Chương 24.

Trần Giản nhất thời không hiểu được Thiện Vũ đang cảm ơn chuyện gì, nhưng ngay khi ngửi thấy mùi rượu sự chú ý của cậu đã bị di dời, trong ly của Thiện Vũ là rượu trắng.

"Không phải anh không uống được rượu sao?" Cậu cầm ly lại ngửi, chắc chắn là rượu trắng.

May thay đây chỉ là ly nhỏ, nếu đổi thành cái ly trên tay Trần Nhị Hổ chắc một ly cũng đủ làm Thiện Vũ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ mất.

"Hôm nay tôi không uống thuốc." Thiện Vũ nói.

"Thì cũng phải cách một ngày đã chứ!" Trần Giản hạ giọng, lôi điện thoại ra bắt đầu tra.

Sáng hôm khai trương đánh nhau, buổi tối ông chủ lại uống say không ra gì...

"Chưa hôm nào uống hết thuốc." Thiện Vũ nói.

Trần Giản ngừng tay đang gõ lia lịa trên màn hình, quay sang nhìn anh: "Chân anh bị thương như thế mà không uống thuốc?"

"Đeo nẹp hơn một tháng rồi." Thiện Vũ nói, "Ai dùng nổi thuốc kháng viêm lâu như thế."

"Vậy tức là anh..." Trần Giản còn chưa nói hết, một cánh tay bỗng duỗi qua ngay giữa mặt cậu với Thiện Vũ.

"Tôi biết ngay mà." Trần Nhị Hổ cầm ly, mặt đỏ lừ, "Ông chủ Thiện, anh lừa tôi..."

Trần Giản ngạc nhiên, nói nhỏ thế mà cũng nghe thấy sao? Tai thính dữ vậy?

"Anh vừa mới uống rượu trắng đúng không!" Trần Nhị Hổ chỉ vào cái chén nhỏ kia, "Có đúng không!"

Thì ra là tinh mắt.

"Mấy hôm nay không uống thuốc." Thiện Vũ cầm lấy cái ly rót rượu vào, cụng nhẹ với hắn, "Ông chủ Trần vất vả rồi."

Hình như Trần Nhị Hổ uống nhiều quá nên cảm xúc tràn trề, nước mắt sắp lưng tròng: "Không vất vả, nhưng tôi coi anh là anh em, anh không..."

"Ông chủ Trần." Trần Giản túm lấy cánh tay hắn, đứng dậy đỡ lấy Trần Nhị Hổ sắp nhào vào người Thiện Vũ, rồi lại duỗi tay cầm lấy ly rượu Thiện Vũ vừa rót đầy đưa tới trước mắt Trần Nhị Hổ, "Có coi tao là anh em không, có muống uống ly này không?"

"Uống chứ!" Trần Nhị Hổ gật đầu thật mạnh, "Anh em!"

Uống hết ly rượu này hai chân Trần Nhị Hổ bắt đầu nhũn ra, thằng Tư với thằng Năm cùng chạy tới giúp Tam Bính đỡ hắn đi về phía phòng cho khách, chính là căn phòng trước đó Trần Đại Hổ nằm ngủ hai phút, Trần Giản bảo để phòng đó lại không cần dọn dẹp đề phòng buổi tối ai uống nhiều quá có thể quẳng tạm vào bên trong.

Trần Giản thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại xuống vị trí cũ.

"Quản lý Trần phải nhọc lòng rồi." Thiện Vũ nói.

Lấy mất rượu của anh nên anh khó chịu chứ gì.

"Anh đừng uống rượu nữa, tôi thấy dưới bàn trà của anh còn một đống thuốc đó." Trần Giản nói, "Dù không dùng thuốc kháng viêm thì vẫn phải uống một ít đi chứ, vốn dĩ bị thương đã không nên uống rượu rồi."

Thiện Vũ thở dài không nói gì nữa, lấy Coca bên cạnh tu một ngụm.

Trần Giản trầm mặc giây lát, cuối cùng cũng nhớ lại chủ đề ban nãy.

"Vừa nãy anh nói cảm ơn..." Giờ nhớ lại tiếng cảm ơn này vẫn có thể khiến chóp mũi cậu cay cay, dù chủ đề đã trôi qua một cách bất đắc dĩ nhưng cậu vẫn lật ngược về, "Không cần phải... khách sáo thế đâu."

"Trần Giản." Thiện Vũ tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu qua nhìn cậu, "Cậu thật là..."

"Hả?" Trần Giản nhìn anh.

"Không có gì, đi tiếp khách đi." Thiện Vũ hất cằm, "Mỗi mình Hồ Bạn nhảy tới nhảy lui."

"Ò." Trần Giản đứng dậy.

Hôm nay đông người, mọi người đều đã quen biết nhau nên ăn uống rất thoải mái, mấy em bé ăn no xong chạy vội đi chơi, người lớn vừa chạy theo sau vừa hò. Không chỉ Đậu Đỏ mà ngay cả Trần Giản cũng có cảm giác như đón Tết, hồi trước lúc còn làm thuê ở quán cơm, đến Tết cũng toàn cảnh trẻ con chạy khắp nơi còn người lớn thì đuổi đằng sau...

Đi một vòng quanh bàn nói chuyện với từng người một, tiếp xong hết khách khứa, cậu quay lại định trở về bàn mình ăn thêm mấy miếng thì đột nhiên phát hiện ra Thiện Vũ đã không còn tại chỗ nữa, xe lăn bên cạnh cũng đã biến mất.

Cậu đang định đi qua hỏi ông của Đậu Đỏ thì Đường Duệ cầm rượu đi tới: "Vừa nãy chưa trò chuyện được tử tế với em."

"Anh Duệ." Trần Giản cười.

"Em đừng uống nữa, anh thấy nãy giờ em uống không ít rồi." Đường Duệ nốc cạn ly rượu, "Anh uống thôi là được."

"Anh có lái xe tới không?" Trần Giản hỏi.

"Hôm nay anh không về tiệm." Đường Duệ nói rồi vỗ vai cậu, "Trần Giản, em thực sự có triển vọng lắm. Hồi trước anh từng tới đây giao xe một lần nhưng không vào trong, không ngờ chỗ này lại đẹp như vậy, cái nhà nghỉ tuyệt vời như thế này là của em cả, em phải làm cho thật tốt đấy nhé!"

"Anh Duệ, không phải của em." Trần Giản cười nói.

"Do em quản lý." Đường Duệ vỗ lưng cậu, có vẻ hưng phấn lắm, "Anh biết em sẽ không phải làm thuê làm mướn mãi mà, thằng bé giỏi giang thế này! Anh chị thực sự mừng cho em lắm."

"Cảm ơn anh Duệ." Trần Giản nói.

Sau khi Đường Duệ bị Trần Tiểu Hồ túm đi, Trần Giản đi đến cạnh ông của Đậu Đỏ, hỏi: "Ông ơi, ông có thấy sếp của cháu đi đâu rồi không?"

"Bảo là lên tầng nghỉ ngơi một lát rồi." Ông nói, "Chắc là mệt vì mấy hôm nay bận rộn khai trương nhỉ? Chân nó còn bị như thế."

Không phải mệt mỏi gì đâu.

Anh ta thì mệt nỗi gì, đến bộ đàm còn lười bật.

Người mệt là cháu đây này.

"Vâng, cháu biết rồi." Trần Giản gật đầu, "Cháu lên xem xem, lát nữa khi nào ông bà đi thì bảo cháu nhé, cháu đưa mọi người về."

"Không cần đâu." Ông xua tay, "Trần Giai Lễ bảo ông bà về chung với chị dâu nó, hôm nay các nhà mang trẻ con theo đều ở cùng thôn nên thuận đường, cứ kệ ông bà đi."

Trần Giản liếc qua Tam Bính phía bên kia, Trần Giai Lễ – nhân viên duy nhất còn tỉnh táo trong đám cấp dưới của ông chủ Trần – gật đầu với cậu, còn mỉm cười nâng ly với cái điệu bộ hết sức lễ độ.

Gì đấy?

... Cũng không chắc có tỉnh táo thật không nữa.

Trần Giản nhìn một lượt những người trong nhà ăn rồi lạ đi tới trước cửa thang máy xem, thang máy hiển thị đang ở tầng bốn, lên thật rồi.

Cậu thoáng do dự trước khi ấn nút, thang máy xuống thì bước vào. Lúc ấn tầng cậu hơi khựng lại, nhìn giao diện phản chiếu trên thanh kim loại trước mặt, ngắm trúng đằng sau mà nhấn.

Nhưng trượt.

Lại ngắm lại, lại nhấn lại.

Nhấn trúng tầng ba, thang máy bắt đầu chạy lên trên.

Thôi vậy, cậu thở dài, nhấn lại tầng bốn.

Khi thanh âm bên ngoài dần nhỏ lại, cậu mới cảm giác hôm nay mình hẳn đã uống khá nhiều, đứng dựa vào tường cũng thấy hơi chóng mặt. Thi thoảng cậu cũng thường uống rượu với Đường Duệ, nhưng về cơ bản là chưa bao giờ uống nhiều rượu đến mức này.

Cũng may, ít nhất thì nói chuyện đi đứng vẫn bình thường.

Đèn văn phòng đang bật, cửa cũng mở.

Trần Giản đi tới gõ cửa, không nghe tiếng động gì, thò nửa đầu vào xem thì phát hiện ra Thiện Vũ đang nằm ở sô pha, cánh tay gác trên mắt, phía dưới chân lót một chồng đệm dựa.

"Ông chủ Thiện." Cậu gọi khẽ.

Thiện Vũ ngủ không ngon giấc, chắc hẳn không thể đi ngủ sớm như thế được, mà cũng không phải do uống nhiều, dù sao cái ly nhỏ đó cũng chỉ 15 gram...

Cứ nằm bất động như vậy thật bất thường, thậm chí lúc Thiện Vũ rời đi còn không nói với cậu một tiếng.

"Tôi, Trần Giản đây." Trần Giản đi vào văn phòng, "Tôi vào được không, anh không sao chứ?"

Thiện Vũ không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nằm im như vậy.

"Thiện Vũ?" Trần Giản hơi hoảng, không biết có phải vì nốc ít rượu vào người khiến suy nghĩ có phần sinh động quá mức không mà tự dưng thấy lo lắng lạ thường. Cậu lại gần sô pha quan sát, nhưng thật sự không nhìn ra nguyên do.

"Thiện Vũ?" Cậu gọi khẽ lần nữa, khom lưng xuống nghe tiếng anh thở.

Phải nói rằng gần như không tài nào nghe được tiếng hô hấp của Thiện Vũ, tiếng thở của Đậu Đỏ lúc ngủ say còn nặng hơn của anh nữa, cộng thêm khi nãy ở dưới tầng ồn ã khiến tai cậu đến giờ vẫn còn vang ù ù, không thể nghe rõ bất cứ động tĩnh nào khác.

Ngay khi cậu định đứng thẳng người dậy, Thiện Vũ đột nhiên hơi giơ tay lên, nói: "Tắt đèn đi."

"À." Trần Giản giật mình đến suýt ngưng thở, cái cảm giác như làm kẻ trộm vừa mãnh liệt vừa ngượng ngùng, đang định lùi đi thì vấp phải một góc đệm nhô ra bên cạnh khiến cậu ngã quỳ ngay trước sô pha, "Ừ."

Thiện Vũ rút tay ra, quay qua nhìn cậu: "Chỉ là 14000 tệ thôi mà, đứng dậy đi."

"...Chắc vừa nãy tôi uống hơi nhiều." Trần Giản chống bàn trà đứng dậy, "Anh dậy rồi hay là bị tôi đánh thức?"

"Đời tôi chưa bao giờ ngủ lúc hơn chín giờ tối." Thiện Vũ nói.

"Thế sao tôi gọi anh mà anh không đáp lấy một câu?" Trần Giản mắc hãi, "Tôi cứ tưởng anh... bị làm sao chứ."

"Làm sao cơ?" Thiện Vũ cười, "Chết rồi hả?"

Ai mà biết được, uống nhiều quá nên suy nghĩ sinh động thế đấy.

"Anh nghỉ ngơi đi, tôi nghe ông của Đậu Đỏ bảo anh đi mất rồi làm tưởng có chuyện gì nên lên đây xem thôi." Trần Giản nói, bước nhanh về phía cửa, "Có gì anh vào phòng mà ngủ, dạo này buổi tối hơi lạnh, đừng để bị cảm."

Không đợi Thiện Vũ nói gì cậu đã rời khỏi văn phòng, tiện tay đóng luôn cửa lại.

"Này!" Thiện Vũ ở bên trong kêu lên, kèm theo một tiếng huýt sáo ngắn.

Tắt đèn.

Quên mất.

Trần Giản vội quay lại, mở cửa, duỗi tay gạt công tắc bên cạnh cửa rồi lại đóng cửa vào.

Khi cậu xuống dưới tầng thì kha khá khách đã bắt đầu rời đi, Hồ Bạn với Tam Bính đứng tiễn ngoài cửa, tất cả đèn trong sân và ngoài cửa đều được bật, đèn đóm sáng trưng khắp nơi trông vô cùng náo nhiệt.

Trần Giản bước ra con đường nhỏ ngay ngoài cửa đứng một lúc rồi lại nhìn vào trong kia, trong đình có mấy người đang ngồi hút thuốc, đều là nhân viên của các homestay bên trong.

Sau khi khách khứa về hết, đám nhân viên lâng lâng bước về phòng ăn, bắt đầu dọn dẹp.

"Ù tai quá." Hồ Bạn ấn từng bên tai một.

"Nguyên cái phòng toàn người không gào lên thì không thể nói gì được, lại còn bật nhạc." Triệu Phương Phương nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, "Chẳng ù tai thì sao."

"Chị Triệu để bọn em dọn cho, chị lên thu xếp cho con gái chị đi." Hồ Bạn nói.

Tối nay con gái Triệu Phương Phương sẽ ở cùng chị trong kí túc xá nhân viên tầng bốn.

"Cứ kệ nó, từ bé nó đã tự biết lo cho mình rồi." Triệu Phương Phương nói, "Tình hình hai vợ chồng chị như thế bình thường cũng không chăm lo được cho nó nhiều, có những ông sếp á, đi làm suốt mười mấy tiếng đồng hồ nhưng xin nghỉ nửa giờ cũng không cho."

"Em gặp loại sếp đó nhiều rồi." Hồ Bạn chậc lưỡi xua tay, "Còn sếp tốt như ông chủ Thiện thì lần đầu tiên được gặp."

"Chủ nào chả như nhau." Trần Nhị Hổ ngủ đã đời trong phòng xong giờ mò ra ngồi xuống ghế, duỗi chân ngửa đầu.

"Đâu phải ai cũng như nhau." Triệu Phương Phương nói, "Ông chủ Thiện tốt thật mà, như ông chủ Tiền hồi trước ấy, vừa keo vừa dữ."

Trần Nhị Hổ cười cười: "Đó là vì Thiện Vũ biết cách làm sếp, biết cách mua chuộc lòng người."

Trần Giản đang cầm chổi quét rác cũng phải ngó nhìn hắn, không biết Trần Nhị Hổ uống nhiều quá hay bị anh trai bóp cổ đến nỗi não cạn oxy rồi.

"Ổng trải đời, nói chuyện rất chân thành, đối xử bình đẳng với tất cả mọi người." Trần Nhị Hổ bĩu môi, "Mấy người đó, mấy người tự nhìn lại mình xem, ai được đối xử tốt như vậy lại chẳng coi nơi này là nhà ngay ấy chứ, một lòng nghe theo liền."

"Anh Nhị Hổ, anh Nhị Hổ." Tam Bính đi qua đưa cho hắn cốc nước, "Uống ít nước đi."

"Mày nhìn Trần Giản coi." Trần Nhị Hổ chỉ vào Trần Giản, "Trước đây nó như nào?"

"Thì như thế chứ gì." Tam Bính liếc nhìn Trần Giản.

"Thế giờ nó như nào!" Trần Nhị Hổ cao giọng.

"Thì... thì vẫn là như thế." Tam Bính nói.

"Nó quyết một lòng vì Thiện Vũ, kiên quyết một lòng!" Trần Nhị Hổ đau khổ vỗ đùi đen đét, "Nó có như thế với Tiền Vũ không!"

"Trần Giản giờ là quản lý mà." Thằng Năm không nhịn được mà lên tiếng, "Hồi trước nó có phải quản lý đâu."

Trần Giản thở dài.

Ổng còn trả lương nữa.

Việc thì đúng là nhiều thật, nhưng tiền cũng đâu có ít.

Trần Giản làm dấu tay ra hiệu cho Tam Bính đưa Trần Nhị Hổ về phòng.

"Thiện Vũ quá giỏi mua chuộc lòng người." Trần Nhị Hổ vô cùng thống thiết, mặt mày nhăn tít lại, "Quá giỏi mua chuộc lòng người..."

Tam Bính kéo Trần Nhị Hổ về phòng, lúc đóng cửa lại Trần Giản còn nghe tiếng Trần Nhị Hổ khóc.

"Ổng uống bao nhiêu vậy trời!" Hồ Bạn cau mày, "Lảm nhảm cái đéo gì không biết."

"Bạn Bạn, cậu nói chuyện ý tứ tí đi." Thằng Tư nhìn cô, "Bọn tôi còn đang ngồi lù lù đây này."

"Các cậu đang ngồi đây thì làm sao, các cậu có đứng lên thì tôi vẫn nói thế nhé." Hồ Bạn nói, "Sao, có chủ không lên mặt ta đây chẳng thích à?"

Vẫn có ta đây mà, nhiều là đằng khác ấy chứ.

"Ông chủ chân thành như vậy không tốt sao?" Hồ Bạn nói, "Chẳng lẽ vì mình chưa từng gặp được người chủ như vậy nên người chủ như vậy lại thành người xấu?"

"Nói cũng đúng." Thằng Năm nói.

Thằng Tư liếc nhìn thằng Năm.

"Tôi cũng không hiểu rốt cuộc ý của anh Nhị Hổ là gì." Thằng Năm nói, "Tôi nghe chưa ra ảnh đang khen hay đang chửi nữa."

"Đang khen đó, chắc chắn không phải chửi đâu." Tam Bính kéo Trần Giản ra sân sau, thì thầm, "Tao ở với ảnh bao nhiêu năm nay, tao cảm giác ảnh vừa phục vừa không phục lắm á."

Trần Giản nhìn Tam Bính: "Mày tốt nghiệp cấp hai xong bỏ học đúng không?"

"Nói cái gì đấy," Tam Bính nói, "Lên lớp 11 tao mới bỏ học."

Trần Giản không nói gì.

"Ý tao là, ảnh không phục chuyện mình đã chịu phục ông chủ Thiện rồi." Tam Bính nói, đoạn thở dài, "Ảnh nghĩ mình cũng có thể làm một người sếp như thế, nói được, làm được, cấp dưới thì quyết theo một lòng..."

"Đi nghỉ ngơi đi." Trần Giản vỗ vai Tam Bính, "Hôm nay cũng mệt rồi."

"Tao còn phải đi tuần một vòng nữa." Tam Bính nói.

"Để tao đi tuần ngoài sân cho." Trần Giản nói, "Đang cần tỉnh rượu."

Sau khi Tam Bính về phòng, Trần Giản cầm đèn pin đi dạo một vòng ngoài đường, sau đó lại đi dạo một vòng trong ân, cuối cùng dừng lại ở chỗ bàn đá góc sân phía Đông Bắc.

Đứng tựa vào bàn đá bần thần một lúc, Trần Giản nằm luôn ra băng ghế dài bên cạnh.

Từ vị trí này hướng lên có thể thấy được văn phòng tầng 4, thấy được cả vầng trăng thật lớn treo giữa màn trời đêm.

Kiên quyết một lòng.

Lúc Trần Nhị Hổ nói ra bốn chữ đó, tự dưng Trần Giản thấy lòng mình hơi khó chịu.

Tim hẫng một nhịp.

Kiên quyết một lòng là cái gì trời?

Đâu ra mà kiên quyết một lòng.

Đúng là cậu đã rất hết mình, vì để Đại Ẩn khai trương thuận lợi, làm ăn suôn sẻ, vì cậu muốn được làm tiếp ở chỗ này, vì mức thu nhập tốt lại còn ổn định...

Trước khi nghe Trần Nhị Hổ thốt ra bốn chữ đó, cậu đã nghĩ như vậy.

Nhưng giờ phút này, bỗng dưng lại hơi dao động.

*

"Tao không quan tâm nó lý do lý trấu cái gì." Thiện Vũ cầm điện thoại chậm rãi đi quanh văn phòng, "Tao cho nó thời gian một tháng, nó xử lý Trần Đại Hổ, hoặc là tao xử lý nó."

"Mày xử lý nó kiểu gì?" Nhạc Lãng nói, "Chặt tay hay chân?"

"Đại ca, xã hội pháp trị." Thiện Vũ nói.

"Rồi rồi rồi, xã hội pháp trị." Nhạc Lãng cười, "Thế xử lý như thế nào?"

"Mày nghĩ nó không giải quyết được Trần Đại Hổ à?" Thiện Vũ tựa vào cửa sổ, mở hé rèm nhìn ra bên ngoài.

"Căn bản là không đời nào nó lại chủ động liên hệ với đống rắc rối đó, cách nó giải quyết Trần Đại Hổ chính là không để thằng kia tìm được nó đấy." Nhạc Lãng nói, "Thằng kia cũng côn đồ hả, còn dám tới gây sự nữa?"

"Tạm thời thì không, nhưng chỉ cần chỗ này kiếm được tiền hắn sẽ không bỏ qua đâu, phiền vãi." Thiện Vũ nói, "Mày cứ..."

"Gì?" Nhạc Lãng hỏi.

Thiện Vũ không nói tiếp, anh đẩy cửa sổ ra một khoảng, thấy rõ người đang nằm trên băng ghế dài phía dưới là Trần Giản thì chậc lưỡi.

"Nói chuyện mà cứ chậc." Nhạc Lãng nói.

"Tìm giúp tao cái vại cái bình hoặc một đồ vật trang trí nào đó, đừng nhỏ quá, loại nào mà không dễ cất giấu ấy." Thiện Vũ nói, "Niêm yết rõ giá trị tầm 1 vạn, chuyển hóa đơn qua đây."

"Để làm gì?" Nhạc Lãng hỏi.

"Ăn." Thiện Vũ nói.

"Đồ trang trí mày ăn kiểu chó gì." Nhạc Lãng nói.

"Biết là đồ trang trí rồi còn hỏi." Thiện Vũ nói.

Nhạc Lãng cười: "Được rồi, để tao cho mày một cái."

"Tao mua." Thiện Vũ vừa nói vừa giữ lấy tay nắm cửa sổ, đột ngột đẩy cửa sổ ra ngoài.

Trần Giản đang nằm trên ghế tự dưng bật dậy như bị lừa đá, nháy mắt đã biến mất tăm hơi.

Hờ, cái tốc độ này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top