CHƯƠNG 56: AI VỀ NHÀ NẤY
Minh Anh sẽ trở về trong một tuần nữa, cả hai chị em sẽ chốt phương án rồi giao toàn bộ cho Minh Nhi quản lý. John đã bước vào học kỳ cuối để vào học ngành quản lý như mình mong muốn, đang là cuối mùa đông nên việc học của anh khá rãnh rỗi để về cùng mẹ. Minh Anh về cùng John là muốn trực tiếp chỉ dạy cậu cách làm việc, cho cậu tiếp cận cách thức tiến hành mở một nhà hàng trên thực tế sẽ ra sao. Lịch làm việc của Minh Anh khá dày, cô sẽ tìm hiểu thêm một số thương hiệu nhỏ có tiềm năng để đưa vào các store bán lẻ của cô. Cô dự định sẽ làm thủ tục trước để mẹ cô có thể qua chơi vào mùa Xuân, cô định cư đã 20 năm nhưng mẹ cô thì chưa qua lần nào vì cứ sợ lạnh.
Tú Thanh đã dọn về nhà riêng được hai hôm, tối nay cô cũng sẽ ghé nhà anh Minh Quân để ăn bữa cơm đoàn tụ. Minh Nhi sẽ ghé đón cô sau giờ làm, hai người ghé mua một ít trái cây trước khi qua. Minh Nhi hôn vào cái má đang phồng lên kia để giảm bớt sự hồi hộp lo lắng trong cô, tim cô đập loạn xạ trong khi đợi chị ấy đỗ xe.
Tú thanh đến có chút không tự nhiên, mọi người đang ngồi ở phòng khách trò chuyện trong khi chờ hai cô. John vẫn hay trò chuyện với cô qua điện thoại nên vô cùng tự nhiên "Oh my gosh, look who it is!", "Hey man! Long time no see!". Cô quay qua chào mọi người, cô run quá nên khi nhìn chị Minh Anh "Look at you! You look great!, Minh Anh nheo mắt "Really? It was great to see you again". Biết mình là nói nhầm sang tiếng anh nên Tú Thanh có chút xấu hổ. "I think you're super cute" John cứu vớt Tú Thanh.
Cả nhà ăn uống rất vui vẻ, biết hôm nay có chị gái tất nhiên Tú Thanh không dám "Manh động" nên Minh Nhi tha hồ uống. Lúc này Tú Thanh mới biết ba anh em nhà họ hợp nhau đến độ nào, mặc lời can của mẹ ba người họ là đang uống đến thùng thứ ba và không hề có dấu hiệu cho sự dừng lại sắp tới. Cô không thể tưởng tượng được có cảnh ba người bọn họ ôm nhau khóc lóc, cười đùa cụng ly rồi thì nhảy múa như người trên sao hoả. Nhưng chỉ một mình cô ngạc nhiên, còn những người khác nhìn cô ra vẻ hãy làm quen dần. John đồng cảm "We should not be surprised if we also reap the same fate". Ba người họ chẳng khác gì trẻ con, mặc kệ ánh nhìn người lớn và vui đùa tự nhiên. Một kiểu tình cảm mà Tú Thanh chưa một lần trãi nghiệm ở gia đình mình, cô có chút lo lắng khi nghĩ đến nếu chị ấy nhất định phản đối hai cô thì Minh Nhi sẽ cửa giữa và đau khổ biết chừng nào.
Chị dâu đến ngồi bên Tú Thanh, chị biết cô là đang lo lắng. Chị nhìn cô cười "Lần đầu tiên chị thấy hai người họ là hôm hẹn hò", Tú Thanh to mắt ngạc nhiên "Hẹn hò???", chị dâu cười lớn "Hai con bé sợ anh mình bị lừa nên lén lút theo sau ha ha ha", "Rồi thế nào?", "Phát hiện anh ấy không hề tức giận mà ngại ngùng trở thành buổi hẹn hò bốn người ha ha ha". Cố gắng dứt khỏi chuyện cười "Minh Anh đúng là có chút... uhm... như em thấy đó, nhưng là một người cực hiểu chuyện, cô ấy rất thương cô Út và quan trọng rất thiện cảm với em. Tin chị đi, sẽ không sao". Sau cuộc nói chuyện với chị dâu Tú Thanh thấy tự tin hơn hẳn, cô cũng thấy được một mặt khác của chị Minh Anh mà cô chưa từng nhận ra trước đó.
Nhà con trai không đủ chỗ ngủ nên bà cùng Tú Thanh đưa con gái về nhà, bà mệt mỏi làu bàu "Không khác gì cha nó, một bọn ma men". Tú Thanh nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt thì bật cười "Chị ấy đã nói con, bồi được bia thì sẽ lấy được lòng cả nhà", bà cũng bật cười "Lúc đó bác nghĩ, con gái gì rõ vô duyên". Minh Nhi hôm nay uống đặc biệt nhiều nên cứ vậy mà ngủ, Tú Thanh phải thay đồ lau mặt đến khuya mới xong.
Sáng ra thấy người hôi hám không chịu nổi, cô chạy ngay vào bồn tắm để tẩy đi cái mùi kinh khủng này. "Em yêu, chị đau đầu. Tối qua chị uống nhiều quá" cô làm nũng khi thấy Tú Thanh cầm ly nước ấm. "Ngoan, uống nhanh rồi ăn trưa. Mẹ đang đợi" Tú Thanh véo lấy mặt cô. Thấy con gái đi xuống bà trao cô một ánh mắt ghét bỏ "Chỉ con bé mới chịu được cô", Minh Nhi nịnh bợ gắp vào chén bà miếng bò xào "Nhưng vẫn là thương người không chịu được nhất". Biết là bị lừa, nhưng đau lòng là bà mẹ nào cũng muốn bị lừa như thế.
Đến tối Minh Nhi đi chở Minh Anh về nhà mẹ, sau cô chở John và Tú Thanh đi dạo quanh Sài Gòn ghé quán John thích. Thấy đã trễ Minh Nhi chở Tú Thanh về nhà riêng ngủ để mai còn đi làm, cô chở John đến nhà thì cũng đã khuya. Cô lên phòng đã thấy tin nhắn của Tú Thanh /Nhớ chị!/, /C cũng nhớ e, c sẽ đuổi sư tử về nước/, /C dám?/, /Tất nhiên k/, /Muốn ôm hic hic/, /Ngoan, ngủ sớm mai đi làm, khuya r/,/Hôn e/. Cô gởi qua tấm hình mình chu môi /Yêu e!!!/, /E cũng yêu c, em ngủ đây/, /Bye e!/.
Sáng đầu tuần Minh Anh chở mọi người đi ăn cà- ri khá nổi tiếng, có lẽ nấu vị đặc trưng nên John không thích lắm "This curry tastes different. I think I prefer dishes that are not spicy", cô nhìn qua mẹ giải thích ý của John. Minh Nhi chở bà về nhà rồi mới chở hai mẹ con đi đến khu đất định mua. Vì có John nên họ trao đổi bằng tiếng anh, người mô giới gọi báo sẽ đến trong 5 phút nữa. Minh Anh nhìn sang John "Once the meeting starts, you will continue to say nothing", "Yes Madam" John nheo mắt hài hước.
Tất nhiên để tránh bị ép giá cũng như tiết lộ lý do mua, tất cả đều trao đổi bằng tiếng Việt. Trao đổi xong Minh Nhi tỏ vẻ không hài lòng lắm và đi xem thêm vài nơi khác, đi đến chiều thì mệt mỏi vào một quán ăn trên đường về. Minh Nhi phải lái xe nên chỉ có thèm thuồng nhìn chị gái uống vài chai giải khát, Tú Thanh đang ngâm nước nóng và em ấy sẽ đặt đồ ăn sau khi tắm xong.
Suốt hai tuần bận rộn liên tục xem các nơi có thể mở và nghiên cứu thủ tục thì kế hoạch có chút thay đổi, tầm khách của họ sẽ giảm xuống phân khúc tầm trung và cao nhưng sẽ có kèm các dịch vụ phân cấp để có thể phục vụ tốt hơn. Cả hai sẽ xem xét lại tất quy trình và thương lượng lại giá, nếu ổn Minh Anh sau khi về Canada sẽ nhanh chóng thu xếp và rót vốn vào để thực hiện. Tuần sau bắt đầu họ sẽ tìm một số thương hiệu theo ý chị gái, lịch làm việc của Minh Anh liên tục kéo dài nên hai tuần này Minh Anh còn chưa gặp trực tiếp Tú Thanh lần nào.
Tuần này họ dành ba ngày để cả nhà đi biển, cũng gần 10 năm cả nhà không đông đủ như vậy. Minh Anh chủ động nói rủ Tú Thanh đi cùng, Minh Nhi sung sướng hẹn hò Tú Thanh. Tú Thanh các tháng này công việc khá thư thả nên nghỉ 3 ngày không vấn đề gì nên nhanh chóng đồng ý, đây cũng là dịp cô gần gũi hơn với chị Minh Anh. Cuối tuần này cũng là sinh nhật cô, giám đốc nói mấy ngày này không tính vô phép năm xem như quà công ty tặng cô.
Cái nóng của Việt Nam lúc nào cũng làm Minh Anh và John điên đầu, sáng trưa chiều tối luôn nhìn nhau "It's baking hot". Minh Nhi thích nhất là từ lúc chị gái về thì trong tủ lạnh chất đầy bia, tối cô làm vài chai cũng không một ai cằn nhằn cô. Tú Thanh cũng biết chuyện này, nhiều lần nhắc nhở cô nhưng là cô dựa vào lý do phải tăng tình cảm với chị gái hơn để sau còn rước cô về. Tú Thanh là biết nhưng cũng đành cho qua, thật ra lâu lâu để chị ấy thoải mái cũng không vấn đề.
Chiều nay sau khi xong việc sớm Minh Nhi đến đón Tú Thanh cùng đi ăn tối, Minh Nhi và John ghé quán cafe ngồi để hai người tự do mua sắm đồ đi biển. Có thể nói Minh Anh là một người có mắt thẩm mỹ cực kỳ cao, dường như chị đã thử bộ nào thì sẽ lấy luôn vì vừa vặn. "Nếu đi cùng nhau không ai nghĩ chị hơn tuổi em" Tú Thanh giở chiêu trò, tất nhiên Minh Anh rất vui "Thật là, chị biết mình bắt đầu có tuổi rồi", "You are the most beautiful girl I ever met. Em sẽ thốt lên như vậy nếu ở nước ngoài" Tú Thanh bắt đầu pha trò, Minh Anh có chút vui vẻ trong người "Con bé này thật là", "Là thật sự, em rất thích vẻ đẹp tự nhiên lại kiểu quý phái của chị" Tú Thanh liên tục tung chiêu. Tâm trạng Minh Anh là cực tốt, cô để Tú Thanh thoải mái lựa cô và tất nhiên bằng thẻ của cô. Tú Thanh thật sự thấy ngại nên từ chối nhưng Minh Anh nói đây là quà sinh nhật nên cô đành đồng ý trong hạnh phúc. Hai người mua sắm đến tối muộn mới gọi hai người kia đến, John rất khó khăn để có thể sắp tất cả vào xe. Minh Nhi nhìn John vẻ mặt hâm mộ "You have a great ability to work that not everyone has", "well, i've gotten used to it by now" John rất tự nhiên. Minh Anh nhắm mắt lại gằn giọng "I'm worn out. I need a rest", tất nhiên sau đó không âm thanh nào vang lên nữa khiến Tú Thanh rất muốn cười vào mặt hai người họ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top