Chương 1 : Hôn Lễ Không Có Chú Rể

- Lâm Vỹ Dạ, xe hoa đã sắp đến đón, em còn chưa thay đồ ư?

Hari đẩy cửa phòng em gái bước vào, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc: Lâm Vỹ Dạ vẫn mặc trên người bộ quần áo ngủ mặc đêm hôm qua, đầu tóc cũng chưa kịp chải, để mặc cho những lọn tóc dài khẽ lay động trong gió.

Hôm nay, Vỹ Dạ sẽ lên xe hoa về nhà chồng. Thế nhưng, gia đình họ Võ không tổ chức tiệc chúc mừng long trọng như những đám cưới khác, mà chỉ báo hỉ một cách sơ sài cho họ hàng thân thích mà thôi.

Nghe tiếng Hari hỏi, giọng điệu có chút bực bội ẩn giấu bên trong, Vỹ Dạ chỉ lặng lẽ cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch tạo thành một đường cong hoàn mỹ.

- Chị còn quan tâm đến ngày cưới của em như thế à?

Thái độ bất cần của Lâm Vỹ Dạ khiến Hari không vui.

Cô ta đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài của em gái, cong môi cười khẩy:

- Dù em có không cam lòng, có uất ức đến như thế nào đi chăng nữa, nhưng ý cha mẹ đã quyết là quyết. Em dám to gan chống đối?

Lâm Vỹ Dạ khẽ nhún vai, đoạn đứng bật dậy, đưa mắt liếc nhìn đồng hồ.

Trước khi bước vào phòng tắm, cô không quên nói với ra một câu:

- Chị cũng nên nhớ điều này: ngay khi em bước chân ra khỏi nhà họ Võ, lần sau gặp lại nhau, kính mời chị hành lễ cúi chào em cho phải phép. Dù sao thì em cũng sắp trở thành Võ Vũ phu nhân, vai vế hơn hẳn chị một tầng!

Gương mặt Hari lúc trắng lúc xanh, hai bàn tay nắm chặt lại, móng tay sắc nhọn cứa mạnh vào mu bàn tay.

Hừ!

Dù sao thì Lâm Vỹ Dạ cũng chỉ làm vợ lẽ của lão già họ Võ, mái tóc bạc trắng, tuổi đời đã gần bảy mươi mà thôi.

Có gì đâu mà phải ngạo nghễ, kênh kiệu đến như thế cơ chứ!

Hari vênh mặt cười gằn.

Một giờ sau, rốt cuộc xe hoa đón dâu cũng đã tới.

Vì dòng họ Võ Vũ quyền cao chức trọng, giàu có kếch sù, tiếng tăm không phải hạng tầm thường dễ chọc, do vậy, đoàn đón dâu cũng vô cùng hoành tráng.

Ba mươi chiếc siêu xe hạng sang phủ hoa hồng, nối đuôi nhau thành một hàng dài, chậm rãi lăn bánh trước biệt thự nhà họ Lâm.

Chiếc xe đi đầu là Lanrover Fantom thượng đẳng màu bạc, được phủ phía ngoài một tầng hoa lưu ly toàn thân cuốn vàng.

Người nhà họ Lâm trông thấy mà hoa hết cả mắt, không ngừng trầm trồ trước độ chịu chơi của ông lão Võ. Mặc dù ông ta đã sáu mươi chín tuổi, nhưng hiện tại đã có tới bảy cô vợ bé. Lần này cưới thêm Lâm Vỹ Dạ về, nghiễm nhiên ông ta đã có tận chín người vợ.

Lâm Vỹ Dạ khoác trên mình chiếc váy cưới đính ngọc trai sang trọng mà quý phái, kiêu sa, mái tóc cuốn cao, xinh đẹp lộng lẫy, bình thản cầm trên tay một bó hồng phai, bước từng bước xuống dưới lầu.

- Lâm Vỹ Dạ, hy vọng con sẽ được hạnh phúc!"

Ông Lâm Thịnh, cha của cô, thờ ơ nhìn cô mà tùy ý nói ra lời chúc phúc.

Lâm Vỹ Dạ nở nụ cười miễn cưỡng, dịu dàng đáp lại:

- Cha, mẹ, cảm ơn cha mẹ đã tìm cho con một mối hôn sự tốt đến nhường này. Con sẽ sống tốt, cha mẹ yên tâm!

Cánh cửa xe Lanrover bật mở.

Tuy nhiên, người bước xuống xe không phải lão Võ, chú rể của Vỹ Dạ, mà lại là một vệ sĩ, toàn thân mặc vest đen, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.

Mọi người cùng đưa mắt nhìn nhau, thâm tâm có chút ngạc nhiên.

Buổi lễ đón dâu như thế này, chú rể lại hoàn toàn không tới.

Người vệ sĩ kéo cặp kính đen xuống, rành rọt nói từng câu, từng chữ:

- Ông chủ của chúng tôi tuổi cao, sức yếu, do vậy không thể đích thân đến đây đón tân phu nhân được. Mong các vị thông cảm!
Haha...

Haru nghe vậy, không nhịn được mà ôm bụng cười ngặt nghẽo, mặc kệ ông bà Lâm đang đánh mắt ra hiệu phải giữ im lặng.

Khóe môi Vỹ Dạ khẽ cong.

Cô quay lại nhìn về phía cha mẹ mình, ánh mắt quật cường mà mở lời chào từ biệt:

- Cha, mẹ, hẹn gặp lại!

Nhìn bóng dáng xinh đẹp của Lâm Vỹ Dạ bước vào phía trong xe, người nhà họ Lâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Rốt cuộc, bán con gái gán nợ, đây là việc làm mà gia đình ông ta chưa bao giờ nghĩ tới. Cuối cùng, mọi chuyện cũng đã xảy ra!

Lâm Vỹ Dạ vừa bước vào trong xe, nước mắt đã rơi lã chã. Ngoài miệng cô luôn cứng rắn là thế, nhưng trái tim nhỏ bé thật sự đã bị bóp nát.

Cô phải bán thân cho một lão già đáng tuổi ông mình, chỉ vì món nợ khổng lồ mà chị gái gây ra.

Lâm Vỹ Dạ nở nụ cười chua xót, mặc kệ ánh mắt tò mò, có chút xem thường của gã vệ sĩ bên cạnh.
Lâm Vỹ Dạ à Lâm Vỹ Dạ, thật là ngu ngốc mà!

Ngay khi cô đặt chân lên trên xe, ông bà Lâm đã nở nụ cười tươi roi rói, thâm tâm cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Món nợ khổng lồ mà Lâm Hari gây ra trong vòng một năm qua đã khiến nhà họ Lâm chao đảo một thời gian dài, toàn bộ căn nhà giờ chỉ còn thân xác, ruột gan bên trong hầu như đã rỗng tuếch.

Lâm Hari ngồi phịch xuống dưới đất, vui vẻ cười nói:

- Cha, mẹ, hai người thấy đại tiểu như nhà họ Lâm có thông minh hay không?

Ông Lâm cầm ly champa, một hơi tu cạn sạch, đưa tay lau lau khóe miệng mà đáp:

- Thông minh cái gì chứ? Cha còn chưa hỏi tội con đâu đấy. Hiện tại, Lâm Vỹ Dạ đã trở thành Võ Vũ phu nhân, chắc chắn lão già họ Võ sẽ vô cùng thương yêu, chiều chuộng con bé. Đến lúc đấy, các người liệu liệu mà làm.
Có trời Lâm Vỹ Dạ mới biết, ngay sau khi cô lên xe rời đi, những người thân yêu nhất của cô đang giở trò gì sau lưng mình. Lâm Vỹ Dạ vốn nghĩ, cha mẹ cô yêu thương cô đến thế, tự dối lòng mình rằng tình thế bắt buộc, cô hi sinh hạnh phúc riêng của bản thân chỉ vì cái gia đình này.

Trong cuộc đời mười tám năm của Lâm Vỹ Dạ, chị gái cô chưa từng một lần yêu thương cô nhất mực.

Tuổi mười tám vô lo vô nghĩ, Lâm Vỹ Dạ xinh đẹp hút người, cuối cùng đành phải cắn răng gả cho một ông già để làm vợ, hơn nữa, lại là người vợ thứ chín.

Lâm Hari vì ham mê cờ bạc, do vậy đã muối mặt đến vay tiền nhà họ Võ Vũ. Dòng họ Võ Vũ là dòng họ rất lớn trong nước, không những tiền tài thuộc vào hàng khổng lồ, danh vọng lại còn cực vượng.

Lâm Hari thân là con gái, thế nhưng lại ham mê cờ bạc không khác gì đàn ông con trai.
Vào đêm mười rằm tháng trước, cô ta vác về một tờ giấy ghi nợ, bình thản nhìn cha mẹ mà nói:

- Cha, mẹ, con đã nợ nhà họ Võ một số tiền lớn. Nếu không nhanh chóng thanh toán cho họ trong vòng năm ngày tới, người nhà họ Võ sẽ đến gϊếŧ toàn bộ Lâm gia chúng ta.

Lúc đầu, ông bà Lâm không tin, nhưng đúng đến thời hạn năm ngày hôm sau, một nữ giúp việc trong nhà bị xe tải đâm chết không toàn thây, thi thể bị ném ngay trước cổng nhà họ Lâm , Lâm Thẩm Đài mới giật mình sợ hãi.

Lâm Hari vì muốn nhanh chóng giải quyết món nợ này, biết ông lão Võ mặc dù tuổi cao, sức yếu, nhưng vẫn muốn cưới thêm người vợ thứ chín, do vậy đã bày ra một mưu kế như sau:

Đem Lâm Vỹ Dạ, em gái duy nhất của cô ta, gả cho ông lão Võ Vũ để trừ nợ.

- Ông Võ, em gái của tôi vẫn còn trinh. Hơn nữa, tuổi đời của nó mới chỉ mười tám xuân xanh. Đảm bảo ông sẽ không hối tiếc.
Ông lão Võ sau khi đã ngắm đến muốn nát bức ảnh của Vỹ Dạ , lập tức đồng ý mà gật đầu.

Bởi vậy mới nói, Lâm Vỹ Dạ không những chỉ đáng giá hai triệu nhân dân tệ, mà còn là vật để trao đổi, buôn bán của chính những người mà cô yêu thương nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top