Chương 13: Điều không mong muốn
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy vào lúc năm giờ cùng lúc với Cường. Cũng nhờ có ông anh của tôi giải thích, giới thiệu cùng với việc là bạn thân của thằng cháu trai nên bác Hai mới cho hắn ở lại đây, chung phòng với tôi. Dù gì ban đầu căn phòng này vốn được chuẩn bị cho hai người nên giường cũng đủ rộng cho hai thằng đực rựa.
Tính ra cũng nhờ cái tính ngủ sớm đến khác người của thằng đó mà tôi mới có thể dậy được sớm để ra sân tập để chuẩn bị nhưng...
"Tao tưởng mày cần phải dậy sớm đi ải hay cái gì mà?"
Tôi nhìn về người liên hồi bấm vào điện thoại đang đi song song với mình.
Cường không vội trả lời ngay mà chỉ đưa tôi cái màn hình điện thoại đang được kết nối với một máy tính thông qua Teamviewer.
"Vậy mà mày cũng chơi được?"
"Ừ, ai gà như mày."
Nghe thế tôi đành nín luôn vì chẳng khó để nhận ra là có vẻ Cường đang cau có bởi một chuyện gì đó. Hoặc không, vì lúc giận hay vui vẻ thì hắn vẫn mỉa mai người khác bất cứ khi nào có thể.
Thế là cả hai bọn tôi cứ thế im lặng đến sân tập khi mà mặt trời còn chưa ló dạng. Từng cơn gió lạnh cóng mùi sương thổi qua như thể muốn chém vào tận xương tủy của tôi. Mặc dù đã có áo khoác bên ngoài nhưng tôi vẫn không khỏi run lên mà ôm lấy hai tay của mình sau mỗi đợt gió.
Thế mà Cường vẫn tỉnh bơ mà bấm điện thoại như thể chẳng có gì xảy ra. Đôi lúc tôi cũng không rõ liệu đây là vì khả năng chịu đựng tốt hay chỉ do hắn quá tập trung vào trò chơi của mình không.
Mà cho dù câu trả lời là gì thì Cường vẫn là một thằng khác người.
"Tới rồi."
Tôi nói khi nhìn xuống sân tập, nơi chỉ là một khoảng đất trống với những vạch trắng được vẽ quanh cũng như đánh dấu các cột mốc. Và ngoài những băng ghế gỗ ra, nơi này hoàn toàn trống không mà chẳng hề có một dụng cụ nào dành cho điền kinh như rào, sà ngang hay đệm.
Mọi thứ đều đang được cất ở trong kho của đội và nhiệm vụ của tôi là mang chúng ra, chuẩn bị cho mọi người để tập sáng.
"Nhìn chẳng khác gì sân cũ của mình hồi đó nhỉ?"
Tôi hỏi, mong chờ một chút đồng tình gì đó từ Cường. Nhưng nó chỉ ngước đầu nhìn lên, "ờ" một tiếng rồi tiếp tục bấm điện thoại.
Thế đành mặc kệ, tôi nhanh chóng đi xuyên qua sân tập để đến nơi mình cần.
Mở cửa nhà kho bằng chiếc chìa khóa mà Thuận trao cho tôi hôm qua, tôi nhìn vào bên trong liệu có đủ thấy không và đành phải bật một cái đèn nê-ông ở giữa phòng lên. Bên trong là một căn phòng rộng dựa theo ước chừng của tôi thì có lẽ là khoảng bốn hoặc năm mươi mét vuông. Những dụng cụ được dùng cho toàn bộ đội đều được cất ở đây mà cho dù thế, nửa căn phòng vẫn còn rất trống trải.
Bởi lẽ như Thuận từng nói với tôi, ngoài dụng cụ của đội điền kinh, nơi này trước đây còn được dùng để chứa thiết bị cho đội bóng đá nhưng giờ họ có sân mới, lại còn có cả nhà kho riêng nữa nên mới trống nhiều như vậy.
"Dọn hết ra hả?"
Cường cất điện thoại vào túi rồi chỉ vào đống rào vượt được sắp xếp ngay ngắn liền kề với nhau.
"Ừ." Tôi gật đầu rồi cầm lấy hai bộ bàn đạp xuất phát từ trên kệ tủ. "Mày phụ tao mang mớ rào ra trước đi, rồi lát hai thằng cùng khiêng tấm đệm ra."
Cường gật đầu rồi làm theo như tôi nói.
Lúc này tôi mới nhận ra là có vẻ đây là lần đầu tiên tôi với tên này cùng nhau chuẩn bị đồ tập. Mặc dù suốt bốn năm cấp hai, tôi và Cường vốn chung một đội nhưng chưa bao giờ thật sự tiếp xúc với nhau lần nào. Hắn vốn là chủ bài của đội chạy vượt rào còn tôi là chạy nước rút, tuy rằng cũng có một chút liên hệ khi thi thoảng tôi cũng tham gia thi đấu chung bộ môn với Cường nhưng cũng chưa thật sự có một cuộc nói chuyện ra hồn với nhau.
Để rồi đến tận sau tai nạn ấy, Cường vì một lý do nào đó mà chủ động kết bạn với tôi.
...
Nghĩ lại thì đúng là hơi lạ thật.
"Ê Tuấn, lại đây."
Trong khi tôi đang thực hiện công việc chuẩn bị của mình thì Cường vẩy tay kêu lại chỗ mà hắn đang chuẩn mang đống rào ra. Ngay lập tức tôi chạy lại, với vẻ lo lắng liệu thiết bị có thứ gì hư hỏng hay không.
"Sao?"
"Nhìn nè."
Cường chỉ tay vào một cái rào vượt, đúng hơn là dưới chân nó có một vũng nước kỳ lạ.
"Nước này ở đâu ra vậy?"
Tôi hỏi, tất nhiên tôi cũng không nghĩ rằng Cường biết câu trả lời.
"Bó tay, nhưng có cái này nữa đây." Tên bạn thân vốn có chiều cao ngang với tôi ngồi chồm hổm xuống rồi dùng đèn từ điện thoại rọi vào một chỗ dưới đất, gần vũng nước kia. "Dấu chân."
Tôi nhìn kỹ lại thì quả thật đúng thế thật, một dấu giày, giày thể thao cỡ nhỏ hơn hẳn của tôi và Cường. Nó được tạo ra từ vũng nước kia và chưa khô hoàn toàn. Vậy có nghĩa là...
"Có ai đó vừa mới ở đây à?"
Tôi hỏi mà không khỏi rùng mình.
"Có thể. Mà cái đội này ngoài mày ra còn ai giữ chìa khóa với cả rảnh dậy vào lúc năm giờ sáng không?"
Cường vẫn bình tĩnh mà hỏi, hắn có vẻ không hề nghĩ là có chuyện ma quỷ gì ở đây cả. Mà cũng đúng, ma nào lại có dấu chân để lại cơ chứ?
"Vụ chìa khóa thì tao không rõ nhưng chắc chắn không ai tập vào cái giờ này đâu."
Tôi lắc đầu khi nhìn lại một lần nữa về dấu giày kia. Đó hẳn là một ai đó trong đội điền kinh vì đó là giày cho bộ môn này. Dựa vào số lượng đồ đạc, thiết bị ở đây cũng không mất bất kỳ thứ gì thì đó chắc chắn cũng không phải là trộm. Tuy nhiên là ai thì khó mà có thể nghĩ ra được mặc dù nếu là nữ, tôi không nghĩ Hiền hoặc Trang lại rảnh đến độ tập xong rồi dọn dẹp trở lại.
"Mà thôi kệ đi, lát hỏi là ai là được chứ gì."
Thế là tôi quyết định bỏ qua chuyện này mà tập trung vào công việc. Vì đằng nào chỉ còn cỡ mười phút nữa, vào sáu giờ sáng Thuận sẽ có mặt ở đây như đã hẹn.
Trong toàn bộ những thành viên của đội, tôi có thể thấy người thật sự nghiêm túc nhất là Thuận. Cậu ta luôn là người đầu tiên đến sân và chuẩn bị đồ đạc cho tất cả mọi người. Cũng vì lý do đó mà Hiền mới bày ra cái trò đuổi bắt như hôm qua để ai đó thế chỗ người đội trưởng. Và cho dù có thế đi chăng nữa, Thuận cũng sẽ luôn sắp xếp công việc của mình để có thể đến sớm nhất có thể như hôm nay, để giúp tôi chuẩn bị đồ đạc.
Thuận có vẻ không biết Cường là ai mà cũng chỉ chào hỏi làm quen qua lại rồi nhanh chóng chuyển qua nói về kĩ thuật nhảy cao. Tên bạn thân của tôi tuy là chủ lực chạy vượt rào nhưng hắn cũng có tham gia nhiều môn khác như nhảy cao, chạy marathon và cả chạy tiếp sức. Đó là chưa kể đến việc mặc dù không còn tham gia các đội tuyển, hắn vẫn không ngừng tập luyện thể lực bất kỳ ngày nào.
"Chứ bỏ rồi nằm ra ăn hại như mày à?"
Hắn đã nói thế đấy...
Nên nếu nói về kỹ thuật và kinh nghiệm, Cường hoàn toàn vượt xa tôi và có khiếu trong việc chỉ dạy người khác. Nhưng dù tôi gợi ý đến chuyện đó thì nó chỉ đơn giản là đập một chữ "khùng" vào mặt tôi rồi coi như chưa nghe gì.
"À mà, ngoài anh ra còn ai giữ chìa khóa nhà kho không Thuận?"
Khi nhìn xuống vũng nước lúc nãy tôi mới lên tiếng hỏi người đội trưởng.
"Em còn giữ một chìa đây." Thuận nghe thế liền lấy ra chiếc chìa khóa khác của mình ở trong túi quần. "Anh muốn lấy luôn à?"
"Không không." Tôi lắc đầu vội. "Chỉ là hồi nãy anh thấy như có ai ở trong nhà kho trước khi bọn anh đến nên tự hỏi đó là ai thôi."
"Hả? Vậy có mất cái gì không anh?!"
"Không. Mọi thứ vẫn đủ và chẳng hư hỏng gì cả."
Nhìn cái phản ứng của Thuận thì tôi nghĩ chắc cậu ta cũng chẳng biết người đó là ai. Và đúng thế thật, Thuận chỉ biết là ngoài hai chìa của hai bọn tôi thì phòng giáo viên cũng có vài cái nữa. Cụ thể người duy nhất mà người đội trưởng biết chắc chắn có chìa khóa chỉ có thể là "thầy Văn", huấn luyện viên chính của đội điền kinh.
Mà nhắc đến thầy Văn đó, tính ra tôi chưa từng gặp được lần nào. Những gì tôi biết được chỉ là qua lời kể về việc có vẻ thầy ấy đang bận chuyện gia đình, cụ thể là vợ mới sinh con vào đầu hè. Đôi lúc thầy ấy cũng thăm đội nhưng những ngày đó tôi lại không có mặt nên đến tận cuối hè rồi vẫn chưa biết mặt mũi người mà mình đang thế vai.
Tính ra thì chuyện này cứ như đùa ấy nhỉ?
"Mà nếu không hư hỏng mất mát gì thì cứ kệ đi nhỉ?"
Tôi hỏi lại Thuận khi tìm kiếm thứ gì đó lau cái vũng nước kia.
"Dạ, có gì em hỏi lại thầy Văn xem."
Thuận gật đầu rồi chúng tôi lại cứ tiếp tục công việc của mình.
Một lát sau, lần lượt Hiền, Thịnh xuất hiện. Như tôi đã đoán được từ trước, hai đứa này ngay lập tức bâu lại Cường và "quấy rối" y hệt như tôi khi trước. Dù thế Cường có vẻ thoải mái, hắn không có vẻ gì là khó chịu hay có bất kì thái độ nào không tốt. Cả ba người họ cứ thế mà kết thân khá nhanh bằng những câu chuyện của mình. Và cũng không lâu để cuộc trò chuyện đó chuyển qua thành nói xấu tôi, bày đầu không ai khác là thằng Cường.
"Thằng Tuấn khi trước nó không biết nhường ai là gì đâu. Có lần nó chạy đua với con bé lớp sáu, chạy bỏ xa con nhỏ đó đến mức nó muốn khóc. Thế mà nó lại còn đi lại bảo "chạy chậm thì thua thôi có gì đâu mà khóc". Thế là hôm sau nhỏ đó nghỉ luôn."
"Làm người ai mà làm thế?!"
Thịnh ngay lập tức bồi vào, mặt của cậu ta giận rõ như thể muốn đấm tôi một cái vậy. Còn Hiền cũng không kém, cùng một cái gật đầu, bà chị họ của tôi bắt đầu kể về chuyện của tôi hồi mười năm trước đã ăn hiếp bả thế nào.
Thế là suốt nửa tiếng khởi động, tôi chỉ toàn nghe những lời đánh giá tiêu cực về tôi "khi ấy".
Mà nghĩ lại mình hồi xưa đúng là hồn nhiên vô số tội thật...
"Mới sáng ra mà ồn ào phết nhở?"
Trang lúc này cũng xuất hiện, đúng giờ như đã hẹn vào lúc sáu giờ rưỡi. Thành viên nữ thứ hai trong đội mà tôi quen biết hôm nay đã buộc tóc đuôi gà một cách gọn ghẽ thay vì để xõa ra như hôm qua, quần áo thì cũng như thường lệ, bộ đồng phục thể dục của trường.
Khác với bình thường, Trang như nhận ra điều gì đó mà nhíu mày lại nhìn về phía bọn tôi. Cái nhìn khó chịu với tất cả mọi người nay lại càng đáng sợ hơn một cách khó hiểu.
Nhưng trước khi Trang hay bất kì ai trong đội điền kinh nói một lời nào tiếp theo sau đó thì một người hoàn toàn có vẻ không liên quan, Cường lại lên tiếng.
"Ồ con gà mái già hôm qua nè."
"Gà cái đầu mày!"
Trang ngay lập tức tháo một chiếc giày của mình ra định lao vào đánh Cường nhưng ngay lập tức Thuận giữ cả hai tay cản lại.
"Thua thì chịu làm gà đi chứ bạo lực cái gì con gà này."
Thế mà cái thằng mắt xếch kia lại cứ khích tướng. Cái miệng của nó nhếch lên một đoạn làm lộ rõ cái vẻ khinh người thường có của mình.
"Ngon thì đấu lại nè thằng chó!"
"Ò ó o, nói tiếng người đi con gà."
Trời chưa sáng đã có cãi lộn... Cũng chẳng khó khăn gì để tôi nhận ra chuyện gì đã xảy ra giữa hai người này. Nhất là khi hôm qua Trang đã nhắc đến một đứa bí ẩn nào đó thắng bất kì ai dám giao đấu. Vậy còn khó gì để nhận ra thằng Global Elite kia chính là cái thằng đã vì tôi mà chạy cả trăm cây số về đây chứ?
"Thôi bớt chọc ngoáy đi thằng này."
Tôi buộc phải chen ngang vào mà vỗ một tay vào ngực Cường. Thằng mắt xếch nghe thế cũng đảo mắt rồi im lặng. Vậy vấn đề duy nhất chỉ còn lại...
"Bình tĩnh lại đi Trang, thằng này nó có thể độc mồm chứ không có ý xấu đâu."
"Ừ tao chỉ nói nói sự thật thôi chứ không có ý xấu đâu."
Tôi cố giải thích nhưng Cường vẫn không nghe lời mà vẫn chen vào thêm. Kết quả thế nào thì ai cũng đoán được, Trang lại càng gắt hơn đến mức như muốn cắn chết tên bạn của tôi luôn vậy.
"Ủa... Nếu anh Cường gọi bà Trang là gà mái già thì..." Thịnh đột nhiên như nhận ra điều gì đó rồi quay sang nhìn Cường. "Anh là thằng cha "GE" hôm qua đã dần bà Trang ra bã đó hả?!"
Nghe thế Hiền cũng liền hùa theo một cách cực kì hứng thú.
"Không chỉ giỏi chạy vượt xà mà còn chơi game giỏi nữa! Ghê thiệt!"
Cái sự hâm mộ này chỉ tổ khiến mọi thứ tệ hơn...
...
Y như rằng khi nghe rằng thấy Cường giỏi môn mà mình tốt nhất, Trang ngay lập tức "thách đấu" tên cựu vô địch toàn quốc gia...
"Toang."
Thịnh chỉ biết lắc đầu khi nghe đến cái kèo này và Hiền cũng làm điều tương tự.
"Ủng hộ đội nhà cái coi hai đứa kia!"
Trang ở ngoài vị trí xuất phát la vào chỗ băng ghế gỗ mà bọn tôi đang ngồi. Tôi thì đương nhiên chỉ biết im lặng, Thịnh thì cười gượng ở ghế trọng tài trong khi hai đứa kia thì lại chậc lưỡi ngán ngẫm.
"Mày không thèm thay đồ luôn à?"
Tôi nhìn về phía Cường đang chỉnh lại dây giày cho phù hợp. Và ngoài cái thứ mang quanh chân kia ra, hắn từ trên xuống dưới không có vẻ gì như là phù hợp cho một cuộc đua cả. Áo sơ mi ca rô sọc đen đỏ, quần jean... với một người bình thường thì chạy nhảy trong bộ đồ này sẽ gặp không ít khó khăn. Mà có lẽ cũng may, chiếc quần jean đen kia của Cường có vẻ là quần vải thun nên không phải là không vận động được.
Nhưng nói thế nào, việc mặc đồ như thế để nhảy qua chiếc rào cao một mét không phải chuyện dễ dàng gì.
"Mất thời gian lắm. Làm cho lẹ rồi sắp đến giờ tao đi event."
Thằng quỷ này hoàn toàn chẳng nghiêm túc gì cả!
Thứ duy nhất mà Cường thật sự chuẩn bị là đôi giày, thế là hắn cứ thế chạy ra ngoài sân thực hiện vài động tác khởi động một cách từ tốn, trong khi Trang đang đứng chờ một cách rất bất mãn.
"Cái gì cũng lề mề. Mà mặc đồ vậy nhắm nhảy nổi qua rào một mét không đấy?"
"Sao? Sợ thua nên muốn giảm thấp xuống hả? Chỉ có bọn gà mới sợ mức một mét thôi."
Cường đáp lại ngay với vẻ mặt muốn bị đấm nhất của mình khiến Thuận phải ngay lập tức cản hai người đó ngay lại trước khi có đánh nhau. Để rồi cuối cùng toàn bộ thống nhất để cho "công bằng", mức rào sẽ được giữ nguyên ở mức một mét.
Tôi đã từng thấy Trang chạy vượt ở mức một mét và chiều cao này hoàn toàn không vấn đề gì với cô gái vừa nhuộm tóc lại kia. Khả năng bật nhảy cao của Trang rất tốt, kỹ thuật khó mà có thể chê được khi mà bản thân cô chủ tiệm net như biết rõ mình phải đặt chân vào chỗ nào, lực nhảy bao nhiêu và duy trì tốc độ một cách hoàn hảo.
Nhưng khi nhìn qua người còn lại, tôi không khỏi thấy quan ngại khi tên đó lại là một cựu vô địch toàn quốc cấp hai. Mặc dù với chiều cao không phải ở mức tốt nhưng Cường lại lớn rất sớm, nó đã vốn đạt mức một mét bảy vào năm lớp tám rồi...
Và chênh lệch chiều cao lẫn thể lực giữa nam và nữ không cần phải chờ quá lâu để thể hiện rõ rệt. Chỉ khi tiếng còi của Thuận vang lên, tôi có thể thấy Cường đã dễ dàng vượt mặt Trang và đạt tốc độ tối đa nhanh hơn bất kì ai trong đội này có thể làm được.
Mặc dù đang mặc một chiếc quần jean dài, Cường lại dễ dàng nhảy vượt qua từng chiếc rào một mà không hề để bất kì phần cơ thể nào của mình chạm vào. Theo luật của bộ môn này, chỉ duy nhất tay là không cần phải chạm rào và rào không ngã thì sẽ không tính lỗi, thế mà cái tên kia lại có thể hoàn hảo hơn cả thế.
Mặc dù bị bỏ lại phía sau ngay chỉ khi mới bắt đầu, Trang vẫn không hề lộ ra bất kì sự bối rối nào. Cô gái với mái tóc đuôi gà kia vẫn bình tĩnh chạy hết khả năng của mình hết từ rào này đến rào kia với sự tập trung cao độ. Ánh mắt luôn tỏ ra sự khó chịu kia giờ lại tràn đầy sự nghiêm túc. Không thể thua, tôi có thể thấy điều đó qua cái nhìn đó và Trang thật sự mong muốn chiến thắng.
Thế nhưng sự chênh lệch này không thể bù đắp lại bằng sự nghiêm túc hay khát khao. Trong khi mỗi rào Trang cần đến bốn bước để vượt thì Cường chỉ cần ba. Khi mà tốc độ của Trang đang dần tụt xuống với mỗi rào thì Cường như thể tăng lên thêm nữa.
Cách biệt là quá lớn, tuy nhiên tôi có thể thấy như điều gì đó không ổn.
Vào nửa cuối cuộc đua, tôi lại nhận ra rằng Cường như giảm tốc độ xuống, một cách có chủ đích mặc dù có vẻ như hắn đã cố che giấu điều đó.
"Sao tên đó đột nhiên chậm lại vậy?"
Đột nhiên từ phía sau bọn tôi, Minh xuất hiện và nói với một cái giọng ngáy ngủ. Cậu ta lại đến trễ, như thường lệ.
"Có lẽ là mất sức đó. Dù gì ảnh cũng bỏ chạy từ lâu rồi."
Hiền suy đoán với đôi mắt vẫn dán về sân chạy.
Ai ai cũng tin rằng như thế nhưng tôi chắc chắn đó không thể nào là lý do. Vì tôi đã thấy Cường chạy rất nhiều rồi, và hắn chắc chắn không phải một người có thể lực thấp được.
Mà bất kể lý do là gì, Trang cũng ngay lập tức dần bắt kịp. Cuộc đua vượt rào một trăm mét thật sự đột nhiên trở nên gây cấn khi cả hai chỉ cách sau có suýt soát tầm trên dưới không quá hai bước chân. Có lẽ chỉ cần một chút sai sót, thì Trang nhất định sẽ vượt qua và chiến thắng.
Nhưng nói đến sai sót đến Cường thì đó lại là chuyện không thể.
Tiếng còi vang lên sau hơn mười lăm giây thi đấu của cả hai. Kết quả là rất suýt soát khi mà Trang chỉ đến sau Cường nửa giây mặc dù chênh lệch về thực lực của cả hai không phải nhỏ.
"Má..."
Trang phải chạy thêm một đoạn nữa mới có thể dừng lại và cuối người xuống thở mạnh, để cho những giọt mồ hôi nặng nề rơi xuống sân. Cô ta có vẻ không hài lòng với kết quả của mình nhưng có vẻ những thành viên còn lại trong đội lại nghĩ khác.
"Ghê vãi! Mém chút nữa thắng rồi!"
Thịnh là người chạy ra chỗ Trang, tiếp sau đó là Hiền và Thuận. Cả ba người họ liên tục đưa ra biết bao nhiêu là lời khen với sự phấn khởi nhất của mình. Và tất nhiên là cho cả hai vận động viên, mặc dù Cường chẳng có vẻ gì là bận tâm về chuyện đó.
Lúc này thì tôi mới nhận ra là tên kia thật sự đã cố tình nhường Trang để tạo ra cái tình huống này. Hắn luôn bảo là mình sẽ không nhường bất kì ai nếu thật sự nghiêm túc, nhưng trong trường hợp này đúng là không tính.
Quả thật tên này không hẳn xấu tính lắm nhỉ?
"Xuất phát vậy thua là phải rồi. Ai đời nào lại cúi người thấp như con gà bắt giun thế hả?"
Mặc dù đó là một lời khuyên có ích, nhưng đúng là cái tên này thích cà khịa Trang thật đấy.
...
Khoản thời gian còn lại của buổi tập cũng chẳng có gì nhiều xảy ra. Cường với Trang mặc dù vẫn như nước với lửa nhưng thi thoảng tôi vẫn thấy tên bạn của mình thật sự đã đưa ra những chỉ dẫn và phương pháp tập luyện có vẻ hiệu quả. Thịnh thì vẫn như bình thường, cậu ta chạy, chạy và chỉ chạy suốt quanh sân tập để rèn luyện thể lực. Hiền và Minh thì chạy đua với nhau, phần lớn kết quả là Minh thắng. Tôi cũng là người quan sát kĩ năng của cả hai và chợt nhận ra điểm thiếu sót khi so sánh với Cường hồi sáng.
"Bàn chân của bước đầu tiên phải ở sát đất rồi đưa lên cao chứ đừng đá về phía sau trước khi hất đùi. Nếu làm như vậy thì sẽ làm phí mất đà vào lúc bắt đầu. Với cả mặc dù lúc khởi đầu đúng là cần phải cúi thấp người để lao lên nhưng phải đúng tư thế như vầy..."
Tôi lấy giấy viết ra vẽ tư thế chạy một cách vội vàng, dù không hẳn là đẹp nhưng chí ít là nó ra nét. Sau đó mình cũng thử đứng vào tư thế như vậy để làm mẫu.
"Để biết rằng mình thật sự đang lao đến thay vì cúi người một cách không hiệu quả thì phải để ý góc cẳng chân tạo nên và góc nghiêng người. Cả hai phải có một góc bằng nhau vào cùng một thời điểm, hiểu không?"
"Ừ ừ hiểu."
Hiền gật đầu hai cái sau chỉ dẫn của tôi và bắt đầu tập thử.
Trong khi đó thì Minh lại cứ nhìn chằm chằm về phía tôi mà không hề chớp mắt.
"Gì vậy?" Tôi cười hỏi. "Vẫn chưa hiểu à?"
"..." Minh không đáp lại tôi mà chỉ cử động nhẹ cổ của mình tạo nên một cái lắc đầu yếu ớt. "Không, hiểu rồi."
Rồi cậu ta cũng chạy ra sân tập như Hiền.
Mà khoan, thế là "không hiểu rồi" hay là "không có gì, hiểu rồi" vậy? Tôi tuy không hiểu ý của Minh là gì nhưng dựa vào việc cậu ta thật sự làm theo đúng chỉ dẫn thì tôi nghĩ là "đã hiểu".
Thấy mọi thứ có vẻ ổn thỏa, tôi bắt đầu đến những người khác.
...
Khi trời bắt đầu trưa, bọn tôi bắt đầu dọn đồ vào chỗ bớt nắng rồi đi về nghỉ, hẹn nhau chiều quay lại. Tôi, Hiền và Cường về nhà bác Hai để dùng bữa trưa.
"Canh chua bông so đũa nhá! Đãi thằng bạn mày một bữa thế mới sướng!"
Bác Hai có vẻ rất hào hứng khi được đãi thằng Cường món gì đó và không quên xoa đầu cả tôi và hắn một cách thô bạo. Cái tên mắt xếch kia có vẻ không quan tâm lắm mà cám ơn và dùng bữa.
Ngon như... à không, phải nói là hơn cả thường ngày nữa. Món canh đặc biệt thì không cần phải nói đến, ngoài ra thì món cá hú kho cũng rất đậm đà khi được ăn cùng với rau muống xào tỏi. Cường ngay lập tức phải tuôn ra lời khen ông bác của tôi và thậm chí so sánh là hơn cả những nhà hàng miền tây mà hắn từng ăn, đến mức bác Hai như muốn phình to cả cái mũi.
Sau bữa ăn, tôi lại được nhận lệnh đi mua rượu cho ông bác để chuẩn bị cho kèo rượu tối nay. Thế là sau khi rửa dẹp gọn ghẽ, tôi lại mang giày vào để lên đường đến tiệm của Mai. Đương nhiên là thằng Cường cũng đi theo, còn Hiền thì bảo lười quá nằm ở nhà ngủ đến giờ tập chiều.
Cường trên đường đi cũng kể cho tôi về hành trình để đến nhà bác Hai của mình. Trước tiên vào năm giờ sáng hôm qua, khi nó gọi cho tôi xong thì đã đi ải và làm vài việc gì đó. Đến sáng thì nói chuyện với cha mẹ của nó là về quê của tôi chơi và họ đồng ý cái rụp. Thế là nó chuẩn bị đồ đạc đi ra nhà xe, bắt đầu lăn bánh về quê vào lúc tám giờ sáng.
Đến nơi lúc mười một giờ, nó thuê tắc xi, chính xác, nó chơi cả tắc xi để đi đến khu chợ mà ông anh trời đánh của tôi hẹn gặp. Vì kẹt chút chuyện nên anh của tôi đến không kịp nên hắn quyết định tạt qua tiệm net của Trang và chuyện gì xảy ra ở đó thì tôi vốn đã rõ rồi.
Sau chuyện đó anh tôi xuất hiện, chở nó đến nhà bác Hai nói chuyện ở nhờ.
"Sau đó đợi lâu quá nên tao mới đi tìm mày luôn."
"Ờ..."
Công nhận việc một mình đến một nơi xa lạ hoàn toàn như vậy mà nó vẫn bĩnh tĩnh thì đúng là đáng gờm thật. Nếu thay vì được ông anh chở về đây, dẫn đến tận nhà mà như thằng kia, tôi thà ở nhà còn hơn.
"Mà đến nơi rồi." Tôi chỉ tay về phía bên kia con đường nhựa, nơi mà tiệm tạp hóa của Mai đang được mở cửa. "Nhà của Mai ở bên kia."
"Ờ."
Tôi vốn cũng đã từng kể về tất cả những ai mà mình gặp ở nơi này và có vẻ Mai là người cuối cùng mà Cường chưa gặp. Em ấy cũng là người mà tôi đã kể đến nhiều nhất trong những lần trò chuyện nhưng Cường có vẻ không chú tâm đến lắm. Mà nói đúng hơn, chẳng bao giờ tôi thấy như tên này thật sự quan tâm đến việc tôi đang nói cái gì hay không.
Rồi chúng tôi chạy qua con đường nhựa vắng vẻ giữa trời trưa nóng nực. Cái cảm giác phải rời khỏi bóng râm của cây cối mỗi khi đi đến đây luôn làm tôi hào hứng. Vì chỉ cần vài bước nữa sau khi qua bên kia, tôi sẽ đến được nơi mà mình luôn muốn đến nhất trong ngày.
"Tạp hóa Mai chào ạ!"
Mai ngay khi nghe thấy tiếng mở cửa đã lên tiếng y như thể nhân viên cửa hàng tiện lợi mà tôi thường đến khi ở trên thành phố. Ngay khi nhận ra tôi là ai, Mai lại thốt một tiếng "a" lên rồi mỉm cười khi hai tay vẫn đang ôm lấy cây chổi lau nhà.
"Anh Tuấn lại mua rượu cho bác Hai Nghĩa ạ?"
Một nụ cười tỏa nắng thường thấy lại được phát ra từ Mai. Có thể nói ngày nào mà không thấy điều này thì tôi ăn cơm của bác Hai sẽ bớt ngon hơn hẳn.
"Ừ. Cứ bốn xị rượu đế như bình thường nha."
Tôi cũng đáp lại một cách vui vẻ, nhưng Mai lại không ngay lập tức đi lấy rượu như bình thường, em ấy có vẻ chú ý đến sự tồn tại của Cường và chẳng mất bao lâu để cô chủ tiệm tạp hóa lên tiếng.
"Ủa bạn anh hả anh Tuấn?" Rồi như nhận ra điều gì đó, cô nàng ngay lập tức trầm trồ vỗ hai tay vào nhau. "Có phải là cái anh bạn thân tên Cường anh luôn kể không?"
"Ừ "anh bạn thân tên Cường" nó luôn kể đây." Cường giơ một tay lên và nhếch miệng cười như nhìn qua tôi. Ngay sau đó hắn nhìn qua lại Mai cùng một câu hỏi. "Còn em có phải Mai mà thằng này luôn kể không?"
"Dạ!" Mai gật đầu. "Em là Mai mà anh Tuấn luôn kể đó."
Hai cái người này hợp cạ phết nhở...
"Mà để em đi lấy rượu cho bác Hai Nghĩa cái." Mai cầm lấy cây chổi lau nhà trong lòng mình rồi cười tươi với bọn tôi. "Hai anh muốn ăn hay uống cái gì cứ lấy nha."
"Ừ, anh chắc lấy hai chai nước ngọt thôi."
Tôi gật đầu đáp lại rồi thản nhiên đi đến tủ lạnh và lấy đúng thứ mà mình vừa nói. Xong, đưa một chai cho Cường, cái tên vì một lý do nào đó mà nhướng một bên mày lên khi nhìn vào thứ tôi đang đưa ra. Hành động đó khiến tôi không khỏi làm điều việc tương tự, sau đó kèm theo một câu hỏi ngắn gọn.
"Gì?"
Hắn không đáp mà chỉ lại nhếch miệng lên khi nhìn về phía cánh cửa mà Mai vừa đi vào để lấy rượu. Dù không nói gì nhưng tôi cũng có thể đoán được suy nghĩ của tên này.
"Không có gì."
Thế nhưng Cường lại đáp vậy, tay thì cầm lấy chai nước ngọt rồi uống một hơi gần cạn. Tôi thì không nghĩ không có gì thật, tên này đảm bảo lại đang suy đoán linh tinh gì đó. Mà vì không nói ra nên tôi quyết định kệ luôn.
Lúc này tôi chợt nhìn lại ở quầy thu tiền, nơi mà Mai vẫn thường ngồi và thấy một quyển tập đang mở cùng một cuốn sách bên cạnh. Chỉ là một chút tò mò khi cũng chẳng có gì làm, tôi mới bước lại và xem qua thử.
Đó có vẻ là quyển làm bài tập tiếng Anh của Mai. Điều đầu tiên khiến tôi thấy ấn tượng là chữ viết, chữ của em ấy thật sự rất nắn nót, mỗi ký tự đều có nét thanh và đậm rất rõ ràng, đến mức tôi không thể tin rằng đây không phải là in từ trong sách ra. Trình bày cũng rất rõ ràng, những từ tiếng Anh khó và dấu quan trọng cũng được tô bằng bút dạ quang.
Lật lại vài trang, tôi có thể thấy kể từ chỗ mà Mai ghi ngày tháng của hôm nay đến hiện tại đã hơn hai mươi trang tập. Ghê thật...
Mà... cho dù có viết chữ đẹp, làm nhiều đi chăng nữa nhưng em ấy cũng trả lời vài câu trật lất. Nó không hẳn là lỗi gì quá lớn, thường chỉ là sai chính tả, nhất là với những động từ bất quy tắc.
"Chữ đẹp nhỉ."
Cường thấy tôi loay hoay với cuốn tập thì cũng ngó vào. Tuy nhiên có vẻ hắn không có ý định quan tâm lắm về nội dung nên mới không bắt lỗi. Chứ nếu là bình thường, nếu là tập của tôi thì hẳn hắn đã chê đủ thứ rồi.
Tôi gật đầu khi lật lại quyển tập quay về như ban đầu. Cũng ngay lúc đó Mai bước ra từ sau nhà cùng một chai nhựa đựng rượu. Cô nàng rút một cái túi ni lông từ trong tủ rồi đặt gọn cái chai vào đó, xong, đưa nó cho tôi bằng cả hai tay.
"Của anh hết năm mươi ngàn ạ."
Tôi gật đầu cùng một tiếng "ừ" rồi đưa tờ tiền màu hồng ra một cách nhanh gọn vì vốn đã chuẩn bị từ trước.
Đáng ra lúc này bọn tôi sẽ cười chào nhau một vài câu rồi sẽ đi về. Quả thật tôi cũng định làm vậy nhưng khi vừa đến cửa mà ngoáy đầu nhìn vào trong, Mai đã quay lại chỗ quầy thu tiền và tiếp tục làm bài tập.
Dù gì bác Hai cũng không cần rượu sớm làm gì với cả vài tiếng nữa mới đến giờ tập chiều nên tôi quyết định quay vào trong.
"Cái câu này em làm sai nè, trạng từ của "hard" là chính nó luôn chứ không phải "hardly"."
"Dạ?"
Mai có vẻ bất ngờ nhìn lên tôi với hai mắt tròn xoe. Cô nàng vội đẩy gọng kính lên rồi chộp lấy quyển từ điển ở dưới ngăn bàn, lật nhanh với một tốc độ khó tin rồi vỗ hai tay vào nhau.
"Đúng thế thiệt. Mà sao anh biết mấy cái này hay vậy?"
"À tại anh từng bị sai cái này rồi."
Thật ra tôi vốn cũng không có gì làm suốt ba năm cấp ba ngoài nghe nhạc và rảnh rỗi tìm hiểu lời, tựa cũng như vài thứ liên quan khác của những bài hát trên những trang nước ngoài thành ra có thể nói tiếng Anh của tôi khá ổn. Ngoài ra thì tôi cũng thường dành thời gian cho việc học, ôn luyện khá nhiều nên dù cũng chẳng phải thuộc loại xuất sắc, tôi cũng chẳng bao giờ xếp loại học sinh dưới khá.
Nói chung tôi cũng vốn không tự hào lắm vì đó chỉ là cái thành tích mà chỉ cần cố gắng một chút, thì ai cũng có thể đạt được.
"Mà ngoài cái đó ra, em còn sai chính tả cái này..."
Và từ lúc nào, từ mục đích ban đầu là mua rượu rồi quay về lại thành ra một buổi ôn luyện tiếng Anh của một cô nữ sinh lớp mười một cùng một thằng vừa lưu ban một năm.
Khó có thể nói rằng đây là cái diễn biến mà tôi không hề mong muốn. Vì nếu nói thật lòng, tôi muốn dành thêm thời gian để ở đây lâu hơn. Không chỉ vì tôi có cảm giác rằng mình thật sự thích Mai, mà còn vì chuyện đã xảy ra. Tôi biết rằng mình không có lỗi, Mai có lẽ cũng chẳng còn bận tâm nữa nhưng tôi không biết nên phải làm gì ngoài tìm một cơ hội nào đó để giúp em ấy vui vẻ hơn.
"Pass wifi là gì vậy?"
Cường khi thấy bọn tôi ngồi xuống làm bài thì cũng mặc nhiên bước vào trong để trú nắng. Tôi ban đầu nghĩ rằng hắn sẽ tham gia cùng, hoặc ít nhất là đứng nhìn bọn tôi làm bài thế nào như đã làm khi tập cùng đội điền kinh vào buổi sáng. Nhưng hắn chỉ đơn thuần là tìm một cái ghế để ngồi xuống, lấy điện thoại ra và tiếp tục chơi bằng kết nối với teamviewer. Khi hết pin, hắn cất chiếc điện thoại vào túi, lấy một cái khác ra và tiếp tục.
Nếu Mai không quá tập trung vào bài tập, có lẽ em ấy sẽ đùa giỡn về việc Cường dùng đến hai cái điện thoại chỉ để chơi game. Thế nên để không phụ lòng sự tin tưởng cũng như nghiêm túc kia, tôi sẽ giúp Mai hoàn thành mục tiêu bài tập của mình.
Trong lúc ngồi làm bọn tôi cũng có trao đổi vài chuyện và tôi cũng biết rằng Mai vốn đặt mục tiêu nhận học bổng đại học nên mới tập trung ôn luyện. Dù sao thì gia cảnh của Mai có vẻ không được tốt lắm khi cha mẹ em ấy đều là dân lao động, ruộng đất thì không có nhiều nên đã bán từ lâu rồi lên thành phố lập nghiệp. Cũng vì chi phí học tập, đi lại các thứ khá tốn kém nên Mai mới ở lại đây và ở cùng một người chị họ.
Mọi thứ y hệt như một câu chuyện "vượt lên chính mình" mà tôi vẫn thường được mẹ lôi ra vào mỗi bữa ăn, từ hoàn cảnh đến lý do để phấn đấu ngoại trừ...
"Mà em muốn vào trường và ngành nào vậy?"
"Em không biết nữa. Chắc là quản trị kinh doanh, vì có vẻ ngành đó dễ kiếm việc ra nhiều tiền."
Đáng lẽ câu trả lời là vì em muốn giúp đỡ người khác hay gì đó chứ nhỉ? Nhưng có lẽ cũng vì sự thật thà đó mà tôi thấy với một mục tiêu thực tế như Mai đã nói, nó có lẽ sẽ vẫn trở thành một động lực tốt để thành công.
Nhất là khi nghĩ đến việc Mai mặc mấy bộ đồ đồng phục công sở... Tuyệt vời.
"Anh lại nghĩ bậy rồi nhỉ?"
Mai lại một lần nữa nhìn thấu tôi mà khoanh tay vào nhau, nở một nụ cười tuy đáng sợ nhưng vẫn dễ thương.
"Đâu... làm gì có."
Dù cố nhủ với lòng mình rằng việc đảo mắt đi chỗ khác vào lúc này là không nên, nhưng tôi vẫn làm. Điều đó chẳng khác nào bảo mình đang nói dối, và với Mai, nó lại quá rõ ràng. Nên thấy rõ mình có chối cũng không tác dụng gì thì tôi đành thở dài mà đồng ý cùng một lời xin lỗi.
"Cũng không sao đâu ạ. Con trai ai mà chẳng thế."
"Ha ha..."
Thế trong mắt em ấy tôi hẳn là một thằng biến thái ngay từ đầu. Chắc phải tìm cái lỗ nào để chui mất.
"Em đã bảo nó là chuyện bình thường rồi mà!"
"Rồi rồi. Đừng đọc suy nghĩ của anh nữa!"
Và tiếp đó là một tràng cười cùng nhiều câu đùa giỡn khác, y như mọi khi.
"Mà anh hồi năm ngoái định thi vào đâu vậy?"
Tuy nhiên khi câu hỏi này được cất lên, những dây thần kinh trên mặt tôi như thể đứt sạch, khiến cho việc cố tỏ ra bình thường không dễ dàng chút nào. Nhưng tôi vẫn làm được và thành công trong việc che đi sự bối rối thấy rõ trên biểu cảm của mình.
Thế nhưng Cường lại liếc mắt lên nhìn về phía tôi dưới cặp kính cận. Người biết rõ nhất câu trả lời ngoài tôi ra có lẽ cũng biết lý do vì sao tôi lại tỏ ra chần chừ trước câu hỏi này.
Quả thật nó cũng chẳng phải điều gì to tát. Nó chỉ là một sự thật bình thường nhưng khi nghĩ về nó, tôi lại đột nhiên có gì đó khó chịu. Thế nhưng tôi vẫn mỉm cười rồi gãi đầu, tôi đang tỏ ra hơi ngại ngùng. Mặc dù khi nói ra sự thật đó là điều dễ hiểu và tôi mong sao Mai sẽ chỉ thấy được mỗi cảm xúc đó.
"À anh định thi vào trường Y dược..."
Tôi liếc đi chỗ khác, cốt cũng chỉ kiểm tra xem Cường sẽ phản ứng thế nào trước câu trả lời của mình. May mắn thay, hắn có vẻ không còn quan tâm nữa mà lại tập trung vào việc bấm điện thoại.
"Y dược thành phố ạ?!" Mai có vẻ hứng thú với câu trả lời của tôi mà mở to mắt hết cỡ, đầu hơi ngước lên nhìn tôi. "Thế anh chắc giỏi Hóa với Sinh lắm đúng không?"
"Không..." Tôi lắc đầu một cách khó chịu. "Thật ra điểm Hóa của anh khá chán nên mới đổi ý vào khúc cuối rồi. Năm sau thì anh nghĩ mình chắc thi vào công nghệ thông tin như thằng Cường."
Dù được nhắc đến tên nhưng hắn cũng chẳng phản ứng gì. Mà thế cũng được.
Trong lúc đó thì Mai có vẻ thất vọng khi đôi mắt mở to khi nãy đã hơi sụ xuống.
"Tiếc vậy?" Rồi em ấy lại xoa cằm bằng tay phải, mắt nhìn lên trần nhà suy tư. "Nếu anh mà mặc áo blouse trắng thì hẳn sẽ rất là ngầu luôn đó. Tiếc ghê."
"Đừng có chọc anh nữa..."
Rồi mọi thứ quay lại như bình thường. Bọn tôi hoàn thành toàn bộ bài tập của Mai sau hơn một tiếng rưỡi. Lúc này trời cũng đã bớt nắng cũng như đến hẹn của buổi tập chiều của đội điền kinh nên tôi quyết định quay về giao rượu rồi lôi bà chị họ của mình lên đường.
Thế nhưng có một chút hơi khác với dự tính...
"Em muốn đi ra sân chơi với mọi người không?"
"Dạ, được ạ."
Tôi vốn chỉ định rủ chơi nào ngờ Mai đồng ý thật và giờ em ấy lại ngồi trên băng ghế gỗ bên cạnh, phụ tôi ghi chép lại thành tích của mọi người.
Ai cũng bất ngờ khi Mai xuất hiện và hỏi liệu em ấy định quay lại hay sao nhưng câu trả lời chỉ là một cái lắc đầu. Mai bảo rằng mình chỉ muốn đến xem mọi người như thế nào trong một buổi tập dưới sự chỉ bảo của tôi. Nhưng khó mà thể hiện được gì khi tôi quả thật hết mánh để chỉ mọi người... nên đa số thời gian của buổi tập hôm ấy, tôi cố nhớ cũng như nghĩ ra nhiều lời khuyên tốt nhất có thể cho mọi người.
Mặc dù phần lớn số đó lại bị thằng Cường bắt bẻ và chỉnh lại.
Khá là xấu hổ nhưng Mai vẫn cười đùa mà nói giúp rằng lâu rồi tôi hẳn cũng quên, nên tôi cũng cảm thấy nhẹ lòng phần nào.
Phần còn lại của buổi chiều cũng không có gì đáng nói ngoài việc Minh có vẻ chỉ cần cố một chút nữa là phá kỷ lục cá nhân của mình. Và...
"Đấu với tao tiếp mày!"
"Ò ó o..."
Trang và Cường vẫn cứ cà khịa nhau như vậy.
...
Mặt trời lúc này cũng mất dạng và ai cũng mệt lử nên tôi quyết định kết thúc buổi tập. Mọi người có vẻ định phụ tôi dọn dẹp dụng cụ nhưng Cường lại bảo ai cũng mệt cả rồi nên cứ về trước, để mình tôi và hắn ở lại dọn dẹp.
"Thế để em ở lại phụ hai anh." Mai tình nguyện đứng dậy với vẻ mặt đầy hăng hái.
"Thôi cũng trễ rồi, đằng nào thì sức con trai bọn anh cũng làm nhanh mà."
Tôi đương nhiên là từ chối ngay lập tức. Mặc dù tôi biết rõ Mai không phải dạng chân yếu tay mềm gì cho cam nhưng để một cô gái phụ mình làm việc này đúng là không nên. Có lẽ cũng biết là sẽ thuyết phục tôi không được nên cô chủ tiệm tạp hóa cũng đành đi về cùng với Hiền và Thịnh.
Thuận thì lại nhất quyết ở lại phụ bọn tôi nên cũng đành chấp nhận. Tuy nhiên rõ ràng ba người làm nhanh hơn hẳn hai, so với bốn mươi phút chuẩn bị của buổi sáng, bọn tôi chỉ tốn chưa đến nửa tiếng để hoàn thành công việc.
Thế là hết một ngày, giờ tôi chỉ việc quay về nhà bác Hai, ăn bữa tối rồi xem phim gì đó với Hiền rồi đi ngủ. Tuy ngắn ngủi nhưng tôi vẫn cảm thấy thật đầy đủ cho một ngày, hôm nay chắc chắn sẽ lại là một đêm ngon giấc.
Hoặc cho đến khi Cường đặt một bàn tay lên vai tôi ngay trước khi cả hai bước qua hàng rào gỗ ngoài nhà. Tên bạn của tôi nhét nốt chiếc điện thoại thứ hai đã hết pin của mình vào túi rồi nói.
"Đợi chút, tao có chuyện muốn nói với mày."
Tôi ngoáy đầu lại nhìn, dù sao thì không phải lần đầu tên này hành động bất thường nhưng tôi đột nhiên lại thấy lo lắng.
"Gì đây?"
"Tối qua bà Kim nhắn tin cho tao."
Lúc này tôi đột nhiên hơi giật mình khi nghe đến cái tên này. Không phải là ý gì xấu, dù sao chị Kim vốn là một đàn chị của tôi hồi học cấp hai, đồng thời cũng là người mà tôi từng kể cho Mai nghe. Chị ta vốn là một người khá dễ mến nhưng cũng vài tháng rồi tôi không gặp. Lần cuối tôi nghe tin là chị ấy đang ở Ý để học món ăn mới hay gì đó.
"Rồi sao?"
Nhưng dù có nhắc đến người đàn chị ấy, tôi cũng không hiểu vì sao Cường lại tỏ ra vẻ nghiêm trọng như vậy.
Như thể tôi vừa nói gì không đúng, Cường ngay lập tức lộ rõ vẻ mặt khinh bỉ của mình khi nhìn tôi với một mép miệng nhếch lên cao hết mức có thể.
"Thôi khỏi vòng vòng với thằng ngu như mày." Hắn thở dài rồi buông tay khỏi vai tôi. "Nói chung là bả bảo tao là mày lên thành phố lại thay vì ở đây."
"Tại sao?"
Điều này thật sự làm tôi thấy khó hiểu. Tôi không tài nào nghĩ ra được bất kỳ lý do nào để chị Kim nói ra điều đó. Và càng khó hiểu hơn khi Cường đột nhiên lôi nó ra.
"Vì nhiều lý do. Nhưng có lẽ lớn nhất là sợ rằng mày chỉ lại đang bỏ trốn rắc rối của mình..."
"Không. Tao chắc chắn không có bỏ trốn cái gì cả."
Mọi chuyện đã xảy ra thế nào thì nó cũng đã kết thúc. Chuyện đó không còn khiến tôi bận tâm nữa nên không có chuyện tôi đang bỏ chạy.
"Ờ. Tao cũng công nhận. Thế nên tối qua tao mới cãi với bả."
Tôi cứ ngỡ rằng Cường đồng ý với điều chị Kim đang nghĩ nên mới lôi chuyện này ra. Nhưng nếu không phải lý do đó, thì tại sao...
"Nhưng sau hôm nay tao phải công nhận một điều là mày không nên ở lại đây."
"Hả?"
"Mày không nhận ra lý do à?" Cường hỏi, vì một lý do nào đó mà tôi cảm thấy một nhịp tim của mình vừa bị dừng lại khi nghe nó. "Tao tin chắc là mày nhận ra được. Vì nó cũng là lý do vì sao mày lại gọi tao vào hôm qua..."
"Không. Mày nói nhảm cái quái gì vậy? Tối qua còn bảo tao nên ở lại mà?"
Tôi cắt lời Cường, điều mà mình rất hiếm khi làm. Thường rằng nếu hắn nói điều gì khó nghe, tôi sẽ chỉ đơn thuần là chọn không nghe nó. Nhưng lần này thì khác, tôi thật sự không hiểu nó đang nói cái gì nữa.
"Đó là tối qua."
Với một cái giọng lạnh tanh, Cường như chẳng hề muốn biết tôi đang nghĩ hay nói cái gì. Hắn chỉ đơn thuần đang nói ra điều mình đang nghĩ. Và sẽ không có cách nào thay đổi được cái suy nghĩ đó nếu không tìm ra lý lẽ thuyết phục.
"Vậy ý mày là gì?" Tôi cố bình tĩnh lại. Dù sao thì câu hỏi đó cũng thật vô nghĩa...
"Mày thích con Mai đúng không?"
Có lẽ vì hắn đã từng thấy cái cách mà tôi đối xử với ai mà mình thích nên mới dễ dàng nhận ra thế. Nhưng tại sao đột nhiên lại lôi Mai vào?
"Ừ rồi sao?"
Hắn cười, với cái vẻ ngạo nghễ khi thật sự đã nghe được điều mình muốn.
"Thế cứ coi như tao chưa nói gì đi."
Rồi hắn đi vào trong, bỏ mặc cho tôi vẫn còn đang đầy những câu hỏi trong đầu. Nhưng tôi không để cái tên này nói chuyện lấp lửng như vậy được.
"Ê!" Tôi nắm lấy vai Cường, y hệt như cái cách mà hắn vừa làm với tôi. "Ý mày là gì? Đột nhiên lại lôi Mai vào là sao? Ý mày là em nó là lý do vì sao tao thấy không yên tâm à?"
Và vẫn nụ cười đó, hắn vuốt mái tóc của mình lên cùng một cái thở dài đi kèm khi nhìn lại về tôi.
"Không, con Mai không có lỗi gì ở đây cả. Tất cả là tại mày thôi. Vì mày thật sự đâu yêu thương gì em nó."
"Mày nói cái..."
"Mày cũng biết thừa mà phải không? Mày có thấy sợ hãi khi nghĩ về việc mình khiến con bé đau buồn không?"
Cường vẫn liên tục khiến tôi cảm thấy rối bời cùng hàng loạt câu hỏi mà tôi dù biết rõ câu sự thật nhưng vẫn không nói gì được. Và thế hắn đi kèm luôn với câu trả lời của riêng mình.
"Tất cả những gì mày làm là cố sửa chữa sai lầm của mình."
Hắn lắc đầu khi hất tay tôi ra khỏi vai mình như thể phủi một con bọ.
"Mày không bỏ chạy quá khứ như bà Kim nói." Cường bước qua tôi rồi nói vào tai tôi, một cách rõ ràng nhất mà hắn có thể. "Mà mày bám víu nó."
Rồi bỏ đi, hướng ra ngoài hàng rào gỗ cùng một cái tay vẫy chào.
"Tao không bám víu cái gì hết!" Tôi gắt lên, khiến Cường phải dừng chân lại. "Tao thật sự nghiêm túc đấy! Tao đã thật sự bỏ qua chuyện ấy rồi mà sao mày nhất định phải nhắc nó lại chứ? Thật ra là mày muốn cái gì chứ?!"
"..."
Trước cánh cửa dẫn ra ngoài con đường bê tông, Cường ngước nhìn lên bầu trời. Tôi thì chỉ cố thở một cách khó chịu, chờ đợi câu trả lời từ người mà mình đáng lẽ là phải tin tưởng nhất.
Tại sao chứ? Trong khi tôi đang cố hết sức để vượt qua mọi chuyện, hắn ở đâu? Để giờ đây khi tôi thật sự tin rằng mình đã có thể thật sự tiến tới thì lại nhận được lời nhận xét này?
Thật không công bằng...
"Có thể tao sai."
"Hả?"
Cường nhìn xuống lại về tôi, hắn thở dài rồi đẩy gọng kính của mình lên khi đút tay còn lại vào túi.
"Tao nghĩ là có thể mình sai và thật sự mong rằng như vậy." Cường nhắc lại lời mình nói, với một giọng to rõ hơn.
Thật khó để có thể thấy biểu cảm của Cường trong trời tối, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra được cái nhìn mong đợi từ hắn.
"Nhưng nếu ngược lại... tao mong là mày nên dừng lại, nó sẽ không đem lại điều mà mày mong muốn đâu."
"Ừ..."
Tôi gật đầu một cách mệt mỏi khi cuộc trò chuyện này cuối cùng cũng kết thúc. Trong khi đó hắn cũng bước ra khỏi nhà, vẫy tay với tôi bảo rằng sẽ mua một nước ngọt. Trước khi đi, hắn còn quay đầu lại và nói ra câu cửa miệng của mình.
"Đừng lo, tao tin mày mà."
Luôn là như vậy, người đưa ra quyết định về bản thân tôi luôn là chính bản thân mình. Hắn biết điều đó nên tất cả những gì mình làm là chỉ đưa ra lời khuyên, mong chờ rằng tôi sẽ lựa chọn đúng.
Dù hắn vẫn có những nhận định không phải, nhưng đa số lại đúng. Đó là lý do vì sao tôi lại tìm đến Cường vào lúc này.
...
Và có lẽ, điều hắn nói chính là lý do thật sự vì sao tôi cảm thấy không chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top