Chương 2 : Anh Là ...?

Đoàn đưa dâu nối đuôi nhau rời đi trước con mắt ngưỡng mộ của những người hàng xóm lân cận. Trong mắt họ, nhị tiểu thư nhà họ Lâm thật may mắn vì đã được bước chân vào gia đình phú đại gia giàu có bậc nhất từ trước tới nay.

Lâm Vỹ Dạ tựa người lên kính xe, hé mắt ngắm nghía cảnh vật bốn xung quanh đường. Nơi đây vốn là trung tâm thành phố Lạc Xuyên, do vậy không khí vô cùng náo nhiệt và sầm uất.

Cô vốn dĩ cứ nghĩ đơn giản như thế này: Sau khi tốt nghiệp Đại học, Lâm Vỹ Dạ sẽ lựa chọn một công việc mà mình yêu thích, gắn bó với nó ở đây cả một đời an yên.

Thế nhưng không ngờ, đến cuối cùng, chính cô lại là người thất hứa.

Gã vệ sĩ thỉnh thoảng vẫn đưa mắt liếc nhìn cô. Dường như gã đã được lão Võ yêu cầu phải để mắt canh chừng cô thì phải.

Bắt gặp Lâm Vỹ Dạ cũng vừa lúc nhìn lại mình, gã vệ sĩ có chút hoang mang. Nhưng liền sau đấy, gã thu lại dáng vẻ nghiêm nghị lúc trước, bắt đầu mở miệng châm biếm:

- Đàn bà cũng thật ham hư vinh. Chỉ vì một chút danh xưng, địa vị mà đã chịu bán thân cho một ông già. Em gái à, tối nay ông chủ Võ chắc chắn sẽ làm em thất vọng rồi!

Sắc mặt Lâm Vỹ Dạ lúc trắng lúc xanh. Gã vệ sĩ này vậy mà dám ngang nhiên chế giễu cô, lại còn buông lời phỉ báng chính chủ nhân của mình nữa chứ. Lá gan của gã cũng không hề nhỏ.

Lâm Vỹ Dạ vốn không muốn đôi co nhiều chuyện, nhưng gã vệ sĩ càng thấy cô im lặng làm ngơ, bản năng đê tiện trong con người gã lại càng trỗi dậy.

Hắn đưa tay cọ cọ vào vạt váy cưới đắt tiền của Lâm Vỹ Dạ, ra sức gạ gẫm:

- Anh là Bảo Lâm. Nếu đêm nay em cảm thấy không vui thì có thể...

Rắc!!!

Á...á...á...

Bảo Lâm chưa kịp nói dứt câu liền cảm thấy đầu ngón tay truyền tới một cảm giác đau đớn đến mức khủng khiếp. Cảm tưởng như toàn bộ xương cốt của gã đều bị vỡ ra làm trăm mảnh vậy.

Gã rú lên một tiếng thảm thiết, sau đó vội vàng tấp xe vào lề đường, há hốc miệng nhìn chằm chằm vào ngón tay út đã bị vặn gãy từ lúc nào không biết.

- Con khốn này!!!

Bảo Lâm giơ tay về phía Vỹ Dạ , toan giáng xuống người cô một cú đạp thật mạnh.

Tách!

Thế nhưng, bàn tay đang giơ lên của gã lập tức phải dừng lại trên không trung, Lâm Vỹ Dạ đang cầm điện thoại chĩa thẳng về phía gã, nhếch miệng cười gằn:

- Để tôi xem thử, một vệ sĩ nhỏ bé như anh mà còn dám đòi đánh cả Võ Vũ phu nhân. Tôn ti tổ chức nhà họ Võ chẳng lẽ lại thối nát đến mức này rồi hay sao???

Bảo Lâm bị cô dạy cho một bài học, đau đớn trộn lẫn uất ức đến mức đổ cả mồ hôi. Gã tức mình há miệng chửi thề, đoạn mở cửa xe, chạy lại phía đoàn xe đằng sau hòng trao đổi vấn đề gì đó.

Khoảng chừng mười lăm phút nặng nề trôi qua, cuối cùng cánh cửa cũng được mở lại.

Người lái xe cho Lâm Vỹ Dạ đã được thay thế, không phải Bảo Lâm nữa.

Anh ta cúi đầu chào Vỹ Dạ rồi lái xe một mạch về thủ phủ nhà họ Võ. Trên đoạn đường còn lại, hai người hoàn toàn giữ trật tự, không nói với nhau bất kỳ lời nào nữa.

Do nhà họ Võ nằm cách thành phố nơi   Lâm Vỹ Dạ sinh sống tương đối xa, bởi vậy ngay khi đoàn xe chạm cổng biệt thự họ Võ, bầu trời cũng đã xẩm tối.

Điều khiến Vỹ Dạ cảm thấy kỳ lạ, đó là đón tiếp cô chỉ có duy nhất một vị quản gia tuổi đã ngoài tứ tuần.
Ông là Nhị Vân, quản gia lâu năm nhà họ Võ. Trông thấy Vỹ Dạ xinh đẹp lộng lẫy, mặc váy cưới sang trọng bước xuống xe, Nhị Vân bèn cúi đầu, nghiêng mình chào hỏi.

Lâm Vỹ Dạ cũng rất lễ phép, mỉm cười chào lại ông.

Nhị Vân làm động tác mời, cơ thể hơi cúi gập, ôn tồn nói:

- Tân phu nhân, lão gia có việc chính sự đột xuất cần phải xử lý gấp nên đã tạm thời rời đi. Ngài đã dặn dò phu nhân hãy nghỉ tạm trên phòng. Chín giờ đêm nay ngài Võ sẽ trở về để tân hôn!

Nghe Nhị Vân dặn dò, cơ thể Vỹ Dạ tự động căng cứng. Cảm giác ê chề, nhục nhã đang dần bủa vây lấy toàn bộ cơ thể cô.

Để phản đối hôn sự này, Vỹ Dạ đã tìm cách bỏ nhà đi trên dưới hai mươi lần. Thế nhưng, ông Lâm không bao giờ để cô toại nguyện, thẳng tay rút hồ sơ học bạ trên trường của cô, nhốt cô vào trong phòng 24/24 giờ, luôn luôn có người canh giữ.
Mọi cố gắng của Lâm Vỹ Dạ hoàn toàn là vô nghĩa!

Theo sự hướng dẫn của Nhị Vân, Lâm Vỹ Dạ được một hầu gái dẫn lên tầng ba. Tòa dinh thự của nhà họ Võ rộng lớn đến ngút ngàn tầm mắt. Nếu muốn đi hết khuôn viên biệt thự thì phải dùng xe để đi mới xuể.

Do tuổi đã tương đối lớn nên phòng ngủ của ông Võ được đặt ở tầng ba, không quá cao. Cô đẩy cửa bước vào, tầm mắt tạm thời bị cảnh xa hoa trước mặt làm cho ngây ngốc.

Phòng ngủ của ông lão Võ còn rộng gấp ba lần phòng của Vỹ Dạ , đồ đạc tiện nghi đầy đủ, đều là những món đồ đắt tiền nhất, xa xỉ bậc nhất.

Giường đệm cũng đã được thay mới toàn bộ bằng loại chuyên dùng cho vợ chồng mới cưới. Hoa cưới được trang trí vô cùng bắt mắt, cánh hoa hồng phai rải ngợp nền nhà.

Tích tắc... tích tắc...
Vỹ Dạ vẫn mặc nguyên chiếc váy cưới, ngồi thẫn thờ trên giường.

Đồng hồ sắp điểm chín giờ, cũng chính là khoảng thời gian ông Lục sẽ trở về để thưởng thức đêm tân hôn với người vợ thứ chín mới cưới, chỉ đáng tuổi con, cháu của ông ta.

Có tiếng động cơ xe trở về.

Một lúc sau, tiếng bước chân người vang lên cồm cộp, từng bước sải mạnh mẽ đang không ngừng va chạm trên nền đất.

Vỹ Dạ ngồi thẳng người, quay lưng về phía cửa chính, hai bàn tay siết chặt vào nhau, móng tay cắm sâu vào từng thớ thịt.

Cạch!

Cửa bị đẩy ra.

Thế nhưng, Vỹ Dạ chưa kịp quay người lại để chào hỏi ông Võ cho phải phép thì ông ta đã bất ngờ đưa tay ngắt toàn bộ công tắc điện.

- Ông... ông Võ! Tôi là Lâm Vỹ Dạ, con gái thứ hai của nhà họ Lâm.

Ông Võ không đáp, chỉ khoanh tay đứng nhìn cô.
Trong bóng tối mờ ảo, Vỹ Dạ chỉ có thể nhìn thấy ngoại hình ông ta rất cao lớn, vạm vỡ, khỏe khoắn, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh một ông già tóc bạc yếu ớt như cô từng biết.

Ông ta đứng ngược sáng. Ánh đèn ngủ yếu ớt không đủ để soi rõ toàn bộ gương mặt của ông ta.

Sự im lặng đến mức kỳ lạ này khiến Vỹ Dạ có phần sợ hãi, vô thức nhúc nhích cơ thể mà lùi dần ra phía sau.

Thấy cô cử động, ông Võ bất ngờ khẽ cười khẩy một tiếng, khiến Vỹ Dạ nhất thời đờ đẫn.

Ông ta... đang cười?

Bàn tay ông Võ bắt đầu di chuyển, cởϊ áσ khoác, ném xuống đất. Tiếp sau đó, ông ta bình thản cởi từng khuy áo sơ mi, để lộ ra vòm ngực vạm vỡ, rắn chắc.

Lâm Vỹ Dạ sợ hãi, tựa sát lưng vào tường.

Không đúng, người đàn ông ở trước mặt cô lúc này, nhất định không phải ông Võ.
Á...!!!!

Lâm Vỹ Dạ còn chưa kịp suy nghĩ thêm liền bị người đàn ông bất ngờ lao đến, kéo cô đè mạnh dưới thân.

Lúc này đây, Lâm Vỹ Dạ mới có thể nhìn kỹ gương mặt của "ông Võ" như cô vẫn gọi: ngũ quan sắc nét, môi mỏng hồng hào, sống mũi cao vút, lông mày rậm, ánh mắt nhạy bén như đang muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Vỹ Dạ ngay lập tức!

Gương mặt anh tuấn, hoàn hảo đến mức cực đỉnh!

- Anh là ai? Cứu!!!

- Câm mồm!

Anh ta hằm hè trong cuống họng. Bàn tay cứng rắn siết chặt eo Lâm Vỹ Dạ.

- Nếu còn la lên nữa, tôi sẽ lập tức hôn nát môi cô!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top