Chương 117: Chồng trước mặt dày vô sỉ
Đường Tâm Lạc mới vừa trở về Lam Loan Uyển Nhã trong chốc lát, Lục Kình Hạo liền điện thoại đến.
May mắn lúc ấy Lục Dục Thần ở thư phòng hội nghị, Đường Tâm Lạc không chút suy nghĩ, dứt khoát lưu loát cắt đứt điện thoại.
Chính là Lục Kình Hạo giống như không chịu hết hy vọng, liên tiếp không ngừng gọi lại, cô đang chuẩn bị đem cái dãy số thiết vì cự kế đó điện, trên màn hình di động gửi đến một tin nhắn.
【 Cô để đồ vật ở Đại Trạch, còn muốn lấy hay không? Nếu không lấy đi, tôi liền giúp cô ném. 】
Đang chuẩn bị ấn xuống ngón tay để tắt, Đường Tâm Lạc nháy mắt, số điện thoại giống với vừa rồi lại lần nữa gọi lại đây.
Hít sâu một hơi, cô chỉ có thể tiếp điện thoại.
"Uy." Đường Tâm Lạc thanh âm lãnh đạm lại bình tĩnh, tựa như tiếp điện thoại của một người xa lạ.
Điện thoại đầu bên kia, Lục Kình Hạo thanh âm mang theo một cổ bất cần đời, "Đường Tâm Lạc, cô sao có thể như thế a! liền tính chúng ta ly hôn, cô cũng không cần liên tiếp chín lần tắt điện thoại của tôi?!"
"Tôi không muốn cùng anh nhiều lời vô nghĩa, tôi đặt đồ vật ở nhà anh, qua mấy ngày tôi sẽ đi lấy."
Nếu có thể, cô một dư thừa đều không muốn nói với Lục Kình Hạo.
Nguyên bản chuẩn bị trước đem Đường gia bên kia sự liệu lý, lại đi đến nhà Lục Kình Hạo đem đồ vật của mình trước đây bỏ lại để lấy trở về.
Bất quá hiện tại, trước hết cần đi một chuyến.
"Từ từ, tôi còn chưa nói đồng ý cho cô đem đồ vật lấy đi." Điện thoại đầu dây bên kia, Lục Kình Hạo thanh âm mang theo nồng đậm ghét bỏ.
"Lục Kình Hạo anh có ý tứ gì!?"
Đường Tâm Lạc cảm thấy Lục Kình Hạo hơn phân nửa có bệnh, nếu ghét bỏ cô như vậy, vì cái gì còn không cho cô đem nàng đồ vật lấy đi?
"Câu trên là có ý tứ." Lạnh băng thanh âm, mang theo chán ghét đối với cô.
"Đường Tâm Lạc, nói thật cho cô biết, đồ vật của cô Lục Kình Hạo tôi chạm vào một chút đều ngại dơ. Nếu không phải...... Tính, dù sao cô đặt đồ vật ở Đại Trạch muốn lấy lại thì có thể, nhưng từ khi chúng ta ly hôn đến bây giờ, Lục gia cũng miễn phí giúp cô bảo quản không ít thời gian, cô nói, cô có phải hay không nên cấp một chút phí bảo quản?"
"Phí bảo quản......" Đường Tâm Lạc thiếu chút nữa cho rằng chính mình nghe nhầm.
Toàn gia đình Lục Kình Hạo kia thật đúng là vắt cổ chày ra nước, thời điểm ly hôn đoạt một nửa cổ phần Đường thị của cô, hiện tại cô đi lấy đồ vật của chính mình để lại bên kia, cư nhiên còn muốn trả phí bảo quản.
Đường Tâm Lạc nhịn không được nhẹ trào: "Lục Kình Hạo, Lục gia các người gần đây có phải không được hay không? Anh đường đường là Lục thiếu thế nhưng muốn cùng vợ trước mở miệng lấy phí bảo quản...... Loại sự tình này truyền ra ngoài, anh không sợ bị người ta cười đến rụng răng?!"
"Hừ, cô ít nói lời vô nghĩa." Nếu không phải vì bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không theo Đường Tâm Lạc lấy cái lí do để đòi tiền như vậy.
Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến, ở chợ đêm vì Cung Tuyết Mị trả một số tiền lớn như vậy, Lục Kình Hạo chỉ có thể cắn răng: "Ngày mai buổi chiều tôi ở Đại Trạch bên này chờ cô, cô tới thời điểm thuận tiện mang chi phiếu hai ngàn vạn lại đây, nếu không có số tiền này, cô cũng đừng tới."
"Hai ngàn vạn...... Lục Kình Hạo, anh như thế nào không đi ăn cướp đi!"
Lục Kình Hạo châm chọc cười, "Không có biện pháp, tôi không phải Đường tiểu thư, sẽ có người bao dưỡng cô thế cô đưa ra số tiền này. Nói thật cho cô biết Đường Tâm Lạc, tôi biết cô được ai bao, cũng biết cô hiện tại không thiếu tiền...... Cô đặt đồ vật yêu thích ở bên này có lấy hay không, dù sao qua ngày mai, nhìn không thấy chi phiếu, tôi liền giúp cô toàn bộ xử lý hết."
"Anh......" Đường Tâm Lạc bị tức giận đến ngực phát trướng, cô từ trước như thế nào lại không thấy ra Lục Kình Hạo là loại người không biết xấu hổ như vậy.
"Không cần sinh khí, con người của tôi đối với người ngoài từ trước đến nay sẽ không thủ hạ lưu tình. Nga, nhắc nhở cô một câu, tôi nhớ rõ đồ vật kia còn có đồ của mẹ cô sinh thời để lại di vật cho cô, cô nếu không cần, nhớ rõ trước tiên nói cho tôi, tôi vừa lúc thiếu đồ tốt để tặng cho người khác."
"Lục Kình Hạo, anh dám......"
"Tôi có dám hay không, cô hẳn là so với tôi rõ ràng. Tôi tắt máy, hy vọng ngày mai cô có thể đúng giờ."
Tay run rẩy cúp điện thoại, Đường Tâm Lạc quyết định xuống lầu tìm Lục Dục Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top