chương 1

Nhiều năm qua, tôi luôn học tập một việc, chính là không quay đầu lại, chỉ vì bản thân chưa từng làm chuyện gì phải hối hận, không hối hận vì những chuyện mình đã làm.

Mỗi bước đi của cuộc sống, đều phải trả giá đắt.

Tôi có được một ít những gì mình muốn, mất đi một ít những gì mình không muốn mất.

Nhưng con người trên thế giới này, có phải ai cũng như vậy đâu?]

Tôi đến từ biển người đầy mưa gió

Ngày 12 tháng 5 năm 2008, Vấn Xuyên đã xảy ra động đất cấp 8.0, Thiểm Tây, Cam Túc đã xảy ra dư chấn từ cấp 6.5 – 7.0.

Ngày đó, La Kì Kì đang ở San Francisco, chuẩn bị đi làm, ba mươi phút trước khi đến văn phòng, cô vừa uống sữa vừa nhận thư từ mạng, đột nhiên, cô thấy được tin tức về trận động đất ở Vấn Xuyên, địa điểm xảy ra động đất làm cô khiếp sợ, vội xác định tính chân thật của tin tức đó.

Đầu óc chết lặng vài phút, cô đột nhiên ý thức được Tứ Xuyên giáp danh với Thiểm Tây, Tứ Xuyên xảy ra động đất lớn như vậy, Thiểm Tây khẳng định cũng sẽ bị lan đến. Dù lúc này ở Trung Quốc đang là rạng sáng, nhưng cô vẫn vội vàng gọi điện thoại về nhà, không ai nhận điện thoại; đổi số di động của bố, không ai nghe; đổi số di động của mẹ, cũng không ai nghe; đổi số di động của em gái, vẫn không có ai trả lời.

Kì Kì liên tiếp gọi điện thoại về nhà cho bố mẹ, không nghe được tiếng trả lời, tay cô bắt đầu run rẩy.

Đồng nghiệp người Hoa Tiểu Linh có bố mẹ ở Thành Đô, liên tục gọi điện thoại về mà không thông, cô ghé vào bàn công tác bật khóc thất thanh.

Cả buổi sáng, La Kì Kì không làm được gì, chỉ gọi điện thoại hết lần này đến lần khác, trận động đất mới xảy ra, thậm chí cấp độ thật sự còn chưa chắc chắn, tin tức trên mạng ít ỏi đến đáng thương. Để biết thêm về dư chấn tác động đến tỉnh Thiểm Tây, cô tìm một bản đồ Trung Quốc, dùng thước đo khoảng cách từ Vấn Xuyên đến Tây An, dựa theo tỉ lệ xích tính toán khoảng cách thực tế, lại gọi điện thoại cho người bạn nghiên cứu vận động vỏ trái đất ở Đại học Massachusetts, hỏi cậu ấy về quy luật lan truyền giảm dần. Đợi đến khi tan tầm, cô cũng đã thành một nửa chuyên gia về động đất rồi.

Buổi tối, cuối cùng điện thoại cũng thông. Bố nói: “Mọi người đều không sao, phòng ở cũng không có việc gì, chỉ là trần nhà rớt mấy khối, TV bị biến dạng một chút, con không cần lo lắng, Viện Viện vẫn ở cùng bố mẹ.”

Kì Kì lại hỏi về những người thân trong nhà, xác nhận mỗi người đều an toàn, sau đó lại dặn dò em gái một chút.

Đ muốn ngắt điện thoại, em gái nói: “Mười phút sau chị gọi lại cho em nhé, em có chuyện muốn nói với chị.”

Mười phút sau, La Kì Kì gọi vào di động của em gái: “Chuyện gì vậy?”

“Chị, chị có tính được bao nhiêu năm rồi mình không về nước không? Chị chỉ đi Mỹ thôi, không phải lên mặt trăng! Sau trận động đất chiều qua, mọi người không dám ngủ trong phòng, phải ăn ngủ một đêm ở đầu đường, bố mẹ luôn nhắc tới chị đó. Là tổng thống Mỹ thì cũng phải về nhà thăm bố mẹ chứ? Từ lúc đi đến giờ chị không dành chút thời gian nào về thăm nhà cả. Em biết chị gửi về nhà không ít tiền, phòng ở của bố mẹ, mua xe cho em cũng là tiền của chị, nếu không có chị, bố mẹ và em có thể phải sống bảy mươi năm ở khu tập thể cũ nát, nhưng chị có biết bố bị xơ gan không? Chị có đi bệnh viện với mẹ không? Nếu mọi người rơi vào trung tâm của trận động đất, thì dù chị muốn hay không cũng không thể nhìn thấy mọi người nữa đâu . . .” La Viện Viện bật khóc, năm phần là sợ hãi giữa sự sống và cái chết, năm phần là đồng cảm với thảm trạng của trận động đất.

La Kì Kì không hé răng, thật lâu sau, cô nói: “Chị sẽ mau chóng sắp xếp ngày nghỉ, về nước một chuyến.”

La Viện Viện vừa khóc vừa cười: “Vậy còn được, nhất định bố mẹ sẽ rất mừng.”

Tuy rằng quyết định muốn nghỉ ngơi, nhưng chuyện công tác, không phải nói đi là có thể đi được, đến khi La Kì Kì sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, cũng đã là tháng chín rồi.

Những người Trung Quốc về nước bên cạnh cô đều mang theo túi lớn túi nhỏ, chỉ có cô là mang theo một cái vali cỡ trung bình. Cất cánh từ San Francisco, hơn mười mấy giờ mới đến được Bắc Kinh.

La Kì Kì hoảng hốt nghĩ, hơn mười mấy giờ, mới là một phần tư thời gian ngồi xe lửa đến Bắc Kinh vào năm đó, hóa ra khoảng cách của Thái Bình Dương cũng chẳng phải xa xôi như vậy.

Ở sân bay Tây An, lấy hành lý, đi ra ngoài, cô nghe được có người cao giọng kêu: “Chị, chị.”

Một cô gái ăn mặc gọn gàng xinh đẹp không ngừng vẫy tay gọi cô.

Bốn năm không gặp, có chút xa lạ, nhưng khi em gái ôm cổ cô, khoảnh khắc đó tình cảm huyết thống quen thuộc đã trở lại.

Viện Viện vẫn giống như trước đây, thích nói chuyện. Cô ấy vừa lái xe, vừa nói không ngừng, hỏi chuyện ở Mỹ, nói về cuộc sống trong nước, rồi lại cao hứng phấn chấn nói: “À, đúng rồi, ngày đó em và đồng nghiệp đến cục thuế làm việc, những công chức ở đó không phải là rực rỡ màu sắc, thì cũng tuyệt đối lạnh lùng, sau đó đột nhiên em gặp một người, em không biết anh ấy, nhưng anh ấy lại nhận ra em, nói ‘Chị em có phải là La Kì Kì không’, em nói ‘Đúng vậy’, anh ấy liền để đồng nghiệp giúp chúng em thuận lợi làm xong công việc của mình, chúng em muốn cảm ơn anh ấy, vậy mà người ta lại từ chối nói: ‘Một chút việc nhỏ không đáng gì, anh và chị em là bạn học mà’, trước đây em nói với đồng nghiệp từ nhỏ chị đã là nhân vật nổi tiếng xuất sắc, đồng nghiệp của em còn không tin, luôn nói em khoác lác, lần đó họ mới tin đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đồnghoa