Tập 2: Mối quan hệ giả bắt đầu

Kể từ đêm đó, Thomas Teetut và Kong Kongpob tiếp tục "giả vờ" là một cặp đôi. Ban đầu, cả hai đều không cảm thấy có gì đặc biệt trong mối quan hệ giả tạo này, nhưng điều gì đó bắt đầu thay đổi khi họ tiếp tục gặp gỡ nhau trong những tình huống không ngờ.

Sáng hôm sau, Kong thức dậy với cảm giác lạ lẫm. Anh nhớ lại đêm qua — những ánh mắt, những lời nói mà họ trao cho nhau trong khi mọi người xung quanh đều tin rằng họ thực sự là một cặp đôi. Nhưng có điều gì đó trong cách Thomas nhìn mình khiến tim Kong đập mạnh. Anh nhanh chóng phủ nhận cảm giác đó và tự nhủ rằng mình chỉ đang tưởng tượng.

Khi vào lớp học, Kong cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng tâm trí anh lại quay cuồng với những suy nghĩ về Thomas. Anh không thể hiểu tại sao anh lại có cảm giác bối rối mỗi khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng ấy. Mỗi lần Thomas cười (dù rất ít khi), Kong lại cảm thấy một sự ấm áp lạ lùng chạy dọc cơ thể. Những ngày tiếp theo, họ vẫn duy trì mối quan hệ giả tạo đó mà không nói gì thêm, dù rằng cả hai đều nhận thấy có một sự thay đổi nhỏ giữa họ.

Một tuần sau, trong một buổi gặp mặt tại thư viện, Kong nhận thấy Thomas đang ngồi một mình, không như mọi khi, với những người bạn xung quanh. Cả hai không hẹn mà gặp, và Kong quyết định đến gần Thomas, hy vọng rằng họ có thể trò chuyện bình thường như những người bạn.

"Chào, Thomas," Kong nói, giọng nhẹ nhàng và cười với anh. "Cậu đang làm gì vậy?"

Thomas ngẩng lên, đôi mắt lạnh lùng nhưng có gì đó lạ lẫm trong đó. Anh không đáp ngay, chỉ khẽ nhíu mày rồi lắc đầu. "Chẳng làm gì cả. Chỉ là cần một chút thời gian yên tĩnh thôi."

Kong đứng yên một lúc, không biết phải nói gì thêm. Anh nhìn Thomas, cảm giác như anh vừa nhìn thấy một phần khác trong con người anh — không còn là một người lạnh lùng và xa cách nữa, mà là một người cô đơn, có vẻ gì đó rất mệt mỏi.

"Em... em hiểu mà," Kong nói, và ngồi xuống cạnh Thomas. Anh nhìn xung quanh thư viện, nhưng chỉ có im lặng. "Cậu... cậu ổn chứ?"

Thomas im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt nhưng có chút gì đó khác biệt. "Cũng chẳng ổn hay không, Kong. Mọi thứ vẫn vậy thôi."

Kong cảm thấy một sự lo lắng nhẹ trong lòng. Anh không biết phải làm gì để giúp Thomas, nhưng không thể cứ để anh ấy ngồi một mình mãi như thế.

"Em biết rồi. Nếu cần gì, cứ nói với em nhé." Kong cười nhẹ, nhưng trong lòng lại lo lắng vì không thể đoán được cảm xúc của Thomas. Anh biết rằng Thomas không phải là người dễ dàng chia sẻ cảm xúc, nhưng anh vẫn hy vọng có thể làm gì đó để giúp anh.

Ngày hôm sau, Thomas và Kong có một buổi ăn trưa chung với nhau. Không còn những ánh mắt tò mò từ đám đông, chỉ còn lại những giây phút tĩnh lặng giữa hai người. Thomas và Kong đã quen với việc giả vờ thân mật, nhưng lần này, họ không còn thấy gượng gạo như trước nữa. Thomas vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng Kong nhận ra rằng có một thứ gì đó thay đổi trong cách Thomas nhìn anh.

"Anh không hiểu tại sao em lại luôn cố gắng làm mọi người vui," Thomas nói, đôi mắt nhìn xuống ly nước. "Em không cảm thấy mệt mỏi sao?"

Kong ngạc nhiên. "Mệt mỏi sao? Em... không nghĩ vậy. Em chỉ muốn mọi người xung quanh hạnh phúc thôi."

"Thế em có nghĩ đến cảm xúc của chính mình không?" Thomas hỏi, giọng anh hơi khàn đi một chút, như thể đang cố gắng hiểu rõ Kong hơn.

Kong không thể trả lời ngay lập tức. Anh chỉ im lặng nhìn Thomas, cảm thấy có điều gì đó thật sự khó hiểu trong câu hỏi của anh ấy. Đôi khi, anh cảm thấy như mình không thể hiểu nổi Thomas, nhưng lại không thể dứt ra khỏi sự thu hút mà anh dành cho Thomas.

"Em... em không chắc," Kong cuối cùng cũng thừa nhận, "Nhưng em nghĩ rằng nếu mọi người xung quanh hạnh phúc thì em cũng vui."

Thomas khẽ thở dài. "Em cần phải nghĩ đến bản thân mình nhiều hơn."

Kong không biết phải nói gì thêm. Câu nói đó cứ vang vọng trong đầu anh, nhưng lại không thể nào hình dung nổi Thomas đang nghĩ gì. Anh chỉ biết rằng, dù mối quan hệ của họ bắt đầu từ một trò đùa, nó dần dần trở nên quan trọng hơn đối với cả hai.

Một tuần sau, Thomas và Kong tiếp tục gặp nhau thường xuyên hơn. Mỗi lần trò chuyện với Thomas, Kong cảm thấy một sự gắn kết kỳ lạ, mặc dù họ vẫn chưa thừa nhận bất cứ điều gì về cảm xúc thật sự của mình. Kong bắt đầu cảm thấy lo lắng về việc giả vờ mãi như vậy có thể gây tổn thương cho Thomas, trong khi chính anh cũng không thể hiểu rõ được bản thân mình.

Một lần nữa, họ gặp nhau trong một buổi tối tại một quán cà phê yên tĩnh. Thomas nhìn vào ly cà phê của mình, không nói gì. Kong ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát anh.

"Em biết không, Kong," Thomas nói đột ngột, giọng anh không còn lạnh lùng như mọi khi. "Cứ mãi sống trong vỏ bọc lạnh lùng ấy, tôi cảm thấy mệt mỏi. Nhưng... thật lạ, có lẽ em là người duy nhất khiến tôi cảm thấy bớt cô đơn."

Kong nghe vậy, tim đập nhanh hơn. Anh không thể tin vào những lời mình vừa nghe, nhưng lại cảm thấy chúng rất chân thật.

"Vậy còn em?" Kong hỏi, giọng anh hơi run. "Em có cảm thấy thế không?"

Thomas nhìn Kong một lúc lâu, rồi gật đầu nhẹ. "Tôi không biết, Kong. Tôi không chắc."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top