Chương 21.

Trần Giản bàn giao ngắn gọn với Hồ Bạn, bảo cô dẫn các ông chủ đi dạo tiếp, đoạn nói xin lỗi với những người kia sau đó đi về phía cầu thang. Hồ Bạn rất thông minh, đoán được ngay dưới tầng hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, bèn lập tức dẫn các ông chủ đi tham quan phòng tập thể thao trên tầng ba.

Trần Giản bình tĩnh thong dong bước xuống hai bậc cầu thang trước khi đột ngột lao xuống, gần như là nhảy hai bước qua một tầng cầu thang.

Nếu Trần Đại Hổ xuất hiện ở bên ngoài vào bất cứ lúc nào khác ngoại - trừ - hôm - nay thì đã chẳng khiến cậu hốt hoảng đến thế, hôm nay là ngày khai trương Đại Ẩn, không thể để xảy ra bất cứ rắc rối nào được.

Nhưng Trần Đại Hổ lại chọn ngày hôm nay để tới, rõ ràng là tới để làm loạn.

Chắc Trần Nhị Hổ cũng không biết hôm nay anh mình sẽ tới, mấy hôm nay hắn rất bận rộn, hắn với bọn Tam Bính làm không biết bao nhiêu việc từ trong ra ngoài nhà nghỉ, nếu anh trai có đánh động bất cứ điều gì hắn cũng sẽ không giấu giếm.

Thằng chó này.

Ngọn lửa giận dữ trong lòng Trần Giản ngùn ngụt bốc lên suốt quãng đường cậu xuống tầng. Cậu đã bỏ quá nhiều sức lực vào trong cái nhà nghỉ này, vì tiền, một phần cũng vì dường như cậu có thể nhìn thấy được hy vọng.

Và người cùng cảm nhận giống cậu còn có chị Triệu, Hồ Bạn, có thể là cả Tam Bính.

Các đồng nghiệp trong nhà nghỉ đều trông chờ vào nơi đây.

Để tao xem thằng chó nào dám sinh sự vào ngày khai trương vui vẻ như thế này!

Để tao xem thằng chó nào muốn gây rắc rối cho cái nhà nghỉ này.

Hôm nay đứa nào dám gây sự cậu đánh đứa đó, ông chủ mà chọc chó đánh cả ông chủ luôn!

Khi Trần Giản lao vọt xuống tầng một thì bầu không khí dưới tầng một đã rất căng thẳng rồi, nhân viên mấy nhà nghỉ bên trong kia đều hoặc ngồi hoặc đứng lủi qua phía nhà ăn, tuy không ai tỏ rõ biểu hiện hóng hớt nhưng đều nhìn về hướng này.

Được trả lương để qua nhà người khác hóng chuyện, lời thật chứ.

Trần Đại Hổ dẫn theo hai đứa nhìn dáng dấp thì có vẻ là tay sai đánh đấm trên trấn cũ, đang ngồi nhàn nhã hút thuốc trong quầy bar, điệu bộ ung dung bình thản trông cao cấp hơn hẳn so với thằng em gã hồi trước ngồi đánh bài bằng ý nghĩ trong sân.

Ít nhất thì hút thuốc cũng nhả được vòng khói.

Nhưng xét về bản lĩnh thì vẫn thua kém Thiện Vũ ngồi xe lăn bình tĩnh điềm nhiên không có bất cứ động tác tạo nét dư thừa nào phía đối diện rất nhiều.

"Sao cậu lại xuống đây?" Nhìn thấy Trần Giản, Thiện Vũ mở miệng hỏi.

"Xuống xem." Trần Giản bình tĩnh đáp, cậu cũng không đi sang bên Thiện Vũ mà đứng ngay trước quầy bar nhìn Trần Đại Hổ.

Trần Đại Hổ phả một làn khói vào mặt cậu: "Quản lý Trần giờ oai phong quá ta?"

"Có việc gì?" Trần Giản không nhúc nhích.

"Đây là chuyện của tao với ông chủ Thiện." Trần Đại Hổ tựa vào quầy bar, "Không liên quan đến mày, rắc rối không tìm đến mày thì mày cũng đừng tự đâm đầu vào."

"Mày vừa gọi tao là gì?" Trần Giản hỏi.

"Quản lý Trần, sao?" Trần Đại Hổ nhìn cậu.

"Nên tao là quản lý của cái nhà nghỉ này." Trần Giản nói, "Mày có muốn tìm Thiện Vũ cảm phiền đừng là ở trong nhà nghỉ của tao."

Trần Đại Hổ ngẩn người.

Thiện Vũ cũng sửng sốt, anh đặt cánh tay lên tay vịn xe lăn, ngón tay chống bên thái dương, hơi buồn cười.

Logic của quản lý bá đạo thật đấy.

Tàn nhẫn quá đi.

"Trần Giản, đừng có ở đây vòng vo tam quốc với anh mày, hôm nay tao nể mặt em trai tao nên không động đến mày." Trần Đại Hổ nói, "Mày đừng có lằng nhằng."

"Đi ra ngoài." Trần Giản nói.

Không phản quản lý tính đuổi cả Trần Đại Hổ lẫn ông chủ ra ngoài đấy chứ?

Thiện Vũ nhìn bóng lưng Trần Giản mà không khỏi nhướng mày, bóng lưng trông đằng đằng sát khí đến lạ.

Trần Đại Hổ cười khẩy, bất động.

Trần Giản quay lại nhìn thoáng qua phía Thiện Vũ, đám Trần Nhị Hổ với Tam Bính đều đang đứng bên cạnh Thiện Vũ.

Trần Nhị Hổ không còn biểu cảm ngang ngạnh thường ngày mà nôn nóng và căng thẳng, dẫu sao đối mặt với Trần Đại Hổ từ nhỏ đến lớn luôn xoay hắn như con quay mà giờ phút này vẫn có thể kiên định dẫn dắt người của mình đứng phía bên đó đã đủ nói rõ lập trường của hắn rồi.

Trần Giản không muốn ra tay trước, nhưng không đời nào Trần Đại Hổ chịu hợp tác, nếu cứ tiếp tục ở đây co kéo mãi thì gần như sẽ không thay đổi được kết cục gì.

Cậu quay đầu lại không phải để liếc xem Thiện Vũ, mà là nhìn Trần Nhị Hổ với Tam Bính.

Tam Bính di chuyển trước Trần Nhị Hổ, nó đi về phía cậu.

Sau nửa giây chần chừ, Trần Nhị Hổ cũng đi theo.

Ngay khi thằng Tư thằng Năm cũng tính theo qua bên đó, Thiện Vũ bỗng thở dài giơ tay lên, cầm cây nạng gấp gọn chọc lên lưng Trần Nhị Hổ.

Trần Nhị Hổ khựng lại, quay đầu nhìn qua.

"Trần Đại Hổ đúng không?" Thiện Vũ nhìn Trần Đại Hổ, có lẽ là thốt ra câu đầu tiên kể từ sau khi Trần Đại Hổ bước vào.

"Đừng có giả ngu." Trần Đại Hổ cũng xoay người hướng mặt về phía Thiện Vũ, "Anh mày không thích lòng vòng, hôm nay anh đến đây vì chuyện gì chắc mày cũng tự hiểu."

"Nếu đã không thích lòng vòng," Thiện Vũ nói, "đừng lấy bản thân làm mẫu, cứ nói thẳng ra là được."

Khóe môi Trần Đại hổ giần giật.

Ngay sau đó gã quơ lấy một cái cốc thủy tinh trên quầy bar, vung tay ném thẳng xuống nền đất.

Trần Giản vẫn có một chút hiểu biết nhất định về con người gã, ngay khi thấy khóe môi gã giật giật là cậu đã nhìn chằm chằm vào tay gã, cùng lúc gã giơ tay lên là Trần Giản cũng vươn tay ngăn chặn phía dưới.

Cái thế ném xuống của Trần Đại Hổ bị cản lại, tay gã đập lên cánh tay Trần Giản, cốc tuột khỏi tay, lúc rơi xuống đất đã được Trần Giản đệm bằng chân nên chỉ lăn sang bên cạnh.

"Mày đừng có chõ mõm vào!" Trần Đại Hổ lập tức bùng nổ, ngón tay gần như muốn chọc thẳng vào mặt Trần Giản.

Trần Giản không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt cái cốc lên, cũng không đặt lại lên quầy bar mà cầm trên tay hướng đáy cốc về phía trước. Là một thằng côn đồ đã có kinh nghiệm thực chiến nhất định, Trần Đại Hổ biết cái đáy cốc này có thể giáng lên đầu mình trước một bước bất cứ lúc nào, vì vậy không vội ra tay ngay.

"Này, này." Thiện Vũ hất cằm với Trần Đại Hổ, "Nói chuyện chính đi."

"Được, được lắm." Trần Đại Hổ gật đầu, "Đáng lẽ hôm nay còn tính chừa bọn mày ít thể diện, mày muốn anh nói thẳng ra đúng không, vậy thì anh mày..."

"Hay là vào phòng họp..." Trần Giản nghe ra chuyện này vẫn hòa hoãn được.

Có lẽ là Trần Đại Hổ đã nhận ra rằng mình xem thường tên què trước mặt quá rồi, cũng có lẽ là không ngờ Trần Giản - người luôn muốn tránh xung đột trực tiếp - lại không nể mặt gã đến vậy, mà hẳn càng không ngờ hơn là em trai mình lại đứng ở phía đối diện.

Gã dẫn theo ít người hơn.

Ông chủ, chú ý ngôn từ chút, chuyện này vẫn hòa hoãn được.

Nhưng Thiện - khôn khéo - Vũ lại không định phối hợp với cậu, thẳng thừng cắt ngang: "Nói đi."

"Chuyện bọn mày nợ tiền tao tính sao đây!" Trần Đại Hổ cao giọng rống riết.

Đm.

"Tiền gì?" Thiện Vũ hỏi, lúc cất tiếng ánh mắt anh quét qua chỗ Trần Giản.

Quả nhiên, vẫn là vì tranh chấp với Tiền Vũ.

Nhưng tôi cũng có biết chính xác là vụ gì đâu!

Trần Giản nhìn Thiện Vũ, có thể cảm nhận rõ sự bất ngờ và khó chịu trong ánh mắt anh.

"Tiền Vũ nợ tiền tao, cái homestay này của mày nợ tiền tao." Trần Đại Hổ nhìn Thiện Vũ, "Hôm nay cho anh mày một lời giải thích đi, anh cũng không phải loại người không biết lí lẽ."

Thiện Vũ trầm mặc một chốc, sau đó nhích lại gần, nhìn Trần Đại Hổ: "Tiền Vũ nợ tiền cậu, cậu đi đòi tôi? Cậu bị mù mặt hay là mù chữ?"

Không đợi Trần Đại Hổ lên tiếng, anh bổ sung thêm: "Với lại, ở chỗ tôi đừng có anh này anh nọ, cậu còn một tiếng "anh" nữa thì tôi làm bố cậu còn được."

Trần Đại Hổ trừng trừng nhìn anh mấy giây, chợt gào lên: "Đập hết cho tao!"

"Tao xem đứa nào dám!" Trần Giản cũng gào lại.

"Anh!" Trần Nhị Hổ lao lên, ôm chặt lấy Trần Đại Hổ muốn kéo gã ra ngoài, "Anh, anh giữ cho em ít thể diện với, để lúc khác..."

Trần Đại Hổ nện nguyên cái khuỷu tay lên mặt Trần Nhị Hổ: "Mày cút ngay cho ông!"

Sau đó như để thị uy, một tay gã bóp cổ Trần Nhị Hổ, tay kia thúc từng cùi chỏ vào mặt Trần Nhị Hổ.

Chỉ bằng hai cú, khóe mắt Trần Nhị Hổ đã bắt đầu rỉ máu.

"Anh Nhị Hổ!" Tam Bính quýnh quáng bổ nhào tới, đám thằng Tư cũng lao lên theo hòng lôi Trần Nhị Hổ ra khỏi tay gã. Hai thằng côn đồ Trần Đại Hổ dẫn tới lúc này cũng bắt đầu lợi dụng tình thế hỗn loạn để quét hết đống đồ trên quầy bar xuống đất.

"Này các cậu đừng có động vào mấy cái đó!" Triệu Phương Phương nãy giờ đứng ngay sau quầy bar cũng nóng ruột nhào lên can ngăn.

Một thằng côn đồ vung tay tính đập thẳng vào đầu Triệu Phương Phương.

"Cút mẹ mày ra!" Trần Giản xông tới nện cái cốc trong tay vào mu bàn tay tên đó.

Tình hình vô cùng hỗn loạn, nhưng bọn họ đông hơn nên sẽ không thiệt được, chỉ là Trần Đại Hổ sức trâu kinh hoàng, mấy người cũng không thể cứu được Trần Nhị Hổ khỏi cánh tay gã.

Còn bóp nữa cảm giác có thể nhặt luôn xác đi được mất.

Trần Giản đau đầu vừa phải phẩy tay bảo Triệu Phương Phương lùi ra vừa quay lại nhìn qua phía Thiện Vũ. Thiện Vũ đã đứng dậy khỏi xe lăn đi tới cạnh đám hỗn chiến không biết từ bao giờ, trong tay cầm cây nạng còn chưa mở ra.

"Anh đừng gây thêm rắc rối nữa!" Trần Giản hạ giọng, tay vẫn còn đang túm cổ áo một thằng côn đồ kéo nó ra khỏi đám người.

Cậu không dám hét to nhưng hiện trường đã quá hỗn loạn, lời vừa thốt ra đã lạc đi đâu mất.

"Này!" Thiện Vũ đứng cạnh đám đông hỗn loạn, kêu lên.

Không ai dừng lại.

Thiện Vũ lục lọi một lúc, lấy ra một cái bật lửa và một khúc gì đó nho nhỏ màu đỏ.

Pháo đốt?

Đâu ra vậy trời!

Nhặt ngoài sân à?

Trần Giản mạnh tay quẳng thằng côn đồ trong tay xuống đất, nhân lúc nó ngã sõng soài còn đá cho nó một cái, đoạn quay người đi qua phía Thiện Vũ.

"Anh làm..."

Chưa kịp dứt lời Thiện Vũ đã châm pháo đốt trong tay, sau đó đầu ngón tay bật ra, ngòi nổ của ống pháo đang cháy bay thẳng vào giữa đám đông, theo sau là tiếng nổ đùng đoàng bên tai mọi người.

Loại pháo khai trương Trần Nhị Hổ mua cực kì vang, dù chỉ là một viên đạn pháo nhưng khi phát nổ trong nhà vẫn có thể khiến đầu óc ong ong, khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều phải dừng tay lại.

Trần Giản lập tức phản ứng kịp thời, nhân lúc tất cả còn đang choáng váng, cậu xông tới túm ngay lấy cánh tay Trần Đại Hổ.

Nhưng cùng lúc đó, Thiện Vũ cũng ra tay.

Trần Giản đang quay lưng nên không rõ Thiện Vũ đã đi tới đây kiểu gì khi không chống nạng. Cậu chỉ thấy cây nạng của anh sượt qua tầm mắt mình, bổ thẳng xuống gáy Trần Đại Hổ. Ngay sau đó, Trần Giản cảm nhận được ngay cánh tay Trần Đại Hổ đang kẹp lấy em trai gã buông lỏng, khi nhìn qua thì Trần Đại Hổ đã gục thẳng xuống bên cạnh rồi.

Cậu vẫn đang giữ lấy cánh tay Trần Đại Hổ, cũng không kéo chặt mà nương theo cái đà đó thả gã xuống đất. Mọi người rơi vào lặng thinh, hoảng sợ nhìn Trần Đại Hổ mới vừa nãy thôi còn suýt bóp chết Trần Nhị Hổ mà giờ đã nằm xuống bất động.

"Anh..." Gương mặt Trần Nhị Hổ đỏ ké vì bị anh trai bóp cổ, sững sờ rất lâu mới quay đầu lại nhìn Thiện Vũ, "Giết chết anh trai tôi rồi à?"

"Bất tỉnh thôi." Bấy giờ Thiện Vũ mới vung cái nạng trong tay chống xuống, chậm rãi lùi về chỗ xe lăn ngồi lại, "Đỡ vào phòng đi."

Vừa nhìn thấy tư thế kia, hai tên côn đồ lập tức tiến hai bước về phía cửa.

"Hai bọn mày." Trần Giản lập tức chỉ vào bọn họ, "Đỡ anh ta."

Hai tên côn đồ tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng chỉ có thể đi tới xách hai cánh tay Trần Nhị Hổ lên, kéo gã đi theo Trần Giản vào phòng khách ở tầng một. Trần Nhị Hổ với Tam Bính luống cuống đuổi theo sau đỡ chân anh mình vào phòng khách chung.

Thiện Vũ xoay cần điều khiển xe lăn chậm rãi chạy đến cửa phòng khách, đoạn quay đầu lại nhìn thoáng qua phía bên kia nhà ăn, anh nói: "Ngại quá, mọi người cứ chơi đi, Tư với Năm hai đứa tiếp đãi nhé."

"Vâng." Thằng Tư với thằng Năm còn chưa kịp xốc lại tinh thần nhưng cũng lập tức đáp lại, sau đó đi tới chỗ nhà ăn.

"Muốn uống gì không?" Thằng Năm còn hỏi.

Khi Thiện Vũ vào phòng khách, Trần Đại Hổ đã được đặt lên giường. Trần Giản đi qua đóng cửa phòng lại.

"Ông chủ, sự việc thành ra thế này rồi, giờ anh tính kết thúc thế nào đây?" Một tên côn đồ chỉ vào Trần Đại Hổ trên giường, hỏi Thiện Vũ.

"Bắt đầu thế nào thì kết thúc thế ấy." Thiện Vũ nói, "Cậu ta chết rồi chắc?"

"Anh..." Tên kia còn định nói thêm.

"Đợi anh ta tỉnh lại đã." Trần Giản ngắt lời.

Tình huống này thật là... Trần Giản không kìm được lòng mà liếc nhìn Thiện Vũ.

Chết thì không chết, nhưng bao giờ mới tỉnh?

Mọi người đứng thành một vòng tròn như đang cáo biệt di thể.

Thiện Vũ tựa lưng hết sức nhàn nhã, cũng nhìn lại cậu.

Song ánh mắt Thiện Vũ lúc này không hề giống ánh mắt bình tĩnh thường ngày, Trần Giản có thể cảm nhận được.

Thiện Vũ đang giận.

Trần Đại Hổ nằm trên giường không bao lâu đã tỉnh lại, hôn mê chắc cũng chỉ chừng hai, ba phút. Vừa mở mắt ra gã đã có thể bật dậy, dù sau đó lại ngay lập tức ngã ngồi xuống giường.

"Uống ít nước đi." Thiện Vũ nói.

Tam Bính cầm lấy chai nước trên bàn bên cạnh, vặn ra đặt vào tay Trần Đại Hổ.

Trần Đại Hổ hơi mông lung, nhận nước uống hai ngụm mới tỉnh táo trở lại. Gã đứng lên, nhìn Thiện Vũ: "Mày được lắm, xuống tay tàn độc cỡ đó!"

"Về vấn đề tiền nong, nói chuyện chút đi." Thiện Vũ nhìn gã.

"Tao không quan tâm mày không biết thật hay là giả vờ không biết." Trần Đại Hổ nói, "Trước đây Tiền Vũ đã đồng ý cho tao mười vạn cổ phần, con mẹ nó tao đã tốn không biết bao nhiêu sức lực trên trấn cũ để chiếm được địa bàn cho cái nhà nghỉ tồi tàn của hắn! Hắn thì giỏi rồi, bỏ trốn! Đm giờ tao chỉ biết mỗi cái nhà nghỉ này!"

"Tôi không biết chuyện này." Thiện Vũ nói, "Tôi phải tìm hiểu trước đã."

Trần Đại Hổ nhìn anh, không nói gì.

"Tìm hiểu rõ ràng rồi tôi sẽ đến tìm cậu sau." Thiện Vũ bình tĩnh nói tiếp, "Trước lúc đó đừng để tôi nhìn thấy cậu thêm lần nào nữa, nếu để tôi biết được cậu lại đến gần nhà nghỉ này, động đến người ở chỗ của tôi, tôi không ngại vào tù thêm ba năm đâu, đừng tự tìm đến rắc rối mà mình không thể giải quyết được."

Câu nói khiến sắc mặt Trần Đại Hổ thay đổi rất khẽ, gã liếc nhìn qua Trần Nhị Hổ như để xác nhận lại.

Nhưng Trần Nhị Hổ cúi đầu không nhìn gã.

"Còn về chuyện tới gây sự đúng hôm tôi khai trương." Thiện Vũ phủi bụi trên quần, "Tôi sẽ ghi nhớ món nợ này, về sau tính."

Trần Đại Hổ cười hừ, không dám dính dáng đến đám này nữa.

"Ông chủ Trần với Tam Bính đưa cậu Trần ra ngoài đi." Thiện Vũ quay xe lăn lại.

Trần Giản đi đến mở cửa phòng khách, ra ngoài theo sau xe lăn của anh.

Lúc này nhà ăn không còn ai, có vẻ đám thằng Tư đã xua hết người ra vườn hoa "tham quan dạo chơi". Triệu Phương Phương đang đứng cạnh quầy bar lau dọn đống bàn ghế lộn xộn bị xô đẩy va chạm trong cuộc hỗn chiến vừa rồi.

"Chị Triệu." Thiện Vũ gọi, "Chị không sao chứ?"

"Tôi không sao, không sao." Triệu Phương Phương xua tay, chị nhìn thoáng qua phòng khách bên kia, trông thấy Trần Đại Hổ bước ra từ bên trong thì thở phào nhẹ nhõm, "Không sao đâu, để tôi dọn dẹp lại."

"Ừm." Thiện Vũ đáp, xe lăn chạy tới trước thang máy, "Trần Giản, cậu lên với tôi."

"Ò." Trần Giản đáp.

Nghe giọng mấy ông chủ kia thì chắc đang ngắm cảnh ở ban công tầng bốn, Trần Giản theo vào văn phòng, đóng cửa lại.

Sau khi vào văn phòng Thiện Vũ bất động, xe lăn dừng ngay giữa phòng.

Trần Giản cũng không nhúc nhích, văn phòng cách âm rất tốt nên không thể nghe được bất cứ thanh âm nào, ấy vậy mà bên tai vẫn ồn ã chỉ toàn nghe thấy những tiếng ong ong hỗn loạn khi nãy.

"Muốn uống Coca không?" Trần Giản hỏi, "Chị Triệu có để mấy chai trong tủ lạnh mini của anh."

Thiện Vũ không nói gì, cũng không cử động.

Một lát sau anh mới chậm rãi xoay người lại, nhìn cậu: "Cậu biết chuyện này không?"

"...Tôi không biết cụ thể." Trần Giản chau mày, "Tôi chỉ biết hình như hai người họ có một số tranh chấp về tiền."

"Như thế còn chưa đủ cụ thể sao?" Giọng Thiện Vũ vẫn đều đều, song có thể nghe ra sự giận dữ.

"Tôi cũng đã nói với anh là hai người họ có mâu thuẫn rồi mà." Trần Giản ấp úng, hôm nay cậu cũng ngột ngạt muốn chết, đang khai trương yên lành lại gây lộn cỡ đó.

"Sao cậu không nói nó liên quan đến tiền?" Thiện Vũ hỏi, "Loại người đó dính đến những chuyện có liên quan tới tiền bạc phiền phức cỡ nào cậu không biết sao?"

Anh cũng có hỏi đâu.

Trần Giản không đáp.

"Lấy cho tôi chai Coca." Thiện Vũ nói.

Trần Giản đi tới mở tủ lạnh mini ra, lấy một chai Coca bên trong đặt vào tầm tay Thiện Vũ.

"Cậu ra ngoài trước đi." Thiện Vũ vặn chai Coca, "Nhớ xử lý vết thương trên tay."

"Có cần cốc không?" Trần Giản hỏi.

"Đi ra ngoài." Thiện Vũ nói.

Trần Giản xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top