Short 2
"Này! Các cậu biết gì không? Kim Taehyung nói chuyện được với Park Jimin đó."
"Thật sao? Chúng ta học cùng cậu ấy 2 năm, ngay cả giọng nói của cậu ấy còn nghe chưa rõ vậy mà cậu bạn đẹp trai kia lại khiến cho cậu ấy nói chuyện à? Khó tin quá."
Tiếng lao xao của đám nữ sinh trong lớp lan truyền khắp nơi khiến ai cũng ngạc nhiên. Mới ban đầu ai cũng nghĩ nhất định cả hai sẽ như nước gặp lửa mà xảy ra đấu đá, nhưng đâu ngờ mọi chuyện lại diễn ra quá bình yên.
Hôm nọ, Kim Taehyung mang vào lớp 2 phần ăn, với bao đôi mắt long lanh của các cô gái, họ nghĩ phần ăn đó sẽ thuộc về một trong số họ, nhưng chẳng phải. Kim Taehyung mang thức ăn để xuống bàn, ngón tay gõ nhè nhẹ xuống chiếc bàn gỗ đánh thức Park Jimin đang gục đầu ngủ. Bị đánh thức, với đôi lông mày cau lại tạo ra vẻ mặt nhăn nhó nhưng cũng thật đáng yêu.
"Cho cậu." Taehyung vừa nói vừa chỉ vào hộp thức ăn đặt trên bàn. Park Jimin nhìn Taehyng với ánh mắt nghi hoặc nhưng cũng chẳng bài xích mà với tay lấy phần cơm của mình mang ra ngoài. Kim Taehyung nhìn theo bước chân chững chạc của Park Jimin mà bật cười. Ai bảo cậu lạnh lùng, khó gần , chỉ cần vài ba câu nói là có thể dỗ ngọt được cậu rồi. Taehyung cầm lấy phần cơm của mình rồi duổi theo Jimin. Jimin bước lên sân thượng của trường, hắn cũng đi theo. Đó là lần đầu tiên Taehyung đến đây, một không gian rộng lớn, phía trên là bầu trời xanh thẫm ,từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm cho mái tóc ngắn của cả hai bay phấp phới trong thật lãng tử. Jimin đặt phần cơm của mình lên một chiếc bàn học cũ kĩ cạnh cửa ra vào sân thượng. Cậu sải bước đến chiếc lang can, hai tay đặt lên lang can, đầu ngón tay gõ gõ tạo ra âm thanh nghe thật vui tai. Cậu không biết có sự tồn tại của Kim Taehyung ở đây, câu mở miệng ngân nga vài ba câu hát vu vương lại thật truyền cảm. Kim Taehyung hai chân bắt chéo, tay khoanh lại trước ngực tựa đầu vào tường mắt nhắm say sưa nghe Jimin hát. Một ca khúc thật bi ai phát ra từ một chàng trai lúc nào cũng mang trên người thật nhiều tâm sự mà chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Bên trong câu hát là nặng trịch những tâm sự thầm kín của Park Jimin. Lên 8 tuổi, mẹ cậu mất, cậu bị người cha nghiện rượu đánh đập suốt 5 năm trời, cho đến khi cơn bệnh tim lấy đi mạng sống của người cha ác quỷ kia, cứ ngỡ như mình sẽ được tự do, nhưng không, cậu lớn lên cùng sự tự do ấy cũng chính là nổi cô đơn. Từ một cậu bé lớp 3 thông minh, hoạt bát giờ đây đã hoá thân thành một cái xác sống. Cuộc sống của cậu chỉ toàn là một màu xám xịt, tẻ nhạt, cô đơn. Cũng chẳng hiểu tại sao cậu lại có thể sống như vậy đến ngần ấy năm. Không người thân, không bạn bè, một mình cô độc sống trong cái thế giới vốn chẳng thuộc về mình. Rồi bao nhiêu sự uất ức cứ bị đè nén bên trong tưởng chừng như chẳng có gì có thể mang nó ra ngoài, nhưng từ khi xuất hiện Kim Taehyung kia, chẳng hiểu sao cậu chỉ muốn mang bao nhiêu sự đè nén kia tống ra ngoài lồng ngực chật hẹp. Hát hết bài, cậu vẫn đứng yên đó, mặc gió thổi tóc bay phất phới, mặc tiếng trống báo hiệu vào học, mặc cho phần cơm kia đã nguội lạnh. Kim Teahyung nhẹ nhàng bước đến gần, cánh tay hắn khoác lên bờ vai bé nhỏ của cậu. Jimin không có phản ứng, hắn cũng như thế mà lặng yên. Thật ra hắn đã biết từ lâu về gia cảnh của cậu, ngay từ lần gặp đầu tiên, Taehyung đã cho người điều tra, chẳng hiểu sao nhưng khi nghe được hoàn cảnh của cậu, lòng Taehyung lại dâng lên một nỗi xót xa. Tay của Taehyung vỗ nhẹ nhẹ vào vai của Jimin an ủi cậu.
"Sau này hãy mang nổi buồn của cậu đặt tất vào tôi đây này. Đừng có chịu một mình nữa, không ai cần cậu, thì tôi cần. Đừng nghĩ là con trai thì không có quyền được khóc, mệt mỏi quá thì hãy cứ xem như mình là một đứa con gái, vai tôi đây này, cứ tựa vào đây này."
Thật không thể ngờ là Taehyung lại tình cảm như thế, Jimin có đôi chút bất ngờ.
"Thế...cậu cho tôi mượn cậu một lát nhé..."
Nói rồi Jimin ôm chầm lấy Taehyung mà khóc nức nở như một đứa trẻ. Đúng là không thể đánh giá con người ta qua vẻ bề ngoài, một Park Jimin lạnh lùng mạnh mẽ lại có lúc yếu duối như thế, ngược lại với một Kim Taehyng ngang tàn nhưng cũng thật biết cách an ủi người khác. Cũng chính vì vậy mà khiến cho cái gọi là "tần số" ngày càng hoà vào nhau.
Rồi từ ngày đó, mọi người nhận thấy rõ sự khác thường đến bất ngờ của Jimin, từ một người trầm tính, cậu dần trở nên sôi nổi hơn, mặc dù chẳng phải quá náo động, nhưng so với Park Jimin trước kia thì cậu đã thay đổi rất nhiều. Cứ thế mà Taehyung và Jimin chơi với nhau đến khi ra trường. Cuối năm, lớp tổ chức chuyến đi biển kỉ niệm, cả hai đều tham gia. Biển chào đón họ với một màu nước xanh, màu nắng nhạt cùng với sắc trời trong vắt. Taehyung chỉ mặc một chiếc quần đùi để lộ phần thân trên săn chắc từ phòng thay đồ bước ra. Lúc này đây, biết bao nhiêu ánh mắt của các cô gái đổ dồn về phía hắn. Khuôn mặt ánh tuấn, vài sợi tóc bị gió biển thổi bay phấp phới. Nhận thấy được sức hấp dẫn của mình, hắn tự tin nháy mắt với một vài cô gái gần đó làm cho cả bãi biển toàn là những tiếng hò hét. Đứng bên trong, Jimin nhìn thấy Taehyung được mọi người chú ý, lòng cậu lại nổi lên đôi chút ganh tị, nhưng chẳng biết có phải xuất phát từ sự đố kị hay chính là...ghen. Jimin còn định mặc thêm chiếc áo thun rồi bước ra, nhưng thấy Kim Taehyung kia được bao người vây quanh như thế, cậu không cam lòng. Cậu cởi phăng chiếc áo thun kia ra. Phía trên cậu bây giờ chỉ còn là tấm lưng trần, vòm ngực săn chắc mê người chẳng kém gì Kim Taehyung. Cậu bước ra đi về phía Taehyung làm cho đám đông càng thêm rối loạn vì giữa cảnh biển xanh như thế này lại còn xuất hiện đến 2 chàng trai quyến rũ như thế làm biển khơi cũng nổi sóng. Jimin nở một nụ cười thật tươi làm cho những cô nàng kia điên đảo bất chấp thể diện mà chạy đến làm quen. Nhưng cậu đâu iết rằng có một người lòng đang như lửa đốt chỉ muốn xé cậu ra thành trăm mảnh. Taehyung bắt lấy cánh tay của Jimin, khuôn mặt hắn trở nên thật nghiêm nghị.
"Đi theo tôi."
Nói rồi hắn kéo tay Jimin rời khỏi đám đông. Hắn kéo Jimin vào phòng thay đồ, khoá trái cửa lại. Hắn đẩy Jimin vào tường rồi dùng 2 tay chống vào tường khoá thân thể của Jimin lại.
"Cậu điên à? Làm cái quái gì vậy." - Jimin khó chịu cất tiếng hỏi
Mặt hắn càng tiến sát vào mặt Jimin
"Phải. Là cậu làm cho tôi điên lên đây này. Trước mặt tôi mà dám cua gái à?"
Jimin khẽ đỏ mặt. Nhưng thật điên rồ, hắn có quyền gì mà cấm cậu, chẳng phải hắn mới là người cưa cẫm những cô gái kia đầu tiên hay sao.
"Liên quan gì đến cậu?"
Phải, thật sự là việc này đâu liên quan đến Kim Taehyung, nhưng tại sao mỗi lần thấy Jimin thân mật với cô gái khác lòng hắn cảm thấy chán ghét vô cùng.
"Đương nhiên là liên quan, lúc trước tôi bảo là tôi cần cậu, bây giờ cũng thế, nếu sớm xác định cậu là người của tôi thì nhất định tôi phải quản cậu rồi."- Taehyung nở nụ cười gian manh
Jimin nghe hắn nói đến ấp úng
"Tôi làm gì là việc của tôi,...cậu cậu không có quyền..."
Không có quyền, như thế nào mà gọi là không có quyền? Hắn thức giận, nhất thời mất lí trí, hắn nắm lấy tóc của Jimin hung hăng cắn lấy bờ môi của cậu. Jimin hoảng hốt đẩy hắn ra, bàn tay của cậu dán xuống khuôn mặt trắng nõn của Taehyung thật mạnh.
"Cậu điên rồi."
Jimin quay người rời đi, Taehyung vội vàng dùng tay ôm ngang bụng cậu giữ bước chân của cậu lại.
"Tình cảm này nằm ở đâu trong trái tim, mỗi bản thân của tôi và cậu đều biết. Đừng vì bất cứ thứ gì mà phủ nhận nó, tôi chẳng thể tồn tại nếu thiếu cậu. Còn cậu thì sao? Lúc nãy tôi thấy cậu cười với những cô gái kia, lòng tôi khó chịu lắm cậu biết không? Sau này đừng làm thế nữa, hứa với tôi, sau này và mãi mãi đừng rời xa tôi."
Đôi tay của hắn siết Jimin lại thật chặt như sợ cậu bỏ trốn. Tay của Jimin đặt lên tay hắn vỗ nhẹ
"Vậy cậu biết tôi nhìn thấy cậu nháy mắt với người con gái khác khó chịu thế nào không hả?"
Hắn bất ngờ cùng với sự vui sướng.
"Hoá ra là ghen à?"
"Ừ. Ghen."
Taehyung nhảy cẩn lên vì hạnh phúc
"Em chấp nhận anh?"
Jimin cười cười:
"Em? Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi lớn tháng hơn cậu."
"Thì đấy, em lớn tháng hơn cũng giống như nhiều tháng hơn, mà tháng càng nhiều thì tuổi càng nhỏ còn gì. Anh không biết, anh làm anh."
Taehyung lắc người nũng nịu. Rồi chẳng nói cầu nào, Taehyung lại một lần nữa đồn Jimin vào tường, đôi môi lạnh lẽo áp xuống bờ môi mềm mại của Jimin mà say sưa mút lấy. Chiếc lưỡi của Taehyung tinh quái lách vào trong khoan miệng của Jimin mà thăm dò, Jimin cũng thế mà hưởng ứng một cách mãnh liệt. Đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa họ mới luyến tiếc rời nhau...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top