Chương 4: "Thiên thần" giáng thế

Trong cửa hàng tiện lợi chất vô số hàng hoá, người người tấp nập ồn ào, Từ Hoàng chen chúc trong đó để mua nguyên liệu nấu ăn. Trong giỏ hàng trứng, thịt, rau củ quả chất đầy, hắn cố tình mua một lần cho cả tuần dự trữ, đơn giản vì lười.

Mắt lướt trúng túi kẹo chanh liền đưa tay kéo vào giỏ. Vừa đi ra định tính tiền thì bắt gặp ngay quầy thu ngân là gương mặt mà hắn không thể nào quên được, trong một giây ngắn ngủi, nhiệt độ trong ánh mắt giảm thẳng xuống âm ngàn độ, bàn tay đổ mồ hôi trực tiếp nắm chặt giỏ hàng đến nổi gân xanh, trong miệng không thể không khẽ văng tục.

"Con mẹ nó sao hắn lại ở đây". Đại não Từ Hoàng kinh động không ngừng, hàm răng nghiến mài ken két.

Hắn cố vận dụng trí tuệ tích lũy trong hai mươi hai năm để tính đường lui cho bản thân, liếc nhìn thân ảnh tại quầy thu ngân mà trong lòng dấy lên toàn lửa hận. Con mẹ nó vì hắn mà ông đây phải lặn lội cực khổ tới bây giờ.

Trong lúc hoảng loạn tột độ thì có một hình dáng quen thuộc nhưng không mấy thiện cảm đứng ở quầy đồ lạnh. Từ Hoàng liền chạy tới cầu xin giúp đỡ, thà chịu nhục một lần trước mặt Lưu Tổng còn hơn phải nhìn trực tiếp cái mặt đáng ghét kia.

Từ Hoàng chạm vào vai Lưu Kỷ, không vòng vo mà nói: "Chào Lưu Tổng, tôi có việc cần nhờ anh, lát nữa mua đồ xong tính tiền giúp tôi, tôi có chuyện gấp nên đi trước đây, anh ". Không nói hai lời liền đưa giỏ hàng cho Lưu Kỷ rồi thoắt cái chạy đi mất hút. Để lại vô vàn câu hỏi trong đầu Lưu Kỷ.

Chạy ra khỏi cửa hàng oan nghiệt, Từ Hoàng thở phào nhẹ nhõm rồi bắt taxi đi lại nhà sách.

Vừa đứng trước nơi này đã nghe được mùi giấy mới toả hương ra xung quanh, cùng với những chậu cây kiểng nho nhỏ đặt trên những giá sách trông vô cùng đơn giản nhẹ nhàng. Từ Hoàng sải bước vào trong, một lượt nhìn bao quát khắp cửa tìm, ánh nhìn dán vào kệ truyện tranh bắt mắt, nửa tiếng sau liền bước ra với một chồng đầy sách truyện ngôn tình. Vội vội vàng vàng đi về nhà.

Trong taxi cách âm rất tốt, chỉ nghe thoáng qua tiếng động cơ đều đều cùng tiếng nhạc trong xe du dương phát ra, tận dụng thời gian rảnh Từ Hoàng đem truyện ra đọc một lúc.

Khi tới nơi thì mặt trời đã treo trên đầu, hắn nhìn trước nhà không thấy đồ ăn bèn nhún vai đi vào trong, ôm đống truyện bê vào nhà vứt một góc ở phòng ngủ, sau đó liền cởi áo ra ném ở sofa, cái nóng của tiết trưa hè quả thật muốn giết người.

Đem điện thoại đang nằm trên bàn mở lên, liền đập vào mắt mấy chục cuộc gọi nhỡ, Từ Hoàng tặc lưỡi một tiếng rồi đem số đó đưa vào sổ đen. Trải người nằm dài trên ghế định chợp mắt một lúc, tối hôm qua không ngủ được nên bây giờ đôi mắt cứ trĩu nặng như đính chì.

Cơn mơ màng từ từ tiến tới, rồi bỗng chốc bị tiếng chuông cửa đập tan, Từ Hoàng từ trên ghế giật mình rớt xuống đất, lom khom ngồi dậy mà trưng bộ mặt cáu giận đi tới cửa. Nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa thì là khuôn mặt nam chính Tịch Lâm quen thuộc, hắn đưa tay ra mở cửa, mệt mỏi không giấu được mệt mỏi ngáp lên một tiếng dài.

"Đang ngủ à?"

"Chỉ vừa chợp mắt thôi, làm phiền anh rồi, đây là tiền mua đồ"

"Không cần, coi như tôi tặng cậu"

Không đợi Từ Hoàng trả lời, bóng lưng kia đã mất dạng như tối hôm qua dưới ánh nắng sáng rực.

Đợi Lưu Kỷ đi rồi, hắn khẽ đóng cửa, mang đồ vào trong bếp mà xử lí. Mở túi ra thì chợt thấy một lọ thuốc nhỏ, Từ Hoàng cầm lên thì thấy đó là thuốc trị sưng và bầm tím, khoé mắt kém nữa khóc thành dòng, vui không được mà buồn cũng không xong. Hắn nhẹ nhàng đi tới trước gương và bôi nhẹ khắp mặt.

Hai năm trong quân đội không ngắn cũng không dài, nhưng cũng đủ để hắn học được cách nấu ăn bỏ bụng, sau đó thì hai năm sống một mình cũng làm cho tay nghề hắn nâng cao đáng kể, nói không ngoa khi hắn dư sức đi làm đầu bếp trong nhà hàng sang trọng, nhưng cơ bản thì hắn vốn dĩ không thích nấu ăn vì nó lằng nhằng và tốn thời gian. Nhưng mì ăn liền không thể ăn mãi nên bất đắc dĩ phải vác thân vào bếp mà nấu ăn để hầu hạ cái bụng.

Nhà bếp được một phen náo động bởi kĩ năng bếp núc thượng thừa của Từ Hoàng, một tay cầm chảo cơm chiên lắc qua lắc lại, tay còn lại cầm đũa xào mì trong vô cùng dứt khoát rành mạch. Trong vỏn vẹn một tiếng đã cho ra lò hai kiệt tác nghệ thuật cuốn ánh nhìn. Hắn chia phần mì thành hai nửa bỏ vào hộp, tương tự với cơm chiên, không quên thêm sốt cùng lớp rau xanh ngắt.

Từ Hoàng đứng trước cửa nhà đối diện, tay ấn vào chuông. Tận dụng thời gian nhìn kĩ vào trong nhà, ngôi nhà mang phong cách Âu cổ trông vô cùng tinh tế, nổi bật nhất là bức tượng hoa diên vĩ được điêu khắc vô cùng tinh xảo giữa sân nhà. Trong khuôn viên có một hồ nước nhỏ, bên cạnh có bộ bàn ghế đá cẩm thạch xanh đen quý phái.

Trong lúc đang ngắm nhìn thì bên trong có một người phụ nữ đi ra, dáng vẻ chỉ cần nhìn qua là biết thuộc dòng dõi thượng lưu vô cùng sắc sảo. Nếu không ai thấy người này hai ngày trước đây thì có lẽ cũng tưởng cô ta thực sự kiều diễm, nhưng với Từ Hoàng, người đã nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó như táo bón của cô ta thì hoàn toàn không.

"Đây là quà gặp mặt, tôi vừa mới chuyển tới căn nhà đối diện kia, mong được giúp đỡ". Từ Hoàng giả giọng khách sáo, nén hết lời cảm ơn vào trong lòng.

Thiếu Vi nhìn mặt hắn, mơ hồ đoán ra được gì đó: "Anh là cái người nằm trên giường hôm trước sao?"

"Đúng, tôi bị đám nhân viên của chồng cô ngược đến sưng mặt". Hắn cố tình thấp giọng, mang ngữ khí của người bị hại mà nói.

"Cũng có thể gọi là chồng". Thiếu Vi đắc ý nở nụ cười sáng loá mắt.

"Cho hỏi cô tên là..."

"Hoạn Thiếu Vi, cứ gọi tôi là Thiếu Vi"

Từ Hoàng không giấu được bất ngờ, chồng cô ta giống Tịch Lâm đến vô lí, còn bây giờ thì tới tên cô ta cũng trùng nốt, gọi là trùng hợp thì thấy có lỗi với định nghĩa của nó quá, bất quá thì gọi đây là sự sắp đặt có chủ đích nghe lại hợp lí hơn.

"Tôi là Từ Hoàng, một chút thành ý này mong cô nhận cho"

Thiếu Vi rạng rỡ cầm lấy, không quên câu nệ một lời cảm ơn, sau đó hai người ai về nhà nấy.

***

Từ Hoàng mang đồ ăn đặt lên bàn, mở máy tính lên mở trò chơi ra mà vừa hí hoái vừa ăn cơm. Tiêu đề trò chơi trông hết sức hoài cổ, nếu không muốn nói là sến sẩm ngôn tình, đây cùng nhà sản xuất với 'Trước phút chia ly" siêu nhảm nhí mà hắn vừa chơi mấy hôm trước, dù chưa đụng vào nhưng hắn vẫn có dự cảm xấu về chất lượng cốt truyện của trò chơi này.

Cốt truyện đang từ tốn thì một dòng thoại vả thẳng mặt Từ Hoàng, kém chút nữa đem cơm hắn đang ăn sặc hết ra: "Tôi yêu em đến điên dại, tôi yêu em bằng cả mạng sống, và hơn hết, tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên". Lời tỏ tình như đâm thẳng vào hai con mắt ngỡ ngàng của độc giả, mang đến sự máu chó đến vô độ cho cốt truyện vốn dĩ đang rất bình thường.

Đọc xong dòng thoại đó Từ Hoàng chính thức mất niềm tin vào hãng game này, lên tận diễn đàn mà múa võ mồm, vote một sao, kêu gọi ném đá... Hắn bỏ tiền ra mua chỉ được một đống rác không hơn không kém, không nén được tức giận mà gập mạnh máy tính lại, cởi áo ngoài ra chạy lên ban công hóng gió.

Dàn dây leo phía trên ban công che bớt phần nào nắng gắt ban trưa, từng mảnh sáng nho nhỏ len lỏi qua từng kẽ lá, rồi yên vị dưới chân hắn, gió khẽ lướt qua máy tóc ngắn nhẹ nhàng lay đưa, làm dịu đi cái nóng bên ngoài lẫn bên trong. Chốc chốc lại nghe thấy tiếng chim vang lên, rồi lại nghe tiếng còi xe lấn át, như một bản nhạc không đồng nhất nhưng lại phù hợp đến lạ kỳ.

Lưng dựa vào ban công, tay cầm điếu thuốc lá mà hút một hơi dài từng vệt nắng chiếu lên cơ thể săn chắc phảng phất chín mười phần đẹp trai khó tả. Trong lúc tâm hồn hắn đang phiêu cùng gió mây, sau một tiếng rắc thì cơ thể cũng phiêu theo trọng lực trái đất.

Trong đầu Từ Hoàng lúc này chỉ có một câu nói: "Con mẹ nó ông chưa kiểm tra ban công!"

Sau một tiếng uỵch là một tiếng thét thét thánh thót vang lên, Từ Hoàng ôm chân nằm tại chỗ, khuôn mặt thống khổ không thể tả. Hắn mắt vừa nhắm miệng vừa la mà không để ý tới người đang ngỡ ngàng đứng bên cạnh, sau khi đại não của Lưu Kỷ tiếp nhận xong tình huống thì người kia đã đau đến mức bất tỉnh. Anh hối hả đỡ hắn dậy từ phía sau, cố gắng để cho chân không va chạm quá nhiều, nhìn vào sau lưng của hắn, trong lòng anh dâng lên một tư vị khó tả thành lời.

Anh nhẹ nhàng đem hắn đặt trên ghế sofa, tay bấm số gọi cho cứu thương đến, chưa tới mười phút thì hắn cũng được đem lên xe. Lưu Kỷ không do dự liền chạy theo xem tình hình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #boylove