chap 38

Suốt đêm hôm ấy Phương chỉ mỗi việc ngồi đọc những trang kịch bản. Nghiên cứu về tích cách nhân
vật. Với Phương nếu nam diễn viên chính là Minh Anh thì không cần phải diễn hai người chỉ cần sống thật là sẽ mang bộ phim đến với những cao trào cảm xúc, chân thật và lấy nước mắt kháng giả. Cậu chuyện nói về tình yêu đồng tính của hai cô gái, cậu chuyện xoay quanh là nước mắt, nụ cười, tình cảm và sự bao dung tha thứ. Với cách truyền tải thông điệp hết sức ý nghĩa" tình yêu luôn là những thứ đáng để chúng ta tôn trọng và ra sức nâng niu, hãy yêu đi đừng hoài nghi và lùi bước. Vì có khó khăn mới thấy được đỉnh cao của yêu thương là đâu". Phương rơi nước mắt khi thấy hình ảnh mình và Anh ở đâu đó, đúng thật nó là câu chuyện của họ. Chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi, đúng 6h10' chuông cửa nhà Phương reo lên inh ỏi. Phương cuộn mình trong chăn kéo qua khỏi đâu lăn qua rồi lại lăn lại để tránh đi cái tiếng ồn đang phát ra. Lười biến bước xuống giừơng trong bộ đồ ngủ mõng tăng, đầu tóc rồi bù, bước ra cửa gương mặt ngái ngủ bực bội hỏi
- ai mà mới sáng s......- Phương đứng hình khi thấy Anh đang mặc chiếc áo thun dài tay và chiếc quần sọt tay cầm hai túi đồ. Không trả lời Anh đưa tay mở cửa rộng hơn bước vào, để chìa khóa xe bóp tiền và điện thoại xuống bàn ở phòng khách rồi rẽ đi qua nhà bếp trước con mắt bất ngờ của Phương.
- nè, đi đâu đây, sao mà tự nhiên vậy hả?- Phương đóng cửa khoanh tròn hai tay lại hỏi
- một là vào mặc áo ngực và quần lót, hai là tôi kiềm chế không được làm bậy ráng chịu- Anh nói nhưng vẫn chăm chú bầy số đồ ăn ra.
- nói cái gì đó. Đi ra khỏi nhà tôi ngay lập tức- Phương nạt nộ đưa tay túm cổ áo mình lại. Anh quay lại nhìn bộ dạng Phương lúc này bước tớ gần, phương theo phản xạ lùi về sau. Đụng vào cái ghế. Salong Phương ngã xuống Anh mĩm cười đưa tay lấy cái đt chụp ngay cảnh này rồi cho vào túi quần.
- gì vậy, muốn à, nhưng giờ anh chưa có sức anh đói lắm để anh làm đồ ăn xong mình ăn rồi anh phục vụ cho- Anh mĩm cười tà gian cúi sát phương hơn. Phản ứng nhanh Phương đưa tay tát Anh một cái ngay mặt. Anh đơ vài giây vẫn giữ tư thế đó Phương vội ngồi dậy, biết mình hơi mạnh tay nhưng
vì Anh cứ làm như thật. Anh im lặng không nói câu nào quay về giang bếp nấu gì đó Phương vscn xong thì mấy món ăn cũng xong. Dọn ra bàn Anh mở cửa bước vào phòng Phương. Sơ ý nhà có người nà Phương không bóp trái cửa Anh bước vào thấy từ trên xuống dưới. Nếu khi nãy chỉ lấp ló bên ngoài thì bây giờ có gì Anh thấy hết. Anh và Phương đứng không xa nhau mấy đúng là không kiềm chế được Anh nhào tới ôm Phương. Vùi đầu vào cổ Phương mà hôn. Phương đang đứng bỗng hết hồn nhưng bàn tay Phương lúc này dần yếu ớt nó không còn sức lực phản kháng nữa. Anh hôn vào cổ Phương, vào tóc Phương, hai tay ôm chặc phía trước bụng Phương. Hai tay Phương đặt hờ trên tay Anh nó như đồng tình với việc làm của Anh. Xoay người Phương lại. Hai tay Anh mạnh bạo giữ hai bên hàm Phương hôn vào môi Phương. Lúc đầu Phương còn
chóng cự rồi dần dần Phương vòng tay ôm lấy lưng Anh, nụ hôn cũng được đáp trả. An tâm rồi Anh buông nhẹ tay ra , một tay vẫn giữ yên ở đó một tay hạ xuống đặt vào tấm lưng trần của Phương. Họ nhập cuộc khá nhanh, những nụ hôn, những lời yêu thương chất chứa bấy lâu được Anh nói ra không xót chử nào. Họ di chuyển lại gần tấm nệm ngã người xuống hai tay Anh hoạt động liên tục, nó xoa đều hai bên ngực của Phương, đưa môi ngậm lấy một bên ngực cửa Phương, tay xoa đều bên ngực còn lại. Rời ngực Phương Anh đứng dậy lọt ngay cái áo mình ra lại tiếp tục nhập cuộc. Lưỡi Anh đi khắp cơ thể Phương.
- anh nhớ em lắm em có biết không? - anh hỏi trong gấp gáp
- em...em.....- câu nói của Phương bị ngưng lại khi có tiếng chuông điện thoại. Chiếc điện thoại của Anh reo lên inh ỏi. Bực bội ra mặt Anh đứng dậy bắt máy
- alo, ai gọi đó
- anh đây, làm gì bực vậy chú em
- haizzZ sao mà gọi đúng lúc vậy ông anh, thằng em đang làm chuyện lớn đó, gọi em có gì không
- àh, anh xin lổi nhé, mới sáng sơm anh không nghĩ em mày đang làm. Anh gọi để nhắc chuyện cô diễn viên chính.
- em sẽ gọi lại trả lời anh sau, cô bé vẫn chưa đồng ý anh ạ.- anh tắt máy , tắt cả nguồn điện thoại thì lần này Phương quay đi
- thôi đi anh
- sao vậy
- trới đang sáng đó, mình ăn sáng đi, em sẽ trả lời.
- ừ vậy cũng được em thay đồ đi, anh mượn nhà vệ sinh xíu
- tự nhiên- Phương nói là Anh đã đi vào đó mất rồi mặc xong đồ mà Anh vẫn chưa ra Phương hỏi
- đừng nói với em là đang giải quyết nhu cầu đó nha.- không ai trả lời không đầy ba phút sau Anh bước ra mặc lại chiếc áo.
- sao phải tắm
- cách kiềm hảm hiệu quả nhất đó em .
- vậy à. Lau tóc đi, em đi hâm nóng đồ ăn.- Phương nói rồi bỏ đi, Anh ở trong phòng một mình có cơ hội nhìn quanh mọi thứ cách trang trí rất đẹp, cầm khung hình lên " ra vẫn để hình mình à. " Anh bước ra ngoài khi nghe mùi thức ăn đã thơm lại.
- em có về thăm ba thương không?
- tuần nào em không về may cho anh là tuần này ba lên nên em ở lại đó.
- vậy hả. Vậy khi nào ba lên- anh hỏi tay gấp miếng đồ ăn cho vào chén Phương
- chắc 10h tới nơi
- em suy nghĩ tới đâu rồi- Anh ngưng đủa hỏi
- chuyện gì- Phương vừa ăn vừa hỏi
- chuyện đóng phim đó em
- à vậy nam chính là ai - là anh- họ không hẹn mà đặt chén xuống nhìn nhau
- vậy vai trò đạo diễn
- anh tin anh sẽ làm tốt. - Phương im lặng tiếp tục chăm chú vào chén cơm của mình không trả lời. Liệu rằng nhà sản xuất chịu bỏ tiền vào một dự án phim mà toàn là những diễn viên mới toanh và đặc biết chưa ai qua trường lớp không? Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra hai người họ đang xem nhau là gì nhĩ. Là người yêu hay là người tình
kinh....kong.....kinh.....kong*
- chắc là ba lên tới rồi- Phương nói khi đang cùng Anh đang ngồi xem ti vi ở phòng khách.
- để đó anh mở cửa- anh nói khi thấy Phương đang nhổm người dậy. Bước ra cửa anh mở cửa mặt nở một nụ cười thật tươi.
- ụa cậu là ai, con gái tôi đâu- ông Minh hỏi ngay khi vừa nhìn thấy Anh, Anh vẫn mĩm cười, nụ cười có chút ngại ngùng.
- ba...... Con nè, ba không nhận ra con hả- Anh nói , Phương bước ra tới cũng nói vội
- ba mới lên, hi, nhớ ba quá đi vậy đó- Phương lách người qua Anh ôm lấy ba mình rồi đưa tay xách cái túi của ba mình. Anh nhanh nhẹn đón lấy cái túi giúp Phương rồi mang để vào trong nhà. Cánh cửa khép lại cả ba đang ngồi trên ghế salong. Phương lên tiếng
- ba còn nhớ ai đây không
- không con ơi, bác nói mày đừng buồn chứ bác giờ bốn mấy năm mươi rồi ai lâu lâu gặp không nhớ- ông già trầm ngâm nhìn Anh hồi lâu nói
- người mà ba vẫn thường hay nhắc đến giờ gặp mặt ba lại không nhận ra hả ba- Phương gợi ý
- nó đó hả- ông xoay qua Phương xác định
- dạ- Phương khẳng định lần nữa. Ông Minh xoay qua nhìn Anh rồi đưa tay tán thật mạnh vào mặt Anh, gương mặt đỏ ửng hằn dấu năm ngón tay lên má trái. Anh khá bất ngờ đưa đôi mắt chẳng hiểu gì về phía ông Minh, Phương hoảng hốt không kém. Cô chạy ngay qua ngồi cạnh Anh đưa tay sờ vào vết đỏ đó.
- ba ba làm gì vậy
- im, đi qua đây ngồi- ông nạt Phương chỉ qua phía bên trái của mình. Phương khó chịu bỏ đi qua đó ngồi.
- mày , tại sao có mặt ở đây,đi ra khỏi nhà tao ngay-
ông Minh lớn tiếng với Anh, Anh cúi mặt xuống đất không dám ngước lên dùm chỉ là một xíu. - mày làm
khổ nó bao nhiêu đó năm mày chưa vừa lòng mày hả. Con tao sống trong nước mắt bảy tám năm nay còn mày vui vẽ hạnh phúc bên người khác đi đi, đi trước khi tao còn bình tĩnh.
- ba, con biết tội con lớn lắm, con biết con đáng trách một ngàn lần, ba đánh con đi, đánh nữa đi ba, con xin lỗi con có nỗi khổ riêng mà ba.- Anh hạ người quỳ xuống nói trong nước mắt
- Anh, anh đứng dậy đi, đứng dậy đi mà anh- Phương xót xa, cô không nỡ nhìn người mình yêu phải khổ sở như vậy
- anh đáng bị như vậy mà Phương, anh yêu em, tình yêu ấy vẫn sống trong anh tám năm qua, chưa một ngày nào trái tim anh thôi nhớ về em, chưa một lần nào anh quên ngày hai đứa mình yêu nhau. Lần nào cũng hàng ghế đá đó, công viên đó, anh ngồi hàng giờ liền với nỗi nhớ về em. Anh đăng kí học Sân Khấu Điện Ảnh là bởi vì lần đó anh lén lấy đơn đăng kí thi của em xem thấy em thi khối S. Anh luôn
nung nấu ý định về bên em. Em hiểu lòng anh đúng không Phương - Anh nói nước mắt lăn dài trên má, giọt nước mắt thấm vào vết đỏ đó, đau buốt.
- đồ ngụy biện, mày yêu con tao mà mày đi ôm đứa khác, mày có nỗi khổ riêng là mày mê tiền của nhà con nhỏ đó quá đúng không.
- không ai hiểu con hết, ba có biết con phải sống như thế nào trong tám năm qua không. Lúc đầu con nghĩ con sẽ lợi dụng việc yêu Ái làm ba mẹ con đồng ý và chấp nhận con dù cho con có yêu ai đi nữa để trở về bên Phương. Nhưng rồi hôm ấy con về Lâm đến và nói những lời yêu thương dành cho Phương con nghe hết nghe cả những gì ba nói đó ba. Con biết ba luôn mong con và Phương bên nhau. Con quyết định rời xa Phương vì con nhận ra con mãi sẽ chẳng thông minh hơn ba con và mãi sẽ chẳng cho Phương cuộc sống Phương mơ ước. Con yên phận làm một đứa con ngoan trong sự sắp đặt của ba mẹ con. Khi học xong cấp 3 con đã chuẩn bị mọi thứ để ra đi cùng Phương. Con tìm Phương khắp nơi mọi thứ về Phương bóc hơi con không một tin tức, con lại trở về và tiếp tục lâm vào con đường con cho là đúng đó rồi ngày tháng trôi qua, con như điên lên vì gặp Phươnh trong công ty. Lần này con sẽ từ bỏ tất cả để đến với Phương. Con sẽ không để Phương rời xa con thêm bất kì một lần nào nữa. Con mong ba chấp thuận con mong ba tha thứ bỏ qua cho con. Ngoài hai từ xin lỗi
con chẳng thể nói gì hơn, con không phải nói ra để biện hộ cho tội lỗi của con mà con nói ra chỉ để ba hiểu và tha thứ cho con thôi.- nước mắt của ba người họ rời dài trên gương mặt, cả ba cảm nhận nỗi đau khác nhau. Không gian lắng xuống chỉ còn lại tiếng thở dài và tiếng nhịp đập của trái tim. Ông Minh rời đi mang túi đồ của mình đi vào căn phòng ông thường hay ở khi lên đây để lại bầu không khí riêng cho hai người. Phương vội đở Anh dậy. Hai đầu gối đỏ cả lên, đưa tay chạm vào nó Phương như hiểu được cái đau rát của người yêu đang chịu. Cô xoa xoa dầu vào đó mà nước mắt cứ lăn dài trên
má, đưa tay quẹt vội giọt mước mắt, Anh nắm tay bàn tay đó, nâng gương mặt Phương lên cao, lấy tay mình lau hai bên má cho Phương hôn nhẹ vào môi Phương
- đừng khóc nữa, anh không sao đâu. Chỉ là chịu đau một chút nó chẳng bằng gì so với những đau khổ em phải gánh lấy suốt bao nhiêu năm tháng qua
- anh ngốc này.- Phương đưa tay chạm nhẹ vào đầu
Anh, Anh nắm bàn tay ấy đặt vào cổ mình luồng tay xuống phía sau eo Phương ngã mgười xuống chiếc salong dài trao nhau nụ hôn say đắm. Hạnh phúc không phải là được nằm lên trên thể xác người yêu mà là cách cảm nhận nhịp tim của nhau. Hạnh phúc thật sự là sau bao nhiêu hiểu lầm chúng ta vẫn hiểu nhau, trao nhau tin yêu và trọn vẹn một trái tim với đầy lòng vị tha và sự chung thủy sắc son như ban đầu. Yêu đi đừng hoài nghi và bùi bước, dù có việc gì xảy đến đi nữa thì chỉ cần con người có tình yêu , sức mạnh tình yêu sễ giúp chúng ta vượt lên trên tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top