡ hết."
Thiện Vũ nhìn cậu: "Cậu có bị thương không?"
"Không." Trần Giản lắc đầu, nhìn thoáng qua Trần Nhị Hổ, "Nhị Hổ là người đầu tiên xông tới..."
"Ông chủ Thiện..." Trần Nhị Hổ ngửa đầu để Triệu Phương Phương sát trùng vết thương trên mặt cho, thật ra vết thương ngoài thì không nhiều lắm, chỉ có mấy chỗ nhỏ thôi, nhưng khuôn mặt hắn sưng rất nặng, mũi cũng bị vẹo, gần như không còn nhận ra nổi đây là Trần Nhị Hổ nữa.
"Lát nữa nghỉ ngơi đàng hoàng đi, mai đi khám." Thiện Vũ nói, "Vất vả rồi."
"Tôi xin lỗi, ông chủ Thiện." Trần Nhị Hổ khó nhọc thốt.
"Cậu không có gì phải xin lỗi tôi cả." Thiện Vũ nói, "Cậu cũng không cần xin lỗi thay anh trai mình, hắn sẽ không xin lỗi đâu, hắn là hắn, cậu là cậu."
Trần Nhị Hổ khựng lại giây lát rồi đột nhiên hít hai hơi thật sâu, nước mắt trào ra từ hai khe mắt.
"Thằng bé này, đừng khóc." Triệu Phương Phương vỗ đầu hắn, "Lát nữa mắt lại khó chịu thêm bây giờ."
"Tam Bính." Trần Giản hất cằm với Tam Bính, "Đỡ Nhị Hổ về ký túc xá nghỉ ngơi đi."
"Tao không đi." Trần Nhị Hổ cắn răng, "Tao muốn ở đây đợi cảnh sát tới, tao là nhân chứng."
Mọi người đều im lặng.
"Anh cứ về phòng nghỉ ngơi đi ạ." Giọng Hồ Bạn truyền tới từ quầy lễ tân bên kia, "Ở đây đã không sao nữa rồi, thực sự xin lỗi vì làm phiền anh nghỉ ngơi."
Trần Giản nhìn qua theo tiếng, thấy người đàn ông 102 đã đứng ở cửa từ bao giờ.
Là lần đầu tiên anh ta ra ngoài suốt hai hôm nay.
"Xin lỗi anh." Trần Giản đi qua, "Anh có cần đồ uống hay đồ ăn khuya không?"
"Không sao, không cần." Người đàn ông nhìn về phía nhà ăn, tay cầm điện thoại bấm lia lịa, "Tôi chỉ..."
Anh mà dám đăng bài bóc phốt bọn tôi là tôi giết anh đấy!
Trần Giản nhìn anh ta.
"Tôi đang ghi lại hành trình của mình một chút thôi." Người đàn ông nói.
"Vâng." Trần Giản đáp, "Hy vọng chuyện bắt trộm không làm ảnh hưởng đến anh."
"Không đâu, kích thích lắm." Người đàn ông xoay người đi vào trong phòng, "Chuyện này chứng tỏ chỗ ở của các cậu rất an toàn, bảo vệ phản ứng rất nhanh chứ không phải chỉ để trang trí."
"Cảm ơn anh đã hiểu cho công việc của chúng tôi." Hồ Bạn vội nói nhanh một câu để chấm dứt vấn đề này.
Trong thời gian nghỉ lễ, cảnh sát tại đồn ở trấn nhỏ rất bận rộn nên không đủ nhân lực, khi giải quyết được xong tranh chấp ở thôn bên kia rồi lái xe tới thẳng Đại Ẩn cũng đã là một tiếng sau rồi.
Tam Bính và Trần Nhị Hổ là nhân chứng đã trải qua toàn bộ quá trình, hai người mô tả lại sự việc cho cảnh sát nghe trong phòng họp: lúc đi tuần thấy có người trong quán cà phê, kẻ đó vừa thấy họ đã bỏ chạy, sau đó là cả tập thể đi bắt trộm.
Vào nhà trộm cướp, dùng chân gây thương tích, cầm dao phản kháng...
"Tên Trần Đại Hổ đó sớm muộn gì cũng có ngày này..." Mấy cảnh sát trong đồn đã quá quen với Trần Đại Hổ, "Chúng tôi sẽ đưa hắn về trước, phiền mọi người qua đây lập biên bản một chút, nếu có hóa đơn chứng minh được giá trị của món đồ bị trộm thì cũng hãy mang theo nhé."
Trần Giản theo Thiện Vũ vào văn phòng, Thiện Vũ đưa hóa đơn và giấy chứng nhận của chiếc bình kia cho Trần Giản.
"Lần này chắc chắn hắn ta bị kết án rồi nhỉ?" Trần Giản hỏi.
"Có thể cấu thành tội trộm cướp." Thiện Vũ nói, "Nhưng Trần Nhị Hổ hỗ trợ bắt được hắn nên cũng có thể được xử nhẹ hơn một chút."
"Ừm." Trần Giản nhìn anh, "Kế hoạch của anh là như vậy à?"
"Việc cả đám chạy theo bắt trộm không nằm trong kế hoạch của tôi." Thiện Vũ nói.
"Trần Nhị Hổ..." Trần Giản nhíu mày, "Anh nghĩ liệu nó có xin khoan thứ cho anh nó không?"
"Không đâu." Thiện Vũ nói, "Có bị ngu cũng phải biết tổn thương chứ."
"Tôi xuống đây." Trần Giản nói, "Anh nghỉ ngơi một lát đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện cho anh."
"Tôi còn nghỉ ngơi kiểu đéo gì được nữa." Thiện Vũ nói.
"...Nhà nghỉ của anh vừa bị trộm đấy." Trần Giản nói, "Đi ngủ trước đi, lập biên bản chắc không có chuyện gì đâu, tôi sẽ cố gắng không gọi điện thoại cho anh."
Thiện Vũ cười: "Đi đi, đừng để chú cảnh sát chờ."
Lập biên bản đúng là chẳng phiền phức mấy nhưng lại rất mất thời gian, khi mấy người Trần Giản ra khỏi đồn công an thì trời đã rạng sáng rồi.
"Đi mua mấy suất mì thịt bò đi." Trần Giản dặn Tam Bính, "Mang qua cho đồn cảnh sát nữa, vì chuyện của chúng ta mà họ thức trắng suốt đêm hôm qua đấy, tao đưa Nhị Hổ đến trạm y tế xã."
"Ừ." Tam Bính gật đầu, "Nếu người ta không nhận thì sao?"
"Bỏ đó rồi chạy." Trần Giản nói, "Ai bảo mày đứng đợi họ nhận đâu."
"Được rồi." Tam Bính sải bước ngồi lên xe máy, "Anh Nhị Hổ, anh đến phòng khám xem trước đi nhé."
Trần Nhị Hổ không nói gì, chỉ vẫy tay với nó.
Trần Giản cũng lên xe, quay đầu lại nhìn Trần Nhị Hổ: "Lên đi."
"Trần Giản." Trần Nhị Hổ ngồi lên yên sau, gương mặt sưng vù nói chuyện một cách khó nhọc, "Tao hỏi mày."
"Hỏi đi." Trần Giản khởi động xe.
"Đây có phải cái bẫy do Thiện Vũ bày ra không?" Trần Nhị Hổ hỏi.
Trần Giản khựng tay đang vặn ga, cậu hơi giật mình quay qua nhìn Trần Nhị Hổ trong gương chiếu hậu.
Chẳng lẽ Trần Nhị Hổ lại nhạy bén đến mức đó?
"Tao không biết." Trần Giản nói, "Mày nghĩ là anh ta sắp đặt à?"
"Tao chỉ thấy... trùng hợp quá mức thôi." Trần Nhị Hổ nói.
"...Không thì mày đi hỏi ổng thử xem?" Trần Giản nói, cậu thực sự không biết trả lời vấn đề này như thế nào, cũng không biết nếu Trần Nhị Hổ có suy nghĩ như vậy thì liệu có làm ảnh hưởng đến sự tiến triển của vụ án hay không.
"Không được." Giọng Trần Nhị Hổ rất khẽ, "Dù có là anh ta thật thì tao cũng sẽ chỉ cảm ơn anh ta thôi, coi như là đang cứu tao."
"Sớm muộn gì Trần Đại Hổ cũng phải ngồi tù." Trần Giản nhấn chân ga, lái xe về phía trạm y tế xã.
"Tao phải làm việc thật chăm chỉ trước khi anh ta ra tù." Trần Nhị Hổ nói, "Tích cóp ít kinh nghiệm, sau này cố gắng rời khỏi đây."
"Mày á?" Trần Giản ngẩn người.
"Ừ." Trần Nhị Hổ gật đầu, "Không phải bọn mày cũng đều sẽ đi sao?"
Vậy ư?
Sẽ đi sao?
Lúc ra khỏi phòng khám, đầu Trần Nhị Hổ được băng kín như một cái bánh bao hấp khổng lồ.
"Chắc chắn là là gãy xương mũi rồi." Trần Giản đặt biên nhận của đồn cảnh sát lên bàn, "Trần Nhị Hổ muốn lên thành phố làm giám định thương tật, tôi duyệt phép cho nó rồi."
"Cậu ta đòi làm hay đồn cảnh sát bảo cậu ta đi làm?" Thiện Vũ hỏi.
"Cậu ta tự nói." Trần Giản đáp.
Thiện Vũ khẽ thở dài.
"Ăn sáng chưa?" Trần Giản hỏi.
Thiện Vũ nhìn cậu: "Ăn uống ngon miệng quá ha, vật lộn một hồi như thế mà vẫn còn nghĩ đến chuyện ăn sáng được à?"
"Thì vật lộn một hồi nên mới đói đấy." Trần Giản nói.
Thiện Vũ cười: "Lát nữa hai chúng ta ra ngoài ăn, ăn xong đi tìm Trần Bán Tiên."
"Ăn bún thịt dê không?" Trần Giản hỏi.
"Sa thải cậu." Thiện Vũ ngồi lên xe lăn, ra khỏi văn phòng.
Vừa đi ra thì thấy có người đứng bên kia hành lang.
Là người đàn ông phòng 102.
"Đm." Trần Giản chửi khẽ, thật sự rất phiền phức, "Sao anh ta lại lên đây?"
Sau đó cậu nhanh chân đi về phía bên kia, cất cao giọng: "Chào anh! Xin hỏi anh có cần hỗ trợ gì không ạ?"
Người đàn ông quay đầu lại: "Là phòng này à?"
"Sao ạ?" Trần Giản ngẩn người.
"Phòng có người chết ấy." Người đàn ông nói.
Trần Giản phải nghiến chặt răng mới không bật ra tiếng chửi thề một lần nữa.
"Anh có việc gì không ạ?" Cậu hỏi.
Anh bị vấn đề gì hả?
"Tôi đang tìm căn phòng tự sát kia." Người đàn ông nói.
"Anh đây muốn tự sát hay sao vậy?" Thiện Vũ hỏi một câu hết sức lịch sự.
Trần Giản quay phắt đầu lại, ông chủ ơi!
Đừng có kích động người ta như thế mà!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top