chap 11
họ cứ yên lặng, Anh cứ luôn tay uống hết ly này tới ly khác.
- thôi, giờ không cần say cũng ngủ lại được rồi, đừng uống nữa- Phương giữ ly bia của Anh, Anh buông ly bia ra không nắm lấy nữa. Quay mặt đi hướng khác Phương tiếp tục nói
- vẫn chưa tin em à. Hôm ấy là tại anh ôm Tiên, lên ngồi chung với nó, nên em mới làm vậy. Nhưng mà cuối cùng em thà ngồi một mình chứ có đi với Phong đâu. Còn khi nảy là vì không ai chở về, Phong chở thì lên thôi. - Phương ôm và ngã người vào người Anh. Anh chẳng nói tiếng nào nhưng vẫn ôm Phương lại, tình yêu của Anh và Phương vẫn chưa đủ lớn để dành cho nhau sự tin tưởng, gạt bỏ sự hoài nghi, ghen tuông. Anh dành cho Phương một tình yêu đúng nghĩa học trò, nó chỉ là những cái ôm, nụ hôn và chưa bao giờ vượt xa hơn. Anh không cho phép mình chạm vào cái quý giá của Phương, vì Anh biết mình chưa đủ dũng cảm để chịu trách nhiệm và yêu thương Phương mình từng mong ước. Lại một đêm nữa họ chỉ ôm nhau mà ngủ thôi, nhưng có vẻ sau hai việc này họ tin tưởng nhau nhiều hơn. Hôm nay được nghĩ học, ba Phương mở cửa phòng vào để kêu hai người dậy thì thấy cảnh hai người họ đang hôn nhau.
- Phương, con làm cái gì đó- mặt ông đỏ bừng lên, khi chính mắt mình thấy con gái mình đang hôn người ta. Hai người buông nhau ra, mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
- tắm rửa, thay đồ hai đứa ra phòng khách ba nói chuyện- ông mở toan cửa, hậm hực bước về phía phòng khách. Mặt ông đỏ chót.
- chết rồi giờ sao Anh- Phương lo lắng
- em cứ vào tolet vscn đi rồi ra, anh sẽ ở bên cạnh em. Em yên tâm, anh sẽ không để em bị gì đâu.- Anh ôm Phương thật chặt, cô sợ cái này sẽ là cái ôm cuối cùng mà họ dành cho nhau. Cả hai vào đánh răng, rửa mặt, chải tóc, tươm tất cả họ cùng nhau bước ra phòng khách khi ông Minh và anh Tâm đã có mặt chờ sẳn.
- ngồi xuống- ông Minh nạt nộ
- ngồi tách nhau ra- ông Minh nạt lần nữa khi thấy hai đứa vẫn dính lấy nhau, Anh nắm tay Phương thật chặt, mặt hai đứa xanh lè không còn giọt máu. Hai đứa ngồi về hai bên của chiếc ghế salong bằng gỗ.
- bao lâu rồi- ông Minh liếp tục lớn tiếng
- dạ, từ hôm Phương xin phép bác cho Phương về nhà con ngủ, cách đây 4tháng.- Anh trả lời nhưng mặt chẳng dám nhìn vào mặt ông Minh.
- con biết mình đang làm gì không hả Phương, mẹ mày mất khi sinh ra mày thật uổng phí mà, cái chết của mẹ mày đổi lấy cái mạng sống của một đứa không giống ai như mày thật phí phạm mà- Ông Minh nhắc tới vợ mình trong tức giận
- bác.... Con xin bác đừng nói vậy mà.- Anh lên tiếng thay Phương
- im đi, tôi chưa nói đến cô.- ông Minh nạt nộ
- ba, nếu con sinh ra để làm nhục ba thì thôi ba hãy giết chết con đi, giết con chết rồi ba sẽ không phải nhục nhã vì một đứa con bất hiếu muốn sống thật với trái tim của nó- Phương bật khóc khi nghe ba mình sĩ vã, chưa bao giờ ông la mắng Phương như vậy.
- con xin lỗi bác, con biết mình không có quyền lên tiếng trong lúc này nhưng con xin bác, bác hãy nghe con và Phương nói một lần này thôi. - Anh nói giọng nghẹn ngào
- chú bớt giận chú, cái gì cũng từ từ - anh Tâm nói hộ vào., ông Minh vẫn im lặng hướng mắt ra cửa nhà không nhìn mặt Phương và Anh.
- ba có nhận thấy con đã thay đổi rất nhiều từ lúc quen Anh không hả ba, con không tụ tập đánh nhau, không đi chơi đêm, không bị phạt, không bị hiệu trưởng mời lên mời xuống. Con biết mình phải có nghĩa vụ làm những việc đó nhưng con xin ba hãy xem đó là những kết quả mà con đã vừa đạt được. Việc để ba chấp nhận con đồng tính ngay lúc này là không thể con hiểu điều đó nhưng con mong ba hãy cho con được sống thật với trái tim mình.- Phương nhẹ giọng, chính cả Anh cũng bất ngờ vì không ngờ Phương có thể can đảm như vậy.
- ba rất thương con Phương à, nhưng con phải hiểu con đang đi ngược lại tự nhiên con có biết không hả- ông Minh cũng khóc.
- thưa bác, con biết là việc tụi con đang làm là sai trái nhưng con xin bác, bác hãy cho phép Phương và con yêu nhau. Bác hãy cho phép Phương thử một lần yêu con, nếu Phương thật sự chỉ là rung động nhất thời con sẽ để Phương trở về con đướng đúng đắn. Dù vẫn biết con đường này sai trái nhưng bác ơi con mong lắm mình và Phương được bước vào con đường đó.
- hai đứa chỉ là con nít mà thôi, chưa nhận biết rõ ràng về tình cảm của mình, thứ tình cảm đó chỉ là tình cảm bạn bè mà thôi
- sinh con ra ba đã phải chấp nhận con một lần rồi, thì bây giờ ba thương ba hãy chập nhận con một lần nữa đi ba. Con yêu Anh và muốn ba sẽ yêu thương con và Anh như lúc ba chưa biết chuyện này được không ba.
- hai đứa còn quá nhỏ, để phải gánh chịu những tai tiếng mà người đời vô tình nói ra. Liệu sau những việc này hai đứa sẽ yêu nhau được bao lâu
- con không dám chắc mình sẽ yêu suốt cuộc đời này, con cũng dám hứa mình sẽ mang lại cho Phương nhưng thứ Phương cần nhưng con dám chắc lúc này chưa ai yêu nhiều như con.
- hai đứa không có gì để chứng mình rằng mình yêu nhau và gắn bó suốt đời này với nhau. Làm sao người khác có thể tin vào hai đứa đây hả
- không ai sẽ thử nghiệm cuộc đời mình hoài đâu ba và con cũng vậy. Ba đã từng nói với con khi ba gặp mẹ ba đã nhìn thấy muôn vạn trái tim bay lên và con
đã thấy muôn vạn trái tim đó khi con gặp Anh. Con xin lỗi vì con đã làm ba buồn nhưng con yêu người cùng giới thì con vẫn là con ba, vẫn là con người và vẫn sống tốt đấy thôi.
- hai đứa vào phòng đi, ba không muốn nghe nữa- hai đứa đứng dậy rồi bước vào phòng, vào tới phòng Anh lau vội những giọt nước mắt đang rơi trên mặt Phương. Ôm Phương thật chặt, họ đã vừa cùng nhau trải qua cái khó khăn đầu đời khi quyết định bước cùng nhau trên cuộc đời này đấy
Có thể ba Phương đã xuôi xuôi rồi, không cấm đoán Anh và Phương nữa. Thời gian lại trôi qua như thế, những tháng ngày hạnh phúc, vui vẽ bên nhau. Giờ chỉ còn cái rào cản duy nhất đó chính là ba mẹ Anh. Anh không định sẽ nói ra bây giờ đâu vì cô vẫn chưa đủ tự tin và chính chắn để có thể ra ngoài sống khi bị đuổi ra khỏi nhà. Cô biết nó sẽ là một cú sốc rất lớn với ba mẹ mình. Ba Anh là giám đốc một công ty đồ sộ thiên về lĩnh vực chứng khoáng. Vì thế mà cái sĩ diện và tính cực đoan cao ngất ngưỡng. Việc Anh cắt tóc ông không đề cập tới vì ông nghĩ Anh đang theo mốt mới hiện giờ. Nhưng linh cảm của người mẹ lại khiến mẹ Anh nhận ra con mình đồng tính từ những ngày còn bé. Lúc bé Anh rất thích mặc đồ con trai, cô bé thường hay mặc bộ đồ công an, đeo súng và chưa bao giờ chịu mặc quấn áo quá nữ tính. Lớn lên Anh đã thay đổi một chút, cô biết rằng mình thích con gái từ khi học lớp 2 vì Anh hay tỏ ra nam tính, luôn bảo vệ những cô bạn khác. Anh lớn lên cũng như bao đứa con gái khác, cũng mặc quần áo nữ, nhưng chưa bao giờ đồng ý mặc váy, có chăng đó là những bộ đồ bộ hơi nữ tính nhưng trong tủ đồ đa số là quần Jean ngắn ngang gối, quần kaki ngang gối, áo thun, áo sơ mi. Tóc vẫn để dài nhưng mái tóc thì chải cực kì giống mái nam. Có thể ba mẹ Anh đều biết nhưng ông bà vẫn cố nhắm mắt làm ngơ, không ai dám mong một sự rõ ràng trong cái câu hỏi có phải con mình đồng tính hay không. Tâm lý của những bậc làm cha làm mẹ là thế.
- alo, lên nhà bác ngay lẩp tức- bác Minh điện thoại ra lênh cho Anh khi cô nhóc đang ngủ trưa
- à, dạ con lên liền.- tắt máy Anh phóng như điên tới nhà Phương trong vòng 10'
- dạ chào bác,em chào anh.- Anh bước vào nhà lễ phép thưa hỏi rồi ngồi xuống ghế salong đối diện
- ưhm chào nhóc- anh Tâm đang cầm lon bia uống.
- ai cho ngồi, đứng dậy- Bác Minh la to, Anh giật mình đứng bật dậy
- dạ con xin lỗi, bác gọi con có gì không bác- Anh run rẫy hỏi
- quỳ xuống- Một lần nữa bác Minh lớn tiếng, Anh cứ râp rấp làm theo nhanh chóng, thái độ sợ sẹt làm
anh Tâm bật cười. Phương chẳng thấy đâu.
- dạ có gì vậy bác, con làm sai gì hả bác- Anh lí nhí hỏi
- còn hỏi nữa, con hứa với bác thế nào hả Anh.
- dạ con hứa rất nhiều, bác muốn nói việc gì vậy bác.
- việc con và cục vàng của bác
- bác cụ thể được không bác, bác nói vậy như chưa nói. Ngoài việc con và Phương con chưa hứa với bác việc gì khác nhưng việc con và Phương con hứa quá nhiều không nhớ hết được - Anh nói với cái vẻ mặt ngờ nghệt, hơi nhăn nhăn
- cái còn nhỏ này. Bác nói thẳng ra nhé, tại sao con dám làm Phương khóc hả, còn dám bắt cá hai ba tay gì nữa đó. Con có biết nó khóc biết bao nhiêu không hả
- con không có làm gì sai cả. Phương đi chơi với người khác, bị con bắt gặp khi con và mấy đứa bạn đi chơi về. Sao lại đổ tội lên con- Anh tỏ ra không phục
- bác không cần biết lỗi tại ai, bác cho con 30' để làm nó thôi khóc và rút đơn kiện con lại.
- đơn kiện gì
- nó kiện con với bác. Nó nói con có người khác.
- con không có.
- bây giờ có đi không, hay để bác ra tay. Tâm chuẩn bị hành hình .- Anh nghe vậy đứng dậy đi vào phòng Phương ngay. Đúng thật là Phương đang khóc, họ đã cải nhau trong đt ngay sau khi Anh thấy điều đó. Anh vào phòng ngồi trên giừơng nhìn Phương mà chẳng nói tiếng nào.
- em thôi đi, sao lúc nào cũng đổ hết mọi chuyện cho anh vậy hả, là em sai em làm riết thành anh sai. Anh nghĩ anh mới là người được nghe hai từ xin lỗi chứ- Anh bực bội khi Phương thấy mình càng khóc lớn hơn.
- em đã quá ngu khi tin lời anh nói. Tin cái câu anh sẽ là người xin lỗi dù anh không có lỗi gì đi nữa. - Phương trách khứ
- thôi được rồi đó, em nín đi, anh xin lỗi
- anh không tự nguyện, anh bị ép buộc
- không, anh tự nguyện. Là anh sai, anh sai khi đã nói chuyện to tiếng với em. Anh sai khi đã tắt đt em.
Anh xin lỗi- Anh thấy tội nghiệp Phương vì cô khóc tới độ sưng húp đôi mắt. Anh ôm Phương vào lòng vỗ vành
- đi ra đây anh rửa mặt cho- Anh bước xuống giừơng kéo theo Phương, rồi Anh ôm vào eo Phương nhất bỏng Phương lên vào tolet Anh rửa mặt cho Phương. Rồi nắm tay kéo Phương ra ngoài phòng khách. Đang định ngồi xuống cạnh Phương thì bác Mình nhìn Anh nhớ ra gì đó Anh đành phải quỳ xuống tiếp.
- dạ con hoàn thành nhiệm vụ rồi bác
- tốt, con gái kể tội nó cho ba
- dạ, thứ nhất Anh dám đi chơi về khuya, thứ hai Anh dám chở gái, thứ ba Anh dám tắt đt của con, thứ tư Anh dám lớn tiếng với con, thứ năm Anh dám nói con đổ lỗi cho Anh và thứ sáu là chưa hôn con để chuộc lỗi.- Phương với vẻ mặt đắc thắng nói, không hè tỏ ra tội nghiệp khi Anh đang bị quỳ gối.
- Phương.... Em......- Anh ú ớ chẳng nói được gì
- đáng tội gì hả Anh- anh Tâm hỏi khi tay đang cầm hun khí
- anh ơi tha em, em vô tội mà. Bác ơi tha con đi. - Anh ríu rít xin lỗi.
- 6 tôi mà dám nói vô tội. Vô tôihaỵ vô số tội hả Anh- bác Minh tỏ ra giận dữ như thật chất đang mỉm cười.
- đưa đt kt - Phương nói rồi đưa tay về phía Anh chờ đón điện thoại. Anh đưa đt nhưng đang lo lắng vì trong đó có vài tin nhắn chưa kịp xóa
- đọc tn lớn lên cho ba nghe- ông Minh nói
- dạ, tin thứ nhất của Tiên:" a đang làm gì đó"" anh đang chuẩn bị ngủ có gì không Tiên". Hết rồi ba ơi, có nhiêu đó hà. Ý có tin nhắn mới" em nhớ anh nhiều lắm , em chờ anh quá lâu rồi đó, đến bên em ngay lúc này được không em yêu anh nhiều lắm Anh à."
- con còn chối nữa không hả Anh- bác Minh hỏi
- bác... Bác bình tĩnh nghe con nói đã. Cái đó là người ta nhắn tin cho con mà, với lại người ta nhớ con, hay yêu con là việc của người ta con đâu quản được. Nhưng việc của con là con yêu Phương và chỉ yêu mãi Phương mà thôi.
- Tâm, thực hiện nhiệm vụ.
- lên bàn nằm cưng. Phương dẹp tách trà đồ cưng.- Tâm nói rồi ngỏ ngỏ cây roi lên bàn, Anh rung rẫy bằm lên bàn mặt không còn giọt máu.
- tội thứ nhất dám làm con ta buồn, đánh" bốp" tội thp hai dám làm con ta khóc, đánh" bốp" tội thứ ba dám làm con ta giận, đánh" bốp"- bác Minh kể tội, Anh Tâm chỉ chữ nghe chữ đánh là đánh roi vào mong Anh thôi.
- ui da. Con đau quá bác, con không dám nữa đâu, Phương ơi, anh xin lỗi mà, đau lắm đó em- chưa đau tới độ Anh phải ren la như vậy nhưng để bảo toàn cái mông xinh xắn phải khóc lóc van xin thôi. Phương thấy Anh khóc cũng hơi xót.
- thôi cho nợ đi ba. Con không muốn mang tiếng hành hạ gián tiếp đau ba - Phương nói.
- vì con lưu số ta là " ba vợ" nên ta tha cho 2roi, con lưu số Phương là " vợ yêu" nên ta tha cho 2 roi nữa. Vậy coi như con còn nợ ta 2roi nữa. Đánh luôn đi Tâm.- nói xong anh Tâm cũng thêm hai roi thật mạnh làm Anh nhảy dựng lên. Hai tay chà liên tục vào mông mình vì đau. Anh mặt nhìn thật tội nghiệp,
đi vào phòng Phương nằm dưỡng thương. Từ ngày được ba Phương chấp nhận cô như có thêm đồng mình vì thế cứ buồn hay Anh gây sự cô liên mách ba mình. Và đây không biết là lần thứ ba nhiêu Anh bị triệu tập khẩn cấp. Nhưng có vẻ Anh đã quên dần với cuộc tình có sự nhúng tay của ba Phương thì phải. Càng ngày Anh càng tỏ ra là một đứa con rể tốt và ngoan ngoãn nhưng điều đó không có nghĩa Anh là một người chồng tốt
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top