Chương 01.

Thiện Vũ dựa vào ghế sau xe, đầu nghiêng qua nghiêng lại từ cửa sổ xe qua chỗ tựa lưng như một quả bóng bàn có tính đàn hồi cực mạnh.

Đã đi được hơn một tiếng nhưng không có phút nào êm ả, trong xe bật nhạc ầm ĩ còn ngoài trời thì mưa như trút khiến ngay cả những người ồn ào cũng phải chịu thua, anh lười không buồn giữ đầu mình yên, cổ đã mỏi nhừ.

Lưu Ngộ lái xe đằng trước quay đầu lại nói câu gì đó, anh không nghe rõ.

"Hả?" Thiện Vũ lắc đầu, cất tiếng.

Lưu Ngộ cầm lấy cái micro karaoke bị ném bên ghế phụ, gào to: "Nghe điện thoại đi anh họ yêu dấu!"

Thiện Vũ mò mẫm hồi lâu rồi lôi ra chiếc điện thoại của mình từ khe ghế, một dãy số được đánh dấu là cuộc gọi làm phiền, đã cúp.

Anh nhét cái điện thoại trở lại khe ghế ngồi: "Tai thính đấy, thế mà cũng nghe thấy."

"Em còn trẻ mà." Lưu Ngộ vẫn cầm micro.

"Bỏ cái thứ đó xuống." Thiện Vũ chau mày, "Đường khó đi lại còn đang mưa, lái xe nghiêm túc chút đi."

"Em muốn cầm chắc?" Lưu Ngộ tiếp tục giơ micro lên.

"Được rồi, anh nghe thấy rồi!" Thiện Vũ thở dài, nâng chân trái lên bằng giá đỡ cố định bên ngoài, khó khăn ngồi thẳng người dậy, nhìn mưa bụi trắng trời bên ngoài cửa sổ xe, "Mày bảo dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa phùn mà đúng không?"

"Anh coi bây giờ cũng vẫn đang mưa phùn mà, cái này gọi là mưa lớn theo khu vực." Lưu Ngộ nói.

"Bao lâu nữa tới nơi?" Thiện Vũ hỏi.

"Chỉ dẫn hiển thị còn bốn km." Lưu Ngộ nói.

"Tiền Vũ mở homestay gì ở nơi rừng núi hoang vu này không biết..." Thiện Vũ nói.

"Đã bảo anh đừng có nhận rồi." Lưu Ngộ nói.

"Anh mày muốn nhận chắc!" Thiện Vũ nâng đùi phải đá một cái về phía trước.

"Em biết." Lưu Ngộ nhìn anh qua gương chiếu hậu, thì thào, "Anh đừng có giận, tại mấy năm nay không ai chỉ dẫn cho anh được chưa..."

Thiện Vũ nheo mắt không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào gáy cậu ta.

Lưu Ngộ đưa tay xoa đầu, lại đổi lời: "Thật ra chỗ đó cũng tốt, em qua rồi, là một thị trấn du lịch gì đó... Kiểu như cổ trấn ấy, sau này sân trượt tuyết khai trương chắc chắn sẽ ăn nên làm ra."

"Không phải cái thị trấn nhỏ chúng ta vừa đi qua viết là cổ trấn gì đó à?" Thiện Vũ nói.

"Ừ." Lưu Ngộ gật đầu, "Đấy là cổ trấn hàng real."

"Vậy chỗ ông chủ Tiền mở homestay là cổ trấn nhân tạo đúng không?" Thiện Vũ hỏi.

"Phục vụ du lịch ấy mà, công trình hạ tầng y chang." Lưu Ngộ nói.

"Được rồi." Thiện Vũ hơi buồn cười, "Quan trọng đéo gì."

Lái thêm khoảng nửa tiếng nữa, mưa ngớt dần đi nhiều, có thể thấy rõ mặt đường tan hoang ngập đầy bùn lầy, không biết có phải ảo giác hay không mà vừa nhìn thấy đường, xe đi xóc nảy hơn hẳn.

"Chân anh ổn không?" Lưu Ngộ hỏi.

"Không ổn, cần mày cõng anh bay." Thiện Vũ nói.

"...Hay giờ đi kiểm tra xem." Lưu Ngộ thở dài, "Với cái chân này, dù anh có muốn mở cửa kinh doanh lại cái gì cũng chẳng được đâu, còn một đống việc nữa, tới lúc đó lại phải quay về bệnh viện tái khám, tháo nẹp."

"Anh mày tự tháo." Thiện Vũ nói.

Lưu Ngộ khựng lại giây lát, bật ngón cái: "Anh là nhất."

Thiện Vũ không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Thật ra nếu anh không muốn để bác em biết anh đang ở đâu cũng không khó." Lưu Ngộ nói, "Anh ở chỗ em là được, em mới thuê một căn có hai phòng đấy."

"Mày lái xe đi." Thiện Vũ nói.

Nhận thấy sự khó chịu trên nét mặt anh, Lưu Ngộ im, rồi mới ngậm miệng được chưa tới ba giây lại có vẻ dốc hết can đảm định bổ sung thêm gì đó, cậu ta hít một hơi, vừa chực mở miệng thì đột nhiên nghe tiếng nổ ầm bên ngoài xe.

"Hửm?" Thiện Vũ ngước mắt.

"Ôi đm!" Lưu Ngộ hoảng, đạp phanh, thân xe lập tức lao nghiêng về phía trước vào bãi lầy.

"Những lúc như này phanh gấp làm cái chó gì! Không muốn sống nữa thì đằng sau có dao đấy, cầm mà xiên!" Thiện Vũ phải chống tay lên lưng ghế trước mới không làm cái chân bị thương của mình bị va đập.

"Tiếng gì vậy?" Xe dừng lại một lúc, Lưu Ngộ mới bình tĩnh lại để hỏi.

"Tiếng anh mày nã pháo lên mộ mày đấy." Thiện Vũ khó khăn ngồi lại.

Lưu Ngộ không nói gì, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt chứa chan sự thắc mắc chân thành.

"Thủng lốp chứ gì." Tất cả giận dữ của Thiện Vũ tan biến hết trước ánh nhìn của cậu ta, anh ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn cái lốp, "Lốp này dùng bao lâu rồi?"

"Không biết nữa, phải làm sao bây giờ?" Lưu Ngộ lập tức phát hoảng, nhoài ra khỏi cửa sổ xe ngoái đầu nhìn, "Vl! Xẹp thật, sao nhanh thế nhỉ?"

"Thay lốp dự phòng đi." Thiện Vũ nói.

"Không có lốp dự phòng." Lưu Ngộ có phần tuyệt vọng, "Hình như cái này đã là lốp dự phòng rồi."

"Xe đâu ra vậy?" Thiện Vũ hỏi, "Mày ăn trộm từ bãi xe phế liệu à?"

"Mượn của bạn em, sinh viên năm nhất như em kiếm được cái xe đưa anh tới đây đã là kỳ tích rồi." Lưu Ngộ cũng thở dài, đóng cửa sổ xe lại, "Phải làm sao đây anh?"

"Thì cứ lái thôi." Thiện Vũ nói.

"Được không vậy?" Lưu Ngộ do dự không khởi động xe vội.

"Có dây cáp kéo xe không?" Thiện Vũ hỏi.

"Có, cái này thì có, làm thế nào?" Lưu Ngộ quay lại nhìn anh.

"Buộc lên thùng bảo hiểm, mày đi trước kéo xe." Thiện Vũ nói.

Lưu Ngộ trừng anh hai giây, quay người lại khởi động xe.

*

"Anh Duệ." Trần Giản gọi lúc bước vào trong tiệm, đá văng đống linh kiện với dụng cụ lộn xộn dưới chân ra, duỗi chân quặp một cái ghế ngồi tới.

"Lát nữa anh ấy mới về, lên trấn trên với Tiểu Phan rồi." Trần Tiểu Hồ đi ra từ phòng trong, tay cầm một miếng giẻ lau, sửng sốt ngay khi vừa nhìn thấy cậu, "Em dầm mưa tới đây à?"

"Chị dâu." Trần Giản chào hỏi, "Đi được nửa đường thì tự dưng mưa rào, ô của em bị thổi bay mất."

"Cởi quần áo ra chị sấy khô cho." Trần Tiểu Hồ nói.

Trần Giản ngồi xuống ghế, cúi đầu gảy mấy lọn tóc: "Lấy cho em cái khăn với, em lau đã."

Trần Tiểu Hồ đi vào lấy khăn tắm cho cậu.

Trần Giản nhận lấy khăn tắm, nhìn chăm chăm.

"Sạch mà!" Trần Tiểu Hồ nói, "Chị biết em để ý, không có lấy khăn anh Duệ em đã dùng rồi mà đưa cho em đâu."

Trần Giản cười, trùm khăn lên đầu.

"Vẫn mặc đồ ướt à?" Trần Tiểu Hồ hỏi.

"Vâng." Trần Giản đáp.

"Dở hơi à, chuyện này mà cũng ngại." Trần Tiểu Hồ nhìn cậu chê bai, "Con trai chị mà còn sống thì cũng chỉ nhỏ hơn em có một tuổi thôi đó, nhanh lên, cảm bây giờ!"

Trần Giản giơ tay cởi cái áo ướt sũng trên người mình xuống.

*

Một chiếc xe hỗn loạn lái tới con đường nhỏ bên ngoài, trước cửa tiệm có dựng cái lán, xe không lái qua được nên đỗ lại ven đường.

Trần Giản liếc qua là thấy bánh sau bên trái xe đã xẹp, trục bánh xe cũng hơi biến dạng, không hiểu làm cách nào mà lái được tới tận đây.

Tài xế mở cửa xuống xe, chạy vào trong tiệm, nhìn Trần Giản: "Anh thợ, vá lốp."

"Trục bánh xe biến dạng cả rồi, chỉ vá lốp thôi không được đâu." Trần Giản nói.

"Thế chỗ các anh có lốp không? Thay vậy." Tài xế nhìn quanh.

Trần Giản không đáp, hẳn tên tài xế này nhìn qua cũng đã phải biết rằng hoạt động của cửa tiệm về căn bản chỉ giới hạn trong việc vá lốp ô tô, trong cái tiệm này nếu mà có lốp xe thì cũng chỉ có thể là của xe máy.

"...Anh ơi." Cậu tài xế xoay người bước vào làn mưa, trở về bên xe, "Làm sao đây, hình như ở chỗ họ không thay được lốp."

Vài giây sau tài xế lại quay trở lại, sau chuyến này mặt mũi đầu tóc cậu ta đã ướt hết: "Hay thôi cứ vá lốp trước đã, lái được là được."

Trần Giản nhìn người ngồi ghế sau xe đằng kia, cửa sổ xe đóng nên không nhìn rõ nhưng khá là kiêu, lái cái xe tồi tàn chắc đã qua tay tám đời, tài xế thì đội mưa qua lại để chuyển lời.

"Bây giờ không vá được." Trần Giản nói.

"Sao lại không vá được?" Tài xế lập tức cao giọng, có vẻ sốt ruột, "Cậu cũng không có việc gì khác mà?"

"Người làm việc đang không có ở đây!" Trần Tiểu Hồ đi ra từ trong buồng, "Lên trấn trên rồi, chắc phải khoảng hai mươi phút nữa mới về, nếu đợi được thì các cậu đợi một chút."

"Anh ta không phải nhân viên à?" Tài xế vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ vào Trần Giản kiên trì hỏi lại.

"Em ấy không." Trần Tiểu Hồ nói, "Em ấy là khách nhà chúng tôi."

"...Ồ." Tài xế hết hy vọng.

"Ngồi một lát nhé?" Trần Tiểu Hồ chỉ vào ghế tựa bên cạnh.

Có lẽ là hơi xấu hổ, tài xế đứng im tại chỗ không nhúc nhích, thoáng nhìn qua Trần Giản.

"Sao thế, ưng ghế của tôi à?" Trần Giản đứng dậy, "Nhường cho này?"

"Không phải." Tài xế xua tay, "Thôi tôi về xe chờ."

Lưu Ngộ trở lại xe với thân mình sũng nước mưa, vừa quay đầu lại là nước trên tóc hất văng vào mặt Thiện Vũ: "Họ bảo hai mươi phút nữa thợ sửa xe mới về được, phải đợi đấy, chân anh sung huyết có nặng lắm không?"

"Đợi một lát đi, xe này mà đi thêm chắc không lái được nữa mất." Thiện Vũ nâng chân đặt lên ghế ngồi, rút giấy lau mặt, "Mày cứ đợi luôn trong nhà là được mà, dầm mưa chạy qua chạy lại."

"Anh em quan tâm em quá!" Lưu Ngộ cảm động cười.

"Văng nước vào mặt anh mày rồi!" Thiện Vũ nói.

"Anh vừa bảo khát nước còn gì." Lưu Ngộ nói.

"Đừng có làm anh mày tởm." Thiện Vũ nhìn vào trong tiệm sửa xe qua lớp cửa sổ, "Trong tiệm có bán nước không? Anh thấy có cái tủ đông."

"Để em đi hỏi, em cũng khát chết mất." Lưu Ngộ định xuống xe.

"Nghiện dầm mưa à, đợi trên xe." Thiện Vũ vươn tay kéo cậu ta lại, hạ cửa sổ xe phía mình xuống, mưa lập tức bắn vào trong, anh nhanh miệng huýt một tiếng sáo ngắn mà vang về phía bên kia, hiệu quả hơn là kêu nhiều.

Người đội khăn tắm ngồi trong tiệm ngước lên, nhìn thoáng qua hướng này.

Không đợi Thiện Vũ kịp nói, cậu lại quay đầu đi.

"Chả lịch sự lắm nhỉ?" Lưu Ngộ hỏi.

Thiện Vũ nhìn cậu ta.

"Không đúng à?" Lưu Ngộ hỏi

Thiện Vũ thở dài, lại quay đầu qua, hắng giọng. Trông thấy một nhúm tóc rơi trên trán người nọ, anh bèn gào lên trong tiếng mưa rơi: "Tóc xoăn!"

Người đội khăn lại nhìn ra lần nữa.

"Có nước không?" Thiện Vũ hỏi.

Tóc Xoăn với anh nhìn nhau mấy giây, cũng chẳng biết có nghe rõ không, song ngay khi anh định gọi thêm tiếng nữa thì Tóc Xoăn mở miệng.

"Mới có năm phút! Vội gì!"

Thiện Vũ trầm mặc đóng cửa sổ xe lại, nhìn Lưu Ngộ: "Hay mày cứ qua đó một chuyến đi."

*

"Nước à? Có." Trần Tiểu Hồ chỉ vào tủ đông, "Tự lấy quét mã đi."

"Thợ chính mười lăm phút nữa về đúng không?" Tài xế cầm nước, vừa quét mã vừa hỏi.

"Đã bảo là hai mươi phút." Trần Giản nói.

"Qua năm phút rồi còn gì?" Tài xế nói.

"...Không chuẩn xác như thế đâu." Trần Giản nhìn cậu ta, "Thời gian tương đối thôi."

"Các cậu gấp lắm à?" Trần Tiểu Hồ hỏi.

"Gấp." Tài xế nhìn thoáng qua xe, "Anh tôi..."

"Không thì Trần Giản, em ra giúp họ tháo bánh xe xuống đây trước đi đã, đừng đợi mọi người về rồi mới dỡ." Trần Tiểu Hồ nói.

"Vâng." Trần Giản đáp.

Tài xế ôm chai nước chạy về bên cạnh xe, đưa nước vào qua cửa sổ.

"Sợ người ta không đợi được chạy mất à?" Trần Giản hỏi, "Xe của bọn họ thế này không chạy nổi đâu."

"Không phải." Trần Tiểu Hồ nói, "Chị thấy đứa nhỏ này chạy tới chạy lui vất vả quá, chắc cũng tầm tuổi em nhỉ? Đã phải đi lái xe cho người ta."

"Không phải công việc này kiếm được nhiều hơn em sao?" Trần Giản cười, đứng dậy cầm lấy bộ kích nâng đi qua chỗ xe bên kia.

"Tháo bánh xe xuống trước đã." Tài xế thông báo với người bên trong.

"Người xuống hết đi." Trần Giản nói.

"Đâu có nhẹ hơn bao nhiêu." Người trong xe mở miệng.

Trần Giản chưa bao giờ gặp ai làm kiêu như thế, cậu chống tay lên cửa sổ xe, khom lưng nhìn vào bên trong. Một người đàn ông trẻ tuổi tựa vào ghế sau, cũng đang quay đầu nhìn cậu, mấy đường xăm mảnh màu đen kéo dài từ bên cổ ra sau tai.

"Có người trong xe không thể đảm bảo an toàn." Trần Giản nhìn anh, "Muốn sửa thì xuống đi."

Người đàn ông trẻ tuổi không nói gì.

"Chân cẳng có vấn đề à? Có cần phải cõng anh xuống không?" Trần Giản hơi sốt ruột.

Người đàn ông không trả lời, chỉ vươn tay mở cửa xe ra.

"Người anh em nhường đường chút, nhường đường chút." Tài xế chen qua, duỗi tay đỡ lấy cánh tay người đàn ông.

Trần Giản nhìn người đàn ông duỗi đùi phải ra với vẻ khó nhọc, rồi tài xế cẩn thận nâng chân trái anh lên, anh chậm rãi xuống xe.

Sau đó, trông thấy một đoạn nẹp kim loại lộ ra dưới ống quần anh, Trần Giản tức khắc sững sờ, tay chân luống cuống, không đời nào cậu ngờ được rằng người ngồi lì trong xe nãy giờ lại thật sự có vấn đề về chân.

"Hay là..." Cậu vội đỡ nhẹ cánh tay người đàn ông kia, "Anh cứ ngồi trong xe đi."

Người đàn ông xoay tay rút một chiếc nạng gấp trên xe xuống, ném bộp một cái chống xuống đất, đứng thẳng người mặt đối mặt nhìn cậu một lát trước khi mở miệng: "Đùa tôi đấy à?"

"...Không." Trần Giản trả lời.

Hai người vào ngồi trong phòng, Trần Giản tháo lốp xe xuống một cách hết sức thành thạo, kéo tới phía dưới cửa lán.

"Bị đâm chỗ nào vậy?" Tài xế xáp lại gần.

Trần Giản tra tìm, rút ra một cái đinh tam giác trên hoa văn lốp xe.

"Đm!" Tài xế giật mình kêu lên, "Cái này là do ai cố tình rải ra đúng không?"

"Ai cố tình!" Trần Tiểu Hồ lại gần xem, cũng kêu, "Cũng không phải bọn tôi rải đâu, bọn tôi không có làm mấy chuyện đó!"

"Mấy thứ như này không thể nào là vô tình làm rơi được, bình thường cũng đâu có dùng đến cái này." Tài xế hơi bực mình, cầm cái đinh tam giác đưa tới trước mặt người đàn ông kia, "Anh, anh xem này."

Thiện Vũ liếc cái đinh tam giác trong tay cậu ta rồi lại nhìn qua bà chủ đứng bên cạnh: "Vứt đi, cầm về làm kỷ niệm à?"

Lưu Ngộ do dự, không nhúc nhích.

"Thế mày cầm về mà chơi." Thiện Vũ nói.

Lưu Ngộ bình tĩnh lại, vứt cái đinh xuống nền xi măng bên cạnh.

Bây giờ đang vào tiệm để vá lốp xe, tranh luận về vấn đề này với người ta thì thật không phù hợp chút nào.

Dỡ lốp xe xuống rồi cũng đã tìm được nguyên nhân nổ lốp, bốn người ngồi trong phòng trầm mặc ngắm mưa ngoài trời, đợi thợ sửa xe trở về.

Trần Giản không biết hai người kia đang cảm thấy thế nào, nhưng mà cậu thì hơi ngại.

Trần Tiểu Hồ phá vỡ sự im lặng: "Hai người vào trấn chơi à?"

"Không phải chơi." Cậu tài xế kia nói, "Anh trai tôi tiếp quản một cái homestay, hôm nay vào xem thử."

"Homestay?" Trần Tiểu Hồ liếc nhìn Trần Giản, đoạn quay qua hỏi, "Nhà ai thế?"

"Tên... Tên... Tên là gì nhỉ?" Tài xế cau mày nghĩ ngợi một chốc, "À, tên là Chẩm Khê."

"Chẩm Khê? Cái chỗ của ông chủ Tiền á?" Trần Tiểu Hồ có vẻ hơi bất ngờ.

"Sao vậy?" Người đàn ông kia hỏi ngay.

"Không có gì." Trần Giản nói, "Cái homestay đó bỏ hoang gần nửa năm rồi, không ngờ lại có người tiếp quản."

"Có vấn đề gì à?" Tài xế truy hỏi, dường như cũng cảm nhận được điều gì đó.

"Không, bọn tôi cũng không rõ lắm." Trần Tiểu Hồ cười, "Bọn tôi sống cách xa thế này mà, hai vị họ gì?"

"Lưu Ngộ." Tài xế nói, rồi nhìn anh mình, "Anh tôi họ Thiện, Thiện Vũ."

"Chúng tôi đều họ Trần." Trần Tiểu Hồ chỉ vào Trần Giản, "Trần Giản, chỗ chúng tôi nhiều người họ Trần."

Thiện Vũ đáp, rồi không nói thêm gì nữa.

"Hai người đều sống trong trấn nhỏ à?" Lưu Ngộ hỏi.

"Chúng tôi qua lại giữa hai bên, sống cả trên trấn cũ nữa." Bà chủ cười nói, "Trần Giản cũng ở trấn nhỏ, sau này chắc mọi người sẽ thường xuyên gặp nhau thôi."

"Ồ." Thiện Vũ liếc mắt nhìn Trần Giản.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top