Chương 02: Vấn đề ở cảm giác


Trên đường về nhà, tôi lại bắt đầu cảm thấy đau ở lòng bàn tay. Và chỉ khi ấy tôi mới nhận ra là mình đã bị thương khi đập vỡ cái chén vào tối qua.

Nhìn vào nó, tôi mới nhận ra là quãng thời gian qua mình đã cố gắng bỏ qua những đau đớn như thế này. Vì tôi không muốn khiến người khác phải lo lắng, cũng như không muốn bất kỳ ai phải để tâm quá nhiều về mình. Thế nên tôi luôn cố tự nhủ rằng mình không hề sao cả. Lúc nào cũng vậy, dù có bị thương, cả từ thể xác lẫn tinh thần, tôi cũng đều chỉ mỉm cười rồi bảo 'không sao đâu'. Để rồi khi chỉ còn một mình, tôi sẽ tìm cách giải quyết những thương tổn đó. Tôi đã tự cô lập bản thân mình rồi khiến những người xung quanh phải lo lắng.

Nhưng cuối cùng tôi cũng đã có thể quyết định rằng mình sẽ chấm dứt chuyện này! Tạm biệt tôi của ngày hôm qua! Đã đến lúc để trở thành một thằng thanh niên thực thụ rồi!

"Về thôi!" Với cái tâm thế đó, tôi bắt đầu chạy về nhà. "Đau!"

Nhưng rồi lại thôi vì rõ ràng cơ thể của tôi không hề cho phép. Với một cái thở dài, tôi đành lết bộ về nhà khi quần áo vẫn ướt sau vụ té sông khi nãy. Tuy nhiên không một chút buồn phiền, tôi lại biến sự chậm chạp đó thành quãng thời gian tốt hơn bằng việc bắt đầu suy nghĩ về việc mình sẽ định làm.

Tôi đã nhận lời làm huấn luyện viên cho đội điền kinh nhưng quả thật, trừ chạy nước rút ra, mấy môn còn lại tôi hoàn toàn mù tịt. Nhảy xà, nhảy cao thì tôi chưa bao giờ thử, chạy vượt rào chưa bao giờ là điểm mạnh và chạy tiếp sức thì... Tôi nghĩ có lẽ mình nên cần sự trợ giúp từ chuyên gia.

Nhưng điện thoại lại chẳng chịu lên nguồn.

Có khi nào lúc rơi xuống sông nó hư luôn rồi không?! Tôi hoàn toàn ỷ y rằng mình sẽ không cần laptop cũng sống tốt với điện thoại khi ở dưới vùng quê này nhưng giờ điện thoại cũng hư mất rồi thì phải làm sao đây? Chưa kể đến việc xin tiền ba mẹ hay ông anh thần thánh kia là việc mà tôi hoàn toàn không muốn làm.

"Tiêu rồi."

Tôi thở dài một cái rồi cất điện thoại vào túi lại. Đúng là bất tiện thật, nhưng có lẽ với số tiền hiện có của mình, tôi vẫn đủ đem ra tiệm sửa thay vì mua mới. Dù tôi không rõ liệu nơi này có tiệm sửa điện thoại nào không. Mà chắc phải có. Vì sau khi nhìn cái nhà của bác hai xong, tôi cũng nghĩ là nơi này cái gì chắc cũng có đầy đủ tiện nghi rồi. Việc cần làm là tìm chỗ...

Nhưng những gì tôi nhìn thấy chỉ là những cánh đồng lúa, cây ven đường và vài con vật như chó, gà chạy lang thang. Mà khoan đã, theo như tôi nhớ thì đường đi khi nãy làm quái gì có đồng lúa?

"Đây là chỗ nào vậy?"

Và chính thời khắc đó, tôi nhận ra là mình đã đi lạc, giữa một vùng quê mình không hề quen biết bất kỳ ai, không quen đường xá và thứ duy nhất để liên lạc với người khác đã bị hỏng. Đó là chưa kể đến việc tôi chẳng mang theo một xu nào khi bóp tiền vẫn còn nằm ở trong phòng.

"Có lẽ nên hỏi đường..."

Tôi lại một lần nữa nhìn quanh, cố tìm xem có ai đó quanh đây không thì kết quả là không. Vắng tanh, không một ngôi nhà hay xe cộ qua lại, cả một người qua đường thì càng không. Khi tôi bắt đầu cảm thấy hoảng loạn thì tôi nhìn thấy một ai đó ở xa xa đang đi về hướng của mình.

Một cô gái, nói đúng hơn là một cô nữ sinh cấp ba với một mái tóc thả dài đến ngang hông. Cô ấy ôm chiếc cặp của mình trong lòng, chậm rãi đi về phía trước cùng đôi mắt tràn đầy sự tự tin. Tôi có thể nhìn thấy một nụ cười khá nhẹ nhàng khi cô nàng đi ngang qua.

Một cảm giác kì lạ liền xuất hiện trong tâm trí, một thứ gì đó quen thuộc, đến mức tôi phải rùng mình và không thể không quay người lại, nhìn về phía cô gái ấy. Đó không phải là một mỹ nhân có vẻ đẹp hớp hồn bất kỳ ai nhưng, với khuôn mặt hiền hậu và cặp mắt kính gọng nhựa tròn màu xanh kia, tôi dường như cảm thấy nó thật quen thuộc.

Đôi mắt tôi mở to nhìn cô ấy cứ thế bước đi. Từng bước một, tôi cảm giác như từng nhát dao đang đâm vào tim mình mặc dù tôi hoàn toàn không hề biết đó là ai.

Chỉ là... Cô gái này làm tôi nhớ đến một người.

"Tr..."

Tôi đã mém chút thốt ra tên của người đó. Nhưng chút lý trí còn lại đã giúp tôi dừng lại trước khi làm chuyện ngu ngốc. Cánh tay tôi giơ lên và chân thì đã bước từ lúc nào chứng minh rằng tôi chỉ là một kẻ đang rối bời mong chờ kỳ tích xảy đến.

Rồi tôi chỉ đứng đó, nhìn người đó tiếp tục bước đi với một cái đầu trống rỗng. Không rõ rằng mình nên cảm thấy vui mừng hay buồn bã nữa. Vì tôi thật sự muốn bỏ chạy đi ngay bây giờ, đồng thời cũng muốn bước thẳng đến người kia.

Rồi chuyện xảy ra tiếp theo khiến tôi phải thót tim thêm một nữa.

Cô ấy dừng chân lại, rồi ngoái mặt lại nhìn tôi. Đôi mắt màu nâu to tròn ấy chỉ chớp mắt một cái mà đã khiến tôi lùi hẳn một bước về sau. Có lẽ cô nàng đang thắc mắc là tại sao một thằng con trai lạ hoắc lại nhìn mình chằm chằm như vậy. Hắn là một tên bệnh hoạn à? Tôi hoàn toàn hiểu nếu người ta đang nghĩ thế trong đầu.

Tôi đã mong đợi một cái nhìn đầy khinh bỉ nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy một nụ cười mỉm trên đôi môi hồng, dịu dàng đến mức tôi chẳng còn cảm thấy cái lạnh của nước sông nữa.

"Anh đi lạc à?"

"Hả... à... ừ."

Tôi giật mình, gãi đầu rồi liếc mắt đi chỗ khác. Dù sao thì tôi cũng không thể bảo rằng tôi đứng hình thế này chỉ vì cô ấy nhìn trông giống một người mà tôi quen biết.

"Thế nhà người thân anh ở đâu? Cả xã này em đều biết rõ mọi ngóc ngách cả đấy."

Nghe như là một đứa con gái hay bay nhảy như Hiền. Nhưng với cái vẻ ngoài đầy sự chậm rãi và hiền dịu thế kia thì tôi có chút hơi khó tin.

"À thì... cũng không rõ nữa." Tôi lại gãi đầu rồi cười gượng gạo. Vì quả thật, tôi đang muốn bỏ chạy khỏi cuộc đối thoại này càng sớm càng tốt, song, vẫn chẳng thể làm gì ngoài trả lời tiếp. "Thật ra tôi mới về đây được ba ngày và chưa đi ra khỏi nhà lần nào... Chỉ biết ông bác đó là bác Hai..."

"Bác Hai ạ? Bác Hai Nghĩa? Bác Hai Mận hay Bác Hai Mười gần thị trấn ạ?"

Tôi hoàn toàn không biết ai trong cái danh sách đó cả. Mà cũng vì vậy nên tôi cũng nhận ra là tôi hoàn toàn chẳng biết tên ông bác của mình là gì.

"Cái đó thì tôi không nhớ nhưng... nhà bác Hai có nhà lớn lắm và có xây lầu... À bên ngoài thì có hàng rào bằng cây xương rồng. "

"Bác Hai Nghĩa ạ?"

"Có lẽ thế."

Giờ tôi chỉ có thể đoán mò và mong chờ vào sự chỉ dẫn của người kia.

"Thế thì cũng gần thôi ạ!"

Cô nàng gật đầu một cái rồi đưa tay về phía mà tôi vừa đi qua. Nhưng trong vô thức thay vì nhìn về phía đó, tôi lại nhìn vào phần cơ thể đầy đặn kia rồi vội vã quay đi chỗ khác.

"Anh chỉ cần đi về hướng này, đến ngã ba đầu tiên rồi rẽ phải. Xong cứ thế đi thẳng thì sẽ đến nhà bác hai Nghĩa."

Thế ra là do tôi đi lố. Tôi cũng nhớ là mình phải rẽ trái ở đâu đó khi quay về nhưng chẳng tài nào nhớ nổi là chỗ nào.

"Ra thế, cám ơn vì đã giúp đỡ."

Dù tôi thấy cái câu cảm ơn của mình có vấn đề nhưng quả thật tôi cũng chẳng biết nên nói thế nào mới phải.

"Không sao đâu ạ."

Nhìn cái nụ cười còn chói chang hơn cả ánh mặt trời mùa hạ kia làm tôi đột nhiên phải cúi mặt xuống rồi nhíu mày lại. Quả thật sự nhiệt tình kia đã khiến tôi hoàn toàn quên béng đi mất cái sự đau nhói trong lòng. Có lẽ bây giờ cô ta sẽ gật đầu một cái rồi bỏ đi mất, tôi cũng mong như vậy nhưng...

"Dù sao thì em cũng cần đi theo hướng đó. Anh có muốn đi cùng không?"

"Được!"

Tôi đồng ý ngay lập tức rồi chỉ chưa đến một giây sau, tôi lại thấy mình ngu thế nào.

Và thế, tôi đi cùng với cô gái kia một cách kì quặc khi người kia thì đi trước, tôi thì lại cách xa tận ba mét ở phía sau, bước từng bước không theo nhịp gì cả.

"Anh về quê thăm người nhà ạ?"

"Hả? Ừ..."

Cô ấy bắt chuyện trước. Có lẽ cũng vì cái bầu không khí yên ắng này cũng đáng sợ thật.

"Thế thì đi lạc cũng dễ hiểu. Đường sá ở đây khá là rắc rối, đến mức người sống ở đây còn lạc được nên anh không cần phải thấy ngại vì chuyện đó đâu."

"Ừ..."

Tôi cũng chẳng biết nên nói gì ngoài một cái gật đầu. Vì mỗi khi nói chuyện gì đó với người này, tôi cũng đều cảm thấy hơi lo lắng. Dù có nói thế, nhưng tôi lại vẫn là người nói tiếp.

"Mà sao nhận ra ngay được vậy? Trong tôi dễ đoán thế cơ à?"

"Không đâu, tại em có siêu năng lực đấy."

Tôi đứng lại, mặt lộ rõ ra vẻ khó hiểu.

"Hả? Siêu gì cơ?"

"Đùa thôi, anh đừng bảo là tưởng thật đấy nhé."

Cô ấy phì cười khi lấy một tay che miệng lại. Tôi thì không thể cứ thế mà bảo rằng mình chỉ vô tình lãng tai mà không nghe rõ được, nên cũng đành hùa cười theo một cách gượng gạo.

"Thật ra vì một vài lý do nên em luôn có thể biết được người khác đang cần thứ gì. Như thế sẽ tiện cho công việc hơn."

Cô nàng đẩy nhẹ gọng kính của mình lên khi quay mặt lại đáp.

"Công việc?"

"Dạ, công việc."

Một cái gật đầu đầy tâm huyết, nhưng tôi vẫn không hiểu lắm. Vì cô ấy không phải chỉ là một nữ sinh cấp ba sao?

"Dù sao thì ngã rẽ ở đây ạ. Anh cứ đi thẳng vào đó thì sẽ đến nhà bác hai Nghĩa khi thấy hàng rào xương rồng của bác ấy. Mà cũng trễ giờ học rồi, chào anh nhé!"

Cô ấy dừng lại trước một ngã ba có một cột điện ở ngay góc rồi giơ tay lên chào tôi, xong, lại tiếp tục bước đi.

"Ừ, cám ơn lần nữa..."

Tôi cũng gật nhẹ đầu rồi nhìn về phía cô gái ấy.

Tuy người kia đi được một đoạn khá xa nhưng tôi vẫn đứng đấy, nhìn theo bóng hình kia dần đi mất khi một tay bóp mạnh vào phần ngực trái của mình. Có thứ gì đó mách bảo tôi rằng đây không phải chỉ là trùng hợp. Nó hẳn là sự trừng phạt của ông trời đã dành cho tôi sau những gì đã xảy ra. Hay cũng có thể là một phép màu thật sự.

Rồi thế bất kể lý do là gì, tôi lại bắt đầu chạy, một cách không chủ đích và tôi hoàn toàn không rõ mình đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.

Tôi bắt kịp cô gái ấy, nắm lấy bàn tay đang giữ chiếc cặp táp và kéo nhẹ lại. Cô nàng cũng giật mình mà quay người lại nhìn tôi với một ánh mắt bất ngờ.

"Chờ đã!"

Tôi thở hổn hển khi vừa dừng chân lại. Tôi đang làm cái gì vậy? Chạy theo một người lạ mặt mà còn nắm tay người ta nữa?!

Tất nhiên tôi liền buông tay ra ngay sau đó.

"Có chuyện gì ạ?"

Nhưng vẫn với vẻ mặt hồn nhiên của mình, cô ấy hỏi tôi cùng một nụ cười.

"Tên! Tên của em là gì?!"

"Ể?"

Cô ấy nhìn tôi, với một vẻ khó hiểu nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, không có bất kỳ sự khó chịu nào, người con gái ấy lại nắm lấy lại bàn tay của tôi rồi thực hiện hành động bắt tay lịch sự.

"Em tên là Mai ạ! Còn anh?"

Người con gái thấp hơn tôi một cái đầu đã dễ dàng biến một tình huống khó xử thành một màn làm quen bình thường. Cũng vì thế mà tôi bắt đầu cảm thấy thật xấu hổ. Rung người lên, tôi cố gắng lấy lại một chút bình tĩnh mà trả lời.

"Anh là... Anh Tuấn..."

Tôi đáp lại với một cái mặt đỏ bừng. Vì chỉ cần ở gần Mai, tôi lại bắt đầu cảm thấy không khỏe cho lắm.

"Anh Tuấn ạ? Tên hợp với anh đấy!"

Một nụ cười thật tươi khác, nhưng cái này tươi hơn hẳn những cái trước đó. Tôi có thể thấy được hai lúm đồng tiền kia hiện ra một cách rõ ràng đến mức tôi lại không đủ dũng khí mà nhìn thẳng.

"Cơ mà trễ giờ học rồi, em phải đi ngay đây nên có gì gặp sau nhé. Em có cảm giác rằng mình sẽ còn gặp lại nhau đấy!"

"Ư... ừ..."

Rồi Mai thả tay tôi ra và lại tiếp tục đi bộ theo hướng ban nãy. Còn tôi thì nhìn lại bàn tay của mình, thứ vừa nắm lấy bàn tay bé nhỏ và mềm mại kia.

"Mình bị cái gì thế nhỉ?"

Tôi biết rõ câu trả lời hơn tất cả. Nhưng lại chối bỏ câu trả lời đó bằng một cái lắc đầu. Dù sao thì tôi cũng lại không nghĩ rằng mình sẽ gặp lại cô ấy. Vì có nói thế nào, đó cũng chỉ là một người qua đường bình thường mà cả hai chẳng biết gì về nhau ngoài một cái tên.

Với lại, nếu nhìn kĩ, Mai hoàn toàn không giống người đó. Tên, họ lẫn chiều cao đều không giống nhau nhưng...

Cảm giác thì lại là một vấn đề khác.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top