Chương 99: Tôi nhớ rõ, tôi là bị người ta đẩy xuống
Lục Dục Thần rời đi, vừa lúc cho Đường Tâm Lạc có không gian sửa sang lại suy nghĩ.
Cô mới vừa tỉnh lại, đầu phảng phất như một cuộn chỉ rối, thiếu chút nữa quên sự việc lúc trước mình đã hôn mê.
Thật vất vả bị hắn bá đạo hôn, hôn đến cô cái gì cũng đều quên mất.
May mắn, thời điểm cô chải chuốt suy nghĩ rõ ràng, Lục Dục Thần vừa lúc trở về.
Lúc này đây, đỉnh đầu còn mang theo cháo bổ bên nhà cũ Lục gia đem qua.
"Lục Dục Thần, tôi nhớ tới việc trước khi hôn mê..... Tôi là bị người ta đẩy xuống dưới, là ......" Cô thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, thời khắc mấu chốt lại dừng lại.
Chuyện này liên lụy đến bà Trác Nhã Dung, Đường Tâm Lạc nhất thời lưỡng lự, không biết có nên nói hay không.
Lục Dục Thần trực tiếp duỗi tay xoa khuôn mặt nhỏ của cô, nhẹ giọng an ủi: "Tôi biết là ai làm...... Yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý, sẽ không làm em chịu ủy khuất."
"Anh...... Thật sự sẽ xử lý?"
Không phải cô không tin hắn, chỉ là, chuyện này liên lụy đến tất cả thân nhân hắn.
Cô tuy rằng bị Tống Tú Lan đẩy xuống cầu thang, nhưng hiện tại thân thể đã không có đáng ngại, Lục Dục Thần thật có thể vì đối tượng hiệp nghị kết hôn, đối với mợ cùng mẹ mình làm khó dễ họ?
"Như thế nào, em không tin tôi?" Hắn nhướng mày, đôi mắt thâm thúy mang theo chút lạnh lẽo.
Đường Tâm Lạc bản năng lắc đầu, cô đương nhiên không dám nhận, nhìn thẳng mặt Lục Dục Thần nói chính mình không tin.
Lục Dục Thần không giận nở nụ cười, nguyên bản bởi vì lời nói của cô bốc lên một chút giận tái đi, đang nhìn đến bàn tay trên khuôn mặt nhỏ không khỏi mềm lòng.
Tính, cô gái nhỏ này còn phải dưỡng thân thể, vẫn là không được khi dễ cô.
Không hề tiếp tục đề tài vừa rồi, Lục Dục Thần đem túi giữ ấm trong thùng lấy ra, đem cháo bỏ vào chén nhỏ tinh xảo.
"Đói bụng sao?"
Thời điểm nắp thùng giữ ấm bị mở ra, Đường Tâm Lạc mắt to ướt dầm dề cũng đã chăm chú vào trên tay Lục Dục Thần.
Nhìn hắn bưng chén nhỏ lại đây, cô sốt ruột nghĩ sẽ ngồi dậy, kết quả mới vừa ngồi dậy, nửa người mềm nhũn, lại trượt xuống.
"Đồ ngốc, gấp cái gì." Lục Dục Thần đem chén để trên bàn, đi tới đem cô cả người bế lên.
Hắn đem cô một lần nữa đặt ở trên giường, bật nữa giường lên đỡ cô ngồi dậy ở sau thắt lưng lót gối đầu mềm xốp, mới xoay người trở về lấy cháo.
Lúc này đây, Đường Tâm Lạc lại tự nhiên duỗi tay tiếp.
Nhưng Lục Dục Thần, vẫn là không có cho cô.
Hắn ngồi vào mép giường, nhẹ nhàng dùng cái muỗng khuấy đều trong chén cháo nóng, còn cẩn thận thổi thổi cái muỗng, mới đúc cho cô.
"Tới, há mồm."
Đường Tâm Lạc trên mặt ầm ầm đỏ lên, cô không nghĩ tới, Lục Dục Thần sẽ tự mình đúc cho cô ăn.
Nhìn đến chiếc muỗng đưa tới bên miệng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn há mồm, nhưng một đôi mắt linh động, tròng mắt lại trái phải loạn chuyển, không dám cẩn thận quan sát thần thái cử chỉ của hắn.
Tim đập không tự giác nhanh hơn.
Đường Tâm Lạc bỗng nhiên phát hiện, chính mình giống như...... Không cẩn thận, đối với Lục Dục Thần như vậy...... Có một chút động tâm.
Ăn cháo do hắn đúc, giống như so với dĩ vãng, đều phải càng ăn tốt hơn.
Một chén cháo rốt cuộc nhờ hắn một muỗng một muỗng thong thả ung dung, thực nhanh ăn xong.
Lục Dục Thần ánh mắt thâm trầm nhìn cô ăn xong một muỗng cuối cùng, bên cái miệng nhỏ màu hồng phấn, còn dính cháo tí.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy tâm ngứa khó nhịn.
"Ăn ngon sao?" Hắn hỏi, tiếng nói khàn khàn.
"Ân." Đường Tâm Lạc không nghi ngờ hắn gật đầu.
Cô không nghe ra hắn âm sắc khàn khàn đầy thâm ý, chỉ là ngây ngốc cười đáp lại.
Mà sau một giây, Lục Dục Thần đã cúi người lại, cúi đầu, hôn lên đôi môi phấn nộn của cô.
Hắn nhẹ nhàng hôn trong chốc lát, không dám quá dùng sức, để tránh giống lần trước lau súng cướp cò như vậy.
Chờ hắn chiếm xong tiện nghi, nghiêm trang gọi người tiến vào thu thập bộ đồ ăn, mới bình luận: "Giống như đích xác so với bình thường ăn ngon hơn một chút."
Đường Tâm Lạc khi đó đang ăn xong hoa quả do người đem tới.
Kết quả, bởi vì những lời này của hắn, thiếu chút nữa đem phát sặc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top