Chương 10: Lời đề nghị


Đặt ly nước lọc lên chiếc bàn gỗ sau khi nhấp một ngụm, tôi nhìn về phía Hiền, người đang nhâm nhi ổ bánh mì với một ánh mắt lờ đờ thiếu sức sống. Chị ấy hẳn đã có một đêm khó ngủ. Cũng may là vì hôm nay là thứ bảy, Hiền không phải đến trường nên sau khi dùng bữa ăn, người con gái đang ở chung nhà của tôi liền đi lên lầu, có lẽ là để đánh tiếp một giấc.

Tính ra cũng cả buổi sáng rồi, từ lúc gặp nhau ngay trong bếp khi tôi đang chuẩn bị bữa sáng, cho đến khi coi hết bản tin thời sự buổi sớm lẫn hết bữa, tôi và Hiền chẳng nói với nhau một lời nào. Có lẽ cũng vì tôi không biết nên nói gì. Cho đến khi tôi nhìn qua màn hình tivi.

"Dậy nào Hiền ơi! Đang chiếu lại tập hôm qua của Keep Running nè!"

Tôi la lên khi thấy cảnh mở đầu thường thấy của bộ phim này và chuyện xảy ra tiếp theo y như tôi dự đoán. Hiền phóng thẳng xuống lầu như đang chạy nước rút phối hợp nhảy xa, cùng một vẻ mặt hớn hở với đôi mắt mở to.

"Thiệt hở?! Tui quên mất là hôm qua đáng ra phải có tập mới đó!"

Tôi phì cười rồi đi lại tủ lạnh, vớ lấy một chai nước ngọt cùng một gói bánh đem ra ghế sô pha. Cũng chẳng trách được sau chuyện hôm qua, ai cũng có thể tạm quên đi vài thứ thật sự quan trọng mà mình phải làm. Như tôi, đó là gọi cho người nhà. Cha mẹ của tôi đương nhiên đã la cho một trận ra trò rồi họ cũng bảo là tối nào tôi cũng phải gọi về nhà, kể từ hôm nay.

Ngoài ra thì cho đến khi đến rạng sáng hôm nay, sau khi hỏi mật khẩu mạng ở nhà thì tôi mới nhận ra tên bạn của tôi đã ném vào tin nhắn của tôi hơn hai trăm tin. Nhưng đại khái tôi có thể tóm tắt lại nội dung là nó tưởng tôi định tự sát sau khi gửi cái câu "cám ơn vì thời gian qua" cụt ngủn vào hai tuần trước. Thậm chí nó cũng thử đến nhà của tôi xem có đang tổ chức đám ma hay không thì mới yên tâm quay về nhà, bình tĩnh lấy điện thoại chửi tôi thêm cả trăm câu.

Còn về người thứ hai cũng là người cuối cùng tôi liên lạc trước khi điện thoại bị hư, bà đàn chị ở đội điền kinh cũ, tôi khá là bất ngờ khi nhìn vào hòm tin nhắn, trống không. Đến cái dòng chữ "đã đọc" cũng không hiện lên nên tôi từ nỗi sợ hãi đã thay bằng sự lo lắng. Cho đến khi tên bạn của tôi bảo rằng bà đàn chị ấy đang tham gia một khóa huấn luyện khắc nghiệt gì đó ở Mỹ, nên đã tạm bị khóa điện thoại thì tôi mới thảo phào nhẹ nhõm, yên tâm bấm xóa tin.

Phần còn lại của buổi sáng trước khi Hiền đi xuống cũng chỉ là tôi nhắn tin với tên bạn, tóm tắt lại tình hình mọi thứ xảy ra ở đây, từ việc tôi tham gia đội điền kinh đến tận chuyện tối qua.

Cũng nhờ một cái câu ngắn gọn "mày làm đúng rồi đấy" của tên kia mà tôi đã yên tâm không phải lo nghĩ rằng, mình là một kẻ phá hoại hạnh phúc người khác. Nhưng có lẽ Hiền không nghĩ thế, hay vì một lý do nào đó mà đã khiến chị ấy đã mất ngủ cả đêm qua, dẫn đến kiệt sức mà tựa vào vai tôi ngủ từ lúc nào chẳng hay.

Nhìn vào vẻ mặt thoải mái khi cuối cùng cũng đã có thể chợp mắt kia, tôi không khỏi mỉm cười rồi chọt nhẹ một ngón tay lên gò má đang nhăn lại vì ép lên người mình. Từ góc độ này, vào buổi sáng, tôi có thể thấy rõ hơn vẻ mặt đang ngủ của Hiền. Có lẽ bất kì người con gái nào khi ngủ say cũng sẽ có một khuôn mặt xinh xắn chăng? Đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội để thấy điều này khi đầy đủ ánh sáng nên khó mà có thể chắc chắn được nhận định của mình.

Đôi môi hơi thâm đen cùng cặp lông mày thon mỏng, tạo ra một sự mộc mạc đáng yêu. Tôi sẽ không bất ngờ nếu một cô gái năng động và có sức hút như Hiền đang có vài cậu con trai theo đuổi. Dù về vẻ ngoài, Hiền trông không quá đặc biệt về chiều cao, hay đầy đặn như... Mai. Nhưng vì là một vận động viên, dáng người của bà chị họ tôi hẳn thu hút hàng tá ánh nhìn. Cộng thêm cái nét dễ thương khi vui tươi cùng mọi người, sự nghiêm túc khi chạy trên sân tập, tôi có thể tưởng tượng ra được người con gái trong mộng của tôi khi còn học cấp hai, một cô gái tóc ngắn bị cháy nắng bởi những ngày tập luyện không ngừng nghỉ dưới cái nắng của một đất nước nhiệt đới.

Mà đó là chuyện ba bốn năm trước, Hiền cũng là họ hàng nên tôi có thể chắc chắn là những điều tôi kể trên không khiến tôi cảm thấy rung động hay gì gì đó đâu. Với tôi, người con gái đang dựa vào người tôi mà ngủ này, là một bà chị họ phiền phức nhưng đáng quý.

...

Có lẽ do đã ngủ đủ, hay mùi thơm từ món heo quay kho cải chua đã khiến cho bà chị họ của tôi phải mở mắt. Hiền bật dậy trên chiếc ghế sô pha rồi nhìn quanh căn phòng, quay qua chiếc tivi màn hình phẳng đắt tiền rồi lại ngó sang tôi với ánh mắt thất vọng. Thấy thế, tôi hiểu ngay ý.

"Đừng lo, tôi có bấm chế độ ghi hình lại rồi. Khỏi cần phải đợi đến tối nay chiếu lại đâu."

Ánh mắt ấy như lóe lên cùng với một nụ cười toe thỏa mãn, Hiền liền nhảy khỏi chiếc ghế rồi phóng thẳng đến bàn ăn, ngồi đối diện bác Hai đang cau mày xem thứ gì đó trên chiếc máy tính bảng.

"Anh dọn ra nhanh nhanh nhanh nhanh nào! Tui đói rồi đó!"

"Chị có mà đói phim thì có."

Tôi đùa nhưng cũng vội vã tắt bếp khi nồi canh cải ngọt vừa chín tới, dọn theo cùng với đĩa thịt heo quay kho, cá trê chiên giòn nước mắm gừng, chiếc bàn ăn bằng gỗ nay tỏa ra một mùi hương đầy hấp dẫn có thể khiến bất kì ai cũng muốn gắp ngay một đũa.

Ông bác của tôi nhướng mày nhìn qua bàn ăn khi tôi đang xới nồi cơm cho thật đều lần nữa. Nhẹ nhàng đặt chiếc máy tính bảng xuống theo cùng là chiếc kính lão, bác Hai gật gù cái đầu trọc lóc của mình rồi nhận lấy đôi đũa từ Hiền.

"Hôm nay để bây vào bếp quả là đúng ý nhể? Ở trển bây có bao giờ chiên cá trê cho thằng cha bây không?"

"Dạ có, thường tuần nào cũng ít nhất một bữa."

Tôi đáp khi vẫn tập trung vào nồi cơm, khi thấy mọi thứ có vẻ đúng ý ông bác của mình rồi, thì mới đến công đoạn cho vào từng chén, tất nhiên tôi mời người lớn nhất trong nhà. Bác Hai vui vẻ nhận lấy chén cơm đầy ắp nóng hổi còn tỏa ra khói trắng ngùn ngụt rồi nhanh chóng vào bữa khi mọi người đã ngồi ngay ngắn.

...

"Ủa không coi phim à anh Tuấn?"

Hiền ngoáy đầu lại nhìn tôi từ chiếc ghế sa lông trong phòng khách trong khi tôi đang cố tìm một đôi dép nào thoải mái hơn đôi giày thể thao của mình.

"Bác Hai nhờ tôi đi mua chút đồ."

"Ở nhà Mai?"

"Ờ."

"Tui đi với." Tôi quay mặt lại nhìn Hiền với ánh mắt như muốn hỏi "chi vậy?" thì bà chị họ kia lại lật mặt một cách chớp nhoáng bằng cách nằm dài ra chiếc ghế sô pha ngay sau đó. "À thôi tui đổi ý rồi, ở nhà coi phim vui hơn."

Dù tôi có thể dễ dàng cảm nhận được có cái gì đó bất ổn ở đây cũng như lý do tạo ra việc đó là gì nhưng với cảm tính của một thằng con trai mười bảy gần mười tám tuổi, tôi không nghĩ mình nên xoáy thêm vào chuyện này. Thế nên cùng một cái gật đầu mà người kia không thể thấy được, tôi mang chiếc dép tông của bác Hai vào, bước ra khỏi nhà.

...

Buổi trưa mùa hè vốn là một thời điểm cực kì khó chịu trên thành phố nhưng khi đi dưới bóng râm của những tán cây cao, tôi lại thấy thật mát mẻ và dễ chịu. Cũng vì lý do này mà kể từ khi về đây, tôi đã ra khỏi nhà nhiều hơn cũng như đồng nghĩa với việc ít dùng điện thoại hẳn.

"À."

Mà nói đến điện thoại, tôi lại chợt nhận ra là mình có một việc có thể làm với nó, nghe nhạc. Thế là tôi lấy chiếc tai nghe màu trắng của mình ra, đeo vào rồi bấm vài nút trên chiếc màn hình cảm ứng. Tiếng nhạc vang lên và ngay khi đó tôi có thể nhận ra có gì đó không ổn.

"Một bên tai..." Tôi bỗng khựng lại trước khi nói hết câu. Một cảm giác khó chịu bỗng dưng chạy khắp cơ thể khiến tôi phải nhắm nghiền mắt lại rồi thở một hơi dài bất chợt. Lấy một tay đặt lên chiếc trán đang bắt đầu nhả ra mồ hôi, tôi vuốt một cách nhẹ nhàng, nhưng nói ra thì thật khó khăn. "...hư rồi."

Chỉ là hư một tai nghe? Tôi như bừng tỉnh rồi nhìn vào lòng bàn tay trái, nơi đang giữ một đầu của thiết bị mà mình đang đeo.

"Chắc do chuyện khi đó."

Hôm mà tôi rơi xuống sông cùng chiếc xe đạp của bác Hai, đúng là không chỉ điện thoại mà cả tai nghe của tôi cũng bị ướt nên có lẽ vì thế mà nó đã bị hỏng.

Tôi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trái của mình rồi khẽ nhắm mắt lại. Không phải chỉ là cái cảm giác tiêng tiếc do hư hỏng một món đồ bình thường, mà thứ này vốn là một thứ đã đi theo tôi suốt một thời gian dài. Có lẽ là hai năm rồi, kể từ khi chiếc tai nghe cũ trước đó không còn hoạt động được nữa. Đó là chưa kể đến chuyện vì sự cố này mà khiến tôi nhớ lại một thứ.

Một cảm giác thật yên bình và hạnh phúc.

...

"Hửm?"

Khi đến nơi, tôi có chút bất ngờ khi thấy Mai đang chất những thùng giấy lên chiếc xe đạp cũ kĩ rồi cũng chợt nhớ ra việc em ấy đang làm là gì. Nhưng cho dù có thế, tôi cũng không khỏi tự hỏi nhiều điều mà mình đột nhiên thắc mắc.

"Ủa?"

Trong khi tôi còn chưa kịp đi qua đường hay lên tiếng gì. Mai có vẻ đã nhận ra sự xuất hiện của tôi. Cô nàng nữ sinh với mái tóc đen dài được cài lên một cái kẹp màu trắng ngay lập tức nở nụ cười thường thấy của mình. Em đặt chiếc hộp giấy nhỏ bằng hai bàn tay lên chiếc xe đạp rồi vẫy chào tôi.

"Anh Tuấn tính mua gì ạ?"

Tôi định lắc đầu nhưng chợt nhận ra đúng là cần mua thật nên liền phì cười trên cái sự đãng trí của mình mà bước qua bên kia con đường.

"Bác Hai nhờ anh mua vài thứ." Tôi đưa tay vào túi quần rồi đưa một tấm lịch được viết cẩu thả bốn năm dòng chữ bởi ông bác của mình cho Mai. "Anh không đọc được nên lại đành nhờ em vậy."

"Dạ." Mai gật đầu rồi cầm lấy tờ giấy. Đọc lướt qua, em ấy lại gật tiếp hai cái nữa. "Một cây kem đánh răng, một chai nước lau sàn nhà và rượu."

Như thường lệ, Mai ngay lập tức đọc được thứ ngôn ngữ kí hiệu mà ông bác tôi hay dùng.

"Anh chờ em một chút, để em vào lấy ngay ạ."

Tôi gật đầu trước lời nói của Mai rồi nhìn theo bóng lưng đang ướt đẫm mồ hôi kia vội vàng chạy vào nhà. Có điều gì đó khiến tôi phải cau mày lại. À, có lẽ là vì tôi chợt nhận ra một điều gì đó không đúng.

Bây giờ cũng đã gần tầm giờ trưa rồi nhỉ? Bình thường Mai luôn dậy rất sớm, làm hết công việc của mình rồi đi học. Và vì hôm nay là thứ bảy, nên em ấy sẽ đi giao hàng cho những người khác trong thị xã này. Chẳng có gì kì lạ cả, tôi đã nghĩ thế cho đến khi chợt nhớ lại lần trước mình đã cùng Mai đi giao hàng, cũng vào một ngày thứ bảy nóng nực thế này.

Điểm khác biệt là chúng tôi đã quay về cửa hàng của Mai cũng vào giờ này, chứ không phải là chuẩn bị khởi hành.

Và điều đó khiến tôi bắt đầu nghĩ lại về chuyện ấy...

"..."

"Hộp kem đánh răng cũng vừa hết rồi nên có gì anh nhắn bác Hai mai em có rồi mang đến được không?"

Giọng của Mai làm tôi cảm thấy giật nhẹ người và nhanh chóng che dấu đi cái vẻ mặt nhăn nhó của bản thân. Tuy thế, người con gái kia có vẻ đã nhận thấy điều gì đó ở tôi, và thay vì tránh né đi ánh nhìn đầy sự khó xử, Mai lại đưa cho tui chiếc túi xốp màu đen rồi mỉm cười.

"Nè anh Tuấn."

"Ư... ừ." Tôi đáp lại vẻ mặt thường thấy của Mai bằng một cái gật nhẹ đầu.

Một vẻ mặt bình thản, không một chút phiền muộn. Nói thật, nếu nó là một thứ gì đó đau buồn, dù chỉ một chút thôi, tôi sẽ thấy an tâm hơn. Điều đó có vẻ hơi kì lạ, nhưng ai trải qua một ngày tồi tệ như hôm qua, thì hẳn họ sẽ rất khó che dấu đi sự tiêu cực của mình.

Một kẻ nói dối, với cái mặt nạ bằng da thịt sẵn sàng nở một nụ cười giả tạo để tránh đi sự phiền phức. Tôi luôn dễ dàng nhận ra được một kẻ như vậy, dễ dàng như nhìn vào một tấm gương bị vỡ cũ kĩ.

Nhưng không, tôi không thấy bản thân mình trong đó. Không có sự giả dối nào. Một chút cũng không. Và điều kì lạ đó khiến tôi phải nhìn vào chiếc túi xốp mà mình đang cầm, rồi lại đưa mắt qua người con gái kia.

"Em định đi đưa hàng như hôm nọ à?"

"Dạ." Mai gật đầu, em ấy đang chất lên những chiếc hộp gỗ cuối cùng lên chiếc xe không bàn đạp.

"Anh đi với."

...

Và thế là chúng tôi đi cùng nhau.

Khung cảnh xung quanh không mấy khác biệt, nhiệt độ thì có lẽ nóng hơn lần trước vì đằng nào cũng giữa trưa rồi, thế mà điều khiến tôi thấy hơi khó chịu lại là một chuyện khác, sự im lặng. Chúng tôi đi cùng nhau một tiếng đồng hồ, qua nhiều nhà, gặp và nói chuyện với nhiều người khác nhau nhưng lại chẳng trao nhau bất kì một lời nào. Điều này khiến tôi tự nghĩ rằng có khi nào tại vì có mình ở đây mà Mai cảm thấy khó chịu không?

Tôi nhìn về phía sau gáy của người con gái đang dắt chiếc xe đạp đã gần trống không với một ánh mắt mệt mỏi. Dù có thể tin rằng chắc chắn Mai không đang đóng giả cảm xúc của mình nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng, vì một lý do nào đó.

"..."

Bỗng dưng Mai dừng xe lại và quay mặt lại nhìn về phía tôi. Khó mà có thể nhìn thấy rõ đôi mắt kia vì ánh phản chiếu từ cặp kính xanh, thế mà tôi có thể cảm nhận được cái nhìn đó.

"Nếu anh nghĩ rằng em đang giận anh hay gì đó thì không phải đâu." Mai nói, kèm với một nụ cười mỉm. "Chỉ là, em cảm thấy... hơi có lỗi một chút."

"Có lỗi?"

Tôi mở to đôi mắt của mình nhìn về phía cô gái đối diện.

"..." Mai thở dài một cái hiếm hoi rồi tiếp tục dắt xe đi trên con đường trải bê tông. "Anh đang nghĩ rằng em đang cố tỏ ra thật bình tĩnh đúng không?"

Mai nói khi vẫn nhìn về phía trước, chỉ còn một đoạn nhỏ nữa, một vài chỗ cần giao hàng thì bọn tôi sẽ có thể quay về. Tuy nhiên tôi có thể thấy rõ em ấy đang đi chậm lại, như chờ đợi một câu trả lời.

"Ừ..." Tôi cúi nhẹ đầu xuống nhìn cái bóng của Mai vẫn tiếp tục di chuyển.

"Thế chắc anh đã hiểu ý em muốn nói là gì rồi."

Tôi hiểu, một cách mường tượng nhưng đã rõ ràng hơn sau những lời kia. Mặc dù nó rất kì lạ. Đúng hơn là vô lý, hoặc có lẽ chỉ vì tôi đã suy nghĩ quá nhiều? Bất kể lý do là gì thì tôi có thể hiểu một chuyện, vào lúc này...

"Em đang thấy vui à?" Tôi hỏi, với một chút nghi ngờ.

Khá là vô lý đúng không? Nếu đặt bản thân vào trường hợp tương tự như Mai, tôi có lẽ đã không thể nào rời khỏi phòng huống chi là có thể vui mừng. Mặc dù bản thân có thể dễ dàng thay đổi cảm xúc một cách nhanh chóng nếu cần thiết, nhưng trở nên vui vẻ là một chuyện khác. Nó không phải là một thứ dễ dàng có được thông qua những chuỗi cảm xúc tiêu cực. Không, đúng hơn là không thể.

Không thể nào, tôi đã nghĩ thế và mong chờ một cái lắc đầu.

Nhưng Mai lại chỉ dừng xe lại, lần nữa ngoáy mặt về phía tôi, nghiêng một góc nhẹ để ánh nắng giữa trưa ít ỏi len ói được qua những tán lá cao gọi được lên đôi mắt đang tỏa sáng kia. Một cái gật đầu, cùng một nụ cười mà tôi vẫn đầy quen thuộc. Không cần có một câu trả lời hay một từ nào được phát ra từ đôi môi bé nhỏ kia nhưng tôi đã hiểu. Hiểu rằng mọi thứ thật sự đã ổn.

Thế mà ở đâu đó bên trong, tôi vẫn chưa thể giải hết mọi khuất mắt trong lòng.

...

Mọi chuyện sau đó không có gì xảy ra nhiều, Mai hoàn thành công việc, tôi thì quay về nhà và Hiền đã mất dạng đi đâu mất cùng với bác Hai. Tôi cũng không mảy may suy nghĩ gì nhiều mà nhẹ nhàng đi dạo quanh sân vườn vào lúc chiều chợt trở xế. Tôi đi đến bãi đất trống mà tôi cùng ông bác của mình dọn dẹp dạo nọ, giờ nó đã mọc lại một vài bụi cỏ nhỏ ngắn nhưng không đáng kể.

Lúc này tôi mới chợt nhớ là bác Hai cũng từng nói gì đó về việc cho tôi thử trồng trọt thứ gì đó nhưng chẳng hiểu sao đến bây giờ cũng chưa thấy nhắc gì về nó.

"..." Giữ suy tư đó trong đầu, tôi chợt nhận ra câu trả lời ngay tức khắc. "À mình cũng sắp phải về rồi."

Thỉnh thoảng tôi lại nhớ đến chuyện đó, và mỗi lần như vậy, thời gian đến cái ngày đó lại càng gần khi mà mùa hè cũng sắp kết thúc. Bây giờ thì tôi cũng chẳng còn nghĩ gì đến tương lai của mình sẽ thế nào, tôi sẽ làm gì, kết quả ra sao hay là sẽ trở nên thế nào nữa, khác với những lần trước.

Có lẽ là vì tôi nghĩ rằng mình có thể làm được điều gì đó thú vị hơn là sống một cuộc sống đã được định sẵn? Hay cũng có thể vì chưa bao giờ mọi thứ sẽ đúng theo kế hoạch của mình. Mà có lẽ cũng vì tôi cũng chẳng màng đến tương lai của mình sẽ như thế nào nữa.

Có lẽ là cả ba. Tôi gật gù nhẹ khi nhìn về phía bầu trời xanh đầy những gợn mây trắng phủ theo từng lớp như những gợn sóng ngoài biển. Đẹp thật, tôi tự trầm trồ trong thâm tâm mình rồi lấy chiếc điện thoại ra chụp lấy hình ảnh đó.

Nó có lẽ sẽ trở thành hình nền điện thoại của tôi suốt một quãng thời gian dài tiếp theo.

...

Chiều tối hôm đó, cũng không quá lạ khi mà bác Hai lại mở một chầu nhậu khác ở dưới nhà. Tôi vốn cũng không có việc gì nhiều ở những nơi như thế cũng như không quen biết gì ai nên đành ở trong phòng của mình mà lướt mạng xã hội một cách đầy buồn chán.

Chẳng có gì lạ khi mà những người bạn cũ của tôi đang ăn mừng, chia sẻ những tấm hình đầy vui vẻ của họ cũng như cùng nhau lên kế hoạch dã ngoại. Tôi nhận được lời mời, từ một người bạn học không mấy thân thuộc và tất nhiên đồng ý là điều không thể khi mà tôi không có ý định quay lại thành phố cho đến khi gần nhập học.

Nói đúng hơn, tôi không nghĩ gặp mặt sẽ là một ý hay. Nhất là khi sự xuất hiện của mình có thể khiến cuộc vui biến mất.

"Ờ. Nói chung là tùy mày thôi. Với lại tao cũng không nghĩ gặp cái lớp của mày là ý hay." Tên bạn thân nhắn lại sau khi tôi kể qua sự tình cho nó nghe. Khi tôi định trả lời thì nó lại nhắn tiếp. "Mà ai rủ mày thế? Chắc không phải là..."

"Không." Tôi gõ nhanh một câu trả lời cùng một cái thở dài nhẹ. Nếu là người mà tên kia đang ám chỉ, có lẽ tôi đã trả lời khác. Chắc vậy.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ khi mà ánh mặt trời đã gần biến mất khỏi đường chân trời rồi liếc lại về chiếc điện thoại, khi mà nó vừa rung lên.

"Thế thì tốt, mà tao vào trận đây."

"Ừ."

Tôi tắt màn hình rồi lăn ra nằm dài trên chiếc giường êm ái của mình. Mặc dù nó không thoải mái bằng chiếc vốn ở nhà nhưng tôi đã dần quen với nơi này. Đến mức tôi đã có thể thoải mái hơn khi nhìn lên cái trần nhà có một vết nứt kì quặc ở trên đầu mình.

Có lẽ tôi đang dần trở nên tự kỉ, hoặc là buồn chán quá mức cho phép.

Đây chính là lúc mà âm nhạc xuất hiện. Tôi nhẹ nhàng lấy sợi tai nghe của mình ra và chuẩn bị các thứ mà mình vẫn thường xuyên thực hiện. Tiếng nhạc vang lên, thật thoải mái khi bài hát đầu tiên của danh sách ngẫu nhiên lại là một bản nhạc mà tôi thích, "Castle Of Glass" của "Linkin Park".

Tôi luôn có một thói quen cũng như là một sở thích đó chính là lắng nghe giai điệu, phân tích và tìm hiểu ý nghĩa của nó. Tuy nhiên mỗi khi lắng nghe bài hát này, tôi lại không hề làm chuyện đó. Mà chỉ đơn giản là ngồi hay nằm dựa vào nơi nào đó, lắng nghe và tận hưởng.

Cái cảm giác đó thật khác biệt. Một thứ gì đó trống rỗng.

Mặc dù tôi hoàn toàn hiểu ý nghĩa bài hát, từng câu chữ một. Đến mức tôi có thể thuộc cả lời bài nhạc, lúc nào giọng hát cất lên lẫn phần ngân sẽ kéo dài bao nhiêu. Thế nhưng tôi không hát theo, không phân tích, không suy nghĩ mà chỉ lắng nghe. Đến khi cả bài nhạc kết thúc.

Điều đó khiến tôi từ bỏ ý định chỉ lắng nghe những bài nhạc ngẫu nhiên mà chuyển sang danh sách những bài tương tự như vậy, những bài nhạc "không suy nghĩ". Nó luôn là thứ cuối cùng tôi sử dụng để chấm dứt nỗi phiền muộn của mình mà chìm vào giấc ngủ. Tuy rằng tôi không có ý định đánh một giấc hay có phiền muộn gì cả. Có lẽ tôi chỉ muốn một chút âm nhạc, một chút nhẹ nhõm ít ỏi cho tâm hồn mình.

Và khi bài hát thứ tư phát lên, đó là một bài hát nhạc Việt với giọng nữ thật buồn cùng tiếng đàn gui-ta. Nó là một bài nhạc từ một youtuber vô danh mà tôi được một người bạn chia sẻ cho khi nó không đến hơn một ngàn lượt xem. Thế mà tầm vài tháng sau, nó đã trở nên thật nổi tiếng, đến mức ai trong trường lẫn trong lớp tôi đều biết đến.

Thế mà có lẽ "Little Snow", người đã đăng bài nhạc ấy lên thật sự là ai sẽ mãi là một ẩn số khi mà cô ta chưa bao giờ lộ ra bất cứ thứ gì ngoài giọng hát của mình. Những gì mà người ta có thể làm cũng chỉ có thể là suy đoán, cho đến khi tất cả đã đi vào lãng quên. Khi tôi lắng nghe bài hát và giọng ca đầy quen thuộc ấy, một cảm giác thoải mái tột độ xuất hiện khiến tôi thở phù một tiếng đầy mệt mỏi.

Nhưng, khi bài hát gần kết thúc, tôi đột nhiên nhận thấy một điều gì đó cực kì quan trọng.

"Hình như cái gi..."

"Anh Tuấn!"

"Á!"

Tôi giật bắn người lên đến mức ngã lăn xuống giường dù không biết bằng cách nào. Dù có chút đau điếng, nhưng sau khi nhận một tràn hoảng loạn hơn từ phía bà chị họ, tôi cũng bình tĩnh ngồi lại lên chiếc giường êm ái của mình.

"Mà có vụ gì vậy?"

Tôi hỏi với một chút lo lắng. Không phải lần đầu tôi thấy cái vẻ vội vã của Hiền, nhưng mỗi khi tôi thấy nó, thì chắc chắn là lại sắp có chuyện gì không lành.

"À mém chút tui quên mất!" Hiền đập hai tay vào nhau rồi giơ một ngón cái lên cười tươi một cách đầy khoái chí. "Mới nãy tui vừa phá kỷ lục mới của mình đó! Mười ba giây năm mươi mốt!"

"Thật à?!"

"Thiệt!"

Thấy cái gật đầu của Hiền, tôi mới liền cố nhớ lại kỉ lục gần nhất của bà chị họ của tôi là gì. Và khi vừa nhớ ra, tôi lại liền bất ngờ hơn.

"Chị vượt kỉ lục tận nửa giây à?!"

"E he he, chuyện nhỏ ấy mà."

Dù có nói thế, đó lại là vấn đề lớn, cực kì lớn nữa là đằng khác. Vì về thực tế, khó có ai mà có thể thật sự đạt được một sự đột phá về thể lực chỉ sau một thời gian ngắn cả. Mọi thứ đều phải trải qua một quá trình dài luyện tập. Kể cả với bản thân tôi, lần đột phá cao nhất cũng chỉ có là không phẩy hai bảy giây.

Nhưng nếu đó là thật, thì đúng là rất đáng để ăn mừng.

"À, vậy... ăn kem không?" Đó là điều đầu tiên tôi nghĩ đến trong đầu khi nhắc đến ăn uống với bà chị họ của mình. "Để tôi mua một hộp để ăn mừng nào."

"Không cần đâu, mai cả đội sẽ ăn mừng luôn." Hiền lắc đầu rồi cười toe. "Sẵn tiện mai cũng là ngày họp đội điền kinh mém đầu năm học đó, nhiều người khác muốn gặp anh lắm nên mai nhớ đến sớm hơn tý nhen."

"Nhiều người khác?" Tôi hỏi với đôi mắt lộ rõ sự bất ngờ cùng những cái chớp liên hồi khó hiểu. Nhưng chỉ tích tắc sau đó, tôi chợt tự nghiệm ra câu trả lời. "À, những thành viên khác đi nghỉ hè ấy à?"

"Ừ hứm." Hiền gật đầu hai cái rồi giơ một ngón cái lên. "Nhớ đi nhen. Giờ tui phải đi lấy đồ cho cha nữa."

Dứt lời, bà chị của tôi đứng thẳng người dậy, đi thẳng ra ngoài cửa phòng, mở toang nó ra rồi ngoáy đầu lại nhìn tôi cùng với vẻ mặt hớn hở như lúc vừa mới bước vào.

"Sắp vượt được anh rồi."

"Ờ."

Tôi đáp lại bằng một cái phì cười vì quả thật ngày đó còn xa lắm. Nhưng khi Hiền đã đi mất, tôi lại chợt đột nhiên cảm thấy một cảm giác khác, một thứ gì đó tiêu cực đột nhiên xuất hiện trong đầu.

Thứ gì đó đi kèm với một từ "nếu"...

"Ê."

Nhưng may mắn thay, sự xuất hiện của một người khác đã khiến tôi tự bừng tỉn khỏi sự tiêu cực đang chuẩn bị gặm nhấm bản thân mình.

"Hả? Anh không ở dưới nhậu đi làm gì ở đây vậy?"

Ông anh của tôi đứng ở ngay trước cửa, vẫn mặc trên mình chiếc áo sơ mi không còn mấy chỉnh tề và tay phải thì mang theo chiếc áo vest đắt tiền được đặt may. Đó là hình thái đã có rượu vào người, tôi đã quá quen thuộc với cái dáng đứng không còn thẳng thớm như cái áo trắng mà anh ta đang mặc.

Nhưng anh tôi không bao giờ say, ít ra là tôi chưa thấy hoặc cái cách anh ta say khác hẳn những người mà tôi thấy. Vẫn vẻ mặt đầy sự buồn chán khi nhìn về phía thằng em trai của mình hay bất kì ai khác. Anh ấy thở dài một cái rồi bước lại chiếc bàn cạnh cửa sổ, tóm lấy chiếc ghế ngồi duy nhất trong phòng rồi xoay nó về trước mặt tôi, ngồi xuống.

"Cả tháng trời không gặp nên anh mày lên kiểm tra thôi mà cũng đuổi hả?" Chỉ khi để ý, tôi mới nhận ra là hình như ông anh của tôi vừa mới cắt tóc. Từ quả đầu nhiều tóc và đầy lịch lãm như mấy cái quảng cáo của mấy nhãn hiệu phương tây, giờ nó lại thành một quả... đầu đinh?

"Cái đầu..."

"Tao thua cá độ." Trước khi tôi kịp đặt câu hỏi thì có lẽ cái người tôi ở chung nhà suốt mười mấy năm qua đã nhận được khá nhiều câu hỏi trước đó rồi. "Giờ anh mày hết dám về trên kia luôn rồi."

Nhận thêm một cái thở dài nữa, lần này thì tôi lại có thể hiểu được một chút nào đau khổ trong cái vẻ mặt luôn đầy sự khinh bỉ kia.

"Dù sao thì, anh mày ở đây để nói chuyện khác. Mày thấy ở đây thế nào Tuấn?"

"Hả?"

"Thoải mái không? Ngủ ngon giấc không hay cái gì đó đại loại thế." Nhún vai cùng một cái nhướng mày, anh tôi lại nói tiếp. "Dù sao thì như những gì anh đây thấy thì mày có vẻ thích ở chỗ này..." Song, đôi mắt cùng màu đen với tôi lại hiện ra một chút gì đó mà tôi đã lâu chưa thấy ở người kia, sự tự hào. "Và anh mày nghe nói là mày còn tham gia đội điền kinh gì nữa?"

"À làm huấn luyện viên kiêm mascot thôi." Tôi phì cười khi được nhắc lại cái chuyện đó. Dù sao thì để kể lại mọi thứ cho ngọn ngành thì sẽ mất khá nhiều thời gian. Nên tôi quyết định cứ nói lại kết quả thật sự rồi coi như bỏ nó qua một bên. "Còn về chuyện ngủ ngon hay thoải mái gì đó thì mọi thứ vẫn ổn. Bác Hai thì lúc nào cũng vui vẻ dù hay đi nhậu nhiều. Khí hậu và con người dưới này thì khỏi chê... Nhưng anh hỏi mấy vụ này để làm gì vậy? Làm bài đánh giá về miền quê hay gì..."

"Mày muốn dọn xuống ở đây luôn không?"

Khi tôi còn chưa kịp kết thúc câu đùa của mình thì anh tôi lại lên tiếng, một cách bất ngờ và tôi thậm chí còn chưa kịp nghe, hay thậm chí là hiểu điều mà người ngồi đối diện vừa nói.

"Hả?"

Đó là điều duy nhất mà tôi có thể nói được khi nhận câu hỏi kia.

"Anh đây đang hỏi là mày muốn dọn xuống, ở nhà bác Hai, luôn không?" Người anh của tôi nhắc lại lời mình vừa nói, một cách chậm rãi, rõ ràng và đầy mùi rượu. "Chuyện là vì anh đây cũng sẽ ở đây công tác thêm một thời gian dài nữa. Sẵn tiện mày cũng thoải mái sống ở đây và có vẻ... ổn hơn trước nên ổng bả trên kia cũng nghĩ là mày nên ở đây thêm một thời gian. Ngoài ra thì mày sẽ được nhập học ở trường cấp ba ở gần..."

...

Cái quái gì thế này? Ở đây? Ở Vĩnh Long? Nhà bác Hai sao? Thậm chí là nhập học ở đây nữa?

Điều đó có nghĩa là tôi sẽ có thể tiếp tục sống cuộc sống mà mình đã luôn sợ rằng sẽ kết thúc trong sớm muộn. Tôi sẽ có thể tiếp tục được làm những điều đã khiến mình cảm thấy thật thoải mái, được tự do.

Thậm chí tôi sẽ còn có thể tiếp tục hỗ trợ những người trong đội điền kinh. Vài đứa nhóc trong đội rất có tài, chỉ cần được mài dũa, giải cấp tỉnh sẽ chẳng là vấn đề gì cả. Sẽ thật tuyệt khi chiến thắng một cuộc đua hay một giải đấu. Tôi đã trải qua được nó, và tôi cũng mong là những người khác trong đội cũng sớm nhận được thứ đó.

Và tôi sẽ còn có thể gặp được Mai. Mặc dù chắc chắn rằng không phải vì chuyện tình cảm nhưng thật tốt khi có ai đó có thể hiểu mình. Đã từ rất lâu để tôi có thể gặp một ai đó có thể khiến tôi tin rằng đó chính là lối thoát.

Và còn nhiều điều nữa... Boardgame, những bộ phim dài tập của Hiền,... Nhiều điều khác nữa tôi đột nhiên nghĩ trong đầu nếu tôi ở lại đây. Những điều tốt đẹp...

...

Nhưng, tôi lại cảm thấy chùn bước.

"...Rồi? Muốn dọn xuống đây luôn không?"

Tôi quả thật muốn gật đầu một cái, nhận lấy cái điều mà tôi đã mong muốn có được sau quãng thời gian tốt đẹp mà tôi đã trải qua ở đây...

Thứ gì đó... Rất khó để diễn tả.

Nhưng rồi đã sao cơ chứ? Tôi mỉm cười sau một lúc lâu ngồi đực ra như vừa đọc đề văn mà mình chưa từng học một chữ. Chết thật, mình bị cái quái gì thế này?

Sao tôi lại chần chừ trước điều mình mong muốn? Tại sao cơ chứ? Điều duy nhất tôi sẽ mất đi khi chấp nhận lời đề nghị kia là căn phòng ngủ vốn được sinh ra để tôi lẩn trốn thế giới này. Nhưng giờ tôi không cần nó nữa, tôi đã tìm thấy những điều vui vẻ hơn ở nơi này, tìm thấy lý do để có thể tiếp tục sống một cách thực thụ.

Không lý do gì để từ chối cả.

"Tất nhiên là muốn rồi."

Tôi trả lời, ngay sau khi anh tôi hoàn thành câu hỏi.

...

Dù rằng vào lúc này, tôi không hề biết rằng một lúc nào đó trong tương lai, mình sẽ hối hận vì điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top