Chương 32.

Câu hỏi của Trần Giản đến rất tự nhiên, chỉ là thuận miệng thì hỏi thôi.

Nhưng câu trả lời của Thiện Vũ khiến cậu khựng lại, không nói tiếp nữa.

Câu hỏi của tôi không hề vượt quá giới hạn nhé.

Chính đáp án của anh mới là vượt quá giới hạn.

Để tránh sự im lặng khó có thể tiếp tục trò chuyện, Trần Giản cúi đầu cắn một miếng hamburger thật to, chậm rãi ăn không nói gì nữa.

"Hồi nhỏ tôi rất bướng." Thiện Vũ không ăn hamburger tiếp mà nghiêng mặt nhìn xuống ánh đèn dưới tầng, "Nên bố tôi lập ra rất nhiều quy tắc cho tôi, quy tắc ăn cơm, quy tắc đi ngủ, quy tắc học bài..."

Hồi nhỏ rất bướng, giờ cũng chẳng thay đổi gì nhiều.

Xem ra mấy quy tắc đó không có tác dụng mấy rồi.

"Quy tắc duy nhất tôi còn giữ được là không nói chuyện khi ăn." Thiện Vũ nói.

"Tại sao?" Trần Giản hỏi.

"Bởi vì cái đó là dễ tuân thủ nhất." Thiện Vũ vừa nói vừa cầm lấy cái hamburger, bắt đầu ăn.

Trần Giản không nhịn được cười.

Thiện Vũ cũng cười nhưng không nói gì nữa, tiếp tục ăn hamburger.

Trần Giản cắn hai miếng là hết nửa cái hamburger còn lại, uống Coca, sau đó tựa vào ghế ngẫm nghĩ: "Hình như nhà tôi chẳng có quy tắc gì cả, bố mẹ tôi cũng chưa từng dạy dỗ tôi."

"Đôi khi việc giáo dục một người bằng hành động làm gương còn hiệu quả hơn lời nói." Ăn xong cái hamburger, Thiện Vũ cất dọn hết đồ đạc trên bàn vào trong túi đựng thức ăn, "Có thể thấy được dấu tích mà bố mẹ cậu để lại ở con người cậu, họ đều là người rất tốt bụng, rất lương thiện."

"Thế anh..." Trần Giản còn chưa kịp nói hết câu.

"Từ con người tôi cũng có thể thấy được dấu tích của bố mẹ." Thiện Vũ nói.

Khí phách ngang ngược hả?

Trần Giản rón rén thầm nghĩ đến câu đó trong lòng.

"Tri thức lễ nghĩa." Thiện Vũ nói.

"Úi." Trần Giản thật sự không nhịn nổi nữa phải bật cười.

Thiện Vũ chậc lưỡi: "Cậu ý kiến gì?"

"Đâu có." Trần Giản cười nói.

Nghiêm túc nghĩ lại thì tuy câu đánh giá Thiện Vũ dành cho bản thân chỉ là đùa vui, nhưng Trần Giản thấy cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ.

Thiện Vũ có tri thức không thì cậu không rõ lắm - dù sao trình độ học vấn cao nhất cũng chỉ là trung học phổ thông, nhưng khi Thiện Vũ không nổi giận thì đúng là rất lễ nghĩa.

Miễn Thiện Vũ không bị khiêu khích thì anh sẽ luôn là một người vừa tốt tính vừa cẩn trọng.

"Bố mẹ anh là giáo viên à?" Trần Giản hỏi một câu theo ý tri thức lễ nghĩa.

"Không phải cả hai, bố tôi là..." Thiện Vũ ngừng lại giây lát, nhìn cậu, "Giáo sư đại học."

"...Vãi." Trần Giản sửng sốt, "Thật không vậy?"

"Mẹ tôi có một công ty." Thiện Vũ nói.

"Ồ..." Trần Giản ngây cả người.

Thiện Vũ cười: "Sao đấy?"

"Thì cảm giác... kì diệu quá." Trần Giản nghĩ, "Một thế giới cách tôi rất xa."

"Cũng chẳng xa lắm." Thiện Vũ nói, "Tôi đang ngồi ngay trước mặt cậu mà."

"Nói theo cách đó thì," Trần Giản cười, "cũng đúng."

Thiện Vũ không nói nữa, anh cầm Coca uống chậm rãi, nhìn xuống dưới tầng.

Trần Giản cũng không nói gì nữa, tự dưng hút hai ngụm uống hết cốc Coca.

Khi nhắc đến gia đình mình, Thiện Vũ không mảy may kiêng dè, chỉ thản nhiên trần thuật lại một cách đơn giản.

Nhưng Trần Giản cũng không tiếp tục nói về đề tài này nữa. Thiện Vũ giới thiệu về bố mẹ mình nhưng lại không đề cập đến mối quan hệ với hai người họ, trong thời gian ở Đại Ẩn hình như Thiện Vũ cũng chưa từng liên lạc với người nhà lần nào, mà nghe từ ý tứ của Lưu Ngộ thì có vẻ như bố mẹ anh cũng chẳng biết anh đang ở đâu, làm gì.

"Tối nay cậu trực ca thay Hồ Bạn à?" Thiện Vũ hỏi.

"Ừm." Trần Giản gật đầu, "Cảm giác cô bé rất muốn đi nướng BBQ, Lưu Ngộ cũng mời nữa."

"Sao cậu không đi?" Thiện Vũ nhìn cậu, "Không thể có chuyện Lưu Ngộ không mời cậu được."

"Thì trực ca đó." Trần Giản nói, "Quầy lễ tân làm gì có ai."

"Tôi trực cho." Thiện Vũ nói.

"...Hồ Bạn mà nghe anh nói thế thì cổ sẽ không đi nướng BBQ nữa đâu." Trần Giản nói, "Chạy về trực ngay lập tức luôn ấy chứ."

"Ầy..." Thiện Vũ thở dài, "Làm sếp thế đấy."

"Tôi đi trực đây." Trần Giản đứng dậy nhìn xuống phía dưới, "Tam Bính đi tuần xong rồi, giờ chắc đang ăn cơm, mấy hôm nay cũng nhiều khách đến đây rồi mới bắt đầu tìm chỗ ở..."

"Làm quản lý thế đấy." Thiện Vũ cảm thán một câu, đoạn tựa lưng vào ghế gối đầu lên cánh tay, "Đi đi, đồ mê tiền, tôi ngủ một lúc đây, hôm nay buồn ngủ quá."

"Có cần phải canh..." Trần Giản hơi ngừng lại, "ở quán cà phê không?"

"Tối nay sẽ không có chuyện gì đâu." Thiện Vũ nói, "Không biết mấy giờ đám nướng BBQ mới về nữa, tưng bừng thế cơ mà, nếu cậu mệt thì cứ đi ngủ luôn đi."

"Ừm." Trần Giản đáp.

Lúc cậu xuống tầng Tam Bính vẫn chưa ăn cơm, nó đang đứng trong sân nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi đeo ba lô leo núi.

Trần Giản đi ra, thấy cậu ra thì Tam Bính lập tức vẫy tay: "Quản lý, có khách này."

"Chào buổi tối." Trần Giản chào hỏi.

Người đàn ông nhìn cậu với vẻ mặt không cảm xúc, hỏi: "Từ đây đến đường vào núi có xa không?"

"Không xa." Trần Giản chỉ vào bên trong, "Đi vào trong theo con đường từ ngoài cửa này là sẽ vào núi, mất khoảng năm phút."

"Được rồi." Người đàn ông xoay người đi vào trong sảnh, "Tôi thuê một phòng tiêu chuẩn."

"Mày đi ăn cơm đi." Trần Giản vỗ cánh tay Tam Bính, nhìn dáng dấp người đàn ông này thì hẳn là anh ta du lịch bộ hành, nhưng nhìn trạng thái thì lại không giống lắm, tâm trạng có vẻ hơi tệ.

"Một mình ạ?" Trần Giản đi tới trước quầy lễ tân, "Phiền anh cho tôi xem chứng minh nhân dân một chút."

"Một mình." Người đàn ông đưa chứng minh nhân dân qua.

Trần Giản nhìn lướt qua thật nhanh, có thể thấy là chứng minh thư chính chủ, ở thành phố, xem ra không có vấn đề gì cả, nhưng cậu vẫn không yên tâm cho lắm.

"Tôi sẽ xếp cho anh ở phòng 1..." Trần Giản nói.

"Được." Người đàn ông nói luôn.

"Anh có lái xe tới đây không?" Trần Giản hỏi.

"Có, mô tô đỗ ngoài sân các cậu." Người đàn ông nói.

"Vâng." Trần Giản gật đầu, cũng có khá nhiều dân phượt tới đây.

Cậu xếp cho người đàn ông phòng ở tầng một, cái phòng ở ngay đằng sau quầy lễ tân, để lỡ như xảy ra chuyện gì thì họ cũng có thể phát hiện ra đầu tiên.

Sau khi người đàn ông vào phòng thì Trần Giản đi vòng ra ngoài vườn hoa, cầm đèn pin giả vờ như đang đi tuần. Lúc đi qua bên ngoài phòng của người đàn ông đó, cậu phát hiện ra sau khi vào phòng anh ta không hề kéo rèm lại, cứ nằm dựa vào đầu giường chơi điện thoại như thế.

Nhìn thế này có vẻ như không có vấn đề gì cả.

Chắc chỉ là một dân văn phòng vừa bị công việc hút hết sức sống thôi.

Trái lại, đám Đậu vui vẻ ra ngoài hút hết sức sống của đất trời, cả ngày hôm nay từ lúc xuất phát đến giờ không hề nghỉ ngơi, đi nướng BBQ chơi đến tận hai giờ đêm mới lục đục về tới homestay.

Nhưng điều khiến Trần Giản lấy làm mừng là lúc đám Đậu này tiến vào có thể thấy đứa nào cũng đã nốc rượu và chơi bời rất hưng phấn, thế nhưng lại đều khá yên tĩnh, không hề gào thét ầm ĩ gì.

Lúc đi ngang qua quầy lễ tân còn đưa cho Trần Giản hai hộp thịt đã nướng sẵn.

"Không phải đồ thừa đâu." Một cậu nam sinh nói, "Nướng riêng cho mọi người đấy, với cả chị Triệu, thịt hôm nay chị ấy nướng giúp bọn em rất thơm, cho chị ấy thử nữa."

"Được rồi." Trần Giản cười, "Chơi thế nào?"

"Vui lắm ạ!" Một cậu nam sinh khác đi tới bò nhoài ra quầy lễ tân, "Cảnh khuya rất đẹp, từ đây có thể thấy được ngân hà, không khí cũng siêu tuyệt vời."

"Nghỉ ngơi đi, nếu mai muốn vào núi thì phải dậy sớm đấy." Trần Giản nói.

"Quản lý ngủ ngon nha." Mấy cây Đậu bám víu nhau lên tầng.

Một lát sau Hồ Bạn cũng về tới, mặt mũi hăm hở: "Quản lý, anh đi nghỉ đi."

"Không sao." Trần Giản nói, "Cậu đi ngủ đi, tôi trực xong ca như bình thường là được."

"Không cần không cần." Hồ Bạn nói, "Giờ tôi ăn uống no nê quá nên cần phải tiêu thực, nếu đi ngủ luôn thì sẽ béo chết mất."

Trần Giản nhìn cô.

"Không uống say đâu." Hồ Bạn khoát tay, "Có tí bia đó đi vệ sinh hai lần là ra hết ấy mà."

"Được rồi." Thấy đôi mắt cô sáng ngời quả thực không có vấn đề gì, Trần Giản khẽ giọng dặn dò, "Vừa có một người vào ở 102, cảm giác hơi... tâm trạng không được tốt lắm, cậu chú ý động tĩnh chút nhé."

"Ừm." Hồ Bạn nhìn thoáng qua phòng 102, "Nam hay nữ?"

"Nam." Trần Giản nói, "Có bất cứ vấn đề gì cũng đừng tự xử lý một mình, gọi tôi."

"Biết rồi." Hồ Bạn nở nụ cười, "Quản lý cứ như anh trai ruột tôi vậy á."

Quay về kí túc xá, Trần Giản thu dọn qua loa rồi nằm lên giường.

Có thể vì đã quá giờ đi ngủ bình thường nên cậu không ngủ được nữa, cũng có thể là do đã uống cà phê, hoặc là tại cốc Coca kia.

Điện thoại vang lên một tiếng.

Cậu cầm lên xem, là tin nhắn Hồ Bạn gửi tới.

[Ai đấy] 102 ngáy ngủ như động đất ấy, ở quầy lễ tân cũng nghe thấy được.

[Trần ngư lạc nhạn] Được rồi, nếu không có việc gì thì cậu nghỉ ngơi đi.

Gửi xong tin nhắn đó Trần Giản bắt đầu cảm nhận được cơn buồn ngủ, không biết có phải vì biết phòng 102 đã đi ngủ bình thường, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì nên mới thấy buồn ngủ hay không nữa.

Mình đúng là nhọc lòng, ông chủ mất ngủ là vì bị mất ngủ, quản lý mất ngủ là vì khách.

Trần Giản chậc lưỡi, nhắm hai mắt lại.

*

Hôm sau là ngày chúng Đậu vui vẻ đi bộ vào núi, theo như kế hoạch của Lưu Đậu nành thì tám giờ bọn họ sẽ tập hợp ăn sáng rồi tám rưỡi xuất phát, nhưng đến tám rưỡi vẫn còn một nửa số Đậu vui vẻ chưa dậy được.

"Tôi đã bảo cậu từ trước rồi mà." Trần Giản cầm một cốc sữa đậu nành, "Sắp xếp bữa nướng BBQ vào hôm trước thì hôm sau đừng mong chúng nó dậy được trước mười giờ."

"Nếu bảo không dậy nổi để đi học thì tôi còn hiểu được." Lưu Ngộ bưng một bát mì, vừa ăn vừa nói, "Đây là đi chơi cơ mà, đi chơi cũng không dậy được... Để lát nữa tôi vào từng phòng một gọi vậy."

Trần Giản nhìn Lưu Ngộ: "Nhà cậu... không có quy tắc không nói chuyện khi ăn à?"

"Nhà bác tôi mới có." Lưu Ngộ vừa ăn vừa nói, "Nhà tôi ăn cơm thì phải chuyện trò, không thì buồn lắm."

Trần Giản cười, không nói gì nữa.

"Nhưng tôi kể anh nghe cái này." Lưu Ngộ ghé sát lại gần cậu, thì thầm, "Cũng chỉ có anh tôi bị bắt không được nói chuyện khi ăn thôi, hồi bé sức khỏe anh ấy không tốt lắm, cũng không chịu ăn cơm ngoan mà cứ nói líu lo suốt, thế là bác tôi cấm không cho anh ấy nói chuyện nữa."

Trần Giản sửng sốt, cũng thì thầm hỏi lại: "Tức là nhà anh ta chỉ có mình anh ta không được nói chuyện khi ăn, đúng không?"

"Đúng vậy." Lưu Ngộ gật đầu, "Trong số tất cả họ hàng thân thích chỉ có mỗi ảnh phải im lặng ăn uống."

Trần Giản không nhịn được cười: "Có quy tắc như vậy nữa hả? Nhắm vào anh ta rõ ràng cỡ đó."

"Cỡ đó mà vẫn không áp chế được ảnh cơ đấy." Lưu Ngộ lắc đầu.

Hôm nay Thiện Vũ cũng dậy muộn, không thấy gọi điện thoại yêu cầu bữa sáng.

Khoảng mười giờ, cuối cùng đám Đậu vui vẻ cũng tập hợp thành công để lên đường khởi hành, sau đó Trần Giản đi tuần trong sân một vòng rồi chuẩn bị lên tầng, tiện thể ghé tầng bốn xem Thiện Vũ đã dậy hay chưa.

"Quản lý Trần." Hồ Bạn tự dưng ló người ra khỏi quầy lễ tân vẫy tay với cậu, tay kia che lại ống nghe điện thoại, "Quản lý Trần..."

"Hửm?" Trần Giản đi tới.

"Chào bác, bác..." Hồ Bạn cầm điện thoại, còn chưa nói hết câu đã ngừng, "Cúp rồi."

"Sao thế?" Trần Giản hỏi.

"Nghe giọng thì là một bác gái, gọi điện thoại tới hỏi có phải hôm qua có sinh viên vào ở không." Hồ Bạn nói, "Tôi tưởng là phụ huynh bạn nào nên mới hỏi bác ấy tìm ai, thì bác bảo tìm ông chủ."

"Tìm ông chủ?" Trần Giản sửng sốt.

"Ừa, tôi cũng thấy rất lạ, nghe rõ là phụ huynh học sinh nhưng lại muốn tìm ông chủ." Hồ Bạn cau mày, "Tôi bảo hôm nay ông chủ ra ngoài rồi, có thể nói chuyện với quản lý, thế là bác ấy cúp luôn."

"Không nói mình là phụ huynh học sinh nào à?" Trần Giản hỏi.

"Tôi còn chưa trả lời bác ấy có phải có sinh viên tới không, tôi chỉ hỏi thẳng là bác ấy tìm ai thôi." Hồ Bạn nói.

Trần Giản trầm mặc thoáng chốc: "Nếu bác ấy lại gọi tới thì cứ bảo là ông chủ vào thành phố rồi, bảo bác ấy để lại họ tên và số điện thoại."

"Ừm." Hồ Bạn gật đầu.

"Với lại." Trần Giản bổ sung thêm, "Nếu bác ấy có hỏi, ông chủ của chúng ta họ Trần."

Hồ Bạn khựng lại giây lát rồi hiểu ra ngay: "Biết rồi, tên là Trần Giản."

"Ừ." Trần Giản cười.

Chắc vì đám Đậu vui vẻ ở tầng ba nên tối qua Thiện Vũ ngủ trong văn phòng, lúc Trần Giản gõ cửa anh vừa mới dậy, còn đang mặc áo ngủ.

"Đánh thức anh à?" Trần Giản hỏi.

"Không." Thiện Vũ dựa vào sô pha, ngáp dài, "Em họ yêu quý của tôi gọi điện thoại cho tôi trước khi lên đường, bảo là trưa nay chúng nó không ăn ở homestay, tối mới về ăn."

"...Cái đó cũng phải báo với anh à?" Trần Giản nói.

"Không báo lỡ tôi làm phiền nó thì sao." Thiện Vũ chậc lưỡi.

"Có chuyện này hơi kì lạ." Trần Giản nói, "Phải lên đây nói luôn với anh."

"Ừ." Thiện Vũ nhìn cậu.

"Hồ Bạn vừa nhận một cuộc điện thoại, gọi tới quầy lễ tân..." Trần Giản kể lại chuyện vừa nãy, "Không biết bác ấy có gọi lại không nữa, dù sao tôi cũng dặn Hồ Bạn rồi, nếu có hỏi đến thì phải bảo ông chủ là Trần Giản."

"Ầy, tôi lại bị khai trừ rồi à." Thiện Vũ cười.

"Anh biết bác gái đó là ai không?" Trần Giản hỏi, "Lát nữa nếu lại gọi tới thì phải xử lý như thế nào?"

Thiện Vũ ngửa đầu tựa vào sô pha, thở ra một hơi thật dài: "Lưu Ngộ giỏi rước thêm phiền phức tới cho tôi quá..."

"Mẹ của Lưu Ngộ à?" Trần Giản hỏi.

"Không phải mẹ nó, là mẹ tôi." Thiện Vũ cau mày, "Tôi biết ngay nó sẽ để lộ mà, đầu óc với mồm miệng như cái sàng ấy."

Trần Giản im lặng, cậu không biết nên nói gì nữa, cậu còn nhớ rõ trước đây Thiện Vũ từng bảo rằng bố mẹ hai nhà đều không cho Lưu Ngộ chơi cùng Thiện Vũ.

"Lát nữa nếu lại gọi tới thì cậu nghe đi." Thiện Vũ nói.

"Nói gì?" Trần Giản hỏi.

"Ai biết." Thiện Vũ nói, "Ông chủ tự xem sao mà làm."

*

"Ông chủ." Hồ Bạn đưa điện thoại tới, ấn tắt tiếng ngoài, "Vẫn là bác gái kia, nhưng hình như bác ấy biết ông chủ là ai rồi."

"Để tôi lấp liếm trước đã." Trần Giản cắn môi.

Làm quản lý lại còn phải giả làm ông chủ để đối phó với phụ huynh của ông chủ, chuyện như thế này nghĩ thôi cũng thấy áp lực vô cùng.

Đã thế ông chủ còn chẳng đưa ra bất cứ chỉ thị rõ ràng làm.

Cậu hắng giọng ra hiệu cho Hồ Bạn, Hồ Bạn ấn nút hủy tắt tiếng, cậu hít vào một hơi, cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Xin chào, cho hỏi..."

"Xin chào." Bên kia truyền đến một giọng nữ nghe rất hòa nhã, "Phiền cậu bảo Thiện Vũ nghe điện thoại."

Hồ Bạn nói không sai.

Còn chưa bắt đầu giả vờ đã bị nhìn thấu rồi.

"Chỗ chúng cháu không có ai tên Thiện Vũ cả." Trần Giản cũng không biết phải nói thế nào, "Có phải bác gọi nhầm rồi không?"

"Cậu họ gì?" Bác gái bên kia hỏi.

"Cháu họ Trần." Trần Giản cảm giác lòng bàn tay mình bắt đầu đổ mồ hôi tới nơi rồi, đúng lúc đó cửa thang máy mở, Thiện Vũ bước ra từ bên trong, cậu thực sự có một nỗi xúc động muốn xông tới bắt Thiện Vũ tự mà nghe điện thoại.

"Giám đốc? Hay là quản lý? Hay là trưởng bộ phận?" Bác gái lại hỏi.

Đừng trả lời, đừng trả lời, đừng mắc mưu.

"Cháu là chủ của chỗ này." Trần Giản đáp kiên quyết.

Thiện Vũ đã đi tới, tựa trước quầy lễ tân nhìn cậu.

"Bác ấy không tin." Hồ Bạn lại gần bên cạnh Thiện Vũ, thì thào.

Thiện Vũ chậc lưỡi.

"Cháu bé, một tháng cháu nhận bao nhiêu tiền lương?" Bác gái nói, "Cháu có biết bác là ai không? Có biết rõ đang có chuyện gì không? Mà lại đi gánh trách nhiệm thay nó?"

"Thế này nhé, bác." Trần Giản nói, cậu giả vờ không nổi nữa rồi, người ta căn bản không hề tin, cậu đành phải bán Thiện Vũ thôi, "Bác để lại số điện thoại đi, khi nào anh ấy về cháu sẽ bảo anh ấy gọi lại cho bác."

Nói xong, Trần Giản liếc nhìn Thiện Vũ.

Thiện Vũ gật đầu.

"Đưa điện thoại cho nó." Giọng của bác gái bên kia vẫn luôn rất hòa nhã, cho đến câu này ngữ điệu mới có phần nghiêm túc lẫn cùng ra lệnh.

Nói thật thì giờ cậu đã tin bác gái ở đầu dây bên kia là mẹ của Thiện Vũ rồi, giọng nói bình tĩnh nhưng vẫn mang đến cảm giác áp bức đó y chang Thiện Vũ.

Cuối cùng Thiện Vũ cũng phải thở dài, vươn tay tới: "Đưa tôi đi."

Trần Giản vội vàng đặt điện thoại vào trong tay anh.

"Alo." Thiện Vũ áp điện thoại bên tai.

"Định trốn đến khi nào?" Giọng của mẹ vang lên từ ống nghe, cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc.

"Lát nữa con gọi lại cho mẹ sau." Thiện Vũ nói.

"Giờ nói chuyện luôn." Mẹ nói.

"Con đang ở trong phòng nhiều người." Thiện Vũ nói, "Không tiện nói chuyện."

"Đi sang chỗ khác." Mẹ nói.

"Con đi kiểu gì?" Thiện Vũ nhìn điện thoại trước mắt, "Mẹ gọi vào số máy fax của bọn con mà."

"Đọc cho mẹ số điện thoại mới." Mẹ nói, "Mẹ gọi vào điện thoại con."

Thiện Vũ không đáp.

"Thế thì cứ đứng trước quầy lễ tân nghe điện thoại chung với nhân viên của con đi." Mẹ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top