[THREESHOT] A Superman Cannot Fly [Chap 3-2], YulYoonSic |

A Superman Cannot Fly

Author: the2nd

Disclaimer: Yuri, Jessica và Yoona không thuộc về tôi. Tất cả chỉ là sự hư cấu và tưởng tượng. Nhưng trong fic này họ thuộc về nhau, mãi mãi.

Pairings: Yulyoonsic

Rating: T

Gerne: Au

Status: On- going

Summary: Tất cả siêu nhân đều có thể bay, trừ người đó.

Note: Fic được viết trong tâm trạng đang cố gắng viết mà không rớt được chữ nào. Có lẽ là mình đã già =.= (hoặc là già sẵn đến nỗi khô khan). Fic này không hẳn là drama, nhưng là một câu chuyện về triangle Yulyoonsic .

Ps1: Hồi giờ viết fic hiếm khi tung teaser, cái nào tung teaser thì thường bị bỏ dở

Ps2: Nếu bạn thấy câu chuyện này kì cục, thì tha lỗi cho mình nha, vì mình cũng thấy nó kì kì...

1. A Fool In Love

Kwon Yuri và Kwon Yoona có khuôn mặt rất giống nhau, ai cũng nói thế. Nhưng mọi người đều bảo họ là hai cực của thế giới. Một cực quá tỏa sáng và rực rỡ, cực còn lại lặng lẽ và có màu của đêm.

Yuri hay cười, hay nói và có rất nhiều tài lẻ để làm vui lòng người khác. Mọi người vẫn hỏi tại sao Yoona cứ hay lầm lì ít nói và chẳng bao giờ có thể vẽ một bức tranh thật đẹp hoặc hát một bài hát khiến cho người khác rung động giống như Yuri vẫn làm.

Yuri luôn đứng đầu trong các môn thể thao trong khi Yoona tập luyện rất nhiều, nhưng Yoona vẫn cứ mãi ở vị trí phía sau Yuri.

Xung quanh Yuri luôn có rất nhiều người vây quanh, họ thích được ở gần một người nổi tiếng. Yoona đi bên cạnh, cô lầm lũi như một chiếc bóng. Cô đi chung đường với Yuri chỉ vì họ ở cùng một nhà mà thôi.

Yoona đã sống như thế cho đến một ngày giữa đông khi cô học năm cuối trung học. Cô không nhớ ngày ấy u ám và lạnh lẽo như thế nào, cô chỉ nhớ unnie nở với cô một nụ cười hiền. Cặp kính đen to sụ trên sóng mũi thanh tú chẳng thể nào che đi vẻ rạng rỡ của unnie. Yoona đã nghĩ rằng vẻ đẹp của unnie không thuộc về thế gian này, unnie thuộc về thiên đường.

***

Jessica Jung Soo Yeon.

Unnie bảo rằng tôi có thể gọi unnie là Sooyeon, hoặc chỉ đơn giản là Sica như cách những người bạn ở Mĩ vẫn gọi. Tôi chọn cái tên tiếng Hàn Sooyeon. Nhưng dù là Sooyeon hay Sica, tôi vẫn phải thêm từ “unnie” vì unnie lớn hơn tôi ba tuổi.

Mười tám tuổi, unnie cao hơn tôi một xíu. Có lẽ vì vậy nên unnie hay xoa đầu tôi, ngay từ lần gặp đầu tiên đã như thế, một sự thân thiết đường đột nhưng tôi chẳng lấy đó làm khó chịu. Lúc ấy chỉ là thoáng bối rối và ngượng ngùng…

Vì unnie, lần đầu tiên tôi biết ngóng trông một người… nhưng unnie đến nhà chẳng phải vì tôi…

***

-Sao Yuri vẫn chưa về?

Sooyeon ngồi cạnh Yoona, đôi chân nhỏ vẽ những vòng tròn vô định trên nền tuyết trắng. Cô ngồi đó, nơi thềm cửa, đợi Yuri với chiếc khăn len trên tay.

-Hình như hôm nay Yuri unnie bận việc gì đó. Unnie biết mà, Yuri unnie là người của công chúng. Unnie định tặng chiếc khăn này cho Yuri unnie hả?

-Để unnie thử xem nào, uhm… màu xám của lông thú trông rất ấm áp phải không? Em rất giống Yuri. Em quàng chiếc khăn này đẹp thì Yuri chắc chắn cũng sẽ hợp với nó.

-…

Lần đầu tiên trong đời Yoona cảm thấy thật sự ghét vẻ bề ngoài của mình. Đơn giản chỉ vì Sooyeon nói với cô rằng cô giống Yuri. Cô không muốn thế. Có ai muốn người mình thích xem mình là cái bóng của người khác đâu…

-Unnie…

-Huh?

-Unnie thích Yuri unnie hả?

-…

Chiếc khăn len trên cổ Yoona chợt buông lơi, đôi tay của Sooyeon đã không thể giữ chặt nó. Thoáng ngập ngừng trên khuôn mặt Sooyeon hóa thành nụ cười ngượng. Đôi gò má vốn đã ửng hồng vì lạnh nay rực đỏ hơn, cô khẽ gật đầu.

-Em sẽ ủng hộ cho unnie chứ?

-Vì sao unnie thích? – Yoona nhếch môi cười, nụ cười gượng pha lẫn sự chua chát. Cô đã luôn cảm nhận được điều đó ngay từ lúc cô bắt gặp ánh mắt Sooyeon nhìn Yuri, nhưng tận tai nghe điều đó thật sự chẳng dễ chịu một tí nào.

-Vì Yuri là siêu nhân của unnie…

-Nghĩa là vì Yuri unnie làm gì cũng giỏi, phải không unnie?

-Uhm... cứ cho là như thế đi... Em sẽ ủng hộ mà, phải không?

-...

***

Ủng hộ hay không ủng hộ thì cũng thế thôi. Trái tim của unnie đã có sự lựa chọn, và tôi không thể thay đổi. Một bên là người tôi thích, và bên kia là chị tôi. Nếu tôi làm tổn thương một người, người kia cũng sẽ không vui. Và tôi biết rằng điều khiến tôi hạnh phúc nhất chính là nụ cười của unnie.

Ngày unnie thú nhận về tình cảm dành cho Yuri unnie là một ngày cuối đông. Tuyết đã bắt đầu tan và khí trời dần chuyển ấm áp. Nhưng với tôi thì một đợt lạnh nữa vừa kéo đến. Mùa đông đến từ bên trong, lạnh sâu thẳm, không biết làm sao để sưởi ấm…

Còn với unnie và Yuri unnie, đó thật sự là mùa xuân hạnh phúc nhất. Bên cạnh nhau, cả hai đẹp tựa một bức tranh vẽ của thiên đường. Nụ cười của unnie rạng rỡ hơn, unnie ghé đến nhà tôi nhiều hơn, quan tâm đến tôi nhiều hơn. Tất cả cũng chỉ vì tôi là em của người mà unnie yêu…

Unnie khiến sự ghen tị trong tôi nổi lên, mạnh mẽ và dữ dội. Tôi quyết tâm làm tốt mọi thứ với suy nghĩ rằng dù trong lãnh vực nào, tôi cũng sẽ là người đứng nhất, và phải vượt qua Yuri unnie. Chỉ có cách đó mới khiến tôi nguôi ngoi đi nỗi nhớ dù rằng unnie vẫn ở bên cạnh tôi từng ngày...

Mà cũng có thể, nếu tôi giỏi hơn, unnie sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp như cách unnie nhìn Yuri unnie...

***

-Unnie, hôm nay em sẽ thắng!

Yoona cột chiếc khăn đỏ trên đầu, còn Yuri là đại diện cho đội màu xanh. Họ đang chờ đồng đội chuyền chiếc gậy cho vòng cuối cùng của cuộc thi chạy tiếp sức. Yoona đã luyện tập rất nhiều, những vết trầy trên tay và chân vẫn chưa liền lại. Tuy vậy, điều đó chẳng là gì nếu cô là người cán đích và ít ra trong mắt Sooyeon, cô sẽ là người chiến thắng.

-Nhóc ạ, unnie sẽ thắng đấy!

Yuri nháy mắt một cách lém lỉnh trước khi nhận gậy từ Sooyoung – người bạn thân nhất của mình và chạy thật nhanh.

Rất nhiều tiếng reo hò vang lên nhưng Yoona không quan tâm. Cô khẽ liếc nhìn Sooyeon với mái tóc vàng theo lấp lánh dưới nắng. Cô biết mình không thể thua được. Cô đã vì người con gái ấy mà cố gắng rất nhiều...

Cùng một điểm xuất phát, nhưng Yoona đã về trước Yuri chỉ một vài giây. Cô đã thắng.

-Yah~ Kwon Yoona! Cậu giỏi lắm!

-Cậu đã chiến thắng Yuri! Thật là kì tích!

-Cậu là anh hùng của khối lớp 10 chúng ta đấy!

Những lời khen ngợi, những cái vỗ vai và rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ là tất cả những gì Yoona nhận được trong ngày hội thể thao toàn trường.

-Chúc mừng em, Yoona!

Sooyeon khẽ nở một nụ cười với cô sau khi đã kịp trao cho Yuri một cái ôm siết. Dường như trong mắt của cô ấy, Yoona vẫn mãi chỉ là một cái bóng…

***

Có cảm giác nào nhói hơn cảm giác vô hình trong mắt người mình yêu không?

Tôi đứng đó, nhưng tựa như không có.

Nếu unnie biết rằng tình cảm tôi dành cho unnie tỉ lệ thuận với tình yêu unnie dành cho Yuri unnie...

Nếu unnie biết rằng tôi đã luôn cố gắng làm tốt mọi việc, từ đơn giản cho đến khó khăn với hy vọng unnie cũng sẽ xem tôi là một siêu nhân...

Nếu unnie biết rằng mỗi đêm đều có một đứa ích kỉ luôn cầu mong rằng sẽ có một ngày nào đó unnie sẽ nhận ra rằng nó đã và vẫn luôn yêu unnie và rời bỏ Yuri unnie...

Rất nhiều từ “nếu”, rất nhiều ngày trôi qua trong sự chờ đợi âm thầm...

Và những gì tôi mong đợi đều trở thành hiện thực, nhưng cái gì cũng có cái giá của nó...

***

-Yuri... Yuri gặp chuyện rồi... em đến bệnh viện ngay đi...

Sau những từ ngữ chắp nối không rõ ràng, bên kia đầu dây là tiếng tít dài...

Yoona không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho đến khi trước mặt cô là băng ca với mảnh vải trắng che kín một thân thể nằm bất động. Vết máu loang lổ thấm ướt từng mảng lớn, cô biết rằng có chuyện rất khủng khiếp đã xảy ra. Chắc chắn là như thế.

Cô đến bên cạnh, đôi bàn tay run rẩy khẽ lật tấm vải lên và Sooyeon ngất đi trong vòng tay cô. Đó cũng là lần đầu tiên cô được ôm Sooyeon vào lòng. Nhưng cô không thể cảm nhận trọn vẹn sự hạnh phúc khi đánh đổi cho cảm giác hạnh phúc khi được ôm Sooyeon là cái chết của Yuri.

Một tai nạn giao thông bất ngờ, chiếc xe hơi nổ tung và một tử thi không còn nguyên hình là những mảnh ghép còn sót lại trong tâm trí Sooyeon và là tất cả những gì Yoona biết.

Mùa xuân năm đó Sooyeon chuẩn bị bước sang tuổi hai mươi hai, và người cô yêu vẫn chưa bước qua tuổi hai mươi mốt...

...

...

...

-Yoona à, Yuri nói với unnie khi nào cậu ấy hai mươi mốt tuổi và unnie hai mươi hai tuổi, cậu ấy sẽ cưới unnie... Nhưng sao cậu ấy lại không thể chờ đến ngày hôm ấy hả em?

-...

-Cậu ấy bảo cậu ấy làm cảnh sát là để bảo vệ cho mọi người và cho cả unnie, nhưng cậu ấy đi rồi, ai sẽ ở cạnh unnie?

-Unnie...

Tấm rèm trắng theo gió phất phơ trong căn phòng nhỏ, trắng như đợt tuyết đầu tiên Yoona gặp Sooyeon. Nhưng ngày ấy, khuôn mặt Sooyeon không buồn bã như lúc này, khóe mắt cũng không cạn khô và đỏ au...

Yuri đã để lại rất nhiều chỗ trống trong tim Sooyeon... Yoona không biết sẽ phải mất bao lâu để lấp đầy những khoảng trống đó. Hoặc cũng có thể, những lỗ hổng đó sẽ không bao giờ trọn vẹn...

-Unnie, em rất giống Yuri unnie mà. Unnie đã nói thế, phải không?

Yoona đã từng ghét việc mình giống Yuri, nhưng đó là khi Yuri còn sống. Lúc này đây, nếu khuôn mặt của Yoona có thể khiến Sooyeon nguôi ngoi thì cô rất sẵn lòng. Quan trọng là Sooyeon được cảm thấy an ủi, cô nghĩ thế.

-...

-Em chỉ mới 18 tuổi thôi. Em sẽ bước qua tuổi hai mươi mốt, em cũng sẽ là một cảnh sát...

-...

-Đó là điều Yuri unnie muốn vì Sooyeon unnie được sinh ra trên thế gian này là để được yêu thương và che chở...

-Em sẽ ở cạnh unnie cho đến khi unnie chấp nhận em... Em đã chờ, và em sẽ chờ cho đến ngày unnie tựa vào bờ vai của em...

***

Khoảnh khắc ấy, unnie lặng thinh không nói. Nhưng tôi biết khi đã không còn tồn tại Yuri unnie trên cõi đời này, sự hiện diện của tôi không thể khiến unnie dửng dưng như trước. Chỉ là unnie không thể chấp nhận ngay lập tức sự thay thế đó, vì unnie vẫn còn yêu Yuri unnie nhiều lắm, vì vẫn còn nhiều thứ về Yuri unnie khiến unnie nhớ thương...

Có lẽ tôi đã dồn hết tình cảm và sự chân thành của mình để bày tỏ với unnie, nên chắc sẽ chẳng bao giờ tôi có thể tỏ tình với ai như thế. Một lần là đủ, cũng như unnie là duy nhất đối với tôi...

Người đã khuất thì nằm yên dưới lòng đất trong khi cuộc sống vẫn xoay chuyển không ngừng. Tôi bước qua tuổi mười tám, cao hơn unnie, và unnie chẳng thể xoa đầu tôi như lúc trước. Tôi đủ mạnh mẽ để che chở cho unnie. Mỗi khi đi bên nhau, tôi luôn là người đi bên trái để lỡ nếu cho chuyện gì xảy ra, tôi sẽ là người gặp chuyện chứ không phải unnie...

Tôi cũng thi vào học viện cảnh sát và khoác lên người bộ đồng phục màu xanh đen giống hệt màu Yuri unnie đã từng mặc... Tôi sẽ luôn bảo vệ cho unnie, luôn là như thế...

Nhưng có một sự thật là khi unnie nhìn tôi, tôi luôn biết trong ánh mắt ấy phản chiếu hình ảnh của Yuri unnie ngày nào. Nhất là khi tôi bước qua tuổi hai mươi mốt...

***

-Là Yoona hay Yuri? Sao lại có người giống Yuri nhiều như thế này...

Sooyeon uống cạn ly rượu thứ bảy, cô đã say. Phải, cô phải say vì hôm nay tròn ba năm kể từ ngày Yuri mất. Cô không muốn nhớ mảnh vải trắng phủ kín thân thể bất động ấy, không muốn nhớ đến khuôn mặt không còn nguyên dạng, không muốn nhớ đến sự thật là ba năm qua cô đã không còn người đó bên cạnh.

-Là Yuri, nếu Sooyeon muốn thế...

-Yuri...

-Uhm... là Yuri

-Yuri à, Sica nhớ Yuri rất nhiều... Yuri... Yuri... Sica yêu Yuri...

***

Unnie say. Còn tôi, vì unnie mà đã đánh mất đi sự tỉnh táo từ lâu lắm rồi...

.

Unnie tựa vào vai tôi, khóc nức lên từng hồi...

Tôi ôm ghì unnie bằng vòng tay siết chặt...

Tôi đợi, đợi từ lâu lắm rồi...

Nụ hôn trượt dài... đêm nay tôi là Yuri, và unnie thuộc về tôi...

(to be continued...)

2. Missing You

Cảm giác ấm áp này, Sica tưởng chừng sẽ không bao giờ được cảm nhận một lần nữa. Đã rất lâu rồi cô mới tựa vào một vòng tay mạnh mẽ và dịu dàng. Vòng tay siết khẽ, cô cảm thấy mình như được che chở.

Người ấy… đã từng trao cho cô những cái ôm ấm áp như thế này mỗi khi mùa đông đến.

Đôi môi lướt trên vầng tráng, rơi trên sống mũi, trên bờ môi mềm như thể đây là lần đầu tiên Sica được hôn. Cảm giác ngọt ngào đến nao lòng.

Người ấy… đã trao cho cô nụ hôn đầu dưới ánh đèn đường, nơi con phố vắng, trong sự bối rối và ngượng ngùng.

Người ấy… người có tên là Kwon Yuri. Cô biết là cô đã mất người ấy, đã không còn người ấy ở bên cạnh nhưng cảm giác cứ như hơi thở của người vẫn còn vương vấn đâu đây trong cuộc đời cô.

-Sooyeon… unnie…

-…

-Sooyeon…

Sica vẫn nhớ Yuri thường gọi tên mình bằng chất giọng rất ấm. Nhưng chưa bao giờ Yuri gọi cô là Sooyeon cả. Chỉ có Yoona mới gọi cô là Sooyeon. Sica chợt tỉnh. Bằng chút sức lực ít ỏi còn lại của một kẻ say, cô đẩy mạnh Yoona ra khỏi người mình.

-Em đang làm gì vậy?

Ánh mắt Sica đau đớn pha lẫn cảm giác bị xúc phạm. Chỉ là những nụ hôn, nhưng với cô như thế đã là sai lầm lắm rồi.

-Unnie… unnie cũng muốn như thế này mà, phải không?

Giọng nói của Yoona chứng tỏ rằng cô ấy vẫn tỉnh táo, chỉ có Sica mới là người say. Điều đó khiến sự tổn thương trong cô hóa thành giận dữ.

“Bốp!”

-Unnie là người yêu của Yuri cơ mà! Dù Yuri đã mất nhưng em không được phép làm như thế! Em có biết em đang làm gì không?

Khuôn mặt Yoona hằn rõ vết tay của Sica. Nó ửng đỏ, bỏng rát.

-Tại sao? – Yoona hét lớn, cô đẩy mạnh Sica xuống giường và dùng hết sức lực giữ lấy đôi cổ tay yếu ớt. Cô đang giận, rất giận. – Tại sao unnie không thể xem em là Yuri? Em thua Yuri ở chỗ nào cơ chứ?

-…

-Em đã yêu unnie ngay từ khi em chỉ là một đứa nhóc, và yêu đến tận bây giờ. Tại sao unnie không thể chấp nhận em? Tại sao?

-Vì unnie yêu Yuri và… dù em giống cậu ấy đến bao nhiêu đi nữa, em vẫn mãi là Kwon Yoona…

Có những giọt lệ trong suốt như thủy tinh nhưng sắc nhọn tựa dao bén, cắt nát trái tim người khác. Sica khóc, và trái tim Yoona nghe như có tiếng vỡ vụn.

Lần đầu tiên Sica rơi nước mắt vì Yoona, nhưng đây không phải là điều Yoona chờ đợi. Cô nhận ra mình đã làm Sica tổn thương. Buông tay Sica, cô quay mặt đi để che đôi mắt đỏ hoe và bờ môi mím chặt.

-Unnie hãy đi khỏi đây, đi ngay đi!

-…

***

Yuri à, tớ đã làm một chuyện thật tệ!

Tớ biết, tớ biết… Yoona là đứa em cậu yêu thương nhất. Nếu cậu biết chuyện gì vừa xảy ra, có lẽ cậu sẽ không thể nào tha thứ cho tớ. Nhưng Yuri à, mỗi lần nhìn Yoona tớ không thể ngăn bản thân mình nghĩ về cậu. Tất cả kí ức về cậu trong tớ, từng chút, từng chút một hiện lên như một thước phim quay chậm…

Năm tớ mười tám tuổi, cậu bước vào cuộc sống cô độc của tớ…

-Con nhỏ đó… đó… tóc vàng đó… cậu nhìn đi, nó thật lập dị phải không, Yuri?

Tớ cố che đi mái tóc vàng bằng chiếc mũ len to sụ và giấu khuôn mặt mình sau cặp kính gọng đen bản dày. Khi ấy, tớ chỉ muốn như chú sâu róm ngủ vùi trong lớp kén an toàn và kín đáo.

Cuộc sống ở Hàn Quốc quá lạ lẫm so với những gì tớ đã trải nghiệm ở Mỹ. Điều đó khiến tớ bị shock. Vốn tiếng Hàn ít ỏi càng khiến tớ ngại giao tiếp và không muốn nói chuyện với ai. Thú vui duy nhất của tớ là được ngồi trong góc khuất nhất của thư viện và ngốn những cuốn sách tiếng Anh khó hiểu. Có lẽ vì thế mà tớ càng trở nên kì lạ trong mắt mọi người. Ngày hôm ấy cũng như thế, lại là những lời xì xầm quen thuộc. Và có lẽ, cậu đang được nghe những điều thiêu dệt về mình. Nhưng cậu không bỉu môi, không chỉ trỏ tớ, không bàn tán mà chỉ ngồi xuống chiếc ghế trống đặt đối diện nơi tớ ngồi…

-Hình như những cuốn sách này là bạn thân của cậu. Đọc sách là rất tốt, nhưng tự cô lập mình thì không hay chút nào đâu. Tại sao cậu không thử kết thân với mọi người xem?

-Tôi không thích!

-Tin tớ đi, tớ không nói dối đâu.

Cậu là kẻ gan lì. Mặc cho thái độ khó chịu của tớ là nụ cười rộng đến mang tai và bàn tay xòe rộng của cậu đưa về phía tớ.

-Vậy thì hãy thử làm quen với tớ trước đi, tớ sẽ không khiến cậu thất vọng. Tớ là Kwon Yuri!

-…

Cậu có biết điều tớ nhớ nhất trong lần gặp đầu tiên đó là gì không?

Là lòng bàn tay mở rộng khiến tớ nghĩ rằng cậu sẽ sẵn sàng đưa tay giúp đỡ cho bất cứ ai cần tình yêu thương trên cuộc đời này.

-Gọi tôi là Sica hoặc Sooyeon…

-Sica! Như vậy sẽ gần gũi hơn, phải không?

Tớ đã không lầm khi nắm lấy bàn tay cậu. Cậu là người như thế, luôn sẵn mở rộng lòng mình.

-Tớ có một đứa em gái nhỏ hơn ba tuổi, nó là Yoona. Nó giống tớ lắm!

-…

-Nó sắp thi vô trường mình rồi đấy. Con bé cũng hay đọc những cuốn sách tiếng Anh, hôm nào cậu đến nhà tớ chơi nhé. Có lẽ cả hai sẽ hợp nhau lắm, vì cả hai đều ít nói như nhau…

-Uhm…

Tớ không hay nói nhiều khi ở bên cạnh cậu, chỉ là vì tớ muốn đôi tai mình luôn tràn ngập giọng nói ấm áp của cậu.

-Nó chịu nhiều thiệt thòi hơn tớ, nhưng chẳng bao giờ nó phàn nàn điều gì cả. Bố mẹ tớ mất khi nó chỉ mới biết đi chập chững, có lẽ đó là lí do khiến nó ít nói…

-Vậy sao cậu nói nhiều thế?

Tớ cố tình trêu cậu, nhưng cậu vẫn kể chuyện cho tớ nghe bằng giọng đều đều…

-Nếu tớ im lặng, cuộc sống sẽ buồn tẻ lắm. Mà cậu biết không, mọi người vẫn gọi tớ là siêu nhân đấy.

-Thật ư?

-Vì trong mắt họ tớ là người có thể làm được mọi việc. Tớ cũng thích cái tên ấy vì tớ luôn muốn là người giỏi nhất. Chỉ khi là người giỏi nhất, tớ mới có thể bảo vệ cho em tớ. Mà đã là siêu nhân, thì bảo vệ em mình càng tốt, phải không?

-Làm ơn ngừng ba hoa đi, cậu tin là cậu luôn làm tốt ư? Vậy cậu có thể làm cho da cậu trắng hơn không? Tớ không nghĩ là trên đời này có siêu nhân nào đen như cột nhà cháy đâu.

-Yah! Sica! Cậu không thể ngừng phản bác lại tớ sao?

Tớ thích thú nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cậu khi bị chọc tức. Cũng chính vì mãi ngắm cậu nên tớ lơ đễnh, bước qua đường khi đèn xanh dành vẫn còn.

Chiếc ô tô lao tới bất ngờ, tớ không kịp phản ứng. Nhưng nhanh như cắt, cậu kéo tớ lại khiến tớ mất đà ngã lên người cậu. Cậu cười một cách đáng ghét.

-Siêu nhân sẽ không bao giờ để cho người mình yêu bị thương, đúng không?

-…

Kể từ phút giây đó, cậu thật sự là siêu nhân trong lòng tớ…

***

Cả một đêm dài, Sica không tài nào chợp mắt được.

Cô cảm thấy hối hận vì đã uống quá nhiều rượu, và càng hối hận hơn khi nhớ đến những kỉ niệm giữa mình và Yuri.

Rồi cô chợt ánh mắt đau đớn của Yoona. Trái tim cô như thắt lại. Cô cũng là người sai, nhưng cô lại đổ hết mọi tội lỗi lên Yoona. Là cô ích kỉ? Hay là chưa bao giờ cô nghĩ rằng Yoona có thể yêu cô?

Yuri đã từng nói rằng Sica là người đầu tiên có thể xoa đầu Yoona mà không khiến con bé khó chịu. Yuri cũng từng nói rằng Yoona đã nói chuyện nhiều hơn kể từ ngày gặp Sica. Và điều tuyệt vời nhất với Yuri là nụ cười rạng rỡ của Yoona mỗi lần được ngồi bên Sica.

Chẳng lẽ Yoona đã yêu cô từ ngày đó ư? Chẳng lẽ những lời hứa sẽ che chở, sẽ bảo vệ Sica của Yoona sau cái chết của Yuri là xuất phát từ chính trái tim Yoona chứ không vì trách nhiệm của một đứa em sao?

Lẽ ra Sica nên nhận ra rằng Yoona đã lớn lên rất nhiều, đã không còn là đứa nhóc chỉ đứng đến tai cô như ngày nào…

Yoona đã biết yêu, biết ghen từ lâu lắm rồi. Giờ thì có lẽ Sica đã hiểu tại sao Yoona không vui sau khi giành chiến thắng trong cuộc thi chạy, và cũng hiểu vì sao ánh mắt của Yoona chứa đầy chênh vênh. Vậy mà hồi trước, cô cứ tưởng Yoona buồn là vì biết Yuri đã không trung thực…

***

Cuộc thi ngày hôm ấy, lẽ ra cậu đã thắng.

-Cậu cố tình chạy chậm hơn, phải không, Yuri?

Tớ nhìn thẳng vào mắt cậu nhưng cậu chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi lại nhìn lên bầu trời cao vời vợi. Đôi mắt màu xám tro như hòa vào cả vũ trụ.

-Yoona muốn thắng! Tớ là chị, nên tớ phải nhường cho em mình chứ…

-Vậy câu nói khích của cậu lúc đầu là…

-Nếu tớ nói vậy, thì con bé sẽ tin là nó đã thắng bằng chính thực lực của mình. Nhưng Yoona của tớ giỏi lắm, tớ tin là nó sẽ làm mọi việc còn tốt hơn cả tớ nữa. Chỉ là nó chưa bộc lộ hết khả năng của mình thôi…

-…

Siêu nhân của tớ là như vậy, luôn nghĩ cho người khác trước khi nghĩ đến bản thân mình. Chính vì cái tính cách đó nên tớ càng yêu cậu hơn.

Nhìn vào mắt cậu, tớ biết cậu thương Yoona nhiều lắm.

Yêu một người không chỉ là yêu người đó, mà còn là yêu những gì thuộc về người đó. Cậu thương Yoona, nên tớ cũng rất thương em ấy. Khi tớ gặp Yoona lần đầu, tớ cứ nghĩ rằng tớ đang nhìn thấy hình ảnh của một Kwon Yuri khi mới mười lăm tuổi nên điều đó khiến tớ thích thú vô cùng. Và kể từ khi yêu cậu, tớ càng quan tâm đến Yoona nhiều hơn.

Cậu đã từng nói với tớ rằng hãy giúp cậu trông nom cho Yoona nếu như cậu không thể ở bên cạnh nó. Và tớ đồng ý vì tớ nghĩ rằng đó là điều đương nhiên. Nhưng cho tới ngày cậu mất… tớ mới nhận ra rằng mình đã không mạnh mẽ được như thế, tớ suy sụp rất nhiều. Và điều ngược lại đã xảy ra, chính Yoona là người luôn ở bên quan tâm đến tớ, từng chút, từng chút một. Yoona trưởng thành hơn tuổi thật của em ấy rất nhiều…

Vậy nên mỗi khi tớ khóc, hay nhớ cậu… Yoona đều an ủi tớ như cậu đã từng. Rồi em ấy khoác lên mình bộ quân phục màu xanh giống hệt cậu, trái tim tớ như muốn vỡ tung. Tớ đã nghĩ rằng cậu đã sống lại, và đang đứng trước mặt tớ…

Nhưng không, Kwon Yoona mãi mãi là Kwon Yoona.

Một tuần qua là quãng thời gian thật khó khăn với tớ. Tớ cảm thấy có lỗi và luôn tìm cách tránh mặt Yoona. Nhưng em ấy vẫn kiên nhẫn đợi gặp tớ để nói lời xin lỗi… và muốn được ở bên cạnh tớ như lúc trước…

Phải nói sao để cho Yoona hiểu hả Yuri? Tớ chỉ có thể thương Yoona như cách cậu thương em ấy…

***

Trời đổ mưa. Mưa nặng hạt và rất lạnh.

Cả một tuần nay thời tiết vẫn luôn tệ như thế, nên đường phố vắng bóng người và có chăng vài bóng người cũng chỉ là những dáng dấp vội vã lướt đi. Nhưng Yoona thì vẫn đứng yên nơi này, dưới ban công nhà Sica với ánh mắt chờ đợi và cả thân người ướt sũng vì mưa. Đôi vai run lên vì lạnh và bờ môi tím tái không thể khiến cô ngừng chờ đợi. Cô chờ Sica, cô muốn nói xin lỗi…

Yoona nhìn lên, cô bắt gặp ánh mắt Sica nhìn mình, ánh mắt buồn bã hệt như cô vậy. Cô biết là Sica sẽ gặp cô, chắc chắn là như thế…

-Đừng đứng ở đây như thế này nữa. Em sẽ chết mất nếu cứ như thế này…

-Em…

-Vào nhà đi mà…

-Không! Em không…

Yoona đẩy cây dù Sica che cho mình và gần như quỵ xuống. Cô không thể đứng vững được nữa rồi.

-Unnie đã mất Yuri, unnie không thể mất luôn cả em! Hãy hiểu cho unnie… unnie không thể…

Sica chợt vòng tay ôm lấy Yoona dưới cơn mưa lạnh. Cô hết cách rồi, chỉ có cách này mới có thể thuyết phục Yoona.

-Tha lỗi…

-Không… em không… có lỗi…

-Em yêu unnie…

-Unnie…

Yoona đã kịp chặn những lời Sica định nói bằng nụ hôn bất ngờ và mạnh bạo. Đôi tay cô khóa chặt quanh người con gái cô yêu khiến cô ta chẳng thể nào động đậy. Nhưng Sica không phản đối hay chống cự lại, đôi mắt của cô mở to và rưng rưng, cả thân thể như chẳng còn chút sức lực. Trong phút chốc, Sica ngất đi trong vòng tay của Yoona.

Còn Yoona, cô không thể tin vào mắt mình được nữa rồi…

***

Yuri…

Cậu luôn nói cuộc sống là một vòng tròn của số phận. Những người yêu nhau dù có xa nhau bao lâu đi chăng nữa thì cuối cùng họ cũng sẽ quay về bên cạnh nhau…

Sự thật là như vậy sao?

3. Mistake

Mưa mỗi lúc một to, trắng xóa cả đất trời.

Yuri đã từng nghĩ rất nhiều về ngày mà cô và Sica được gặp lại nhau, nhưng ngày ấy trong trí tưởng tượng của cô không buồn bã và u ám như ngày hôm nay. Cô càng không nghĩ sẽ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này. Yoona và Sica...

Cô cảm thấy bị phản bội. Cô cảm thấy tức giận. Cô cảm thấy lồng ngực mình nhói lên. Nhưng khi Sica ngất đi, cô biết trái tim mình lại trở nên mềm yếu. Gạt đi mọi suy nghĩ, cô vội đến bên cạnh Sica, nhấc bổng cô ấy lên và ôm gọn trong vòng tay mình.

Cô nhớ khuôn mặt này, nhớ tất cả những gì liên quan đến người con gái này. Ba năm qua, lý do để cô tồn tại và trở về chính là cô ấy...

Nhưng không, Sica không phải là lí do duy nhất. Cô sống là vì cả Yoona nữa. Tuy vậy, vào lúc này đây, cô không biết nên làm gì. Nếu là một người khác dám ôm hôn Sica như vậy, cô sẽ chẳng ngần ngại lao vào. Nhưng đây là đứa em cô yêu thương nhất. Cô không thể...

Tất cả những gì cô có thể làm là siết chặt vòng tay quanh cơ thể nhỏ bé của Sica như muốn chứng tỏ rằng cô ấy là của riêng cô, và trao cho Yoona ánh mắt tổn thương...

-Vào nhà đi Yoona. Rồi unnie sẽ kể cho em nghe mọi chuyện. Còn Yuri, cậu nợ Sica một lời giải thích. Khi nào cậu ấy tỉnh lại, hãy nói cho cô ấy biêt sự thật.

Sooyoung đặt tay lên vai Yoona rồi ra hiệu cho Yuri đưa Sica vào trong. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc, chẳng thể thốt nên lời nào của Yoona, cô biết đây sẽ là một cú shock lớn cho cả Yoona lẫn Sica.

***

Tớ về rồi, Sica ạ. Kwon Seobang của cậu đang ở ngay bên cạnh cậu đây này, sao cậu không chịu mở mắt ra và nhìn tớ. Tớ nhớ cặp mắt nâu dịu dàng và nụ cười ngượng ngùng mỗi khi cậu nhìn tớ, tớ nhớ cách cậu đan những ngón tay nhỏ bé vào tay tớ và khẽ siết lại, tớ nhớ hơi ấm của cậu khi tớ ôm cậu vào lòng...

Cậu biết không, câu đầu tiên tớ nói với Sooyoung ngay khi vừa bước xuống sân bay là “Hãy đưa tớ đến nhà Sica!”. Gặp lại cậu, đó là điều duy nhất tớ có thể nghĩ, vì tớ nhớ cậu đến phát điên được. Vậy mà ba năm trước, tớ đã nghĩ rằng tớ sẽ chịu đựng được một cuộc sống không có cậu ở bên cạnh, thậm chí tớ còn nghĩ rằng thời gian sẽ trôi qua thật nhanh, và sẽ chẳng bao lâu tớ sẽ lại trở về bên cậu. Nhưng tớ đã sai rồi, Sica ạ. Ba năm không có cậu dài tựa vô biên...

Tớ đã phải xóa đi tất cả những gì thuộc về Kwon Yuri. Tớ không còn hay cười, hay nói, mà là một kẻ lạnh lùng và quyết đoán, phải luôn đề phòng mọi thứ. Tớ gần như phải thay đổi hoàn toàn và sống trong vỏ bọc trái ngược hẳn với bản thân mình. Đó là cách duy nhất để tớ tồn tại đến bây giờ và hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng có một điều duy nhất trong tớ không thể thay đổi được, đó là tình cảm tớ dành cho cậu và Yoona...

Khi nhớ Yoona, tớ lại soi mình trong gương. Tớ tin rằng Yoona càng lớn sẽ càng giống tớ, và sự thật là như thế. Khoảnh khắc gặp lại Yoona, tớ tưởng như nhìn thấy bản thân mình của ba năm về trước...

Còn khi nhớ cậu, tớ lại choàng chiếc khăn len màu xám cậu tặng tớ vào ngày đông hôm ấy, ngày cậu nói rằng cậu yêu tớ. Tớ vẫn còn nhớ như in cách cậu quàng chiếc khăn qua cổ tớ và kéo tớ xuống thật thấp cho đến khi đôi môi của chúng ta chạm vào nhau... Đôi môi cậu mềm và ngọt ngào, khiến trái tim tớ run rẩy...

...

...

...

-Cậu đã cướp mất nụ hôn đầu của tớ đấy, Kwon Yuri!

Cậu chu môi và nheo mắt nhìn tớ, trong khi chính tớ mới là người bị cậu “cưỡng” hôn. Nhưng chẳng sao cả, người được Sica trao cho nụ hôn đầu chính là kẻ may mắn nhất trên thế gian này.

-Vì muốn hôn tớ nên cậu mới đan khăn len sao?

-Yah! Cậu...

Cậu đỏ mặt, nghĩa là tớ đã đúng, phải không?

-Sica à, cậu đáng yêu thật đấy...

-...

Cậu cuối gằm mặt để che đi khuôn mặt gần như muốn bốc khói, cứ mỗi lúc một đỏ thêm. Bất chợt, trời đổ cơn mưa tuyết...

-Chắp tay lại nào, Sica. Chúng tay hãy cùng nguyện ước!

-Cầu nguyện khi tuyết rơi ư?

-Đúng thế! Hãy tưởng tượng những bông tuyết đang rơi cũng giống như một cơn mưa sao băng. Chẳng phải mỗi lần có mưa sao băng là mọi người đều cầu mong một điều gì đó ư?

-Đúng thế, nhưng...

-Hãy xem mỗi ngày có tuyết rơi là một ngày mưa sao băng của riêng chúng ta. Mưa sao băng lâu lâu mới gặp, nhưng tuyết thì năm nào cũng thấy, phải không? Như thế thì năm nào chúng ta cũng sẽ có có cơ hội để ước nguyện...

-Babo...

Cậu nói thế, rồi đẩy nhẹ vai tớ. Nhưng chính cậu lại là người nhắm mắt trước và nguyện ước.

-Cả cuộc đời này, con sẽ chỉ yêu một mình Kwon Yuri mà thôi. Xin hãy cho chúng con được bên nhau mãi mãi, không điều gì có thể chia cách chúng con...

Những bông tuyết trắng tinh vương trên tóc, trên bờ vai nhỏ, và vương vấn lên lời thề nguyện của cậu là khoảnh khắc mãi mãi in sâu vào trí óc tớ. Tớ cũng chắp tay lại và ước nguyện. Giống như cậu, tớ mong chúng ta được mãi mãi ở cạnh nhau.

...

...

...

Xin lỗi vì đã không nói cho cậu biết rằng vụ tai nạn đó chỉ là một vở kịch do tổ chức dựng lên. Tớ không đơn thuần là một cảnh sát, mà là một đặc vụ. Và tớ không thể nói cho cậu biết rằng tớ phải dựng lên một cái chết giả để có thể trà trộn vào thế giới ngầm ở Nhật Bản.

Ba năm ở Nhật Bản, mỗi lần tuyết rơi tớ đều cầu nguyện như cách chúng ta đã từng... Dường như lời nguyện cầu của tớ đã ứng nghiệm, tớ đã trở về.

Nhưng bây giờ... tớ phải nói gì đây?

Yêu ư? Yoona yêu cậu ư? Tình yêu đó bắt đầu từ khi nào vậy? Là do cậu, do Yoona, hay do chính tớ?

***

-Là một cảnh sát, chắc em đã hiểu những gì unnie nói. Một đặc vụ không thể tiết lộ thân phận cũng như những gì họ đang làm cho người khác biết, dù cho đó là người thân đi chăng nữa.

-...

-Ba năm ở Nhật Bản, thật sự không dễ dàng gì với Yuri...

-Vậy còn Sooyeon unnie thì sao? – Sau một hồi im lặng, cuối cùng Yoona cũng lên tiếng – Sao Yuri không nghĩ đến việc Sooyeon unnie đã đau khổ như thế nào? Nếu không thể bảo vệ người mình yêu, không thể ở bên cạnh chăm sóc cho người đó, thì có xứng đáng với tình yêu người đó dành cho mình không? Với Yuri unnie, công việc quan trọng hơn Sica unnie ư?

-Em sai rồi, Yoona.

Lại một lần nữa Sooyoung đặt tay lên vai Yoona, như một cách hữu hiệu để xoa dịu cảm xúc. Là bạn thân của Yuri, cô hiểu rõ những suy nghĩ của cô ấy.

-Yuri không phải là người chỉ biết đến một người hay những điều nhỏ. Cậu ấy nhìn vấn đề một cách khái quát và lớn lao hơn. Cậu ấy yêu Sica, yêu rất nhiều. Nhưng khi đã chọn nghề cảnh sát, nghĩa là cậu ấy muốn bảo vệ không chỉ Sica mà còn là những người khác. Cậu ấy giống như một siêu nhân vậy. Ở đâu cần Yuri, thì ở đó sẽ có mặt cậu ấy...

-...

-Triệt phá được đường dây buôn lậu vũ khí này, Yuri đã góp phần cứu sống được rất nhiều người. Điều đó không đáng sao?

Yoona không nói gì thêm. Bởi vì Sooyoung đã đúng. Đó là tính cách của Yuri. Cô mơ hồ nhận ra rằng đó cũng là lí do vì sao mà Sooyeon unnie của cô luôn gọi Yuri là một siêu nhân.

Yuri có tình thương rộng lớn, nhưng cô thì không như thế. Yoona chỉ biết rằng cô được sinh ra trên đời này là để bảo vệ Sooyeon, làm cho Sooyeon hạnh phúc, chỉ Sooyeon mà thôi.

Nhưng khi Yuri quay về, một lần nữa, cô lại cảm thấy chênh vênh. Ngày qua ngày, khoảng cách giữa cô và Sooyeon ngày một xa thêm...

-Hơn thế nữa... em nên hiểu rằng Sica là người yêu của chị em. Em hiểu những gì unnie muốn nói mà, phải không?

Lời nói của Sooyoung nhẹ tựa gió, nhưng không có nghĩa là nó không có sức nặng. Sao Yoona lại không biết điều đó cơ chứ...

***

Sooyeon unnie không có lỗi, Yuri unnie lại càng không có lỗi. Chỉ có em là ích kỉ muốn ở cạnh unnie, chỉ biết mỗi unnie...

Là lỗi của em...

Bây giờ Yuri unnie về rồi, unnie sẽ lại hạnh phúc...

Vậy thì rốt cuộc em có thể làm gì cho unnie đây?

(to be continued)

3. Mistake

(2)

-Là cậu sao?

-Là tớ... Kwon Yuri của cậu đây...

Sica vuốt nhẹ đôi gò má của người con gái phía đối diện mình bằng bàn tay run rẩy. Quá ấm áp, quá dịu dàng, quá ngọt ngào đến nỗi tưởng chừng như tất cả chỉ là giấc mơ. Hình dung này chưa bao giờ cô quên được, càng không thể nghĩ rằng sẽ có ngày lại được ở bên nhau một lần nữa. Cô muốn níu giữ khoảnh khắc này, cô muốn nó là mãi mãi.

-Yuri à... tớ nằm mơ ư?

-Không, là thật. Tớ đã về bên cậu rồi!

-...

Đối với Sica, chỉ một chữ “thật” là đủ lắm rồi. Chẳng cần biết có phải là giấc mơ hay không, chỉ cần biết rằng hơi ấm đang quyện vào nhau thật gần...

-Sica à, đừng khóc nữa... tớ xin lỗi. Rồi tớ sẽ kể cho cậu nghe mọi chuyện...

***

-Này, Kwon Yuri, cậu sẽ bị rách miệng nếu tiếp tục cười như vậy đó!

Sooyoung đập xấp tài liệu lên lưng Yuri trước khi đặt chúng trở về vị trí cũ. Cô biết rằng những người yêu nhau, xa nhau rồi gặp lại nhau là điều hạnh phúc, nhưng nó không có nghĩa là Yuri cứ suốt ngày nhìn tấm ảnh của Sica và cười một mình như một kẻ ngốc. Hoặc như lúc nãy, chỉ cần một tin nhắn từ Sica cũng đủ khiến cô ấy liên tục tủm tỉm cười. Tình yêu thú vị như vậy ư?

-Khi nào yêu, cậu sẽ hành động như tớ thôi!

Yuri biện minh cho việc làm của mình rồi lại bấm điện thoại lia lịa. Sóng gió qua đi, cuộc sống của Yuri bây giờ thậm chí còn tuyệt hơn cả ba năm trước. Hoàn thành nhiệm vụ một cách thành công, cô trở về như một người hùng trong mắt bạn bè và đồng nghiệp. Mọi người đều bảo cái danh “siêu nhân” của cô quả thật không sai. Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là Sica hiểu những gì Yuri đã phải trải qua và cô ấy không giận cô, không trách móc. Đơn giản vì Sica hiểu quá rõ tính cách của Yuri và cô ấy chấp nhận điều đó. Yêu cầu duy nhất của Sica là lời hứa ba năm trước cần được thực hiện càng nhanh càng tốt.

-Vừa trở về đã lập tức làm lễ cưới, cậu không thấy quá vội vàng ư?

-Vội ư? - Yuri nhún vai - Chúng tớ đã chờ ngày đó từ rất lâu rồi. Cậu biết mà, ba năm trước, tớ đã cầu hôn Sica và nếu không vì nhiệm vụ, thì có lẽ chúng tớ đã cưới nhau từ lâu rồi.

-Cưới hay không cưới thì các cậu cũng đã dính nhau như sam rồi. Hỏi thật nhé, từ khi trở về với cuộc sống bình thường, có lúc nào cậu rời Sica một giây không?

-Tất nhiên là có, lúc này nè! Tớ đâu thể dắt cậu ấy đến sở làm cùng tớ được - nét mặt Yuri đột ngột chuyển vẻ buồn bã - Khoảng thời gian xa nhau, Sica đã chịu đựng rất nhiều thiệt thòi. Tớ phải ở bên cạnh để bù đắp cho những gì cậu ấy đã trải qua.

-Vậy... - Sooyoung ngập ngừng - Còn Yoona thì sao? Khi không có cậu ở bên, Yoona luôn là người lo lắng và chăm sóc Sica. Có lẽ sự gần gũi ấy khiến tình cảm của em ấy dành cho Sooyeon ngày càng vượt quá giới hạn của một đứa em quan tâm chị gái...

-...

-Còn nữa... tớ vừa nghe bên nhân sự bảo rằng Yoona đã nộp đơn xin nghỉ việc!

-Cậu bảo sao? – Yuri tỏ vẻ ngạc nhiên – Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ... nó không muốn gặp mặt tớ đến mức ấy ư?

-Chuyện của Yoona không thể giải quyết trong một sớm một chiều đâu. Cậu và Sica nên suy nghĩ kĩ.

-...

Đặt chiếc điện thoại xuống bàn, khuôn mặt Yuri hiện rõ vẻ khó xử. Cô đã nghĩ rất nhiều về điều đó...

***

Yoona à, em có những chuyện khi chúng mình còn nhỏ không? Unnie thì lại nhớ rất rõ, nhất là những chuyện về em.

Khi ấy, unnie chỉ mới gần ba tuổi...

...

...

...

-Umma ơi, umma sẽ “sin” em bé phải không?

Unnie đã chạy thật nhanh về nhà để hỏi umma rằng có thật là unnie sắp có em hay không. Khuôn mặt lấm lem của unnie không thể giấu nổi niềm háo hức.

-Sao Yuri của umma lại lem luốc thế này? Mà ai nói cho con biết vậy?

-Cô Sunny nói con nghe! Umma ơi, con sẽ làm chị hai hả umma?

-Uhm! Em bé chỉ mới hai tháng thôi, umma định khi nào em bé lớn hơn tí nữa mới nói cho Yuri biết. – Umma nhìn unnie bằng đôi mắt cười hình trăng lưỡi liềm rồi lại vuốt nhẹ tóc unnie – Yuri có vui không nào?

-Vui ạ… nhưng… umma ơi… con tè dầm rồi…

-Ôi, chị hai mà vậy là không được rồi...

...

...

...

Unnie biết muộn nhất nhà, nhưng lại là người phấn khởi nhất. Unnie chạy đi khoe với mọi người trong xóm bằng giọng đầy tự hào về đứa em nhỏ sắp ra đời của mình. Khoe nhiều đến nỗi chỉ cần thấy mặt unnie là mọi người sẽ hỏi “Có phải con sắp có em gái, đúng không?”. Unnie còn dọa tụi bạn rằng nếu sau này đứa nào dám bắt nạt em, thì unnie sẽ đấm vào mặt nó không thương tiếc. Và nếu đứa nào dám làm em khóc, unnie sẽ liều mạng với nó, bắt nó khóc gấp mười lần em mới thôi. Em biết vì sao unnie lại như thế không? Vì chờ đón ngày em sinh ra đời là những ngày vui nhất của unnie, của gia đình mình.

Umma thích màu hồng, nên chọn cho em toàn những thứ màu hồng. Áo màu hồng, bình sữa màu hồng, chăng màu hồng, mũ màu hồng, và thậm chí là tã của em cũng có màu hồng…

-Em mua thế rồi lỡ mình sinh con trai thì sao?

Appa đã hỏi như thế khi bước vào căn phòng toàn màu hồng do umma trang trí. Appa thích màu xanh, và appa thích gia đình có thêm một đứa con trai. Nhưng umma và unnie lại không nghĩ thế.

-Mình à, chúng ta sẽ có con gái. Yuri cũng nói là em bé sẽ là con gái, phải không Yuri?

-Đúng đó appa. Umma sẽ “sin” em gái, một em gái đẹp như Yuri. Yuri sẽ thương em nhất thế gian, sẽ bảo vệ em, sẽ cho em bất cứ thứ gì em muốn!

Unnie đã nói thế và cười tít mắt, trong cái gật đầu lia lại tỏ vẻ đồng ý của umma. Appa đành cười xòa trước sự “lấn át” của umma và unnie. Vài ngày sau, appa tự tay đóng chiếc nôi bằng gỗ cho em rồi sơn màu hồng, đặt nó ngay giữa phòng. Appa đã làm nó trong bí mật vì muốn umma bất ngờ. Em không thể tưởng tượng khuôn mặt của umma khi nhìn thấy chiếc nôi bé xíu, xinh xinh ấy hạnh phúc như thế nào đâu. Umma ôm chầm lấy appa, hôn ngay lên má trong khi unnie chỉ biết lấy hai tay che mắt vì quá ngượng ngùng trước sự thân mật của hai người...

Rồi cũng đủ chín tháng mười ngày cho em cất tiếng khóc chào đời. Hình như ông trời biết được điều mà unnie và umma mong muốn, nên em ra là con gái. Appa đặt tên em là Yoona, và umma cũng rất thích cái tên đó. Ngày được đưa về từ bệnh viện, trông em đỏ au, nhỏ xíu, khác hẳn với những gì unnie tưởng tượng. Unnie nghĩ một em bé đỏ au như thế thì chắc sẽ đau lắm, nên đêm nào cũng quỳ bên khung cửa sổ, chắp tay cầu nguyện…

-Ông trời ơi, Yoona nhỏ xíu à. Ông cho em mau lớn như con “í”. Còn nữa, da em lúc nào cũng đỏ, như bị con gì cắn “ó”, chắc do đau lắm nên em mới hay khóc. Ông cho em bé bớt đau, để em đừng khóc. Ông trời giúp con “i”, con hứa sẽ ngoan, sẽ không tè dầm nữa…

Hình như ông trời một lần nữa lại nghe được những lời cầu nguyện của unnie, nên em càng lớn càng xinh, và rất giống unnie. Có một đứa em như thế khiến unnie tự hào vô cùng, đi đâu cũng muốn dẫn em đi theo. Khi trời nắng, unnie nhường cho em chiếc mũ lưỡi trai của mình. Khi trời mưa, unnie bắt em cuối đầu thật thấp để unnie có thể vương người ra che mưa cho em. Nhưng unnie nhớ nhất là năm 6 tuổi...

Khi ấy, unnie nghịch ngợm không thua gì một thằng con trai, thậm chí là hơn thế nữa, lúc nào cũng cầm đầu những trò nghịch ngợm trong xóm. Nhà cô Hyoyeon có một con chó to, rất dữ. Unnie nói với tụi nhóc rằng unnie chẳng sợ gì cả, và để chứng tỏ điều đó, unnie cầm cục đá ném ngay đầu nó.

Kết quả là gì, em biết không? Nó nổi điên giật đứt cả dây xích, đuổi theo tụi unnie. Bọn nhóc hoảng sợ chạy tứ tán, nhanh chóng tìm cho mình một chỗ núp. Unnie cũng vậy. Còn em, bé quá, nên chỉ biết khóc và chạy theo unnie, nhưng không kịp. Nó bổ nhào tới em, găm sâu hàm răng sắt nhọn vào bắp chân bé nhỏ. Máu tươi phụt ra.

-Unnie! Unnie ...

Nghe tiếng em khóc thét, nhìn đôi tay của em đưa về phía unnie, lần đầu tiên trong đời, unnie cảm thấy sợ hãi thật sự. Chân tay run rẩy không biết phải làm gì, chỉ biết đứng khóc toáng lên, cầu mong có người sẽ nghe thấy mà đến giúp. May là cô Hyoyeon đến kịp, kéo nó ra khỏi em.

Khi umma biết chuyện, umma giận lắm, phát ngay vài roi vào mông unnie. Đau điếng, nhưng unnie cắn chặt răng chịu đựng, vì unnie biết là unnie đã sai khi khiến em bị đau, khiến em phải khóc. Vì unnie không thể tự trừng phạt mình nên trận roi này là xứng đáng, hãy cứ để umma phạt unnie thật nặng. Thấy vậy, em vội bước khập khiễng về phía umma trên đôi chân bị thương của mình, kéo nhẹ tay áo umma, đôi mắt ngấn đầy nước...

-Umma, Yoona không đau. Umma đừng đánh Yuri unnie...

Vậy đấy... trận đòn của umma không khiến unnie khóc, nhưng những gì em nói lại khiến unnie nức nở...

Vết sẹo ngày đó chắc cũng đã phai, em thì còn quá nhỏ để nhớ, nhưng với unnie thì đó mãi mãi là kí ức không bao giờ quên được. Từ ngày hôm ấy, unnie đã dặn lòng là không bao giờ làm em bị thương, không bao giờ làm em khóc, và sẽ luôn bảo vệ, che chở cho em. Chỉ cần em muốn, thì unnie sẽ cho em tất cả.

Nhưng... tình yêu đâu thể gọi là cho, hay không cho hả em? Sica không phải là một món đồ vô tri vô giác mà người ta có thể sang tay qua lại. Sica có những cảm xúc của riêng mình...

Yêu hay không, đó là quyền của Sica, là điều trái tim Sica định đoạt.

Còn unnie, lần thứ hai trong cuộc đời, unnie cảm thấy mình thật tệ khi lại khiến em buồn, khi lại nhận ra bản thân mình vẫn còn là một kẻ quá ích kỉ. Ích kỉ với em và cả Sica...

Unnie đã từng nghĩ nếu không thể trở về, thì unnie cầu mong Sica sẽ tìm được cho mình một ai đó yêu thương mình và sống hạnh phúc bên người đó. Nhưng unnie chưa bao giờ nghĩ người đó là em... Khi nhìn thấy em ôm Sica, unnie cảm thấy như bị phản bội bởi hai người mà unnie yêu thương nhất.

Unnie nhận ra rằng unnie không thể nhường Sica cho ai cả, vì Sica đã là một phần trong unnie rồi... Cũng giống như Sica, unnie sẽ chỉ yêu một người, và yêu suốt cuộc đời này...

***

...

...

...

-Yoona...

Bàn tay chạm nhẹ lên bờ vai đang cuối khiến Yoona ngưng công việc sắp xếp mà mình đang làm. Thứ hương thơm thoang thoảng đầy dịu dàng, đôi bàn tay mềm mại chạm khẽ, cùng giọng nói ngọt ngào và thanh tao... những điều đó chỉ thuộc về Sooyeon unnie của cô mà thôi...

-Sao unnie lại đến đây?

Trong phút chốc, đôi bờ môi của Yoona thoáng nở nụ cười buồn. Cô sợ bản thân mình sẽ lại yếu lòng vì người con gái này nên chẳng dám quay đầu lại, cố gắng tập trung vào việc đặt chồng sách tiếng Anh mà cô ưa thích vào trong thùng giấy.

-Yuri bảo unnie đến.

-Chắc Yuri unnie bảo unnie đến khuyên em đừng đi, đúng không?

-Đúng thế! – Giọng nói của Sooyeon thoáng chút buồn, Yoona có thể nhận ra điều đó – Nhưng dù unnie có nói gì, thì em sẽ vẫn đi, phải không?

Xoay lưng lại, Yoona nhìn thẳng vào đôi mắt nâu ấm áp của Sooyeon và khẽ gật đầu. Cô đã quyết định và cô sẽ làm điều mình muốn, dù điều đó khiến trái tim cô dần vỡ vụn.

-Điều này tốt cho cả ba chúng ta...

-Em không thể đợi sau khi lễ cưới diễn ra rồi mới đi sao? Chỉ còn một tuần nữa thôi. Yuri chỉ còn có em là người thân duy nhất, cậu ấy cần em ở bên cạnh.

Yoona siết chặt nắm tay lại như một cách để kiềm chế cơn đau trong lòng mình, nhưng rồi thật nhẹ nhàng, cô lại buông lỏng chúng ra và nắm lấy tay Sooyeon.

-Em yêu unnie, nhưng người unnie yêu không phải là em. Người làm lễ cưới cùng unnie cũng không phải là Kwon Yoona này. Nếu unnie là em, unnie có cảm thấy hạnh phúc khi nhìn người mình yêu tay trong tay với một người khác bước vào giáo đường không?

-...

-Người unnie yêu là chị gái em mà em vừa yêu thương, vừa ganh tị. Và việc Yuri unnie có được unnie trong cuộc đời này, là điều khiến em ghen tị nhất. Vậy nên, nếu em nhìn thấy cảnh hai người cưới nhau, dù cho em có cố gắng cười, thì cũng chỉ là một nụ cười giả dối. Cả hai người cũng sẽ vì em mà mất vui.

-Không... unnie và Yuri dều cần có em. Unnie cũng rất thương em, nhưng...

Giọng Sooyeon chợt trầm xuống, cô sợ một lần nữa lại làm tổn thương Yoona.

-Em biết. Unnie sẽ nói unnie chỉ thương em như đứa em gái nhỏ của unnie, có phải không? – Yoona quay lưng đi, khẽ mỉm cười để nén đi tiếng thở dài – Không sao đâu... em đã nghe câu đó quen rồi. Nhưng unnie à, hãy cứ để em đi. Biết đâu em sẽ quen và yêu một yêu đó còn tuyệt hơn cả unnie nữa. Rồi khi trở về, em cũng sẽ bảo rằng em chỉ xem unnie như chị gái của mình thôi...

-Vì unnie, hãy ở lại... đám cưới của unnie và Yuri không thể vắng em.

Sooyeon vòng tay ôm lấy Yoona từ phía sau, như một lời thỉnh cầu lặng lẽ...

***

Lần đầu tiên unnie ôm em... nhưng không phải vì thương em, mà là vì Yuri unnie...

Nếu em ở lại, unnie cũng sẽ vui chứ?

Nếu đây là điều cuối cùng em có thể làm được cho unnie thì em sẽ cố gắng...

Yoona à, một nụ cười khi nhìn thấy Sooyeon unnie trong chiếc váy cưới tinh khôi không phải là điều quá khó đâu...

(to be continued)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #yulyoonsic