chap 1
Giới thiệu nv :
+ Phạm Minh Anh 16t học sinh lớp 10 mới chuyển từ thành phố về quê.
+ Đặng Cúc Phương 17t học sinh lớp 10 ở ngôi trường Minh Anh sẽ học.
Chap 1:
Hôm nay là ngày đầu tiên của tuần thứ 2 kể từ ngày học sinh vào học. Lớp 10B7 đang náo loạn một cách đáng sợ
- mày kiếm chuyện đúng không? - vừa nói cô gái đó vừa để chân lên chiếc ghế mà cô bạn kia đang ngồi. Gương mặt xinh xắn, mái tóc được buộc cao và búi lên. Lộ rõ gương mặt xinh đẹp nhưng không kém phần đáng sợ.
- tui có làm gì đâu mà Phương nói vậy? - cô gái có vẻ sợ sẹt. Nói với giọng rung rẩy.
- mày còn chối, khi nảy tao nghe mày chửi chị Phương rõ ràng- một cô gái đứng bên ngoài nói vào.
- tui không có, thiệt tui không có- cô gái chối bây chối biến, mắt ngân ngấn nước, sắp khóc lên.
- tội nghiệp quá, đẹp mà lại đi kiếm chuyện với con Phương. Đẹp mà khờ quá mày há- mấy thằng con trai có vẻ tội nghiệp nhưng chẳng dám lại làm gì Phương cả. Đơn giãn vì ba và chú của Phương hình như chẳng hiền lành thì phải.
- chết chết chị Phương ơi, cô chủ nhiệm đi với thầy hiệu trưởng vô, vô chổ nhanh lên.- cô gái khi nảy la lên khi thấy hiệu trưởng. Cả lớp chạy lán loạn vào chổ của mình, Phương cũng vậy. Hôm nay có vẻ 10B7 im lặng một cách lạ thường
- cô Hiền này, cô quan tâm tới cháu tôi chút nhé. Thật là tôi cũng chẳng muốn cháu mình vào học cái lớp đó đâu nhưng nếu cho nó vào một lớp chuyên thì tôi sợ lại bị nói này nói nọ- thầy hiệu trưởng vừa đi vừa quay sang nó với cô Hiền. Rồi thầy lại nhìn đứa cháu của mình buồn bã lắc đầu.
- thầy cứ yên tâm, em sẽ quan tâm cháu nó hơn- cô nói ra vẻ chắc chắn.
- cảm ơn cô. Minh Anh nè, con cứ vào đó đỡ một thời gian rồi bác sẽ chuyển con qua lớp khác, ráng học giỏi vào nhé- thầy quay sang nói với cháu mình rồi cả ba bước vào lớp.
- chào cả lớp. Hôm nay lớp ta có học sinh mới, cả lớp phải hòa đồng đấy nhé. Thôi chào cô, chào lớp. Ra chơi lên phòng gặp bác à không thầy nha Minh Anh.- nói rồi thầy nhìn quanh lớp nhẹ nhàng bước ra.
- dạ. Chào thầy.- Minh Anh lịch sự trả lời và cúi đầu chào thầy .
- em giới thiệu tên đi.- cô Hiền nói với Minh Anh.
- dạ, mình là Phạm Minh Anh, học sinh thành phố mới chuyển về mong các bạn giúp đỡ.- nói rồi Anh cười nụ cười rất tươi nhưng tắt ngủm vì thấy chẳng ai có vẻ hứng thú với mình. Trong suy nghĩ của Minh Anh cô luôn nghĩ học sinh ở quê sẽ thân thiện lắm nhưng chẳng ngờ họ lại khó gần đến vậy.
- em ngồi bàn thứ tư với Thủy Tiên nhé. Lớp chỉ còn một chổ duy nhất đó mà thôi- cô nói rồi lấy tay chỉ về dây thứ nhất. Nhìn quanh lớp Minh Anh ngán ngẩm, lớp chỉ có hai dẫy bàn nhưng thuộc bàn loại dài, mỗi bàn có bốn bạn ngồi. Có vẻ cơ sở vật chất chẳng bằng trên thành phố. Bước xuống cái bàn ấy nghe cô chủ nhiệm sinh hoạt được chút thì Minh Anh đã ngủ mất tiêu. Đang ngủ nghe có tiếng ai đó la lớn, bực bội ngước lên Minh Anh bắt gặp gương mặt xinh đẹp nhưng đang rầt giận dữ. Nhìn vào cái tên trên chiếc áo sơ mi trắng "Cúc Phương" có vẻ Minh Anh sẽ lưu ý tới cái tên này. Chủ nhân của cái tên có chiếc mũi cao, đôi mắt hai mí không quá to, đồng tiền lộ rõ khi cười, Minh Anh gần như đứng hình. Nhưng choán tĩnh vì những câu nói không mấy nhẹ nhàng, nó như nạt nộ vào mặt người đối diện.
- nhìn cái gì, ngủ thì ngủ đi, không ngủ thì đi chổ khác chơi- Cúc Phương nhìn Minh Anh nói.
- à, ờ.- như nhớ ra có cái hẹn với hiệu trưởng vào giờ ra chơi, Minh Anh vội đứng dậy đi lên phòng hiệu trưởng.
Cuộc nói chuyện chỉ xoay quanh vài vấn đề mà Minh Anh đón trước được, vì hôm qua làm tiệc chia tay với mấy đứa bạn Minh Anh uống hơi say nên vẫn ngủ chưa đủ giấc cô bé xin phép về lớp ngủ chút, vừa về tới cửa lớp cảnh tượng thật kinh khủng xảy ra trước mắt, cô gái mà Minh Anh khen đẹp kia nảy lại đang chuẩn bị đánh cô bạn ngồi kế mình. Chẳng làm ngơ được Minh Anh tiến vào lớp lên tiếng.
- làm cái gì đó.
- hả, ai vậy chị Phương, ai mà lại ăn gan trời hay sao dám nói với chị kiểu đó- cô gái cũng khá xinh và cũng khá điệu hỏi Phương, Phương buông cô bạn xấu số kia ra bước lại gần Minh Anh.
- mày mới chuyển về thì đừng có xen vào chuyện của tao, biết chưa.- gương mặt khá đáng sợ. Ánh mắt có vẻ thách thức nhìn về phía Minh Anh.
- à tôi, tôi nghĩ bạn nên nói chuyện đàng hoàng đừng
nên đụng tay đụng chân như vậy.- Minh Anh bị khớp
trước ánh mắt ấy.
- đã nói đừng xem vào rồi. Một là ngồi đó chơi trong im lặng, hai là đi ra can tin.- vừa nói Phương vừa chỉ tay về phía can tin. Chẳng nói gì Minh Anh nhẹ nhàng nhìn khuông mặt đẫm nước mắt của Tiên chỉ biết thương thay rồi cũng bước ra can tin. Nhưng ra rồi chẳng chịu được, mặc kệ có ra sao thì ra cũng phải cứu Tiên, nghĩ như vậy và chạy ngay vào lớp.
- *chát* đừng có chống đối nghe chưa con kia, đừng có để tao đập cho một trận đó- Phương tán một cái rõ đau vào mặt Tiên, định giơ tay lên tán cái nữa Minh Anh nhanh tay chụp lấy tay Phương. Rồi nắm tay kéo Tiên ra ngoài trước con mắt bất ngờ của cả đám Phương. Phương lớn tuổi hơn tụi nó vì vậy được kêu bằng chị với một phần tụi nó cũng có vẻ nể Phương. Do năm ngoái quậy phá, đánh nhau, gây sự nên Phương dù học không tệ nhưng phải ở lại lớp vì hạnh kiểm. Có vẻ trước giờ chưa ái dám làm với Phương như Minh Anh. Phương tức điên lên, có vẻ mất mặt với tụi đàn em nên Phương quyết tâm phải xử Minh Anh. Riêng Minh Anh kéo Tiên đi đâu đó không biết, vì mới chuyển về chưa biết hết trường. Một phần vì trường cũng khá rộng và được chia ra làm nhiều dẫy, theo phản xa dẫn Tiên đi tới chổ nào càng vắng càng tốt. Đi được một
đoạn thấy phòng y tế cả hai đi vào đó. Để Tiền ngồi đó khóc , Minh Anh đi vào căn tin mua hai chai nước. Đi ngang qua lớp liều mạng bước vào để lấy cặp của mình và của Tiên, biết chắc sẽ chẳng toàn thây nhưng vẫn phải vào
Bước vào lớp đi lại cái bàn của mình, Phương bước lại gần Anh giật lấy cái cặp trên tay Anh. Vức nó ra chổ nào đó của lớp. Chẳng nói gì Anh đi lại nhặt chiếc cặp rồi bước đi. Phương chẳng vừa chặn đường của Anh.
- né ra.
- không, mày đang ra lệnh cho tao đó hả- Phương nói với nụ cười khinh
- tôi kêu né ra- Anh có vẻ hơi sợ nhưng vẫn phải lên tiếng nói.
- nè, lần này tao vui, tao bỏ qua cho mày và con Tiên, nhưng nếu lần sao mày xen vào chuyện của tao lần nữa thì biết hậu quả rồi đấy nhé. Cái này coi như cái giật tay tao khi nảy- nói rồi thẳng tay tán vào gương mặt trắng trẻo búng ra sửa của Anh. Cô bé hiền lành ngày nào như nuốn điên lên vì cái tán nhưng lại nghĩ tới bác mình thì lại thôi và bước đi ra khỏi lớp. Hôm ấy hai người không vào lớp. Anh vào tới phòng y tế Tiên vẫn còn khóc.
- nè, uống đi, sao lại bị tụi nó đánh vậy- đưa chai nước về phía Tiên, Anh hỏi.
- cảm ơn.
- uhm. Ngủ chút đi, ttôi lên phòng hiệu trưởng có chút chuyện
- đừng mà- Tiên nắm lấy tay Anh.
- tại sao.
- đừng nói thầy mà, đừng nói. Không sao đâu.- đôi mắt năn nỉ làm Anh chẳng đi được. Đi lại ngồi vào chiếc giừơng cùng Tiên cả hai đều im lặng vì đơn giãn chẳng biết nói gì. Ngồi được một lúc Anh nằm xuống gường và rồi ngủ một giấc thật dài, mai là ông thầy trực phòng y tế đi về rồi chứ không chẳng biết chổ đâu hai người ngồi. Ngủ thật ngon, Anh giậc mình dậy khi điện thoại reo lên.
- alo
- con đâu rồi, sao bác xuống lớp không thấy con hả- giọng thầy hiệu trưởng có vẻ lo lắng và bực tức.
- dạ con bị đau đầu nên con xuống phòng y tế. Bác đừng lo, con không sao đâu.
- bác xuống ngay, nằm im đó biết chưa.- chưa đầy 3
' thầy đã có mặt tại phòng y tế, Tiên cũng đã ngủ vào lúc nào đó, nói chuyện được một chút tthầy đi về phòng mình vì có phụ huynh hẹn gặp. Tiên đã dậy lâu nhưng vì thấy có thầy hiệu trưởng l đây nên không dám mở mắt ra đợi thầy đi Tiên mới mở mắt ra hỏi Anh.
- thầy là bác Anh hả.
- uhm.
- sao lại chuyển về đây.
- tại tôi muốn thế
- vậy về đây Anh ở nhà ai ở đây - nhà thầy.
- vậy à. Sao Anh lại cứu tôi.
- dùng từ cứu nghe có vẻ nghiêm trọng quá, tôi thấy bạn nhỏ bé quá nếu bị Phương đánh thêm vài cái nữa chắc chịu không nổi đâu nên tôi lại thôi. Và tôi nghĩ mình nên làm như vậy.
- cảm ơn.
- không có gì đâu. Thôi về, ra về rồi. Tiên đi học bằng gì.
- đi bộ, nhà tôi gần trường.
- vậy à, thôi để tôi chở về, không lại bị tụi nó đánh nữa. Mà sao lại bị tụi nó đánh vậy.- hai người vừa đi vừa nói chuyện
- tại bồ của Phương đòi quen tôi nên Phương kiếm chuyện đánh tôi đấy
- vậy hả. Mà Tiên đã đồng ý chưa?
- chưa.
- vậy mà con Phương....- câu nóo bị bỏ lững vì chẳng muốn nói ra, đi tới cổng trường Anh vào lấy chiếc ari blade gửi ngoài trường chở Tiên về tới nhà rồi quay trở ra về nhà mình. Có vẻ ngày đi học đầu tiên chẳng mấy tốt đẹp, và có thể ba năm học ở đây cũng sẽ không tốt đẹp rồi.
hết chap 1
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top