Chap 8

Đã một tuần trôi qua kể từ lúc tôi quay trở về với cuộc sống bình thường. Cố Tư Vũ cũng quyết định trở về nhà tiếp tục tịnh dưỡng sức khỏe dưới sự giám sát của bác sĩ riêng. Tuy đã có nhiều chuyện phức tạp xảy đến nhưng may mắn rằng tất cả chúng tôi đều bình an vô sự.

Đêm nay sẽ có trận tuyết đầu mùa, chỉ tiếc là cả tôi, Lăng Bạch Ngôn và Hàn Phong Thần đều bận rộn với công việc cả. Riêng Cố Tư Vũ, sức khỏe cậu ấy vẫn chưa bình phục hoàn toàn nên không thể ra ngoài.

Khung cảnh này diễn ra thật quen thuộc. Tuy đây không phải là năm đầu tiên chúng tôi không thể cùng nhau đón tuyết đầu mùa nhưng mỗi năm trôi qua như thế tôi đều có những cảm xúc rất khác. Hóa ra khi càng trưởng thành hơn con người sẽ càng cảm nhận rõ ràng hơn về sự cô đơn.

Tôi đi đến bên cửa sổ cùng tách cacao nóng trên tay, mơ màng nhìn từng hạt tuyết đầu mùa nhẹ nhàng rơi.

" Ba mẹ có đang ở đó ngắm tuyết không? Năm nay tuyết rơi nhiều thật đấy, khiến con không thể ngừng nhớ hai người. "

Sau khi tự mình luyên thuyên, tôi nhấp một ngụm cacao rồi quay lại bàn làm việc. Không biết bản thân đã thiếp đi tự lúc nào, tôi tỉnh dậy nhìn đồng hồ thì đã hơn nửa đêm. Bị đánh thức bởi tiếng động phát ra từ phòng khách bên ngoài nên tôi đã tỉnh dậy. Tôi cẩn thận bước ra khỏi phòng làm việc, trên tay là một cây gậy bóng chày mà tôi ngẫu hứng đặt mua được trên mạng. Không ngờ lại có lúc dùng cần dùng đến. Chợt nhìn thấy một vệt máu còn mới ở trên sàn nhà, cảm thấy có chút hoảng sợ tôi lui mình về phía sau, đột nhiên cảm nhận được hơi thở của ai đó đang phả trên tóc mình, tôi ngay lập tức xoay người, dùng sức vung cây gậy bóng chày vào anh ta nhưng không ngờ đã bị chặn lại. Anh ta bắt đầu dồn tôi vào chân tường. Chúng tôi hiện mặt đối mặt nhưng vì xung quanh rất tối nên tôi không thể nhìn rõ gương mặt đó chỉ có điều hơi thở của anh ta rất mạnh và gấp.

" Anh là ai? "

Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi, cứ giữ yên lặng như thế. Cảm nhận được sức lực anh ta đang suy yếu dần, tôi có ý định dùng sức đẩy anh ta ra nhưng anh ta lại đột ngột ngã gục lên người tôi. Tôi theo phản xạ vội đỡ lấy cơ thể nặng nề của anh ta. Khi đang bần thần không biết chuyện gì đang xảy ra thì tôi lại trông thấy dưới chân mình khắp nơi đều là máu. Không nghĩ ngợi gì thêm được nữa, tôi kéo anh ta đến sofa thì phát hiện được trên bụng anh ta có vết thương đang liên tục chảy máu. Cơ thể anh ta cũng lạnh hơn, sắc mặt lại vô cùng kém, trước tiên tôi phải tìm cách cầm máu trước đã, nếu không người đàn ông này sẽ mất máu đến chết mất.

Sáng hôm sau, khi tôi vừa mở mắt dậy đã nhận ra bản thân đang nằm trên sàn nhà. Chợt nhớ đến tên lạ mặt tối qua, tôi ngay lập tức ngồi dậy. Trong phút chốc, từ cổ tôi truyền đến một cảm giác lạnh buốt như có vật gì sắc nhọn đang kề vào.

" Đừng cử động. "

Giọng nói của người đàn ông kia vang lên bên tai tôi. Tuy rằng anh ta đang bị thương nhưng việc hạ gục anh ta ngay lúc này là một điều không khó mà thực hiện được. Tôi chỉ có thể ngồi yên lặng, đợi chờ thời cơ thích hợp.

" Anh muốn gì? " tôi hỏi.

" Mạng của cô. "

Anh ta dứt khoát trả lời.

" Nếu anh có ý định đó thì đã ra tay trong lúc tôi ngủ say. Mục đích thật sự khi anh đến đây là gì? "

Đúng thế. Nếu động cơ của anh ta là đến đây để lấy mạng tôi thì tại sao anh ta lại do dự?

" Tôi đích thực đến đây để giết cô. "

Chưa kịp phản ứng với câu nói của anh ta, tôi đột ngột bị anh ta đánh vào sau gáy dẫn đến bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, tôi đã vội chạy đi tìm anh ta ở khắp mọi trong nhà nhưng cuối cùng lại để anh ta chạy thoát không bỏ lại dấu vết gì. Ngay lúc đó, bên ngoài vang kên tiếng gọi cửa inh ỏi. Tôi mở cửa ra thì đột nhiên Lăng Bạch Ngôn tiến đến nắm chặt lấy vai tôi, vẻ mặt vô cùng sốt sắng.

" Cậu không sao chứ? "

Tôi khá bất ngờ với câu hỏi của Lăng Bạch Ngôn. Cậu ấy làm sao biết được chuyện của tôi vào đêm qua?

" Sao cậu biê... "

" Cậu hãy ở cạnh tôi, được không? "

Lăng Bạch Ngôn vẫn giữ chặt lấy tôi, bỗng dưng lại mở lời muốn tôi ở bên cạnh cậu ấy. Lúc này, tôi từ tốn thoát khỏi vòng tay của cậu, nghiêm túc hỏi.

" Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mau nói tôi nghe đi. "

Sau khi Lăng Bạch Ngôn kể tôi nghe mọi chuyện, tôi biết được Cố Dương Trạch đã có quyết định muốn trừ khử tôi. Lăng Bạch Ngôn không yên tâm nên đã luôn cử một nhóm vệ sĩ tinh nhuệ âm thầm bảo vệ an toàn cho tôi. Người đàn ông hôm qua đích thực không tầm thường. Anh ta không những hành động một mình mà còn tự tay giết chết tất cả vệ sĩ bên cạnh tôi. Vết thương ở bụng có vết tích do dao đâm nhưng trên người những vệ sĩ đều không có dấu vết xô xát. Họ mất mạng là do vết đâm ở cổ. Có thể thấy anh ta đã một dao lấy mạng người mà không hề bị phát giác. Còn vết thương kia dường như đã xuất hiện trước đó. 

" Hiện giờ Cố Dương Trạch đang bị săn đuổi, cậu không còn an toàn khi ở một mình nữa. Con người ông ta một khi đã hành động thì sẽ không dừng lại. "

Lăng Bạch Ngôn nói đúng. Tôi đã không còn an toàn khi ở đây nữa. Nếu tình huống như hôm qua một lần nữa xảy ra, e rằng cái mạng này của tôi sẽ gặp nguy hiểm mất.

" Tạm thời cậu hãy đến Lăng gia. Cậu sẽ được an toàn hơn. "

Thấy tôi mãi suy nghĩ, Lăng Bạch Ngôn mở lời đề nghị. Cố Dương Trạch luôn muốn gây rắc rối với Cố gia nhưng vì nể tình anh trai mình nên chủ tịch Cố vẫn luôn kiêng dè không nỡ ra tay. Lăng gia từ xưa đến nay vẫn luôn lớn mạnh, một người như Cố Dương Trạch sẽ không có lá gan đụng đến.

" Được! Cậu đợi tôi thu xếp hành lý. "

---

" Tôi đã chuẩn bị phòng riêng cho cậu và những đồ dùng cần thiết. Nếu cậu cần gì cứ nói với quản gia, hoặc gọi cho tôi bất cứ khi nào cậu muốn. "

" Tôi biết rồi. "

Lăng Bạch Ngôn sau đó rời đi. Tôi tranh thủ sắp xếp đồ từ vali để kịp giờ làm việc. Vì không thể ra ngoài trong thời gian này nên tôi đành phải làm việc tại nhà để đảm bảo an toàn. Đêm đó tôi nằm trên giường, trong giấc mơ lại nghe có tiếng khóc của mẹ.

" Uyển Uyển mẹ xin lỗi, xin lỗi con... con phải sống, bằng mọi cách phải sống thật tốt, hãy sống thay phần ba mẹ nhé con..."

" Không! Con không thể làm được điều đó. Hãy để con cùng chết! Cả nhà chúng ta hãy chết cùng nhau! Con xin mẹ, mẹ ơi làm ơn đừng bỏ con lại một mình... "

Tôi giật mình tỉnh giấc giữa đêm sau một cơn ác mộng. Nhìn mọi thứ xung quanh, nhận ra bản thân vẫn đang ở Lăng gia, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi bật dậy, co mình lại cứ thế ngồi yên trên giường. Hình ảnh trong mơ là nỗi ám ảnh đã luôn vây bám lấy tôi kể từ cái ngày ấy. Hơn hai mươi năm trôi qua, tôi chưa có một khắc nào được yên giấc. Mỗi lúc nhắm mắt lại, tôi lại nhìn thấy khung cảnh năm đó ùa về trong tiềm thức. Tôi ở trong quá khứ, sợ hãi nằm bất động giữa biển lửa, thấp thoáng bên tai là tiếng khóc yếu ớt của mẹ. Một trận hỏa hoạn khủng khiếp đã thiêu rụi tất cả. Tôi bỗng chốc lại trở thành trẻ mồ côi, không gia đình, không hạnh phúc, tương lai phía trước lại càng trở nên mù mịt. Nếu ngày hôm ấy, mẹ đừng ném tôi ra cửa sổ, đừng cố gắng cứu sống đứa con gái vô dụng của bà thì giờ đây tôi đã không phải cảm thấy cắt rứt lương tâm bởi sự hi sinh của họ. Suy nghĩ đến đây, không biết là do nước mắt hay cơn buồn ngủ ập đến mà mắt tôi mờ dần rồi khép lại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top