[THREESHOT] The Winter And The Sunshine [Chap 3-2] [END], Soosun | K |
Cre: ssvn
Author : Byun Nhým a.k.a Cá Viên Mông To Xinh Xắn Thánh Thiện
Couple: Soosun
Genre : Romantic, Little drama
Note : ít fic Soosun quá nên mình hơi buồn. Post 1 cái cho lòng bớt đau xót
THE WINTER AND THE SUNSHINES
Chap 1
Buổi sớm đầu đông tại thủ đô Seoul thật khắc nghiệt, cả không gian rộng lớn của thành phố đột nhiên trở nên tĩnh mịch như bất động khi bị cái lạnh bao phủ.
Gió rít từng cơn dài lê thê như muốn bào ráp mọi mái nhà, thứ âm thanh ấy nghe khô khốc và buốt thấu xương.
Nó lại được thể gào thét ngút ngàn dưới khoảng trời đen đặc ấy.
Đèn đường chập choạng lúc sáng lúc tỏ, đèn tín hiệu lập loè nhấp nháy một màu vàng cam đơn điệu trên các con phố.
Cây cối hai bên trơ trụi, khẳng khiu nghiêng ngả vì bị gió quấy nhiễu, trên thân cành dính đầy tuyết trông thật tội nghiệp.
Chiếc lá cuối cùng còn sót lại trên cây rụng xuống, nó lại bị gió cuốn đi, xoay tròn tròn trên mặt đất kêu xoàn xoạt, âm thanh ấy nghe thật cô độc.
Từng bông tuyết nhẹ rơi xuống theo chiều gió cũng nhanh chóng tan thành những giọt nước lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo cùng làn sương mỏng đầu mùa.
Nơi đây lúc này như một thành phố bị bỏ hoang, không thấy bóng dáng có cuộc sồng con người.
Vậy là mùa đông đã về thật rồi, nhưng năm nay nó đến muộn quá!
Khung cảnh này, thật trống trải...
Muộn hơn một chút, con người đã thức dậy chuẩn bị cho ngày lao động mới.
Ai ra khỏi nhà cũng ngại ngần và trưng ra khuôn mặt ngái ngủ. Đơn giản thôi, mùa đông mà!
Trên con phố kia, một cô bé tầm 15 tuổi tóc tém nâu hoe vàng, mặc chiếc áo trấn thủ bông dày cộp màu xanh lá có hình thỏ đeo kính đằng sau lưng, đầu đội chiếc mũ len màu trắng, tay cầm một hộp cơm (cũng có hình thỏ ==")đang nhảy chân sáo.
Chiếc cặp sách hình chú thỏ bông đeo trên vai cũng lắc lư theo từng bước chân.
Vẻ bề ngoài cho ta thấy gia đình cô không giàu có, nhưng sự vui vẻ và đầy hào hứng của cô khiến cho người đi đường nhìn thấy cũng bớt uể oải hơn.
Trông bé đáng yêu xinh xắn như một thiên thần.
Cô nhảy tưng tưng suốt cả một quãng đường, sau đó dừng chân trước cổng một dinh thự lớn có vườn tược trải dài tít mù tắp, thấy đầu mà chẳng thấy đuôi.
Dinh thự Choi gia
Cái biển đề vậy.
Cô bé nhón chân lên cái chuông cửa.
Khổ nỗi chuông thì cao, còn cô thì.... ừm.... chưa kịp lớn () nên vất vả cực nhọc lắm cô mới bấm được nó (==")
*King kong*
- "Zè .....Zè..... Ai đấy"
- Cháu chào bác ạ. Cháu đến gọi Shik shin đầu to đi học ạ ^^
Cô hét toáng lên vì sợ người ấy không nghe thấy.
* điếc tạm thời *
Cánh cổng sắt to lớn được trạm trổ công phu bỗng nhiên bật mở.
Cô bé hí hửng chạy ngay vào trong. Cô chạy ngang qua bệ cỏ, nhún nhảy trên sàn đá lát, bước từ từ lên cầu thang và a lê hấp... tót một bước vào bậc thềm đá hoa cương sáng bóng ở sản.
"Cháu chào bác Choi ạ" * cười tít mắt *
"Chào cháu Sun Kyu " Bà Choi nở một nụ cười hiền từ với cô bé.
"Cháu là Sunny" cô bé dỗi hờn, bĩu môi thật đáng yêu
"Ừ ừ bác quên mất. Xin lỗi cháu nhé. Thôi cháu lên gọi nó đi, bác chịu rồi đó"
"Dạ" * này thì cười *
Cô bé cúi đầu chào bà Choi rồi nhẹ nhàng bước lên tầng hai của căn biệt thự ấy. Dừng lại trước cửa một căn phòng rộng lớn được dán một bảng tên ngay trước cửa "KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO", bất giác, cô bé mỉm cười và cẩn thận mở cửa.
Căn phòng được trang trí bằng các hoạ tiết mạnh mẽ, tinh nghịch, cách thiết kế có khyunh hướng theo trường phái phương Tây và nội thất đều là đồ cổ hoặc những đồ chơi Tây Âu hơi bụi phủi. Nhưng điểm vào đó là vài thứ vô cùng dễ thương như chiếc điện thoại bàn hình thỏ màu hồng, chiếc ghế êm ái (lại thỏ+màu hồng ==") trông thật thích mắt. Cô bé mỉm cười khi những đồ vật do chính tay mình chọn vẫn còn ở trong gian phòng này và được trân trọng. Liếc nhẹ về phía giường, một vật thể kì lạ đang nằm trên đó, chùm chăn kín đầu nhưng vẫn nghe được tiếng o o.
"Shik Shin ngủ không sâu giấc ư" ý nghĩ ấy làm cô không hài lòng chút nào hết.
Bước đến bên giường, cô khéo léo trèo lên trên để cái con người dưới kia không bị đau.
Nhẹ kéo tấm chăn ra, cố gắng chỉ lộ phần đầu, cô không khỏi buồn cười khi nhìn thấy con người ấy ngủ: lưỡi hơi thè ra ngoài, đầu tóc bù xù, hơi co lại khi thấy hơi lạnh đột ngột.
Cô hôn lên trán cậu, đầy tình cảm.
Người ấy mở mắt ngay, nhưng khuôn mặt lộ rõ vẻ không vừa ý và ngái ngủ.
- Hello .. Choi thiếu gia đã dậy chưa
- Ai dám phá giấc ngủ của ta vậy hả ?? - Lập tức cậu đè cô ra giường, kẹp chặt tay cô lại
- Ừm...Ư.... Sooyoung...aa... Đau đó
- hehe xin lỗi Bunny nhá - Cậu đỡ cô ngồi dậy rồi ôm vào lòng
- Em cướp chăn của Soo, bây giờ phải làm đền. Làm khăn sưởi chi Soo
- Soo kì quá! Không định đi học bây giờ sao?! - Sunny nắm gấu áo * kéo kéo *
- Bunny à, một lúc thôi - *aegyo aegyo* nài nỉ
- Ừm, một lúc thôi nha, không thì sao kịp ăn
- Em làm đồ ăn cho Soo sao? - lập tức Shik Shin thả cô ra
- Soo ăn luôn nhé!- nói rồi cô xuống giường đi chuẩn bị đồ ăn
- Trời lạnh vậy mà em dậy sớm chỉ để làm đồ cho Soo ăn thôi sao- Cậu ôm đằng sau Sunny, cô như lọt thỏm vào vòng tay rộng lớn ấy
- Em biết Soo thích mà - cô quay lại, tay cầm một miếng Kimbap
- Soo không ăn đâu - ( dỗi nè )
- Huh? Ăn đi em thương mà *aegyo aegyo*
- Em phải ăn với Soo cơ - liếm mép, cười gian
- Ừm... Rồi Soo a đi nào....aaaaaaa
Đôi trẻ ríu rít với nhau một lúc rồi xuống chào bố mẹ Soo đi học. Bà Choi mỉm cười khi thấy hai đứa quấn quít như vậy.
Nhưng liệu....
Điều ấy có kéo dài được lâu không...?!
Chap 2
Vẫn nơi ấy......
Vẫn là mùa đông.......
Vẫn khung cảnh ấy.......
Chỉ một điều khác........
Chủ nhật
Sooyoung dậy rất sớm. ( ô mô na!!! )
Không phải là đột nhiên chăm chỉ, mà vì đã nhiều ngày nay cậu không ăn không ngủ được.
Không thể chứ?!
Đối với người thường đã là không ổn rồi, nhưng đằng này là một Shik Shin lừng lẫy như Soo Young thì thật không dám tin.
Đến bà Choi còn định đưa cậu đi bác sĩ tâm lý cơ mà, bà sợ Tuổi Tiền Mãn Tin của cậu tới sớm quá
Vấn đề làm cậu héo hon không ai khác chính là Sunny Bunny!!
Khổ, yêu mà, con người thay đổi nhanh như chong chóng, lúc vui lúc buồn thất thường hơn cả thời tiết.
Bệnh tương tư nó khó trị lắm.
Y học bó tay rồi. thôi để au tính
Sao cậu buồn nhỉ, để xem nào... Ừm.
Trước khi đi thẳng vào vấn đề chính, ta lượn lờ chút nhé
Soo chơi với Sunny từ hồi bé tí, khi ấy gia đình Sun còn đang rất giàu có.
Dù tiền bạc trong người, vật chất không thiếu nhưng cách dạy dỗ con cái của nhà họ Lee vô cùng nghiêm khắc.
Vấn đề cần kiệm và sự lễ phép, ngoài ra còn hàng trăm lễ nghi khác nhau nữa được ông bà để ý từng chi tiết.
Vì thế họ Lee ai cũng ngoan ngoãn lễ phép và rất khiêm nhường.
Hai nhà họ Lee và họ Choi không chỉ đơn thuần là hàng xóm mà còn thân thiết với nhau như người một nhà.
Cũng vì thế hai đứa thân thiết nhau như hình với bóng, nào là học chung lớp, nhà ở cạnh nhau...
Soo lúc nào cũng bảo vệ Sun, lí do đơn giản vì "Soo lớn hơn". Nghe thật dễ cưng làm sao Và rồi cái ngày Choi thiếu gia tỏ tình với Lee tiểu thư cũng tới. Họ trao cho nhau nụ hôn đầu ngọt ngào, không dồn dập, chỉ có yêu thương mà thôi *nếu au không nhầm thì đó là lớp 7 o_______o chuyện vượt thời gian*
Hồi cấp 1, lúc nào Soo cũng đòi đưa Sun về, hỏi thì nói về tiện đường, nhưng không phải là bằng ô tô do tài xế đưa mà là đèo xe đạp!!! O__o Đơn giản thôi, cậu thì thích về với Sun (hí hí:">) mà cô thích đi xe đạp thế nên cậu phải chiều thôi. Đúng là đồ lười khi yêu tâm tính cũng khác, với lại cậu chưa dám từ chối Sunny bất cứ điều gì.
Đến năm cấp 2 cô còn dã man hơn thế - SooYoung sẽ cùng mình đi bộ !!!! O______o ôi đó đó chết vì gái mà!!!
Nhưng trong những ngày tháng này Gia tộc Lee có nhưng biến cố lớn.
Năm Sunny 13 tuổi thì công ty Lee bị phá sản vì tai nạn cháy nổ công trường xây dựng toà cao ốc trung tâm thành phố do công ty là chủ thầu.
Khi nghe tin ấy, ông Lee đau tim và mất tại chỗ, bà Lee vì quá đau buồn mà phát bệnh rồi sống cuộc đời thực vật.
Họ để lại hai đứa trẻ một mình Sunkyu, Ji Eun hứng chịu gió bão của cuộc đời.
Bác quản gia nhà họ Lee thương cảm cho số phận nhưng đứa trẻ mà mình chăm bẵm từ bé nên đã đưa chúng về nhà mình sống để tiệc lo cho bà Lee.
Thật ra bà Choi muốn nhận nuôi 2 đứa trẻ nhưng Sunkyu nhất quyết không chịu vì cô bé không muốn ai biết rằng mình chỉ biết sống dựa vào người khác.
Cô tự đến Trụ sở Công an Seoul đặt thêm cho mình một tên nữa là Sunny. Sau đó cắt đi mái tóc nâu dài của mình thành kiểu tém hoe vàng.
Hành động này của cô theo một số người là kì cục nhưng cô không thấy vậy.
Cái tên Sunny nghĩa là nắng, là nguồn năng lượng vĩnh hằng của mặt trời, cô muốn mọi người ai cũng biết rằng Sunkyu sống trong nhung lụa chỉ biết ăn bám đã chết rồi, bây giờ chỉ còn có Sunny mạnh mẽ bất diệt như ánh nắng tồn tại mà thôi.
Còn nữa, màu tóc vàng hoe của cô là màu nắng sớm, nắng buổi sáng mới ấm áp và tốt cho sức khoẻ, phải không nào ^^
cô luôn muốn giúp đỡ mọi người và mong ước rằng trên đời sẽ không ai bất hạnh như mình nữa.
-----------------------------------------------------------------
Nói vậy đủ rồi nha, bây giờ ta quay lại với Choi thiếu gia ^^
Đã gần 1 tuần qua, Bunny tránh mặt cậu; cậu cứ lại gần, cô lại càng tránh xa; cậu chặn đường, cô lấy lí do rồi đi mất; cậu hỏi bài, cô tản lờ đi rồi nhờ người khác giảng bài cho cậu; cậu than đói, không học được bài, cô làm đồ ăn rồi nhờ đứa cùng bàn đưa cho cậu.
Lúc đầu cậu nghĩ Bunny bận nhưng cường độ chuyện đó xảy ra ngày càng nhiều làm cậu không thể bỏ qua được nữa.
Mất 1 ngày trời cậu mới tìm ra địa chỉ nhà Sunny, vì nó khá xa nên cậu dậy sớm đi mới tới được.
Đạp xe vòng vòng mất 1h đồng hồ, cậu dừng xe trước một con hẻm nhỏ xíu tối om om.
Dắt xe vào bãi gửi của một nhà hàng sang trọng cách đó 100m, cậu đi bộ vào đó với một tâm trạng lẫn lộn
"Bunny của mình sống ở đây ư?! Mình thật tệ, tại sao đến chuyện cô ấy ở đâu mà mình cũng không biết. Choi Soo Young, mày thật là chán quá đi >"""< "
Có vẻ như cậu đã tìm ra được nhà của Sunny.
Đó là một căn hộ bé xíu xiu với nhưng vết loang lổ bám đầy trên bờ tường.
Hồi hộp với tay lên chuông cửa, cậu ấn nhẹ. Tiếng chuông vang lên làm cho nhịp tim của cậu đập mỗi lúc một mạnh hơn.
Cánh cửa bật mở.
" Xin hỏi cháu tìm ai?!" đó là một cụ già tầm 60 tuổi
" Dạ cháu đến tìm Sunny ạ. Cháu là bạn cô ấy" cậu e dè trả lời
" Có phải cậu là Choi Soo Young không?! " ông cụ ôn tồn hỏi
" Dạ vâng ạ " cậu khá ngạc nhiên khi thấy ông cụ biết tên mình
" Cô chủ dặn tôi đưa bức thư này cho cậu, cậu Choi à. Thật ra lúc nãy cô chủ đã ra sân bay đi Mĩ du học rồi "
" Dạ.... Lẽ nào ?!!!"
" Cô chủ kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về cậu, tôi nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ của cô trong những giây phút ấy, điều đó đã làm cho tôi biết cậu đã làm cho cô ấy hạnh phúc đến nhường nào. Khi nhận được giấy báo trúng tuyển, cô chủ không hề vui mừng, trái lại cô chủ đã khóc... Cô chủ khóc vì phải xa cậu, cậu Choi à. Cô bảo nếu cô ở lại đây thì cả đời cô cũng không thể thoát được cảnh bần hàn, vậy làm sao có thể chữa đc bệnh cho bà Lee. Cô ấy không nỡ nhìn thấy cậu đau khổ nên đã một mình nếm trải nhưng điều ấy... Vì cậu. Cô chủ nhắn tôi hãy sống hạnh phúc.... Vì cô ấy
Chap 3 - Part 1
Sunny's POV
Đã 15 năm rồi....
Nhanh quá vậy...
Tôi đã sống, học tập, làm việc một cách điên cuồng trong suốt quãng thời gian ấy...
15 năm tôi học và làm không biết nghỉ ngơi, không biết những phút giây thong thả...
Từ khoá "gia đình" đối với tôi là một nghĩa vụ
Và bây giờ, khi đã hoàn thành nhiệm vụ gây dựng lại sự nghiệp của cả Gia Tộc, tôi vẫn còn trăn trở...
Một điều....
Mọi người hỏi tại sao một nữ doanh nhân thành đạt như tôi lại vẫn độc thân
Tôi chỉ cười
Một nụ cười buồn
Đầy ưu tư
Vì...
Tôi nợ một người lời xin lỗi...
Và một trái tim...
Vì gia đình, vì tiền bạc, vì địa vị, danh tiếng, tôi đành ngậm ngùi ra đi, che giấu những cảm xúc, những lưu luyến trong tim mình.
Khi quay lại nơi đây - Thành phố Seoul đô hội phồn hoa này, một Doanh Nhân Lee Sunny mạnh mẽ, nghị lực phi thường như ánh nắng bất diệt sẽ biến mất, thay vào đó chỉ còn lại một cô gái tên Sunkyu nhạy cảm, yếu ớt đang sống thoi thóp vì thiếu hơi ấm, vòng tay âu yếm của con người ấy bảo vệ, che chở.
Shik Shin à ~~
...
Tớ đang về với cậu đây....
Nghĩ đến về Seoul là tớ lại không thể ngồi yên được...
Trông tớ giống cô nhóc 5 tuổi nhảy loanh quanh trong gian phòng làm việc khi nghe tin ấy...
Tin không Shik Shin ngố...
Mỗi ngày trôi qua tớ càng nhớ cậu...
... càng yêu cậu nhiều hơn...
Yêu cậu hơn cả mười tám năm về trước...
Ngàn nụ hôn muốn dành cho cậu...
Tớ...
Muốn quên đi những tháng năm bên nhau đã khó, quên đi cách cậu gọi tên tớ trong mỗi giấc mơ buổi sáng, nụ cười ngẩn ngơ ngớ ngẩn khi nhìn tớ, , sự khoái trá đáng yêu khi ăn những món tớ nấu càng khó hơn gấp vạn...
Sao cậu quá đáng vậy Đồ Quái vật Nghiền đáng ghét...
Ám ảnh người ta từng phút giây như thế...
Tớ thề...
Về tới Seoul
Cậu sẽ không xong đâu!!
Nhớ đó!!!
Con gái họ Lee đâu có ai vừa!!
...
Nói vậy
Nhưng tớ rất sợ một điều
Là điều tớ luôn tự hỏi
Youngie ah
Cậu còn nhớ tớ không...?!
-----------------------------------------
- Chủ tịch Lee
Một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi nhẹ lay cô dậy
Một nữ doanh nhân trẻ đứng đầu một tập đoàn lớn với hơn chục công ty con đang ngủ gục trên bàn làm việc.
- Huh?! À anh Jack...
- Em nên để ý sức khoẻ của mình nhiều hơn đi Sunny à. Cứ gục mãi thế này sẽ không trụ được lâu đâu
Anh than thở.
Sunny dụi mắt ngáp sái quai hàm.
Cô mỉm cười trấn an:
- Em biết mà. Nhưng em còn nhiều dự án cần giải quyết trước khi về Hàn Quốc nữa
- Anh hiểu, nhưng em phải tự chăm sóc bản thân đi nhé, động lực của em rất nhiều, đúng không?!
Cô nhấp ngụm cafe đen nóng, tủm tỉm cười sau khi nghe lời nói của anh ấy.
- Nhanh nhanh về nước lấy chồng đi cô nương, già rồi đó, không phải là thiếu nữ 15 đâu
- Ya~~~~ em sẽ trừ lương của anh vì tội nói xấu sếp
Cô cười híp mắt, làn da trắng mịn ửng hồng
Bất giác, anh cũng mỉm cười theo.
Chưa bao giờ anh thấy cô nhóc anh luôn coi là em gái này cười hạnh phúc đến vậy trong suốt 10 năm quen nhau
"Mong rằng bến đỗ cuộc đời luôn yêu em thật lòng"
-----------------------------------------------
Xuống máy bay sau một quãng thời gian khá dài ngồi lì trên đó, Sunny vươn vai ngáp dàiiiiii ~~~
Tất nhiên không thể quá lố như ở nhà được, dù sao cô cũng là người thành đạt có địa vị, sợ bị đánh giá lắm
Bắt một chiếc taxi, nhanh chóng yêu cầu đến thẳng Biệt thự nhà họ Choi ở khu Bắc, cô không thể đợi thêm phút giây nào nữa
Người lái xe cười mỉm:
- Cô rời Hàn Quốc bao lâu rồi?
Hơi ngạc nhiên khi một người lạ hỏi mình như vậy nhưng cô vẫn trả lời:
- Khoảng 15 năm. Tôi biết đã quá lâu rồi, thành phố đã khác xưa nhiều. Sao anh biết tôi ra nước ngoài mà hỏi vậy??
- Choi gia đã mua lại toàn bộ khu Bắc cách đây khoảng 15 năm, vài năm sau ông Choi về hưu, để lại cơ nghiệp cho Choi thiếu gia. 4 năm về trước cô ấy đã hiến cho nhà nước cả khu đó để xây dựng làng trẻ em cao cấp rồi chuyển biệt thự về khu Đông. Mấy vụ này nổi lắm, đài báo hồi đó đưa tin ầm ầm. Nghe nói ngôi nhà khu Đông là cô ấy tự mua bằng tiền tự kiếm được trong suốt quãng đời sinh viên
" mình thật tự hào về cậu quá đi ~~"
- Căn nhà ấy được xây hướng ra biển, chắc đẹp lắm. Cô đến đấy luôn nhé
- Dạ vâng, anh cứ cho tôi đến đó đi ạ
- Nơi đó an ninh cao lắm, người ngoài không vào được đâu, tôi chỉ đỗ xa thôi
- Vâng, cũng được ạ
- mà lạ thật, cô ấy cũng đã 30 rồi mà sao chưa kết hôn. Nghe đâu là tay chơi cua gái kinh dị luôn. Khổ, lắm tài nhiều tật
Câu nói của người lái xe làm cô choáng váng. Chưa bao giờ cô ngờ rằng tình yêu ngờ ngệch duy nhất của mình lại có thể thay đổi nhiều đến thế
Hay là
Trong 15 năm
Cậu ấy đã khác
Tình yêu của cô dành cho cậu chỉ là thứ tình cảm vớ vẩn của trẻ con ???!!
Không, không, cô... Cô không đang tâm
Cô không thể vùi sâu nỗi đau này xuống được nữa rồi
Một giọt
Hai giọt
lăn tròn, chảy dài trên gò má hồng ấy
Mỉm cười
...
Nhưng sao nụ cười ấy
Lại căng đắng thế
Tim
...
Đau buốt
...
Giá mà
...
Cô biết điều này sớm hơn... Thì đã không trở lại
Để lại làm phiền cuộc sống trong nhung lụa tửu sắc của cậu.
"zezezezezeze"
Tiếng điện thoại kêu đã kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Gạt mạnh nước mắt, cô cố lấy giọng thạt bình thường
- Vâng tôi hiểu. Ji Eun quản lý hết tuần này thay tôi thôi, tuần sau tôi sẽ về. Tôi tin con bé sẽ làm tốt.
Chiếc xe dừng lại
...
Biệt thự Phía Đông Choi Gia
Chap 3 - Part 2
Bước chân xuống xe, Sunny cảm thấy rất hồi hộp, tim đập nhanh, chân không đứng vững nữa.
Đây có phải là cảm giác khi gặp người mình yêu sau 15 năm xa cách không?!
15 năm sau, cái chuông cửa Choi gia vẫn là một thử thách với cô ( )
"Tên Shik Shin chết dẫm này dài ra theo từng tháng sao ??!! Đến khổ !!"
- Ai đó?
Tiếng người nói phát ra từ cái chuông
- Tôi đến xin thử việc ạ
Sunny cố hét thật to cho người kia nghe
- Zeeeee
Một lúc sau, chiếc cổng sắt bật mở. Sunny bước vào bên trong rất chậm rãi
Dù có là 15 năm hay 100 năm, đi chăng nữa, nét kiến trúc đặc trưng của Choi gia vẫn được lưu truyền từ đời này qua đời khác, nét đẹp độc đáo này đã đi vào lòng cô từ những ngày còn tấm bé.
Cô thật sự cảm thấy tự hào vì tên Shik Shin ngố ngày xưa đã thực sự trưởng thành.
Con đường đá lát dẫn lối cô đến khu nhà bếp của căn biệt thự
Một người phụ nữ khá to lớn đã đợi sẵn cô ở đó
- Xin cô cho biết tên?!
- Ờm... À.... Tên tôi là Lee Sun Kyu
- Cô có bằng nấu ăn hay bằng gì đó tương tự không?!
Sunny hơi lưỡng lự
"Tên Shik Shin chết tiệt tuyển đầu bếp kiểu này sao?!"
- Tôi.....
*Rầmmmmmm*
- Chết rồi Thiếu gia thức giấc rồi
"aaaaa gặp cậu ấy bây giờ sao?! Otoke..."
- Cô... Nhanh làm gì đó cho Thiếu gia nhanh lên.... Chết cả đám bây giờ!
Người phụ nữ ấy hét toáng lên với Sunny làm cô hơi hoảng sợ một chút
Cô nhanh chóng mặc tạp dề vào và làm món Kimsoo.
Nguyên liệu làm khá đơn giản, nhưng điều khó nhất là mỗi người làm sẽ ra một hương vị, không ai giống ai và tâm trạng của người nấu ảnh hưởng trực tiếp tới món ăn
Trước đây, Sunny là người thường xuyên làm các bữa ăn cho tên Nhợn ngố họ Choi và cũng chỉ mình cô có khả năng lấp đầy cái dạ dày không đáy ấy
Không biết bây giờ thế nào đây?!
Sau một hồi cố gắng làm thật hoàn hảo, đến công đoạn nêm nếm, Sunny đặt tất cả tình yêu trong sáng và lời xin lỗi của minh đến Sooyoung vào nó.
Cô cẩn thận, tỉ mỉ với từng hạt gia vị theo đúng khẩu vị của Thiếu gia mà trước đây cô đã làm.
Từng dòng kí ức ấy cứ ùa về khiến cô không thể không nở nụ cười hạnh phúc.
- Tôi đói quá, các người có nhanh cái tay lên không?!
Tiếng quát tháo của tên này 15 năm rồi vẫn chẳng khá gì cả, như đứa con nít ngớ ngẩn ấy
Khi đã cảm thấy món ăn ổn, Sunny thở phào nhẹ nhõm và muốn tự mình bê thức ăn ra cho Thiếu gia
Được tự tay chăm sóc người mình yêu còn gì hạnh phúc hơn đối với một người phụ nữ chứ.
Nhưng
....
Đập vào mắt cô là
....
Một cảnh tượng
...
Cô không bao giờ muốn thấy
...
Choi Soo Young đang ôm ấp
Hôn một cô gái khác
.....
Trái tim cô như vỡ tan ra từng mảnh
....
Những giọt lệ chạy ngược vào tim sao nghe tiếng lòng thật tê tái
....
Cô vẫn phải mỉm cười
Không được khóc
Nhất định không được khóc
Đặt món ăn lên bàn, đầu cô cố cúi gằm xuống để không cho hắn nhìn thấy
Nhanh chóng chạy vào bếp, cô lấy vội chiếc túi của mình và ra khỏi Choi gia không một lời chào hỏi
Hết rồi
Tất cả đã hết rồi
Hi vọng vào tình yêu của Choi Soo Young là điều duy nhất giúp cô tồn tại suốt ngần ấy thời gian xa quê hương
Mỗi đêm cô nhớ gia đình đến phát khóc, cô lại nhìn thấy khuôn mặt đó trong kí ức của mình, nó làm cô bật cười giữa muôn trùng những nỗi lo của cuộc sống nơi đất khách quê người
Còn bây giờ
Cô sẽ phải
Tự mình sống bằng lí trí của bản thân
Như những ngày cha mẹ mới qua đời
Không còn nơi để nương tựa
Vì
Choi Shik Shin mà cô biết
mà cô luôn yêu
đã chết rồi
Hồi ức về cậu ấy
Cô sẽ mãi giữ trong trái tim mình
Mãi mãi
"Nước mắt ơi, sao mi cứ chảy mãi thế này?!"
Trong lúc đó
Biệt thự Choi Gia
- Sao lâu thế hả ??
Sooyoung quát tháo
15 năm nay
Một Choi Thiếu gia vui vẻ đã biến mất
Chỉ còn một con người lạnh lùng, nói là làm, mất đi lòng khoan dung
Nhưng cái tính nóng như lửa và không kiên nhẫn thì không bao giờ biến mất
Vì ai làm cậu thành ra thế này?!!
Lee Sunny....
Một cô gái nhỏ bé của Lee Gia
Một cô gái đáng yêu
Luôn yêu chiều cậu
Nên đã sinh hư cho cậu
Rồi cũng chính người đó
Mang trọn trái tim của cậu bên mình
Không hoàn trả
Làm cậu
Bị người đời nói là "Người Không Tim"
Sao em độc ác với Soo quá vậy
Em nỡ ra đi không nói một lời
Để Soo lại
Với nỗi đau vắng bóng em
....
Giận dữ đưa một miếng thịt được tẩm ướp Kim Chi rất công phu
Choi Thiếu gia cảm thấy thực sự hài lòng
Một cảm giác thân quen như bao trọn lấy cậu
Sưởi ấm trái tim nhỏ bé nguội lạnh ấy
Có phải...?!
Nhưng
Món ăn này
Có vị khác
Không phải của nắng ấm
....
Nó mặn chát
...
Của nước mắt...
Không thể nào....?!
Soo Young bật dậy thật nhanh
Cậu chạy vào bếp và thúc giục cô quản gia
- Ai.... À không.... Người làm món ăn này... Lúc nãy đi hướng nào?!
- Lee Sunkyu ấy ạ?!
- Đúng vậy
Trái tim cậu như đập nhanh hơn khi nghe lại cái tên ấy, cậu cảm thấy sinh lực của Mặt trời đã trở lại <hít hà>
- Cô ấy đi hướng về đường quốc lộ ạ
"Nắng ơi.... Đợi Soo với... Mùa đông nơi đây cần ánh sáng suốt 15 năm nay rồi"
--------------------------------------
Bóng dáng bé nhỏ liêu xiêu ấy
Đánh chết
Cậu cũng không bao giờ quên
Lấy một hơi thật lớn cậu cố hét thật to
"LEE SUNKYU"
Cậu nhanh chóng chạy xuôang khỏi cầu vượt để bắt được cô ấy
Ánh sáng của cậu
Năng lượng của cậu
Sunny cố chạy thật nhanh
"Chân tên đó dài lắm, chạy cũng nhanh, mình phải cố... phải cố"
Một bàn tay rắn chắc giữ cô lại
Ôm cô vào lòng
"Nước mắt ơi đừng chảy nhiều như thế"
Hơi thở của cậu ấy
Thật gấp gáp
Hưong thơm này
Cô nhớ lắm
Nhớ đến hoá điên lên
Nhưng sao
Nó như hàng ngàn mũi tên độc đâm vào trái tim cô
Đau buốt
Có phải
Không không thể....
Cô đấm thật mạnh vào người kẻ đó
Làm sao cậu ấy
Thấy đau bằng trái tim cô bây giờ
- Soo sẽ đứng đây cho em đánh, em mắng.... Em làm gì Soo cũng chịu. Soo biết Soo sai rồi. Suốt 15 năm qua, Soo chỉ biết đợi em về, sống thật tốt, làm mọi việc để trở nên thật giỏi giang, thật trưởng thành để làm em tự hào về Soo, để em khen Soo, thưởng cho Soo như trước đây. Em có biết, từ khi em ra đi, mỗi lần cô giáo mắng Soo, Soo không giận, Soo chỉ buồn, buồn muốn khóc, vì lúc đó đã không có ai bên Soo mắng Soo, đánh Soo, doạ không cho Soo ăn. Không ai bên làm thức ăn cho Soo, không ai kéo Soo dậy mỗi buổi sáng. Soo chỉ còn biết học, học đến nỗi hoá điên lên để quên đi những kí ức ấy. Nhưng no đã ăn qua sâu, Sunny à, em là năng lượng của linh hồn Soo. Soo xin lỗi em, Lee Sunny...
Nước mắt Sooyoung rơi xuống ướt hết chiếc áo Sunny, cậu gục xuống dưới đất mà khóc. Đã 15 năm rồi, từ ngày cô ra đi, cậu không khóc nhiều như thế. Từng giọt nước rơi xuống như thứ tiên dược thần kì gắn lại mọi nỗi đau trong lòng cô. Vội ôm chầm cậu ấy vào lòng, cô an ủi:
- Shik Shin ngốc, Shik Shin ngớ ngẩn, dở hơi, đáng ghét. Em nhớ Soo lắm, sao mà đi nổi chứ. Em sẽ ở lại Choi gia để quản lý, để nấu ăn, để dạy dỗ tên Thực thần đáng nguyền rủa này. Thiếu hơi vợ mấy năm mà lăng nhăng không chịu nổi. Ghét ghê cơ
- Ơ...
- Ơ quả mơ có hột à.... Đi về!! Đi về ngay. Tôi nói chuyện với cậu....
- Thế... hành lý... Chẳng lẽ em... emm định... hông mặc...
- Nghĩ cái gì đó?!
Sunny kéo tai Soo
- ái ái á á đau Soo mà TT__TT
- Qua kia lấy vali cho tôi nhanhhh!!
- Dạ vợ ^^
---------------------------------------
3 năm sau
Cống 14 giật tít
"CHỦ TỊCH TẬP ĐOÀN CHOI GIA CÙNG PHU NHÂN ĐẺ SÒNG SÒN 3 ĐỨA/ 3 NĂM"
- Vợ ơi....
- Vào bế con đi này
Sunny một tay quấy bột một tay bế con
- Hề hề
- Cậu chết với tôi... Ai hành hạ tôi ra nông nỗi này hả?!!
- Hề hề em còn hăng hơn cả Soo ấy chứ. Tối nào cũng đòi, lòi ra 3 cục này cũng đúng thôi.
Sunny bộp lại
- Cậu nhìn xem chúng giống ai?!
Cái đồ dã man hành hạ vợ
- Chúng giống em, giống Soo, chúng họ Choi cả mà ^^
END ~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top