Chương 137: Đừng cho là tôi sẽ thích cô

Lục Kình Hạo tầm mắt xẹt qua Đường Tâm Lạc, đi ở phía sau cô là bốn bảo tiêu đang đi theo.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhìn ra những người đó trên người hơi thở cùng bảo tiêu bình thường hoàn toàn bất đồng.

Đôi mắt thâm u lại ám ám, xem ra Đường Tâm Lạc thật đúng là có liên hệ với vị đại nhân vật kia.

"Ngồi." Lục Kình Hạo khóe miệng nhẹ chọn, không chút nào che dấu bên môi châm chọc.

"Không cần ngồi." Đường Tâm Lạc không muốn cùng loại người này vô nghĩa, "Tôi lại đây chính là thu thập đồ vật, thu xong tôi liền đi."

Nghe được lời nói của cô, Lục Kình Hạo đáy mắt khinh thường càng sâu, "Hừ, bò lên giường Lục gia, khí thế quả nhiên là không giống nhau. Đường Tâm Lạc, được người bao dưỡng khiến cho cô đắc ý như vậy sao?"

Từ trước cho rằng cô là người chất phác lại là nữ nhân không thú vị, không nghĩ tới gặp kịch biến lúc sau thế nhưng có thể lập tức thoát thai hoán cốt, còn bò lên giường vị đại nhân vật kia.

Đường Tâm Lạc...... Hắn thật đúng là xem nhẹ vị vợ trước này.

Lục Kình Hạo không biết, hắn nói đối với Đường Tâm Lạc, sớm đã không có lực ảnh hưởng.

Không nói cô có phải hay không bị Lục Dục Thần bao dưỡng mới đến nơi này, liền tính cô thật sự chỉ là a dua nữ nhân bán đứng thân thể, kia thì thế nào?

Chẳng lẽ Đường Tâm Lạc cô liền xứng đáng phải bị Lục Kình Hạo một nhà đạp dưới chân, xứng đáng phải bị đám Đường gia kia gọi là thân nhân chỉnh chết mới là thôi sao?

Mặc kệ là bán đứng thân thể, hay là bò lên giường, đến cuối cùng chỉ cần có thể báo thù, cô không để bụng nhiều như vậy.

"Lục Kình Hạo, đừng chậm trễ thời gian. Đồ của tôi để ở đâu, mang ra đi."

Nghe ra Đường Tâm Lạc trong lời nói có thâm ý, Lục Kình Hạo cau mày đứng lên.

"Cùng tôi đi." Hắn xoay người lên lầu.

Thấy hắn lên lầu, Đường Tâm Lạc cũng mang theo bốn đại hán theo đi lên.

"Đồ của cô ở bên trong, đồ trong gian phòng này tôi không di chuyển." Lục Kình Hạo đứng ở cạnh cửa, đem cửa phòng mở ra.

Sắc đèn ấm áp cam vàng sái lạc xuống dưới, đây là một gian phòng ngủ giả dạng đến dị thường ấm áp.

Đường Tâm Lạc đứng ở trước cửa, ánh mắt nháy mắt chớp động, lại nhanh chóng khôi phục bình thường.

Gian phòng ngủ, là cùng phòng với Lục Kình Hạo, đến bức màn lớn, kiểu dáng giấy dán tường, nhỏ đến một vị trí vật trang tất cả đều là cô tỉ mỉ an bài tốt.

Chỉ tiếc, cảnh còn người mất.

Qua đi, cô đã từng lòng tràn đầy khát khao có thể cùng Lục Kình Hạo cùng nhau đi vào gian phòng này, nhưng từ kết hôn đến bây giờ, hiện tại đây là lần đầu tiên bọn họ xuất hiện tại trong gian phòng này.

A, thật là buồn cười.

"Đồ vật của cô tôi không di chuyển, cô sau khi đi, đồ vật nơi này đều duy trì nguyên dạng." Lục Kình Hạo đứng ở cạnh cửa, phía sau lưng hơi hơi dựa vào trên cửa, cúi đầu nói với cô.

Nếu là những người khác, đại khái sẽ nghĩ lầm Lục Kình Hạo làm như vậy, là đối với vợ trước vẫn có cảm tình.

Nhưng Đường Tâm Lạc quá hiểu biết hắn, người nam nhân này không động đến đồ vật, tuyệt đối không phải bởi vì nguyên nhân như vậy.

Quả nhiên, cô nghe thấy câu nói tiếp theo của Lục Kình Hạo nói, "Tôi khuyên cô tốt nhất không cần ôm  hi vọng ảo tưởng tôi đối với cô là còn có tình cảm. Tôi nghe Chỉ Nghi nói qua, cô giống như chuẩn bị một số tiền chỉnh trang lại nhan sắc, lại mượn cơ hội trở về bên người tôi?"

"A, Đường Tâm Lạc, cô sẽ không cho rằng bộ dáng  cô thay đổi, tôi liền sẽ thích cô đi?"

Lục Kình Hạo tầm mắt lạnh băng vô tình dừng ở trên mặt Đường Tâm Lạc, tuy rằng cảm thấy cô không mang mắt kính bộ dáng so với quá khứ thuận mắt rất nhiều, nhưng cái loại bị người bài bố này, vì thân phận địa vị, không thể không cưới người hắn chán ghét, như cũ không có lui đi.

"Nói thật cho cô biết...... Không động đến đồ vật của cô, chỉ là bởi vì tôi cảm thấy ghê tởm, không muốn ô uế tay mình. Đương nhiên, sau này tôi lại phát hiện, lưu trữ những thứ này có lẽ còn có giá trị, tôi liền càng không muốn động."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top