chap 7
Hai cặp mắt nhìn nhau đến nãy lửa,Anh vội chào cả nhà
- thưa nội, bác 2 con mới về. Con xĩn lỗi khi nảy có việc đi gấp nên con không xin phép. Nội đừng giận con mà, nội ăn cơm chưa- Anh giã vờ năn nĩ, Phương cũng cuối đầu chào hỏi lễ phép
- sao không đi luôn đi về chi mới có 10h vậy- nội giận nói
- hihi, xin lỗi mà. Đừng làm mất mặt con chứ, bạn bè hai ba đứa ở đây mà nội- Anh vừa lau xe vừa nói
- rồi ai nữa đây, sao hôm nay mày dẫn hết đứa này tới đứa kia về nhà vậy- Bác vừa nói vừa cười
- dạ hôm nay Phương ở nhà một mình nên con dẫn về nhà mình, một đêm thôi mà Bác.
- Cúc Phương? - Thầy hiệu trưởng tỏ vẻ ngạc nhiên vì sự xuất hiện của chị đại
- dạ, thầy cho con ngủ lại nhà một đêm nha thầy, con hứa với thầy kể từ hôm nay con sẽ từ giã giang hồ về làm cháu d.. À không học trò ngoan của thầy- Phương định nói cháu dâu ngoan hên là ngừng lại đúng lúc. Anh giật mình vì sợ Phương lỡ miệng là tiêu đời cả đám. Sợ đứng đây lúc nữa lộ cái đầu mới nên giã vờ ngáp vài cái rồi đi vào phòng thay đồ.
- đi thay đồ nè, chút nữa bệnh giờ, Tiên xuồng đây nói này- Anh nói rồi hai tay nắm tay hai người kéo vào phòng mình, đóng cửa lại. Vào tới phòng Anh buông tay hai người ra nhưng cùng lúc hai người vẫn nắm chặc tay Anh
- hihi, sao vậy, thả ra đi chứ
- đúng rồi đó, mày à không Tiên buông tay Anh ra đi- Phương nói nắm tay Anh chặt hơn
- sao tôi phải buông, Phương buông ra đi- Tiên cải lại. Suy nghĩ duy nhất của Anh là tối nay bị hai người này xé ra làm đôi cho mà xem
- cả hai buông ra đi, Anh đi thay đồ, mặc đồ ướt 3h đồng hồ rồi đó- lới nói có giá trị ngay lập tức, hai cánh tay được giải thoát, Phương thì chạy lại lấy bộ
đồ đá banh ra đưa cho Anh
- mặc cái này vào
- lạnh lắm - nhìn thấy Phương trừng mắt Anh đành phải nhận lấy bộ đồ rồi vào lolet tắm. Mọi khi ở trong
đó ít nhất cũng 30'mà hôm nay mới chưa được 5' Anh đã đi ra rồi. Trùm kín mít, đội cả cái nón của chiếc áo khoát mới vào, Phương cũng thay đồ và mặc bộ đồ đá banh y hệt Anh. Chỉ có Tiên là ngồi học bài mà thôi. Anh nằm ra nệm tay thì nt liên tục, lâu lâu lại cười to lên làm Phương và Tiên nhìn. Họ liếc nhau và liếc cả Anh nữa. Phương đi lại kéo cái nón áo khoát Anh xuống, lợi dụng lúc Tiên đang chăm chú viết bài Phương lại cưỡng hôn Anh. Tiên chẳng hay biết gì, khi nghe tiếng thở như cấp hơn, mới xoay người lại nhìn, Tiên chết trân đó, giận đó cô bước lại kéo Phương ra tán cho Anh một cái rõ đau. Chẳng dám nói gì, Anh úp mặt vào tường ngủ. Chưa đầy 5' đã nghe tiếng thở đều đặn của Anh. Phương và Tiên nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống nhau vậy, nhưng vì đây là nhà Anh nên họ chẳng nói gì được. Đang ngủ thì đt reo lên giật mình thức dậy thấy Phương đang cầm đt mình, tên gọi đến là "Min <3" thế là vừa nghe đt vừa bị nhéo.
- alo,
- ngủ chưa
- chưa có gì không Min
- Anh suy nghĩ kĩ lời Min nói chưa?- Phương giật lấy đt Anh mở loa lớn lên
- Min nói lại đi Anh không nghe
- Min hỏi Anh suy nghĩ sao về lời Min nói
- Anh....
- đừng nói là chưa tìm thấy cuốn vở nữa nhe
- Anh thấy rồi. Chủ nhật này Anh xuống thành phố mình gặp nhau nhe- Vừa dứt câu Anh ăn ngay hai cái nhéo từ Phương và Tiên. Đau lắm nhưng phải cắn răng chịu
- uhm, vậy chủ nhật mình gặp, thương Anh gì đâu luôn á
- chồng ơi, ai gọi giờ này vậy- Tiên chịu hết được cô lên tiếng nói với giọng giã vờ đang ngủ, Phương tức sôi máu, Anh chỉ biết cầu trời cho cái eo mình bình an, bên kia đầu dây Min cũng nghe rõ mồn một
- ai vậy Anh
- à, bà hàng xóm đó mà, Anh đang ở trước cửa nhà, chồng bã đang nghe đt .ui da, đau mà- đang giải thích cho Min Anh lại bị Tiên nhéo, cái này đau nhất nãy giờ, không kìm được nữa Anh phải la lên
- gì vậy.
- không có gì đâu. Thôi bye Min nha- vội vàng cúp máy nếu không lại bị nhéo nữa. Xoa xoa hai bên eo, mặt Anh đỏ ngầu lên vì đau, hai cặp mắt chưa bao giờ ngầu hơn đang nhìn Anh. Anh bực bội bỏ ra võng nằm. Muỗi cắn quá đành phải vào phòng lại, 1h
rồi mà hai người đó vẫn chưa ngủ, họ ngôịcanh nhau trên chiếc bàn học của Anh, Anh leo lên giừơng vào nằm giữa ngủ ngon lành. Sáng dậy Anh thấy Phương nằm trái, Tiên nằm phải. Mình nằm dưới đất, chẳng hiểu tại sao như thôi, Anh dậy vscn xong thì Phương và Tiên cũng dậy, mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tóc ngắn nhìn Anh trai vô cùng. Khoát thêm chiếc áo khoác sát nách đen vào, Anh ngồi trong phòng chờ Tiên và Phương ra rồi cùng đi học, đẩy chiếc xe ra đang lau nó, Anh cưng nó như cưng con vậy đấy, lau chìu hoài, hẳng bao gìl đển nó bẩn cả. Tống ba lên chiếc Ari blade thấy mà tội chiếc xe, vô lớp Anh ngồi xa Tiên ra, cũng xa Phương luôn, Anh xuống ngồi chung với Vy, cô bạn khá thân, vẫn trùm chiếc áo khoát, Anh nằm gục dưới bàn ngủ. Tới khi cô giáo vào lớp thì
- Phạm Minh Anhhhhhh, lên ra bài cho cô- cô dậy Sinh đi xuống tận bàn vì Phương không cho ai kêu Anh dậy hết, muốn trả thù vụ cuộn đt hôm qua đấy mà
- dạ, dạ- Anh giật mình dậy, hốt hoảng thấy tội
- kaka, hihi, keke, hôhô- đủ các giọng cười, cả lớp được một trận cười to vì Anh. Chiếc nón vẫn chưa rới xuống, mang tập lên bục giảng,Anh thầm trách ai ở ác sao không kêu mình dậy thì
- cởi cái nón xuống coi
- dạ
- ý đầu mới
- tóc ngắn
- nhuộm vàng - tóc minh hằng
- không phải đông nhi trong mv mới- cả lớp nháo nhào bình phẩm tóc cu cậu, ngượng đỏ cả chỉ biết cười trừ thôi. Và cái câu nói đầu tiên của Anh từ sáng giờ là
- em xin lỗi, em không thuộc bài
- tóc mới mà không học bài. Ngủ gục trong lớp, không đứng lên chào cô. Bao nhiêu điểm đây. -10 vậy, mỗi ngày có tiết cô đều phải lên trả bài cứ 10đ thì trừ bớt một điểm âm. Ok, về chổ
- cô ...
- cái gì, ít hả, -20 nha.
- dạ thôi.- lủi thủi về chổ, mắt thật buồn, cô đang giảng bài thì Anh lại ngủ nữa.
- Minh Anhhhh- lần này cô chọi cục phấn vào ngay đầu Minh Anh nhưng không thấy nhút nhích gì, Vy ngồi kế bên cũng lêu nhưng cũng không dậy
- chết rồi cô ơi, nó sốt quá chừng rồi, nóng hổi hà cô- Vy vừa nói ngay lập tức Phương và Tiên bay xuống tới bàn của Anh ngồi, lây Anh dậy
- Anh, Anh dậy đi, Anh- Tiên kêu nhưng không trả lời.Phương chẳng nói gì, bay lại tán cho Anh một cái, cái này có hiệu lực, Anh ngồi dậy ngay, Phương liền nắm tay kéo ra khỏi lớp. Chẳng hề xin cô tiếng nào, Anh bị kéo đi, chỉ biết đi theo thôi, đi được một đoạn Anh đi không nổi nữa, vẫn còn lờ đờ, Phương liền ôm Anh lại, sợ Anh sẽ ngã rồi cũng
từ từ dìu Anh vào phòng y tế, cả buổi học Tiên và Phương ngồi cạnh Anh, tuy đãng uếng thuốc hạ sốt nhưng vẫn không hạ được, thầy hiệu trưởng cũng có mặt tại đây
- nếu trong vòng 15' nữa nó không hạ sốt thì nhập viện.
- dạ, để em thay nước thử thầy- nói rồi Tiên đứng dậy nhún nước mới đấp khăn lên trán Anh. 20' trôi qua mà vẫn chưa hạ sốt, cứ nằm ở cái mức 39 độ. Anh đành phải nhập viện
- con tĩnh rồi hả?- ba mẹ Anh đều có mặt tại bệnh viện
- ụa ba mẹ, dạ con đỡ mệt rồi- Anh tươi hơn hôm qua được chút
- hết mệt thật rồi hả, vậy giờ giải thích cái đầu vàng nâu hơn mất tóc này đi- vừa nói ba Anh vừa dùng tay sờ vào tóc con mình
- mode mới mà ba, phải bắt kịp xu hướng chứ. Đẹp không ba- Anh vã lã để không bị chửi
- đẹp, đẹp lắm con- vừa nói vừa nhéo tai Anh
- đau , đau ba, con lên cơn sốt nữa bây giờ- Anh lợi dụng tình hình đang bệnh
- mày dọa tao đó hả Anh- vừa nói vừa cười, phòng bệnh vui ơi là vui chỉ có Tiên là đang bực bội thôi
- thôi ba mẹ về lại tp, mày làm cả nhà nháo nhào lên cả hết. Phải biết tự chăm sóc nha con. - nói rồi mẹ Anh cúi hôn vào má Anh.
- dạ, con xin lỗi, ba mẹ về cẩn thận
- học hành cho chăm chỉ vào biết chưa, đừng để ảnh hưởng đến bác đí biết không- ba Anh dặn dò
- vâng thưa lão gia. Lão gia phu nhân về sớm đi. Cn này con lên thăm ba mẹ- Anh ngồi dậy nói cười như chưa hề bệnh
- uhm. Anh hai với má lo cho nó dùm em nha. - nói rồi Ba Anh bước ra đi. Căn phòng chỉ còn lại 5ng mà
thôi, bác hai và nội cũng ra về để mang vào cho Anh
vài thứ cần thiết. Phương, Anh ,Tiên chẳng ai nói tới ai tiếng nào, ba người ba góc, Anh hơi sợ cái cảm giác này thì phải. Đt lại reo lên.
- alo, Anh nghe nè cưng
- .....
- thiệt không?
-.....
- kaka, vui vậy -......
- đang ở trong bệnh viện
-.....
- sốt, hôm qua đi công viên tắm mưa nên sốt.
-......
- uhm, xuống đi, nhớ quá - ......
- chưa bao giờ Anh ngừng nhớ cả
-.....
- ăn mật ong trừ cơm .
- .......
- uhm, bye cưng. -......
Anh cúp máy rồi mà miệng vẫn mĩm cười, Phương và Tiên nhìn không chớp mắt. Họ nhìn chứ chẳng lại hỏi xem Anh có mệt không, hay có muốn ăn uống
gì không. Hơi buồn thôi thì người ta không hỏi mình mình hỏi người ta vậy.
- Phương, không về nhà hả, bác Minh tìm đó.
- đuổi phải không, đuổi vậy về- nói rồi Phương bước lại gần giừơng Anh lấy cặp, Anh không cho nắm tay lại, kéo xuống nói nhỏ vào tay Phương
- giỡn mà, tại tui thấy bạn này không quan tâm ngó ngàng gì tui hết nên tui mới nói vậy- Anh cố tìm nụ cười đẹp nhất của mình để lấy lòng Phương
- thôi, nhớ ai thì kêu người đó mà quan tâm- năn nĩ không được Anh phải dùng biện pháp mạnh thôi, Anh buông tay Phương ra ngó sang chổ khác. Tiên cũng đi lại hỏi
- thấy sao rồi, khỏe chưa.
- đỡ rồi. Thôi hai người về đi, tối rồi. - nói rồi Anh nằm xuống trùm mềm kín từ đầu tới chân. Nghe có tiếng chân bước ra ngoài. Anh nằm trong mềm nói một mình
- kêu về cái về vậy đó hả trời, yêu thương kiểu gì không biết- nói xong mới dỡ mềm ngồi dậy thấy cả hai vẫn ở yên trong phòng ngại quá lại trùm mềm típ. Còn hai người kia cười suốt vì Anh quá dễ thương mà. Cả hai cứ nghĩ Anh nói về mình nên mỗi người một suy nghĩ và tưởng tượng. Thiếu hơi thở Anh đành ngồi dậy rồi đi vào tolet, rửa mặt sửa soạn lại tóc tai rồi bước ra ngoài
- đi đâu đó- Phương hỏi
- đi ăn, hai người có thương tui đâu, bỏ đói thì tự kiếm đồ mà ăn thôi
- kaka-vô tình cả hai cùng cười rồi đi theo Anh xuống căn tin ăn, ăn uếng no say họ lại lên phòng, Anh mở đt đeo tay nghe vào, xem mấy mv ca nhạc hàn quốc lâu lâu còn nói" trời ơi, sao mà gái Hàn quốc đẹp dữ, woa, hay phải có ẻm vậy đã chết" Tiên và Phương cùng một lúc bay lại đánh túi bụi vào người Anh.
- cái gì vậy
- ai cho khen gái đẹp- Phương nói
- đẹp thì khen, mà ai cho ước có đứa vậy hả- Tiên nói
- trời hai người vừa phải thôi. Tui đau đó- Anh bắt đầu cộc vì cứ vô cớ bị đánh hoài
- mình nói rõ ràng đi- Tiên lên tiếng nói.
- có gì không rõ hả- Phương trả lời rồi hai người ngồi xuống hai cái ghế đối diện nhau giừơng Anh nằm chính giữa
- chị im đi, tôi nói với Anh
- hai người ồn quá.- dứt câu là ăn ngay hai cái liếc đáng sợ. Sống lưng Anh lạnh toát lên
- hihi, Anh giỡn mà
- nó cần rõ ràng kia, nói đi- Phương nói rồi nhìn Anh đáng sợ lắm
- đúng rồi. Chuyện Anh và chị ta là sao?
- cưng hỏi thừa rồi bé ơi, chị và Anh đang yêu nhau.- Phương trả lời thay Anh, mắt Tiên bắt đầu ngấn nước
- có thật không Anh
- ờ...
- thật chứ sao không, tôi đâu có rảnh mà đùa- Phương lại cướp lời
- hai người thôi đi, tôi không có yêu ai hết , làm cái gì mà cớ hỏi dồn hỏi dập vậy. Anh xin lỗi Tiên, Anh chưa bao giờ nói sẽ chấp nhận quên Tiên nên Tiên đừng hiểu lầm Anh lừa dối Tiên. Còn Phương, Anh đã nói sẽ yêu em chưa, hôm qua Anh tới để nghe em nói về nguyên nhân chứ không phải tới để nói yêu em.- Tiên bỏ chạy ra khỏi phòng bệnh, chỉ còn Phương ở đó, ánh mắt Phương chưa bao giờ giận dữ hơn, Phương tán một cái rõ đau, rồi nơớc mắt lại rơi, Anh vội ôm Phương thật chặt, dù cho Phương có vùng vẫy đi chăng nữa Anh vẫn ôm, Phương đã thôi vùng vẫy, cô nằm yên trong vòng tay Anh , Anh hôn vào môi phương, hai bờ môi hòa vào nhau một lần nữa.
- thật sự Anh nói đúng đúng không Phương, Anh chưa bao giờ nói yêu em cả, và giờ này Anh sẽ nói, Anh yêu em. Làm bạn gái anh nhé.- Phương cười trong nước mắt, nụ cười mãn nguyện vô cùng, cô vòng tay lên cổ Anh, họ lại trao nhau nụ hôn đắm đuối. Anh chưa bao giờ sai khi nói câu đó, đúng, Anh chưa bao giờ chấp nhận Tiên cả, nếu nói những nụ hôn sẽ chứng minh việc hai người yêu nhau là sai, vì đa phần Tiên là người chủ động, chưa ai đủ can đảm để nói rằng họ sẽ tránh được việc không hôn lại khi có người khác hôn mình. Tình cảm Anh dành cho Tiên chỉ là tình bạn, như khi
Tiên khóc Anh cũng đau lắm, vì trong suy nghĩ chưa
bao giờ Anh cho phép mình làm bất kì một cô gái nào phải khóc, việc Tiên khóc nó hành hạ tâm trí Anh vô cùng.
hết chap 7
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top