Chương 92: Đừng sợ, chồng ở đây
"Mợ...... mợ bình tĩnh một chút...... mợ yên tâm, con sẽ không nói......mợ trước buông con ra, con đau quá......"
Đường Tâm Lạc cảm thấy Tống Tú Lan điên rồi, cô
tuy rằng nghe người ta nói rất nhiều về đại gia tộc có rất nhiều người nham hiểm, nhưng chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ nhanh gặp phải như vậy.
"Bình tĩnh, được a...... tôi đây liền bình tĩnh một chút. Nhưng là cô nhớ kỹ cho tôi, không được nói bậy, nếu dám nói bậy một chữ, tôi đây lại thu thập cô!"
Tống Tú Lan thấy Đường Tâm Lạc khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch, biết uy hiếp của mình đã hiệu quả, liền đắc ý buông lỏng tay.
Bà ta khinh thường nói thầm câu, "Hừ, còn không phải giống người đàn bà trước kia, đều là gối thêu hoa, dọa nạt một chút cũng ngậm miệng lại."
Đường Tâm Lạc không chú ý tới cô đang nói cái gì, Tống Tú Lan một khi buông cô ra, cô chỉ nghĩ hướng có người nhiều liền chạy đi, không dám tiếp tục ở lại nơi này.
Cô kiên cường đứng lên, dưới bụng lập tức truyền đến một trận xé rách đau đớn.
Đường Tâm Lạc không biết bụng vì cái gì có loại cảm giác này, hai chân cơ hồ ngay cả đứng cũng không yên, chỉ có thể miễn cưỡng đỡ lấy tay vịn bên ngoài.
Cô cố nén đau đớn, chậm rãi đi đến cửa thang lầu.
"Tâm Lạc ——"
Đang ở lúc này, dưới thang lầu bỗng nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Đường Tâm Lạc theo thanh âm kia nhìn lại, Lục Dục Thần cao lớn đĩnh bạt, thân ảnh vừa lúc xuất hiện ở hàng hiên phía dưới.
"Dục thần......" Nhìn đến Lục Dục Thần nháy mắt, vẫn luôn huyền tâm, rốt cuộc yên ổn hơn một chút.
Đường Tâm Lạc mũi đau xót, không thể ức chế hốc mắt đỏ lên.
Liền vào lúc cô vừa mới lơi lỏng khoảnh khắc, một cổ lực mãnh liệt đột nhiên đâm hướng phía sau lưng cô, đem cô cả người hung hăng đẩy xuống thang lầu.
Là Tống Tú Lan, cô thế nhưng......
"Tâm Lạc ——"
Lục Dục Thần trơ mắt nhìn Đường Tâm Lạc từ trên thang lầu lăn xuống, cô thân thể đơn bạc nhỏ xinh, liền như vậy va chạm vào mấy cái cọc gỗ trên thang lầu .
Hô hấp tức khắc cứng lại, Lục Dục Thần bản năng tiến lên muốn chặn đứng thân thể Đường Tâm Lạc lăn xuống, nhưng hắn phản ứng đúng lúc, cũng chỉ tới kịp ở nửa đường.
"Lục Dục Thần......"
Vừa rồi một khắc, cô cho rằng, chính mình chết chắc rồi.
"Ngoan, không có việc gì, tôi đỡ được em."
Ôm cả người cô gái nhỏ vào lòng, chẳng sợ đáy lòng cuồng nộ sớm đã thổi quét tàn sát bừa bãi, nhưng đối mặt với cô, vẫn cẩn thận trấn an như cũ.
Cô cái trán bị thang lầu xước ngang, máu tươi từ miệng vết thương ào ạt ra bên ngoài. Còn có cánh tay cùng khuỷu tay, đều có vết máu do va chạm.
Nhìn thấy vết máu làm trái tim anh kinh hoàng, Lục Dục Thần ôm chặt lấy cô gái trong lòng ngực, nhìn cô nguyên bản khuôn mặt nhỏ đẹp như hoa đào dần dần mất đi huyết sắc.
Đường Tâm Lạc đã sớm bởi vì sợ hãi cùng đau đớn mà khẩn trương cảm xúc, tại đây một khắc, rốt cuộc bộc phát ra tới.
"Lục Dục Thần, tôi đau quá a......"
Nước mắt giống chặt đứt tuyến trân châu không ngừng đi xuống, nhưng cho dù trong mắt rưng rưng, đau đến độ nói không ra lời, Đường Tâm Lạc có thể nói mắt đào hoa vẫn là không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Dục Thần.
Nơi đó, tràn đầy đều đối với anh là sự tín nhiệm.
Lục Dục Thần nhẹ nhàng xoa mặt cô, cúi đầu tránh đi miệng vết thương, ở trên trán cô in lại một hôn.
"Đừng sợ, chồng ở đây, chồng sẽ không để em xảy ra việc gì."
"......" Không nghĩ tới, lúc này, hắn còn muốn cùng cô vui đùa theo loại này.
Chính là làm sao bây giờ đâu?
Cô thế nhưng bởi vì những lời này, bỗng nhiên cảm thấy, trong lòng giống như không có đau như vậy.
"Chồng......" Theo lời anh nói, cô vươn tay, dùng một chút sức lực cuối cùng túm chặt lấy bên ngoài tây trang, "Bụng tôi...... Giống như chảy thật nhiều máu......"
( SN: vì không phải là Editor chuyên nghiệp nên vẫn còn nhiều thiếu sót, mong các bạn thông cảm! Lượt view của các bạn là động lực lớn nhất giúp mình tiếp tục edit cho truyện, vì thế hãy ủng hộ cho mình và truyện thật nhiều nha! Moahhh......)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top