Chương 04.
Nói thế nào nhỉ, hôm qua Lưu Ngộ bảo tán gẫu, hôm nay Thiện Vũ lại đòi nói chuyện, Trần Giản thực sự không biết nên nói như thế nào.
Nghe ý của Lưu Ngộ cũng như nhìn thái độ của Thiện Vũ, chắc hẳn anh đã chấp nhận căn nhà ma này rồi, giờ bảo nơi này rất tốt thì là nói dối, mà bảo nơi này không ổn thì cảm giác thật là đả kích người ta.
Người ta lại còn bị què.
"Anh..." Nghĩ vậy, Trần Giản không nhịn được mà hỏi, "Cái chân kia là bị gãy à?"
"Chứ không thì sao." Thiện Vũ xoay xe lăn lại, "Không gãy, tôi có sở thích đeo nẹp trên đùi để tự khiến mình di chuyển bất tiện."
Trần Giản cười: "Không phải trả lời thận trọng thế đâu, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi."
"Tóc xoăn của cậu là xoăn tự nhiên hay uốn xoăn?" Thiện Vũ hỏi.
"Đừng có gọi tôi là tóc xoăn." Trần Giản nói.
"Tôi đâu có gọi cậu là tóc xoăn." Thiện Vũ nói.
Trần Giản suy nghĩ giây lát, hình như không gọi thật: "Nói chung đừng gọi tôi là tóc xoăn."
"Tại sao vậy, bé xoăn?" Thiện Vũ nói.
Trần Giản nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì.
"Nhóc quăn?" Thiện Vũ đổi xưng hô.
"Đi đây." Trần Giản đập bàn, xoay người đi ra cửa lớn.
"Trần Giản." Cuối cùng Thiện Vũ cũng đổi về đáp án chính xác.
Nhưng Trần Giản không dừng lại, cứ tiếp tục đi về phía trước như không hề nghe thấy.
"Cậu có thiếu tiền không?" Thiện Vũ hỏi.
Trần Giản dừng, tiền thì thiếu thật.
Ai mà chẳng thiếu tiền cơ chứ, riêng tiền là lúc nào cũng thiếu.
Trần Giản quay đầu lại.
"Trước tiên, ở đây giúp tôi hai tháng." Thiện Vũ nói, "Tôi trả cậu gấp ba mức lương ban đầu."
Để ngăn mình quay lại ngay lập tức, Trần Giản đưa tay vịn chặt lấy khung cửa, nhìn Thiện Vũ: "Anh nghĩ tôi là loại người như thế sao?"
"Không thử thì làm sao biết được cậu có phải loại người như thế không." Thiện Vũ cử động chân trái, điều chỉnh tư thế ngồi, "Thế cậu có phải không?"
"...Hôm nay thì phải." Trần Giản buông lỏng khung cửa, trở về, "Nhưng có điều kiện."
"Ừ, nói đi." Thiện Vũ cười.
"Đừng gọi tôi là tóc xoăn, bé tóc xoăn, bé xoăn, nhóc tóc quăn, nhỏ đầu xoăn..." Trần Giản nói, "Tóm lại đừng nhắc đến xoăn với quăn, tôi không thích nghe."
"Được thôi." Thiện Vũ nhìn một lọn tóc rũ xuống trán cậu, "Thế cái... tóc uốn lượn này của cậu là uốn lượn tự nhiên hay là làm uốn?"
Trần Giản trầm mặc một chốc: "Xoăn tự nhiên, sau đó có uốn."
"Tiêu chuẩn kép à." Thiện Vũ nói.
"Anh hiểu ý là được, đừng có giả ngu." Trần Giản ngồi lên quầy bar, "Nói cụ thể về mức lương và nội dung công việc trước đã..."
"Xuống dưới." Thiện Vũ nói.
Đã ra dáng ông chủ rồi.
Trần Giản lại leo xuống rất hợp tác, dựa vào quầy bar, dù sao bây giờ người này cũng là ông-chủ-thật mà.
"Trước đây Tiền Vũ trả cậu mức lương bao nhiêu?" Thiện Vũ hỏi.
"3150." Trần Giản trả lời.
Thiện Vũ nhìn cậu, không nói gì.
"Gấp ba lên là 9450, 9000 là được." Trần Giản nói.
"Cậu thấy tôi có giống Lưu Ngộ không?" Thiện Vũ hỏi.
Trần Giản không hé răng.
"Tôi đã bảo là Tiền Vũ không đem gì theo cả rồi mà đúng không?" Thiện Vũ nói.
"2000." Trần Giản thở dài, "Anh biết rồi còn hỏi."
"Muốn xem cậu thiếu tiền cỡ nào thôi." Thiện Vũ nói, "6000 một tháng, gồm việc ăn, mặc, ở, đi lại của tôi, đồng thời liên hệ người đến tiến hành các công việc chuẩn bị tu sửa nhà nghỉ."
"Hơi nhiều nhỉ?" Trần Giản tính toán.
"Tiền á?" Thiện Vũ nghiêng đầu.
"Việc!" Trần Giản cao giọng.
"Liên hệ cho người tới là được, có bảo cậu phải đích thân làm đâu." Thiện Vũ nói.
"Thuê một bảo mẫu để hầu hạ mình anh đã mất đến năm, sáu nghìn rồi." Trần Giản ra sức tranh thủ cho bản thân.
"Thế thì cậu hai nghìn, còn tôi thuê bảo mẫu." Thiện Vũ trả lời rất kiên quyết.
"Anh..." Trần Giản nhìn anh, hồi lâu sau mới bật ngón tay cái quơ quơ về phía anh, "Giỏi lắm."
"Không phải cậu thiếu tiền à." Thiện Vũ nói, "Tôi cũng thiếu tiền, thông cảm cho nhau đi."
Anh thiếu tiền mà anh còn tiếp nhận vụ buôn bán lỗ vốn thế này.
Trần Giản không nói câu đó thành lời, sợ lại mất cả 6000 tệ kia nữa.
"Khi nào bắt đầu đi làm?" Trần Giản hỏi.
"Bây giờ." Thiện Vũ nói, "Tôi muốn ra ngoài dạo một vòng, cậu đi theo là được, tiện thể giới thiệu qua một lượt về thị trấn này cho tôi."
"Lái xe à?" Trần Giản hỏi, "Đợi Lưu Ngộ về?"
"Tôi ngồi, cậu đi." Thiện Vũ nói.
"Tôi nhắc anh trước nhé, ông chủ." Trần Giản nhìn Thiện Vũ cùng cái xe lăn của anh, "Những lúc vắng khách du lịch người ở đây cực kỳ thích hóng hớt, nếu anh cứ thế đi ra ngoài bọn họ có thể vây lại xem đến tận mặt anh luôn đấy."
"Mặt tôi cũng đâu phải thứ gì không thể vây xem." Thiện Vũ cầm tay điều khiển xe lăn vặn nhẹ, xe lăn di chuyển về phía cửa lớn.
"Được rồi." Trần Giản bắt kịp.
Có lẽ hôm nay trời nắng, hoặc có lẽ đang là buổi sáng, rõ ràng trong trấn nhỏ có nhiều người hơn đêm hôm trước, trên đường có xe, ở lối đi bộ cũng có người qua kẻ lại tốp năm tốp ba.
"Nhộn nhịp hơn lúc sáng nay tôi đi ăn sáng." Thiện Vũ nói, "Lúc nãy ra chả có quán nào mở cửa."
"Bây giờ cũng có hơn nửa con phố không mở cửa, nhưng hôm nay là cuối tuần." Trần Giản nói, "Sẽ nhiều người hơn chút, nghỉ phép ngắn ngày, mấy người kiểu nay tới mai đi ấy."
"Bình thường họ ở đâu?" Thiện Vũ nói.
"Giờ trời chưa lạnh lắm, nhiều người mang theo lều cắm trại tới." Trần Giản đáp khéo.
"Không sợ ma à?" Thiện Vũ quay đầu lại nhìn qua con đường dẫn tới Chẩm Khê.
"Chỗ cắm trại cách đây 3km lận." Trần Giản nói, "Ma thường không thích đi xa như thế, ma không có ô tô, cũng không có xe lăn chạy bằng điện."
Thiện Vũ cười, thở dài.
"Chẩm Khê gần phía khu trượt tuyết hơn." Trần Giản cảm giác cũng không thể tạt quá nhiều gáo nước lạnh, ít nhất cũng phải để ông chủ cố giữ vững công việc kinh doanh lỗ vốn này khoảng hai tháng, thế là lại an ủi một chút, "Sau này nếu khu trượt tuyết được mở cửa thì sẽ nhiều người đến ở hơn."
"Sao người ta không ở khách sạn trong khu trượt tuyết luôn đi." Thiện Vũ nói.
"...Anh cũng biết là thế à?" Trần Giản thật sự không nhịn nổi.
Thiện Vũ cười.
"Ông chủ xe lăn!" Có tiếng chào mời vang lên bên cạnh, "Ăn sáng không?"
Thiện Vũ quay đầu nhìn qua theo tiếng gọi, một bà chị mập mạp đang hớn hở đứng cắn hạt dưa trước cửa tiệm nhà mình, trên cửa viết "Quán mì nhỏ Béo".
"Mời hùa cái gì?" Trần Giản nói.
"Quán mì mà cũng có bún thịt dê à?" Thiện Vũ thuận miệng hỏi.
"Có!" Vừa nghe đến đây, chị béo lập tức nhét hạt dưa trên tay vào trong túi tạp dề.
"Tôi..." Thiện Vũ còn chưa kịp nói xong thì chị béo đã bước tới, quơ lấy tay đẩy phía sau xe lăn lôi lên bậc thang.
Xe lăn nghiêng về phía trước, suýt nữa hất Thiện Vũ ra ngoài.
"Chạy bằng điện!" Trần Giản vừa nói vừa vội vàng định kéo tay bà chị ra, cậu cảm giác dạo này mình thật là thiếu kĩ năng thực chiến, hôm qua bị bắt trộm tại chỗ thì không mau bằng Thiện Vũ, hôm nay chèo kéo khách thậm chí còn không nhanh tay kịp chị Hồ.
"Để chị kéo lên cái có phải là tiết kiệm được ít điện không." Chị Hồ không buông tay, hai phát đã lôi được xe lăn lên bậc thang, lại còn tiện tay túm lấy cổ áo Thiện Vũ kéo ra sau để anh không bị xóc ra ngoài, "Chỗ nhà ma bị cắt hết điện rồi còn đâu, xe lăn cũng không sạc được điện đúng không."
"Nhà ma?" Thiện Vũ liếc Trần Giản một cái.
"Chẳng nhà ma thì sao, hai hôm trước chồng tôi đi qua đó còn nghe thấy tiếng phụ nữ hát bên trong, sợ chết khiếp ra." Chị Hồ xếp cho anh ngồi trước cái bàn nhỏ cạnh cửa, "Một suất bún thịt dê nhà tôi rất to, anh ăn suất nhỏ là vừa."
"...Ừ." Thiện Vũ nói, "Cho cả cậu ấy..."
"Sáng nay nó ăn rồi." Chị Hồ nhanh nhẹn đặt một ấm nước và một chiếc cốc lên bàn, sau đó xoay người đi vào bếp.
"Thật ra tôi... Sáng nay tôi cũng ăn rồi..." Thiện Vũ nhìn bóng chị ta khuất rồi mới đẩy xe lăn dịch ra sau, điều chỉnh lại tư thế của mình, "Hay thôi lát nữa để tôi chống nạng đi."
"Vô ích thôi." Trần Giản rót nước cho anh, "Chống nạng thì chị ấy cũng khiêng thẳng anh vào được."
"...Mấy chủ quán ở đây đều buôn bán kiểu đó à?" Thiện Vũ hỏi.
"Chỉ mỗi chị ấy thôi, khá là nhiệt tình." Trần Giản nhìn qua phía bếp.
"Cậu ăn rồi à?" Thiện Vũ hỏi.
"Ừ, mới lấy hai cái bánh bao ngay tiệm bên cạnh." Trần Giản nói, "Không ăn mì ở chỗ chị ấy nên chị ấy không vui."
"Cậu thân với mấy chủ cửa hàng này nhỉ?" Thiện Vũ lại hỏi.
"Mấy chủ quán ở đây nhà đều trong thôn, tôi ở thôn bên kia." Trần Giản nói, "Chị mập này họ Hồ."
"Cậu là người địa phương à?" Thiện Vũ hỏi tiếp.
"Sao, trông tôi không giống người địa phương à?" Trần Giản hỏi lại.
"Không giống." Thiện Vũ nói.
Trần Giản chỉ cười, không nói.
"Các cậu đều gọi Chẩm Khê là nhà ma đúng không?" Thiện Vũ cầm cốc lên, xoay xoay trong tay rồi lại đặt xuống.
"Ừ." Trần Giản gật đầu, sớm muộn gì Thiện Vũ cũng phải biết về cái tên gọi này, "Buôn bán rảnh rỗi quá nên thích đi đồn chuyện ma."
"Chồng chị ta nghe thấy có người hát." Thiện Vũ nhìn cậu, "Là cậu à?"
"Nghe thấy có phụ nữ hát, tôi không tạo được ra âm thanh đó." Trần Giản nói.
"Thế tức nghe thấy tiếng đàn ông hát thì mới là cậu." Thiện Vũ gật đầu.
Trần Giản không nói gì, nhìn anh hồi lâu mới thở dài: "Đúng vậy."
Chị Hồ đặt một bát bún thịt dê lên bàn: "Gia vị đủ cả, muốn thêm gì thì tự thêm vào."
"Ừ." Thiện Vũ cúi đầu ngửi, mùi gây của thịt dê rất nồng.
"Không ăn hết thì gói lại, ra ngoài rồi vứt." Trần Giản hạ giọng nói, "Anh mà dám không ăn ở đây là chị ta mắng anh đấy."
"Ừ." Thiện Vũ đáp, cầm đũa khều bún trong bát, cúi đầu ăn.
Nói thật, Trần Giản thấy mì của quán mì này không thể ăn nổi, mà dở hơn cả mì là bún, cái món bún thịt dê này cậu không ăn được dù chỉ một gắp.
Thiện Vũ có khi ăn còn lạ miệng hơn, biết đâu lại...
"Không ăn được cũng đừng nói gì." Trần Giản thì thầm dặn dò.
Thiện Vũ hút sụt một sợi bún, quay đầu qua nhìn cậu.
"Nhìn cái gì." Trần Giản nói, "Lần đầu tiên cảm giác được miệng mình hay sao."
Thiện Vũ nuốt bún trong miệng, dựa vào xe lăn cười rõ lâu.
"Nhanh lên, ăn được thì ăn, không ăn được thì gói lại." Trần Giản nói, "Thị trấn này cũng không nhỏ đâu, muốn đi hết cũng phải tốn ít thời gian đấy."
Thiện Vũ không nói gì nữa, vùi đầu tiếp tục ăn bún.
Trần Giản nhìn anh, có hơi bất ngờ.
Thiện Vũ ăn rất nghiêm túc, ngoại trừ thi thoảng lại gắp lên thổi ra thì ăn liên tục không ngừng nghỉ, cậu có nhịn đói ba ngày cũng không ăn được bát bún này theo kiểu đó.
"Tối qua anh không ăn gì à?" Trần Giản hỏi.
"Không nói khi ăn." Thiện Vũ rảnh miệng đáp một câu trong lúc bận rộn.
"Có thời gian để nói bốn chữ này thì anh đã trả lời xong rồi." Trần Giản thở dài, cũng không hỏi nữa.
Thiện Vũ ăn rất nhanh, chỉ trong vài phút đã ăn sạch bát bún, sau đó còn bưng bát lên uống hết canh.
"Chà." Lúc ra khỏi bếp chị Hồ cũng hơi sửng sốt, ánh mắt lộ rõ sự bất ngờ và mừng rỡ, "Ăn sạch thế? Ngon chứ?"
"Ừm." Thiện Vũ đáp, lấy điện thoại ra quét mã.
"Hai mươi." Chị Hồ nói.
Thiện Vũ quay đầu nhìn chị ta.
"Thịt dê tươi mà, không phải loại đông lạnh để lâu ngày như các hàng khác đâu." Chị Hồ nói.
Thiện Vũ thanh toán tiền, để ngăn việc anh không nhịn được mà lại nói gì đó, Trần Giản đứng dậy đẩy xe lăn của anh ra ngoài ngay.
"Chạy bằng điện." Thiện Vũ nói.
"Biết rồi." Trần Giản vẫn vội vã đẩy anh ra ngoài, "Đi đây, chị Hồ."
"Lần sau nhớ tới quán chị ăn mì đấy, ăn hai cái bánh bao quèn thì nói làm gì!" Chị Hồ trong tiệm kêu lên.
Đi ra ngoài hơn mười mét, Thiện Vũ mới lại nói: "Tối qua ăn mì gói trong kho hàng."
"Hửm?" Trần Giản khựng mất giây lát mới nhận ra anh đang trả lời câu hỏi khi nãy, "Mì gói cũng được, đống mì gói đó là hàng vừa mới nhập về ngay trước khi Tiền Vũ bỏ chạy... Vừa nãy anh ăn dữ vậy làm tôi tưởng anh bị bỏ đói hai ngày rồi."
"Không, tôi thà không ngủ chứ phải ăn." Thiện Vũ nói.
"Bún thịt dê đó ngon đến vậy cơ à?" Trần Giản hơi tò mò.
"Không ngon, hôi kinh." Thiện Vũ nói.
"...Vậy mà anh còn ăn như thế, tôi cứ tưởng anh thấy ngon lắm." Trần Giản lấy làm hãi.
"Ăn ngon hay không cũng như nhau cả." Thiện Vũ nói.
Trần Giản cúi đầu nhìn anh.
"Phố này là phố chính đúng không?" Thiện Vũ di chuyển xe lăn đi dọc từ đầu đến cuối phố một lượt cùng với Trần Giản, các loại cửa hàng cũng đầy đủ ra phết.
Từ siêu thị lớn đến tạp hóa nhỏ, giải quyết được mọi vấn đề ăn ở đi lại, còn có những cửa hàng nhỏ trang trí đậm bản sắc của một thị trấn du lịch, buôn bán sản phẩm du lịch, thổ sản vùng núi không biết thật hay giả...
Đúng như Trần Giản nói, lúc không có khách du lịch thì rất nhiều chủ quán ngồi trước cửa tiệm, mỗi khi anh và xe lăn của anh đi ngang qua là ai nấy đều nhìn chằm chằm theo rất lâu.
"Ừm, đây là nơi du khách thường đến." Trần Giản nói, "Còn hai con phố nữa, đều dài hơn con phố này, có sức sống hơn, phía Bắc là quảng trường đài phun nước có đèn, buổi tối có chợ đêm."
"Đi xem xem." Thiện Vũ ra lệnh.
"Phía trước rẽ phải, đi dọc con đường nhỏ kia." Trần Giản nói, nhìn đằng sau chiếc xe lăn của anh.
"Sao, đôi chân trèo được tường lên tầng hai mới đi có tí đã mỏi rồi à?" Thiện Vũ nghiêng đầu.
Có mắt sau lưng à!
"Tôi đang nghiên cứu chút thôi." Trần Giản nói.
"Cái bàn đạp kia đứng được lên đấy." Thiện Vũ nói, "Không thì cậu đứng lên đi, cho mấy chủ quán ở đây mở mang tầm mắt."
"...Thôi." Trần Giản nhìn xem, đúng là có một tấm ván có thể đứng lên được, nhưng không biết tải trọng là bao nhiêu, không nên để Thiện Vũ lừa mà giẫm lên, lỡ nó sập lại bị trừ vào tiền lương mất.
Lúc đi được một nửa con phố thứ hai, điện thoại Thiện Vũ reo lên.
Anh cầm lên nghe máy luôn không cần nhìn, hiện giờ chỉ có mình Lưu Ngộ biết được số điện thoại này.
"Anh đang ở đâu đấy?" Giọng nói bị đè xuống thật thấp của Lưu Ngộ truyền đến.
"Trên đường, sao." Thiện Vũ hỏi, "Ban ngày cũng gặp ma à?"
"Em vừa mới về, trong sân có nhiều người lắm." Lưu Ngộ nói, "Anh có gây sự với ai không thế?"
"Ai?" Thiện Vũ dừng xe lăn.
"Trông có vẻ là một băng tổ lái, năm người sáu xe, xe trông y như nhau, nhìn là biết có tổ chức." Lưu Ngộ nói, "Còn một người nữa không biết đi đâu rồi..."
"Còn một người nữa đang ở bên cạnh anh." Thiện Vũ liếc nhìn Trần Giản bên cạnh.
"Cái gì đấy?" Trần Giản hỏi.
"Sao cơ? Em không hiểu... Anh ơi phải làm sao bây giờ?" Giọng Lưu Ngộ có hơi hoảng.
"Họ có bảo họ định làm gì không?" Thiện Vũ hỏi.
"Không bảo gì." Lưu Ngộ nói, "Cũng không để ý đến em, cứ đánh bài trong sân thôi..."
"Đấu địa chủ à?" Thiện Vũ quay xe lăn lại, chuẩn bị đi về.
"Em không biết em không dám nhìn em cũng không biết có phải đấu địa chủ không đấy mà là trọng điểm à anh!" Lưu Ngộ nói.
"Mày ra ngoài trước đã, quay lại cái homestay kia đợi đi, nếu người ta không cho mày đi thì mày cứ nằm ra đất giả chết." Thiện Vũ nói, "Anh về ngay đây."
"Hình như mấy người đó không cản em lại, hay anh cứ ra đấy tìm em đi, đợi họ đi rồi hai bọn mình về." Lưu Ngộ nói.
"Nghĩ cái gì đấy, mày cứ đi ra đi là được." Thiện Vũ cúp điện thoại.
"Sao vậy?" Trần Giản đi theo bên cạnh anh, hỏi, "Nếu phải về thì cứ đi về phía trước, quay đầu lại là đi đường vòng đấy."
"Chỗ các cậu có nghi thức chào đón đặc biệt gì dành cho người mới tới không vậy?" Thiện Vũ lại quay đầu đi về phía trước dọc theo lộ trình vừa rồi.
"Không." Thật ra Trần Giản đã đoán được đại khái là có chuyện gì, nhưng bây giờ đang ở ngay trước mặt Thiện Vũ cậu không tiện gọi điện để hỏi, bởi vậy có hơi lo lắng.
"Trong sân có mấy vị khách, lái xe máy giống cậu." Thiện Vũ nói.
"Chỗ chúng tôi hầu hết đều lái loại xe máy đó." Trần Giản nói.
"Người địa phương, cậu nghĩ họ đến làm gì?" Thiện Vũ hỏi.
"Gây sự." Trần Giản nhíu mày, "Không thì anh đừng về vội, tôi đi trước xem xem có chuyện gì."
"Họ có giết người không?" Thiện Vũ lại hỏi.
"Không, điên à mà giết người." Trần Giản nói.
"Thế thì lo gì." Thiện Vũ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top