Chương 10: Cầm được thì cũng buông được

Lòng người là thứ phức tạp nhất trên đời này, đầu hỏng còn có thuốc chữa, chứ tâm bị tổn thương, không thuốc nào chữa được.

Cho dù là một người đàn ông nhìn bên ngoài có vẻ kiên cường, mạnh mẽ thì trong nội tâm cũng có chỗ yếu đuối không thể chạm vào.

Nay, Tần Diệc từng chút một loại bỏ đi những yếu đuối trong lòng, quá trình này rất đau, thế nhưng chỉ có như vậy, vết thương mới không sâu thêm.

Có những người không thể xuống tay, vết thương lành rất chậm, những người này thường rất đa tình, mềm lòng, thời gian trôi qua sẽ làm nhạt đi sự đau đớn, thế nhưng sẽ phải trả giá thật lớn, chịu những tra tấn lâu dài, vừa không thể quên được, cũng không buông tay được, đại đa số mọi người đều như vậy, ví dụ như, Nhan Quy.

Có người đủ cứng rắn, dám chịu đựng một khắc đau đớn đến chết lặng nội tâm để vết thương có thể khép lại, chỉ có một số ít người kiên cường có thể làm được, càng kỳ diệu là, trong số những người như thế, nữ lại nhiều hơn nam.

Nếu Bùi Hàm Duệ xuất hiện chậm hơn một chút, có lẽ hắn sẽ nhìn thấy một Tần Diệc đã hoàn toàn loại bỏ hết những yếu đuối, dùng sự lạnh lùng bao bọc lấy chính mình, nhưng hắn vừa vặn xuất hiện đúng thời cơ, lúc mà khoảng trống nơi vết thương còn chưa kịp che lấp.

Thời khắc thích hợp nhất, phải nói là thích hợp nhất.

Tuy rằng có chút lợi dụng cơ hội nhảy vào, nhưng tóm lại hắn đã kịp lưu lại chút gì đó trong lòng Tần Diệc.

Suốt một đoạn đường không hề nói chuyện.

Tần Diệc ghét mùi thuốc lá, cũng không thích uống rượu, cho dù đã triệt để chia tay với Nhan Quy, trong lòng tràn ngập đau khổ, hắn cũng sẽ không mượn rượu giải sầu, học mấy tên thất tình ra vẻ suy sút uống say như chết, cứ như thể không uống say thì không đau khổ vậy.

Say rượu cũng được, rơi lệ cũng thế, đều chỉ làm cho người ta xem, nếu không ai xem, làm gì mà không vượt qua được, lại phải tự làm hỏng thân mình.

Thích hợp nhất với Tần Diệc, chính là giống như một chú mèo hoang, một mình trốn vào góc hẻo lánh, tự mình yên lặng liếm miệng vết thương.

Về đến nhà, Tần Diệc cũng quên mất mình đã ngủ như thế nào, dù sao hắn cũng mơ hồ mà ngủ liền tù tì hai ngày, cứ ở mãi trong ác mộng, trong mộng có một ác ma đáng sợ nào đó kéo tay hắn, không để hắn rời đi, không cho hắn tỉnh lại.

Cuối cùng hắn phải cứng rắn chém ác ma kia thành từng khúc từng khúc một mới có thể thoát thân.

Lúc tỉnh lại hình như còn nghe thấy có người đang cầm búa điên cuồng đập vào cửa nhà hắn.

Kỳ thật là hắn bị tiếng đập cửa đánh thức, hắn dãy dụa ngồi dậy, cau mày, chất lượng giấc ngủ không tốt lắm khiến dưới mắt hắn hiện ra hai quần thâm, đầu cũng vì mê man mà nhức nhối, cả người từ trong ra ngoài đều tản ra trạng thái áp suất thấp.

Tần Diệc xoa xoa mái tóc đen rối như ổ gà, hai mắt đờ đẫn tìm tất xỏ vào một chân, một bàn chân trần khác lại đi dép lê, không tình nguyện trèo xuống giường đi ra phía cửa.

"Tần Diệc mày có chết hay không thì cũng đừng giả vờ mở cửa ra cho ông mày ngay có tin là anh đây dám đập cửa nhà mày đập tủ lạnh của mày kéo mày ra khỏi giường giết chết rồi lại ném mày bay ra cửa sổ không hả!!!" (1)

Cho dù cách một cánh cửa, Tần Diệc cũng có thể cảm nhận được uy lực đáng sợ ẩn chứa trong sóng xung kích của ba dấu chấm than kia, cửa sắt phòng trộm nhà hắn dường như cũng lạnh run dưới dâm uy của Kỷ Hàng Phong.

Tần Diệc thở dài, chậm rì mở cửa, hé mắt nhìn Kỷ Hàng Phong đang gõ cửa mà thiếu chút nữa đấm cả vào người hắn, lạnh nhạt phun ra hai chữ: "Ồn chết."

Tuy nói như thế, hắn vẫn nghiêng người cho đối phương vào cửa.

"Hừ, nếu không phải anh mày tốt bụng mang cơm cho mày ăn, chẳng phải mày sẽ ngủ đến chết đói hay sao." Kỷ Hàng Phong khinh bỉ nhìn hắn, khi đi qua tấm kính phía trên tủ giày ở huyền quan, theo thói quen đứng lại chỉnh chỉnh mái tóc đã được chải đến không thể cẩn thận hơn của mình.

Tên không biết xấu hổ ngay lập tức cướp lấy hai hộp cơm, a, hộp trên là cơm gà mà hắn yêu nhất.

Tần Diệc ngồi xổm lên sô pha rồi bắt đầu ăn, ăn một ngụm rồi mới nhớ ra quên chưa đánh răng, vì thế tức giận ném hộp cơm lại rồi gào thét vọt vào phòng tắm đánh răng, trên đường chạy còn vấp phải tất của chính mình.

Nhìn bộ dạng đần độn của hắn, Kỷ Hàng Phong nhịn không được cười thầm, lo lắng trong lòng cũng giảm bớt một chút.

Tần Diệc vẫn luôn không cần người khác nhiều lời, giống như năm đó khi hắn quyết định theo đuổi Nhan Quy, giờ hắn đã quyết quên đi, cũng nói được thì làm được, nắm được chặt, cũng buông được thoải mái.

Hắn là người như vậy, vừa thâm tình lại lãnh tình. Khi yêu sẵn sàng buông bỏ tất cả, đến khi căm ghét thì một chút cũng không thèm quan tâm, chỉ làm theo ý mình, không thèm để ý đến ánh mắt người ngoài.

Mặc kệ trong lòng hắn đã buông được bao nhiêu, ít nhất hắn sẽ tuyệt đối không quay đầu.

Kỷ Hàng Phong quen tay tự rót nước cho mình, ngồi trên sô pha tiện tay mở mấy tạp chí thời trang ra coi, kết quả ngồi nửa ngày vẫn chưa thấy Tần Diệc đi ra.

"Ê, mày ngã vào bồn cầu xuyên việt rồi hả? Có muốn anh vớt lên không?" Anh buồn bực đi qua, mở cửa phòng tắm ra, thấy Tần Diệc đang bận rộn thu dọn vài thứ.

..... Đó là mấy vật dụng hằng ngày như bàn chải, cốc súc miệng, khăn mặt linh tinh, vừa nhìn đã biết là đồ Nhan Quy dùng trước đây..

"Nhanh đi ăn cơm, sắp nguội hết rồi, để anh dọn cho." Bất đắc dĩ bĩu môi, "mẹ Kỷ" xắn tay áo lên làm giúp.

Đương nhiên là Tần Diệc sẽ không khách khí với anh ta, dù sao hắn cũng không muốn động vào mấy thứ kia, ném vào lòng Kỷ Hàng Phong, hắn vỗ mạnh vào bả vai đối phương, dựng ngón cái nói: "Đảng và tổ chức sẽ không quên anh!"

"Cút!"

Vất vả dọn dẹp xong phòng tắm, Kỷ Hàng Phong kéo tay áo đi ra, thấy Tần Diệc đang thỏa mãn ôm sữa dâu tây nằm trong sô pha.

..... Hình như có chỗ nào đó không đúng?

Khoan đã!

Tầm mắt hắn di động lên hộp cơm đã bị ăn sạch sẽ trên bàn trà....

Sau đó hắn phẫn nộ.

"Mẹ nó!! Thằng khốn kiếp này, mày nôn ngay phần cơm của tao raaa!!"

........

Sau khi đảo lộn phòng khách thành một đống hỗn độn, hai người tạm thời đình chiến ngồi thở hồng hộc trên sô pha.

"Coi như xong, lần sau sẽ tính sổ với mày, hôm nay tới tìm mày, ngoại trừ xem xem mày còn sống hay đã chết, còn có một chuyện quan trọng nữa." Kỷ Hàng Phong ho nhẹ một tiếng, sửa sang kiểu tóc và caravat của mình, nghiêm túc nói, "Show thời trang hôm trước đột nhiên mày không tham dự, tuy rằng Nhan Quy đã che dấu giúp, nhưng cấp trên trong công ty vẫn cực kỳ bất mãn, nhất là Chủ tịch Nhan, hôm nay ông ấy rất tức giận gọi anh qua, hung hăng chửi mày một trận, còn thêm hai ngày nay mày vô cớ bỏ bê công việc, di động lại còn tắt máy!"

"Vậy sao?" Tần Diệc không quan trọng gật gật đầu, tùy tay móc ráy tai.

"Đại gia! Con quỳ trước ngài nè, ngài nghiêm túc cho con một chút, không muốn kiếm cơm nữa hay sao?" Kỷ Hàng Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép căm tức nhìn hắn.

"Không muốn nữa."

"Nếu muốn thì mày....a? A! Mày nói cái gì?" Hai âm điệu với ngữ khí hoàn toàn bất đồng biểu đạt sự khiếp sợ của Kỷ Hàng Phong, "Mày không làm người mẫu nữa?!"

"Đương nhiên không phải." Tần Diệc đặt hai tay ra sau ót, mở mắt nhìn trần nhà chằm chằm, giọng điệu nghiêm túc mà kiên định, "Em không chỉ muốn tiếp tục làm người mẫu mà còn muốn tiến lên trên, em muốn đứng ở đỉnh của giới thời trang, muốn thực sự hưởng thụ thành công, khiến cho tất cả những người đã từng miệt thị em trong quá khứ đều phải ngẩng đầu lên nhìn em!"

"........"

Kỷ Hàng Phong thực sự không dự đoán được hắn sẽ nói ra một câu đầy dã tâm và kiêu ngạo như vậy, anh ta há hốc miệng, một lúc lâu mới phục hồi tinh thần: "Mày....nghiêm túc chứ?"

"Nói thừa." Tần Diệc lại khôi phục bộ dạng lười biếng của hắn, như thể lời nói hùng hồn khi nãy chẳng qua chỉ là đánh rắm.

"Được!" Kỷ Hàng Phong bỗng nhiên hào hứng hẳn lên, hưng phấn xoa xoa tay, "Quá tốt, anh mày đã sớm ngứa mắt với cái địa vị người mẫu độc quyền kia của mày, nếu mày sớm có quyết tâm này thì còn có thể thành như hôm nay sao? Tự dưng phí mất hai năm!"

"Cũng không coi là phí." Thần sắc Tần Diệc ảm đạm xuống, bình tĩnh nói, "Mặc dù hai năm nay ít làm việc, nhưng những gì em học được lại hơn những người mẫu mỗi ngày bận rộn chụp ảnh và đi catwalk rất nhiều, sự vững chắc cơ bản không phải bọn họ có thể so sánh, huống chi......"

Hắn tạm dừng một chút, thanh âm cũng trầm hơn: "Lấy thời gian hai năm để hiểu rõ một người, so với việc hoang phế cả một cuộc đời thì vẫn coi như có lời. Không đúng sao?"

Kỷ Hàng Phong phức tạp nhìn hắn: "Chú mày nói đúng."

Anh ta nói xong, lại hỏi tiếp: "Vậy là mày không tính làm tiếp ở T&D à?"

"Đương nhiên, cái điều khoản thêm vào là phải làm người mẫu độc quyền ở T&D em không muốn nhận nữa."

Nhưng hợp đồng này còn một năm nữa mới hết, hôm nay anh nhìn bộ dạng Chủ Tịch Nhan, muốn ông ta thả mày không dễ đâu, tiền bồi thường cũng là một vấn đề lớn...." Kỷ Hàng Phong nhíu mi.

Đương nhiên Tần Diệc cũng đã nghĩ tới mấy vấn đề này, hắn thản nhiên nói: "Thả hay không thả không phải do ông ta định đoạt, về phần tiền bồi thường em sẽ nghĩ cách, nếu thật sự không được, cùng lắm thì bán căn hộ này đi."

Kỷ Hàng Phong nghe thấy hắn muốn bán nhà, nhất thời kinh hãi: "Vậy sao được, đây là di vật duy nhất bác trai bác gái để lại cho mày, đây là nhà của mày! Nhà sao có thể bán được!"

Tần Diệc lập tức trầm mặc, đây là nơi hắn lớn lên, là nhà hắn, lúc trước khi còn ở bên Nhan Quy, chuyển vào nhà Nhan Quy hắn còn không muốn, nếu không phải bị buộc bất đắc dĩ, sao hắn có thể nghĩ đến việc bán nó!

"Hai năm nay chúng ta đều tích được chút ít, tuy rằng sẽ không đủ, nhưng nghĩ cách là được, mặc kệ ra sao, nhà này không thể bán." Kỷ Hàng Phong nghiêm khắc nói.

Cảm kích hay gì cũng không cần nhiều lời, Tần Diệc gật gật đầu, đánh mất ý nghĩ này.

Nhưng mà, biết vay tiền ở đâu đây?

Một văn tiền cũng làm khó anh hùng hảo hán, sinh hoạt bình thường chưa bao giờ thiếu tiền, hắn cũng không quá để ý, dù sao đủ dùng là được, nhưng nay đến lúc quan trọng mới phát hiện, không có tiền thật xấu hổ.

"Trước không nói cái này, sau khi đi khỏi T&D thì sao? Mày có tính vào công ty nào không?"

"Thiên Lộ." Tần Diệc không chút do dự nói.

"Ừ." Kỷ Hàng Phong gật gật đầu, nếu đối phương đã quyết định hắn sẽ không nhiều lời nữa, dù sao thằng này đi chỗ nào mà mình chẳng đi cùng.

Tần Diệc giật mình, ánh mắt không khỏi nhìn về tấm danh thiếp hắn tiện tay ném lên bàn trà.

Hắn nhớ tới trước đó không lâu khi hai người gặp mặt, Bùi Hàm Duệ từng hứa nếu cần hỗ trợ có thể tìm anh ta, khi đó chính mình còn không thèm để ý.

Thật sự không thể ngờ, sự đời khó liệu, nhất ngữ thành sấm.

Cầm danh thiếp lên nhìn chằm chằm, rốt cuộc hắn làm ra quyết định.

Bấm dãy số trên giấy vào điện thoại, gọi vào số Bùi Hàm Duệ.

______________

(1) Tần Diệc mày có chết hay không thì cũng đừng giả vờ, mở cửa ra cho ông mày ngay. Có tin là anh đây dám đập cửa nhà mày, đập tủ lạnh của mày, kéo mày ra khỏi giường giết chết rồi lại ném mày bay ra cửa sổ không hả!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top