Chương 29.
Nói cái gì không vậy trời!
Không biết hôm nay mệt rồi hay sao, Trần Giản cảm giác mình hơi ù tai.
Chỉ trong vài giây đó, cậu đã không còn nghe rõ Thiện Vũ đang nói gì.
Trong tai chỉ toàn là tiếng "Xì —— xì ——".
Cho đến khi Thiện Vũ ngồi dựa lại vào mép giường, búng tay một cái về phía cậu, kêu lên: "Quản lý Trần!"
Lúc bấy giờ cậu mới lấy lại tinh thần, kéo ghế dựa bên cạnh qua để ngồi bên mép giường, luống cuống nhưng vẫn vô cùng thành thạo cúi đầu bắt đầu khử trùng.
Tăm bông mới, nhúng povidone, lau, vứt đi.
Thiện Vũ vừa mới nói gì ấy nhỉ?
Lấy tăm bông mới, nhúng povidone, lau, vứt đi.
Ngủ gì nhỉ...
Trần Giản hơi run tay, cây tăm bông vừa cầm lên lại rơi xuống.
"Sao bọn Lưu Ngộ còn dùng cả phòng họp nữa à?" Thiện Vũ hỏi.
Trần Giản nhìn qua phía anh, phát hiện Thiện Vũ đã cầm lại cuốn sổ của cậu lên xem.
"Bọn họ còn có một số hoạt động giải trí trong nhà, phòng họp kia cho họ thuê theo giờ." Trần Giản nói, cúi đầu cầm lên một cây bông tăm mới.
Thật ra Trần Giản không nghĩ quá nhiều về vụ trong phòng riêng kia, cảm giác xấu hổ khó tả khiến cậu chẳng muốn nhớ lại nhiều, có nhiều chuyện cậu vẫn thường vứt ở một góc xó nào đó trong não bộ đợi bản thân nó dần tự nhạt nhòa đi.
Cho đến khi nãy Thiện Vũ nói gì đó về ngủ...
Bấy giờ cậu mới đột ngột nhận ra.
Hoặc nói cách khác, bấy giờ cậu mới đột ngột đối mặt với hiện thực.
"Hoạt động giải trí trong nhà là cái khỉ gì." Thiện Vũ chậc lưỡi, "Quan hệ hữu nghị hả?"
Ông chủ thích đàn ông!
Còn muốn ngủ cùng.
"Cậu ấy đã gửi lịch trình các hoạt động cho Hồ Bạn rồi, có một số cái cần chúng ta hỗ trợ chuẩn bị." Trần Giản hơi lơ đễnh, "Anh muốn ng..."
Ngủ, ngủ không?
Trần Giản phanh kịp, nuốt lại những lời suýt thì buột miệng thốt ra, hắng giọng.
"Nhìn xem không?"
"Ai buồn xem cái đó." Thiện Vũ hết sức khinh thường, "Không xem, cậu xem xong rồi kiểm soát lịch trình là được, nếu có lúc nào làm ầm ĩ ảnh hưởng đến các khách khác là tôi đuổi chúng nó đi ngay trong đêm luôn đấy."
"Mười lăm phòng trong năm ngày lận đó." Trần Giản nhắc anh.
"Nó có thể đến nhiều lần, nhưng tôi không thể mang tội với các khách khác được." Thiện Vũ nói, "Mắc tội với mấy đứa Lưu Ngộ thì chả vấn đề gì."
"Tôi sẽ chú ý họ thật kĩ." Trần Giản nói.
"Nhờ ông chủ Trần phái hai đứa đứng canh gác trước cửa phòng họp ấy." Thiện Vũ nói.
Chúng ta là homestay mà!
"Mấy đứa sinh viên... biết phối hợp lắm." Trần Giản nói, mấy hôm nay cậu liên lạc với Lưu Ngộ rất nhiều cảm giác lũ trẻ con này cũng hiền lành.
"Cậu thấy chân tôi sắp khỏi chưa?" Thiện Vũ đột nhiên hỏi.
Đề tài thay đổi quá nhanh, đầu óc vốn đang bị đình trệ của Trần Giản suýt thì không theo kịp.
"Thì... cũng cũng." Cậu nhìn chằm chằm chân Thiện Vũ chốc lát, "Nhưng cũng không biết xương bên trong thế nào, vết thương ngoài thì trông đỡ rồi."
"Cậu ấn thử đi." Thiện Vũ nói.
Tôi bị điên hả tôi đâu có dám chỗ đó vừa là miệng vết rách vừa là hỗ hổng còn có cả nẹp nữa chứ.
Trần Giản nhìn anh: "Hả?"
"Ấn thử đi, để tôi xem xem còn đau không." Thiện Vũ nói.
"...Anh không tự với tới à?" Trần Giản hỏi.
Tính dẻo kém vậy sao?
"Tôi không dám." Thiện Vũ nói, "Không xuống tay được."
Tôi thì xuống tay được chắc?
"Anh đi tìm Trần Đại Hổ đi." Trần Giản không dám ấn xuống cái chân bị thương của anh, tiếp tục khử trùng thật cẩn thận, "Chắc chắn nó xuống tay được, thậm chí nó có thể tháo nẹp luôn cho anh cơ."
Thiện Vũ cười: "Ầy."
"Gắng nhịn đi, hôm qua Lưu Ngộ còn bảo tôi nhắc anh là đừng có vội, để tháng sau đi kiểm tra lại đã." Trần Giản nói, "Tới lúc đó biết đâu lành rồi có thể tháo sớm á."
"Tôi sắp phiền muốn chết rồi." Thiện Vũ thở dài.
Đừng thở dài mà.
Thiếu oxy đó.
Trần Giản đã được xem là nhân viên hộ lý thành thạo trong việc khử trùng, chỉ một chốc là đã khử trùng xong.
Cậu lấy lại cuốn sổ của mình, cặp nách bản kế hoạch đào tạo của Tam Bính: "Chị Triệu nấu bữa khuya, anh ăn không?"
"Sao chị ấy lại nấu bữa khuya?" Thiện Vũ nói.
"Bắt đầu từ mai sẽ có rất nhiều khách tới, hôm nay mọi người đều bận rộn cả." Trần Giản nói, "Tôi nhờ chị ấy nấu một ít."
"Quản lý đúng là thật đáng tin cậy." Thiện Vũ nói, "Tôi không ăn đâu, một lát nữa tôi ngủ ngay ấy mà, hai hôm nay chưa được ngon giấc nữa."
Ngủ.
Ngủ ngủ.
"Ừm." Trần Giản gật đầu rồi xoay người ra khỏi phòng, sau khi đóng cửa phòng lại, cậu nín thở bước nhanh tới trước cửa cầu thang mới thở ra một hơi thật dài.
Hai hôm nay Thiện Vũ chưa ngủ được —— Ừm.
Chắc tối nay anh ta sẽ ngủ thôi —— Không phải lo.
"Đm." Trần Giản chửi khẽ, lắc đầu hòng vứt bỏ những lời lặp đi lặp lại như bị chứng ám ảnh cưỡng chế này ra khỏi não.
Mọi người đều chưa đi nghỉ, Triệu Phương Phương vừa mới kiểm tra lại một lượt những phòng sẽ có người đến ở vào ngày mai, mấy đứa Trần Nhị Hổ vừa đi tuần một vòng về, lúc này đang ngồi ăn chè bánh trôi xem TV cùng với Hồ Bạn.
"Tám giờ sáng ma sẽ có người tới." Trần Giản nói, "Nên nghỉ ngơi sớm chút đi."
"Phấn khích quá." Hồ Bạn nói, "Không ngủ được."
"Tối nay tao trực, sáng mai tao lái xe qua đón khách về trước rồi mới đi ngủ, à đúng rồi Trần Giản mày cho ý kiến xem." Trần Nhị Hổ chỉ vào quán cà phê bên kia, "Qua xem xem tờ kia tao viết có vấn đề gì không?"
"Để lát nữa tôi đổi lại." Hồ Bạn nói.
"Tờ gì?" Trần Giản đi tới chỗ quán cà phê, vừa liếc đã thấy trên cái bình kì quặc mà ông chủ vừa mua có dán một tờ giấy.
Đi tới đằng trước mới thấy rõ chữ trên đó, đoán là Trần Nhị Hổ viết tay.
- Đừng sờ! Đừng đụng!
"...Viết cái này làm gì?" Trần Giản cũng cạn lời.
"Nhắc khách đừng tùy tiện đụng tay vào." Trần Nhị Hổ nói, "Tao vừa cầm nó lên xem rồi, cái này hẳn là đồ làm thủ công, mỏng lắm, lỡ va chạm nhẹ thôi cũng vỡ được, tới lúc đó lại phải cãi nhau chuyện bồi thường."
Ý tưởng của Trần Nhị Hổ thì hợp lý, nếu thứ này được chuẩn bị để dành cho Trần Đại Hổ thì cần đảm bảo rằng nó phải luôn hoàn hảo trước khi gặp được Trần Đại Hổ.
Nhưng cái tờ giấy này...
Viết đậm chất đội bảo vệ chuồng lợn quá.
"Trong kho hàng có tấm biển để quầy mà." Hồ Bạn nói, "Lát nữa tôi làm một cái card nhỏ là được, viết là đồ dễ vỡ chỉ được nhìn các kiểu."
"Tao viết lâu lắm đó." Trần Nhị Hổ rất khó chịu, "Viết bằng bút lông hẳn hoi! Cứ thế mà vứt à?"
"Không thì đóng khung lại đặt trong văn phòng tầng bốn ấy." Trần Giản nói, "Mày giao lưu thư pháp với ông chủ Thiện xem."
"Đi tuần sân đây." Trần Nhị Hổ đứng dậy, cầm áo khoác lên người, "Địa vị này thì không so được với quản lý rồi..."
"Ai cần nghỉ thì đi nghỉ đi." Trần Giản đi lên ký túc xá trên tầng, "Mai bận lắm đấy."
"Biết rồi ——" Mấy đứa Hồ Bạn dựa vào ghế, dài giọng trả lời.
Hôm nay Tam Bính muốn ngủ ở ký túc xá. Trước khi nó lên ký túc xá, Trần Giản đã kịp dọn dẹp xong xuôi rồi lên giường nằm, nhắm hai mắt lại.
Nói thật thì rất mệt, mệt vì mấy ngày nay bận rộn, còn có cả một cái mệt nữa rất kì diệu.
Là cái mệt mà khi Thiện Vũ nói "Cậu có khả năng đảm nhiệm", một thứ trọng lượng vô hình đè nặng trong lòng tự dưng được trút bỏ, cả người thả lỏng hẳn ra.
Kiểu mệt mỏi dễ chịu.
Rất nhanh, cậu rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, chắc là ngủ rồi, vì cuối cùng cũng đã bắt đầu nằm mơ.
Trong phòng riêng.
Thiện Vũ nhìn cậu.
Khoảng cách rất gần, cậu có thể thấy được bản thân phản chiếu trong ánh mắt Thiện Vũ.
...Đm!
Cậu thình lình mở choàng mắt.
"Sao đấy?" Bên cạnh truyền đến tiếng kêu hoảng hốt của Tam Bính.
"Hả?" Trần Giản quay qua nhìn, phát hiện Tam Bính đang cầm quần áo chuẩn bị đi tắm rửa đứng bên mép giường, tư thế hơi nghiêng về sau do giật mình.
"Xác chết vùng dậy hay gì!" Tam Bính nói.
Bấy giờ Trần Giản mới phát hiện ra mình đã ngồi bật dậy.
"...Nằm mơ." Trần Giản nằm lại xuống gối, "Mấy giờ rồi?"
"Hơn một giờ." Tam Bính nói.
"Muộn thế rồi sao?" Trần Giản hơi giật mình, lúc cậu lên còn chưa đến 12h, chỉ nằm mơ một giấc có ba giây đồng hồ mà đã hai tiếng trôi qua rồi sao?
"Ừ." Tam Bính gật đầu, "Mọi người đi ngủ hết rồi."
"Mày làm gì mà muộn thế?" Trần Giản quay đầu nhìn nó.
"Tao vừa về nhà một chuyến." Tam Bính nói, "Mẹ tao đau đầu, tao về mang thuốc giảm đau cho bà ấy."
"Thế còn qua đây làm gì nữa, ở nhà với bác đi chứ." Trần Giản nói, "Tối nay mày cũng đâu có ca trực."
"Không sao, mai tận mười mấy phòng cơ mà." Tam Bính nói, "Sáng sớm anh Nhị Hổ đi đón khách, tao sợ nhân lực nhà nghỉ không đủ nên ở lại ký túc xá thôi."
"Tam Bính." Trần Giản gối lên cánh tay, "Trước đây mày cũng chưa từng đi làm thêm đúng không?"
"Ừ." Tam Bính dựa vào bàn bên cạnh, "Tao không làm được như mày, tao toàn lang thang vô định thôi."
"Bây giờ mệt hơn lúc còn lang thang chứ?" Trần Giản cười.
"Không giống nhau mà, lúc còn lang thang cũng chẳng nhẹ nhàng gì." Tam Bính nghĩ ngợi, "Thường là lo lắng, chắc mày không hiểu đâu, mày vẫn luôn rất nỗ lực mà, cái lo lắng của tao là... kiểu lo lắng mà bản thân mày cũng không biết được phải làm gì với cuộc đời mình ấy."
"Thật ra tao..." Trần Giản ngừng lại một chốc, "Trước đây cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này trong đời."
"Giờ là tốt lắm rồi, tiền không quá nhiều nhưng công việc cũng chẳng bao nhiêu, lại còn không phải nhọc lòng." Tam Bính nói.
"Ừ." Trần Giản gật đầu, "Đi tắm đi."
Đêm đó Tam Bính ngủ rất say, Trần Giản cảm giác mình đã ngủ rồi nhưng vẫn luôn có thể nghe thấy tiếng ngáy của Tam Bính, mà tưởng như chỉ mới nghe được có hơn mười phút, trời đã sáng dậy.
Sau đó, báo thức trong điện thoại Tam Bính reo lên.
"Mày đặt báo thức mấy giờ vậy." Trần Giản hết nói nổi, túm lấy cái gối che kín đầu.
"Sáu rưỡi." Tam Bính nhảy xuống giường, "Tao dậy trước đây nhé, quản lý."
"Tao cũng dậy đây." Trần Giản ngồi dậy, cúi đầu ngồi thừ người một lúc, điểm lại qua một lượt những việc phải làm hôm nay trong đầu, đây là cách để cậu có thể tỉnh táo lại nhanh chóng.
Khi cậu xuống tầng ra sảnh lúc bảy giờ, mọi người đều đã dậy. Hôm nay Triệu Phương Phương phải chuẩn bị bữa sáng cho khách nên dậy cực kì sớm, Trần Giản đã nói nếu chị không lo liệu được hết quá nhiều việc thì cứ để nhân viên tự ra ngoài ăn sáng là được, nhưng Triệu Phương Phương vẫn hấp một nồi bánh bao rất to, thơm nức mũi.
"Chào buổi sáng quản lý Trần." Hồ Bạn đứng sau máy tính ở quầy lễ tân, tay cầm một cái bánh bao.
"Chào buổi sáng." Trần Giản đi lấy cái bánh bao rồi qua xem máy tính, thấy trên màn hình đã đánh dấu những phòng được đặt trước mới thấy yên tâm trong lòng.
"Trần Nhị Hổ đi đón khách rồi." Hồ Bạn nói, "Khách đặt hai căn phòng đầu tiên cũng sắp đến rồi, họ đi tàu đêm, vừa mới gọi điện thoại bảo không tìm thấy đường nên thằng Năm lái motor đi dẫn đường."
"Ừm." Trần Giản gật đầu.
Xem ra việc gọi hết đám người bên Trần Nhị Hổ qua đây là đúng đắn, xảy ra những trường hợp khẩn cấp như thế sẽ bị thiếu nhân lực.
"Bữa sáng của ông chủ Thiện." Triệu Phương Phương bưng một mâm thức ăn đi tới, "Mang lên cho cậu ấy đi, cậu ấy nói nếu không có việc gì thì hôm nay cậu ấy sẽ không xuống đây ăn."
"Tại sao?" Trần Giản ngẩn người.
"Sợ ngáng chân mọi người đó." Hồ Bạn nói, "Ổng cũng không giúp gì, nên ổng ở đâu mà chẳng được."
Người ta là chủ mà.
Trần Giản nhận lấy khay thức ăn, lại hỏi: "Anh ta dậy rồi à?"
"Dậy rồi." Triệu Phương Phương nói, "Hơn sáu giờ xuống một lần, thấy bữa sáng chưa xong nên mới lại đi lên."
Đói cỡ đó luôn hả?
Thang máy dừng trên tầng ba, chắc Thiện Vũ không ở văn phòng mà đang thắt cổ trên tầng ba.
Sáng sớm nay tự dưng lại kỷ luật thế.
Trần Giản đoán không sai, phòng tập thể thao trên tầng ba đang sáng đèn, cậu đi tới trước cửa phòng tập, gọi: "Ông chủ Thiện."
"Đây." Thiện Vũ trả lời, cùng với tiếng tạ tay bị ném xuống nền đất.
Sau một đêm ngủ mơ mơ màng màng, vừa nãy đi loanh quanh một vòng dưới tầng, cậu cứ ngỡ tất cả mọi chuyện đã trở lại như bình thường, ấy vậy mà giờ phút này nghe thấy giọng Thiện Vũ, những lời anh nói ngày hôm qua lại dội về trong trí óc.
"Anh..." Khoảnh khắc bưng khay thức ăn tới, Trần Giản bất giác đánh tay cùng hướng chân. "Chị Triệu nói anh muốn ăn sáng trên tầng."
"Ừ." Thiện Vũ chống nạng đi tới, xem ra đang tập thật nên trên người chỉ mặc một cái áo ba lỗ.
Trần Giản đưa khay thức ăn cho anh, hôm nay mới được nhìn rõ cái hình xăm mảnh màu đen sau gáy Thiện Vũ kéo dài từ bả vai xuống cánh tay, cuối đường là một nút thắt nơ bướm nhỏ.
Thiện Vũ nhận đồ ăn trên tay cậu: "Hôm nay mọi người cứ bận việc của mình đi, mặc kệ tôi."
"Ừm." Trần Giản thu ánh nhìn lại, "Thật ra anh không cần phải dậy sớm như thế."
"Không ngủ được." Thiện Vũ nói, "Dậy trải nghiệm một ngày làm sếp bị nhân viên ghét bỏ."
"Sáng nay hơi bận." Trần Giản nói, "Qua thời gian này đến chưa thì sẽ không còn ai, đa số khách đến vào buổi chiều."
"Lát nữa tôi ra ngoài đi dạo." Thiện Vũ cầm cái bánh bao ăn.
"Đi đâu?" Trần Giản hỏi ngay theo bản năng.
Vì không nói chuyện khi ăn nên Thiện Vũ không đáp, chỉ nhìn cậu rồi cười.
Đi đâu thì liên quan chó gì đến mày mày chỉ là quản lý thôi lo làm gì chuyện ông chủ đi đâu!
"Những lúc bận rộn thế này mà ông chủ không ở đây, lỡ xảy ra chuyện gì..." Trần Giản nói.
Thiện Vũ thong thả ăn bánh bao.
Tay cũng không rửa đi, cái tạ tay kia tuy đã được Triệu Phương Phương lau qua rồi nhưng dù sao cũng là bằng giẻ lau...
Nhưng cuối cùng Thiện Vũ không ăn nốt miếng bánh nhỏ đang cầm trên tay mà bỏ lại vào khay: "Có quản lý đây thì xảy ra chuyện gì, chỉ là gặp phải mấy vị khách lắm chuyện thôi mà, nếu phiền quá thì đuổi đi là được."
Còn danh tiếng thì sao hả ông chủ!
Hồ Bạn không cho anh ở dưới tầng là đúng.
"Đi dọc vào bên trong theo con đường nhỏ là đường vào núi đúng không?" Thiện Vũ lại cầm một cái bánh bao lên, cắn một miếng.
"Anh chạy xe lăn vào núi á?" Trần Giản nhìn anh.
Thiện Vũ không trả lời.
Trần Giản chỉ có thể đứng bên cạnh đợi anh ăn-không-nói.
"Đó là đường đi bộ vào núi." Trần Giản nói, "Nếu đi xe lăn vào thì hơi tốn bánh xe đó."
Cũng may bánh bao Triệu Phương Phương làm toàn là loại bánh nhỏ có thể ăn hết chỉ trong hai miếng cắn, Thiện Vũ ăn xong cái bánh bao này mới lại nói: "Cũng chẳng phải đường núi, tôi thấy cũng khá dễ đi mà."
"Anh có chân để đi không?" Trần Giản nói.
"Sao nói vậy, ít nhiều gì cũng có một chân rưỡi." Thiện Vũ cầm lấy cái bánh bao nhỏ thứ ba.
"Nói xong rồi hẵng ăn đi, cái trò ăn-không-nói của anh mất thì giờ quá." Trần Giản không nhịn nổi nữa.
Thiện Vũ vừa cầm bánh bao vừa cười: "Nói đi."
"Nếu anh vào nổi con đường đó thì cũng được đi." Trần Giản nói, "Nhưng lỡ lúc chạy vào xe lăn của anh bị lật thì làm sao?"
"Thì tôi đi bộ vào." Thiện Vũ nói.
Trần Giản không nói gì, trước đây Thiện Vũ đã luôn muốn đi dạo khắp nơi rồi, núi này sông này rừng này, nhưng vì chân không tiện lắm lại còn bận nhiều việc nên anh mới chỉ đi được một chuyến tới trấn cũ rồi lại về, từ sau lần đó toàn bị nhốt trong homestay.
Lên thành phố còn...
Trần Giản hít vào một hơi.
"Không sao, không đi xa đâu." Thiện Vũ nói, "Nếu sợ tôi ngã chết mất xác thì lấy máy định vị trong cái bình kia ra dính lên người tôi đi này."
"Thế anh đi đi." Trần Giản không cản nữa, "Đừng đi sâu vào rừng, vào đó dễ bị lạc, năm nào cũng có người bị lạc trong đó."
"Ừ." Thiện Vũ quơ cái bánh bao trong tay, "Tôi ăn nhé."
Trần Giản thở dài.
Thiếu oxy quá.
Thiện Vũ chống nạng ra từ cửa ở sân sau, đi dọc theo con đường nhỏ.
Trần Giản quay lại trước quầy, thằng Năm lái mô tô dẫn theo một chiếc ô tô con chạy vào sân, nhóm khách bị lạc đường đã tới rồi, là một nhà năm người, vừa vào vừa phàn nàn đường khó đi mà ở lối rẽ cũng không có biển chỉ dẫn.
"Các cậu phục vụ như thế là không được." Ông bác tỏ vẻ khó chịu, "Cũng không báo trước tôi chúng tôi là có lối rẽ."
"Bác nên đi theo map ấy ạ." Hồ Bạn nói, "Đường ở đây map chỉ chuẩn lắm, không biết nhà bác đã ăn sáng chưa, hiện giờ nhà ăn có cung cấp bữa sáng miễn phí đó ạ."
"Map chỉ là đồ chết, đâu có linh hoạt được như con người, các cô cậu vẫn phải đề cao..." Ông bác nói, "Ăn một chút đi."
Bữa sáng là để cung cấp cho những vị khách đã vào ở từ hôm trước, nhưng lúc này đây nó lại có thể xoa dịu mấy vị khách đang khó chịu này.
Tam Bính dẫn cả nhà đó qua bên nhà ăn, Hồ Bạn quay đầu thè lưỡi với Trần Giản đang dựa vào bức tường phía sau.
"Tốt lắm." Trần Giản cười.
Nhóm khách này vừa được Tam Bính dẫn lên tầng thì Trần Nhị Hổ đón khách về, mấy thanh niên trẻ vừa xuống xe đã giơ điện thoại chụp lia lịa.
Trần Giản lùi khỏi quầy lễ tân sang bên cạnh, Hồ Bạn rất nhanh nhẹn, cậu cũng không giúp được gì nhiều.
Nhóm thanh niên này làm thủ tục xong cũng không lên phòng luôn mà chất đống hành lý trước quầy, mọi người ra ngoài vườn hoa.
Trần Giản đi tới chuyển từng hành lý sang một bên.
"Có cần mang lên giúp họ không?" Hồ Bạn hỏi.
"Không có dịch vụ đó." Trần Giản nói.
"Nói nghe như ông chủ Thiện ấy." Hồ Bạn cười.
Trần Giản đang định nói tiếp thì thằng Năm chạy từ ngoài vào: "Trần Giản, không xong rồi."
"Chuyện gì mày nói lại tao nghe?" Trần Giản quay đầu.
"Có hai người tới." Thằng Năm hạ giọng, "Bạn của Trần Đại Hổ, phiền to rồi."
Cùng lúc nó đang nói chuyện, Trần Giản cũng đã nhìn thấy hai tên côn đồ hôm đó tới đây gây sự cùng với Trần Đại Hổ.
Trần Giản chậc lưỡi.
Miễn không phải Trần Đại Hổ tới đây với cái đầu óc mất kiểm soát thì hai tên côn đồ kia căn bản chả là gì, huống chi Thiện Vũ cũng chẳng còn trong nhà nghỉ, anh ta mới chính là nhân tố bất ổn nhất ở đây.
Trần Giản đi tới chặn hai tên côn đồ kia trước cửa.
"Sao đấy?" Một tên côn đồ nhìn cậu, "Homestay của bọn mày làm ăn kiểu này đây hả?"
"Chào mừng ghé đến Đại Ẩn." Trần Giản đứng yên không nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top