CHƯƠNG 62: THỜI GIAN SẼ TRÔI


Sau lần đó Tú Thanh cũng không trở về nhà nữa, cha mẹ cô cũng cắt đứt liên lạc với cô. Họ bắt cô lựa và cô chọn Minh Nhi, cô yêu và tin vào sự lựa chọn của mình dù rằng lòng cô cũng đau lắm. Nhưng nếu cứ chần chừ thì cô sẽ mất bao nhiêu cái hai năm nữa đây, cô giờ đây cũng có mẹ, có anh trai, có chị gái, có cháu nhỏ và họ đều yêu thương cô. Tú Thanh cũng không còn sợ được mất như trước, Minh Nhi rất tự giác tạo khoảng cách với xung quanh lại vô cùng yêu chiều cô khiến cô càng thêm vững vàng với sự lựa chọn của mình.

Sau một năm nhà hàng thành công hơn mong đợi, để đặt được bàn ở nhà hàng của cô là điều không dễ dàng chưa nói đến việc cuối tuần hay ngày lễ đều phải ngừng nhận bàn trực tiếp. Với đà phát triển này thì năm sau cô sẽ mở thêm chi nhánh, Đà Lạt và Sapa trong tầm ngắm của cô. Mẹ cô đã qua Canada chơi với chị gái phải hai tháng mới về, Tú Thanh ở nhà buồn nên ghé nhà hàng bám dính lấy cô. Cô vừa tuyển một trợ lý để giúp việc, từ nay cô sẽ bớt việc để thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn.

Hôm nay Minh Nhi dặn cô về thẳng nhà, bước vô thấy chị ấy từ phòng tắm bước ra. Cô nhào đến ôm ụi mặt vào cơ thể đầy mùi hương kia mặc kệ bản thân toàn mùi mồ hôi, "Hahaha, em hôi quá!" Minh Nhi ôm chặt lấy cô giọng đầy yêu chiều. "Tắm rồi chị chở em đi chơi nhé" Minh Nhi vỗ mông ai kia, Tú Thanh ngoan ngoãn nghe lời.

Hai cô đi ăn nhẹ, Tú Thanh liên tục cười đùa suốt bữa ăn ra chiều sung sướng. Minh Nhi chở cô đi khá xa đến một quán cafe có thể nhìn toàn cảnh sông Thành phố, một khung cảnh có thể nói tuyệt đẹp trong đêm. Tú Thanh tựa đầu vào vai Minh Nhi, thời khắc này cô chẳng thể diễn tả thành lời cảm xúc của mình. Có thể nói bình yên, bình an, bình tâm hay bất cứ điều gì có thể nói lên được sự hạnh phúc, mãn nguyện hay như hơn thế nữa thì đều đúng...

Minh Nhi vẻ mặt nghiêm trọng "Chị nghĩ chiếc lắc chân kia không đủ an toàn", Tú Thanh nhíu mày có chút cử động vì khó hiểu. Tú Thanh cứ vậy thừ người nhìn đôi nhẫn chị ấy cầm trên tay, nước mắt cô chẳng biết chảy tự lúc nào. "Em yêu, để chị gọi vợ yêu sớm một chút được không?" "Chị muốn hôm khi trở về... ngoài tình yêu thì chị còn có thêm trách nhiệm" Minh Nhi có chút run. "Chị...chị... hức hức... thật?". Minh Nhi chỉ mỉm cười gật đầu, cô ôm lấy cô vợ bé nhỏ vào lòng đầy sủng nịnh với nụ hôn phớt đầy ngọt ngào. Tú Thanh chụp tay hai người đan vào nhau gởi đi khoe mọi người trong gia đình, Minh Nhi có cảm giác cô là người ngoài bước vào gia đình này.

Cả hai cứ nắm lấy tay nhau ngồi nhìn cảnh sông trong buổi tối đầy lãng mạn, thời gian cứ trôi qua mặc ai vui sướng hay khổ đau. Các cô phải nắm bắt lấy, không thể lại để vụt mất nhau. Tú Thanh chỉ qua lần gặp đầu đã lỗi nhịp trái tim yêu mãi một người, Minh Nhi chỉ trong chớp nhoáng đã khắc sâu mối tình tưởng chừng như mây bay.

Họ cuối cùng cũng được bên nhau, được ràng buộc bởi trái tim dù rằng luật pháp không bảo hộ cho tình cảm của họ. Họ không thể vì thế mà ngừng yêu, không thể có chút khó đã vội buông bỏ, và càng không thể chờ đợi cho đến khi được xã hội chấp nhận vì biết đâu lúc đó chuyến tàu của họ đã bị bỏ lỡ. Thời gian sẽ trôi.

Đến nhà Tú Thanh đã mơ màng trên xe, Minh Nhi nhẹ nhàng mở cửa đè cô trên ghế. Chiếc ghế ngã ra bất ngờ khiến Tú Thanh giật mình la lên, miệng cô nhanh chóng bị Minh nhi lấp đầy bởi chiếc lưỡi thon dài. Tú Thanh ngại ngùng xô mạnh chị ấy ra "Không bao giờ", Minh Nhi như càng được kích thích lấn lướt kéo chiếc áo thun khoá tay Tú Thanh trên ghế cười gian tà "Em phải làm nhiệm vụ người vợ trước"

"Buô...ng... em..ra ngay..." Tú Thanh gằn giọng trong khó khăn, Minh Nhi hôn một cách cuồng bạo lên bầu ngực kia để lại vài vết đỏ chót như trêu ngươi. Minh Nhi dùng đầu gối day nhẹ kích thích "cô bé", Tú Thanh vô thức "Ư..ưmm...ửmm" đầy ái dục. Minh Nhi khéo léo tháo khoá quần kéo rời khỏi chiếc mông tròn trịa, Tú Thanh càng phản kháng chiếc quần càng nhanh rơi xuống rồi lại giữ chặt chân cô như đang giúp sức chon con sói già kia giở trò.

"Á à... là gài bẫy chị?", "Chị điên rồi" Tú Thanh là thẹn quá hoá giận, "Chị bỏ qua cho em" Minh Nhi đầy bao dung dùng ngón tay kéo chiếc quần lót xuống đầu gối, cô nhiệt tình dùng ngón tay quét dọn xung quanh với vài cú nhấn nhá theo nhịp điệu. Tú Thanh càng thêm xấu hổ nhưng không thể làm gì đành cắn chặt răng chịu đựng, Minh Nhi đè xuống thở từng hơi vào cổ em ấy nhất định không thâm nhập.

Liếm lấy chiếc tai nhỏ mang đầy dục vọng, hạ xuống ngoạm lấy chiếc bánh bao mang mùi sữa quen thuộc để tạo nên những âm thanh không xa còn xa lạ. Tú Thanh thân người không hề nghe theo lý trí của cô, chiếc mông cô như đang chìm trong biển nước với âm thanh vỗ bì bạch làm cô chỉ muốn chết đi ngay lúc này cho hả dạ con sói già kia.

Minh Nhi không vội vàng vẫn cứ thờ thơ đảo tay liên tục không ngừng quấy rối sự "lãnh đạm" của ai kia "Vợ yêu, mở mắt ra", Tú Thanh ngay sau khi lắc đầu đã mở to mắt hét lớn lên "Em giết chịii". Minh Nhi bất ngờ một lần hai ngón ấn sâu vào cùng cấm địa, không ngừng mút chát phía trên lại hành hạ bên dưới khiến Tú Thanh quên cả xấu hổ rên lên liên hồi "Sờ...sờ...âu.." "Sâuuu... á...á.. quáaa" "Em...em..m ừmm... ế...ế... đếnnn... ồiii".

Minh Nhi như dã thú lên cơn say mồi không thể kiềm hãm nên tận lực ra sức thúc mạnh hơn đến khi bản thân cô cũng lả đi. Một dòng nước ấm từ bản thân ồ ạt chảy ra, cô biến thái mở cửa lấy khoảng trống cúi người xuống liếm sạch không vết tích. Tú Thanh lúc này người hoàn toàn xụi lơ như một con thú nhỏ bị thương đang cần hồi sức. Minh Nhi tất nhiên như con thú mẹ chậm chạp liếm láp vết vết thương cho con thú nhỏ một cách ôn nhu nhất có thể.

Minh Nhi tháo chiếc áo đang trói tay em ấy choàng ngược vào thân người, mặc lại chiếc quần nhỏ ướt sũng che đỡ nơi hạ thân đang sưng tấy. Cô tắt máy xe, nhẹ nhàng đặt lên trán ướt mồ hôi kia một nụ hôn hối lỗi "Vợ ơi, lên nhà nhé". Tú Thanh bước ra khỏi xe đầy sự uất hận, khó khăn khép chân trong chiếc quần vừa ướt vừa cứng cạ vào.

Minh Nhi đóng cửa lên nhà chuẩn bị nước nóng cho vợ, biết hôm nay sẽ không được "ăn khuya" nên cô có chút tiếc rẻ lúc nãy làm hơi quá. Tú Thanh bước ra trong bộ đồ mềm mại nhưng ánh mắt lạnh lùng, Minh Nhi sấy tóc cho vợ xong mới vào tắm rửa. Ra thấy vợ nằm trên giường trong tư thế hai chân dạng ra, cô lỡ không kiềm chế để lại ấn ký khắp thân thể không thể che đậy.

Sóng lưng truyền tới một tia lạnh khiến Minh Nhi nhận ra ánh mắt sắc như dao kia có thể giết mình, biết mình gây ra tội nên cô đâu dám mở lời chỉ dám nằm yên bên cạnh. Cô lại trưng nụ cười ngốc nghếch cố hữu "Ái già... vợ mình thật thơm tho gợi cảm... Ái già... nhịn ăn đêm cũng tốt ha ha ha", Tú Thanh tức lắm nhưng sức cùng lực kiệt chỉ có thể câm lặng cho qua. Không thoả mãn được con sói ấy lại mắc công ra ngoài kiếm của lạ, không tin được một người cũng ăn cơm uống nước như cô lại sức dẻo dai đến thế.

Từ sau lần cãi nhau lúc trước hai cô hoàn toàn rất yên ổn, gia đình cũng hoàng toàn không can thiệp cuộc sống riêng của hai cô. Minh Nhi luôn cưng chiều vợ vô đối, Tú Thanh ra ngoài cũng rất biết lấy lòng tâng bốc nên cô lại càng bị "giữ cương" mà không hay. Hai cô sống với mẹ, được ăn ngon lại thả cho tự do thì vô cùng thích thú. Cả hai đều chưa một tỏ ý muốn ra riêng dù bà nhiều lần lên tiếng đuổi người.

Cuộc sống vợ chồng trôi qua sẽ có những lúc bất đồng, nhưng đều là qua nhanh chẳng đáng kể bởi chính bản thân họ đều tự hiểu rằng hạnh phúc là do chính bản thân mỗi người nắm bắt và chèo lái. Tuy chưa được chấp nhận hoàn toàn từ gia đình và xã hội, nhưng nếu so với nhiều cặp đôi khác không phải họ đã hơn rất nhiều sao? Rồi thời gian cũng sẽ trôi qua, trôi cả đi bao định kiến và ánh mắt ác cảm cảm dành cho các cô nói riêng và các cặp đôi đồng tính nói chung.

Thời gian sẽ trôi nhưng để nó trôi như thế nào là ở mỗi người quyết định...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top