Chương 111: Cô cũng dám sợ hắn

Đường Tâm Lạc bị Lục Dục Thần ôm vào trong ngực, đã chịu kinh hách cũng không khác so với Vạn Vi Vi.

Cô cùng Vạn Vi Vi các cô bất đồng, đối với "Lục gia" lãnh khốc vô tình, thủ đoạn sát phạt quả quyết sớm đã như sấm bên tai.

Nhưng nghe đồn là nghe đồn, thật cùng Lục Dục Thần tiếp xúc, lúc sau, tuy cảm thấy hắn bá đạo đến đáng giận, lại chưa từng đối với cô ra tay tàn nhẫn.

Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy, Đường Tâm Lạc thiếu chút nữa liền quên đã từng nghe nói qua, những lời đồn về Lục Dục Thần.

Không tự giác liền đè thấp hô hấp, dựa vào trong lòng ngực hắn, sợ hãi lại không dám tùy ý lộn xộn.

Thẳng đến giờ khắc này cô mới phát giác, người nam nhân ôm cô này, có được uy thế chính là như thế nào.

Đương một người có thể tùy tiện quyết định vận mệnh sinh tử của người khác, cùng hắn so sánh, những người khác chỉ có vẻ càng thêm hèn mọn nhỏ bé.

Cô lúc này, giống như mới lần đầu tiên chân chính cảm giác được, chính mình cùng người nam nhân này có một khoảng cách không thể lí giải được.
......
Lục Dục Thần ôm cô một đường đi trở về.

Cô gái nhỏ trong lòng ngực sớm đã an tĩnh lại không hề lộn xộn như lúc nãy, hắn liền cảm giác được thân thể cô rõ ràng có biến hóa.

Cứng đờ lại khẩn trương, thực hiển nhiên, cô đang sợ hắn.

Ánh mắt buông xuống, hờ khép đảo qua khuôn mặt nhỏ.

Lục Dục Thần là người như thế nào, hỉ nộ không hiện ra, lại am hiểu sâu nhân tâm.

Bất quá cái ánh mắt này, càng xác định chính mình đoán đúng.

Thực tốt, Đường Tâm Lạc tiểu nữ nhân không có lương tâm, hắn giúp cô giáo huấn những người đó, cô cũng dám sợ hắn!

Lục Dục Thần ánh mắt dần dần lãnh đạm xuống, đáy mắt âm trầm cũng ngay sau đó phủ lên một tầng băng mỏng.

Hắn quanh thân khí sắc lạnh dần, Đường Tâm Lạc xuất phát từ tâm lý phức tạp, vẫn luôn thực chú ý cảm xúc biến hóa của hắn.

Cảm giác Lục Dục Thần tâm tình càng không tốt, cô rụt rụt cổ, càng thêm không dám nói lời nào.

Hai người cứ như vậy từng người nặng nề, thẳng đến Lục Dục Thần đem cô ôm trở về phòng bệnh.

"Ai nha...... Phu nhân đã trở lại! Tiên sinh, may mắn cậu chạy đến...... Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng......" A di nhìn thấy hai người vào cửa, lập tức tiến lên giúp Lục Dục Thần đem cửa phòng bệnh hoàn toàn mở ra.

Trong miệng quan tâm nói, kết quả không cẩn thận đối với Lục Dục Thần sắc mặt đen kịt, lập tức thức thời im lặng.

Không dám nói thêm một câu nữa, a di hộ công cũng dường như trốn kéo cửa đi ra ngoài, để không gian lại cho hai người.

Mắt thấy trong phòng nháy mắt cũng chỉ còn lại chính mình cùng Lục Dục Thần hai người, Đường Tâm Lạc tức khắc tâm thần càng thêm không yên.
......
Cô bị Lục Dục Thần không nói một lời thả lại trên giường.

Mà nam nhân ôm cô lên giường, không những không rời đi, ngược lại thuận thế ngồi xuống mép giường.

Khụ khụ...... Đường Tâm Lạc bất giác nuốt nuốt nước miếng, cô cảm giác, hiện tại không khí càng vi diệu.

Cô ngồi ở đầu giường, dựa vào gối đầu phía sau, vẫn luôn cúi đầu nhìn ngón tay chính mình lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhưng Lục Dục Thần hiển nhiên so với cô càng có kiên nhẫn.

Cô có thể cảm giác được tầm mắt hắn dừng ở trên người mình, nhưng hắn không nói một lời, cô lại không dám nói lời nào, hai người cứ như vậy giằng co.

Đợi một hồi lâu, vẫn là không ai nói chuyện, Đường Tâm Lạc bỗng nhiên cảm thấy như vậy không thành, cô không thể còn ngồi chờ chết như vậy.

Mặc kệ thế nào, trước chịu thua khẳng định là không sai!

Đường Tâm Lạc ngẩng đầu, nũng nịu nhìn về phía Lục Dục Thần, liền tính đối diện với ánh mắt đen nhánh lạnh lẽo của hắn trong lòng run lên, vẫn là lấy hết can đảm nhìn hắn chớp chớp mắt đào hoa.

Đáng thương hề hề mở miệng: "Thực xin lỗi...... Tôi đã biết sai rồi. Tôi không nên không nghe lời nói anh nói, chạy đi ra ngoài thiếu chút nữa làm bảo bảo bị thương...... Tôi bảo đảm, tuyệt đối sẽ không có lần sau, anh không cần phải sinh khí."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top