Chương 4: ngứa, ngứa , ngứa!

Chương 04: Ngứa, ngứa, ngứa!

Lúc luồng gió xuân đầu tiên lướt nhẹ qua Đông Hải, thì hội đấu võ Yêu Giới cũng được tổ chức ở bên bờ Quy Khư.
Những năm qua, bình thường trận đấu đầu tiên đều là những đối thủ mạnh quyết đấu với nhau, rất khó để phân định thắng bại, thế nhưng trận đấu đầunăm nay lại là lấy mạnh hiếp yếu không hề hồi hộp chút nào cả.
Lang Vương Thái Huy nổi tiếng ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng một cành hoa lê ép hải đường ở Yêu giới vừa ra sân đã chiếm được vô số hoa tươi, tiếng vỗ tay cùng với tiếng thét chói tai của các nữ yêu quái.
Lang Vương Thái Huy mỉm cười với bên dưới đài, trong một mảnh tiếng hít không khí kia thì quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Bạch vừa nhảy lên võ đài.
Dưới đài một mảnh xôn xao: “Thần thú nhà ai chỉ là con thỏ vậy! Con thỏ có tuyệt chiêu gì? Cắn chết người sao?”
Hai tay Bạch Tiểu Bạch thả lỏng ra phía sau, gió ở trên đài thổi đến mức lỗ tai nàng uốn cong về phía sau.
“Ra chiêu đi.” Bạch Tiểu Bạch không sợ mà nhìn về phía Đại Hôi.
“Ta sợ đánh nàng đau.” Đại Hôi cười tủm tỉm nói: “Không bằng nàng hãy nhận thua đi, chúng ta đều quen biết như vậy rồi, hãy làm thần thú của ta, ta cho nàng ăn củ cải trắng Bạch Ngọc, cho nàng giường ấm, bảo vệ nàng không bị người khác bắt nạt.”
“Ngươi bỏ cái ý nghĩ đó đi.” Bạch Tiểu Bạch hừ một tiếng, “Đại sư huynh nói sói và thỏ không thể ở cùng nhau, sớmmuộn gì ngươi cũng sẽ nuốt sống ta.”
“Đúng.” Đại Hôi khẽ gật đầu,
“ Buổi tối hôm nay ta sẽ nuốt sống nàng.”
Bạch Tiểu Bạch u ám cúi đầu xuống, trong lòng sầu khổ một mảnh: Đại Bạch, đời này kiếp này, ta cũng không thể gặp được ngươi nữa rồi.
Đại Hôi ra chiêu nhanh nhẹn nhưng tốc độ của Bạch Tiểu Bạch không chậm, đáng tiếc lực công kích có hạn, chỉ ngẫu nhiên cào một phát không đau không ngứa trên cánh tay hắn, phía sau lưng hắn, lại bị quạt xếp của Đại Hôi gõ vài cái trên đầu, chóp mũi, và cả mông.
Bạch Tiểu Bạch không chịu nổi sự quấy nhiễu của hắn, dừng lại trừng mắt nhìn hắn rồi nói: “Ngươi đến đây để đấu võ hay là tán tỉnh đấy!”
Đại Hôi ngửa mặt lên trời cười to: “Đương nhiên là tán tỉnh, bằng không nàng cho rằng vì cái gì?” Vừa nói xong thì xoát một tiếng mở quạt xếp ra, lúc đó chiếc quạt đột nhiên tăng lớn lên mấy lần, nhẹ nhàng lóe lên, mặt đất bằng phẳng bỗng chốc liền thổi lên cuồng phong. Đôi mắt Bạch Tiểu Bạchnhất thời không mở được ra, thân thể bay ra khỏi võ đài.
Một khi té xuống đài thì nàng sẽ thua, phải trở thành thần thú của Đại Hôi, sẽ bị Đại Hôi nuốt sống.
Đại Bạch… Ngươi hãy nhớ tới ta nha… ta chết đi... Thì không thể nhớ ngươi rồi…
Dường như thân thể đã rơi xuống Đông Hải, hơi thở của biển cả vây quanh nàng giống như tơ tằm, thân thể khôngbị rơi xuống mà được nâng lên trên.Trên mặt rất ngứa, hình như là rong biển, Bạch Tiểu Bạch thò tay ra nắm một phát, mở to mắt ra nhìn - hình như là tóc?
Nàng còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì chợt nghe tiếng Đại Hôi cười lạnh nói: “Long thần với tư cách làban giám khảo chẳng lẽ còn có thể nhúng tay vào chuyện thi đấu của hội đấu võ sao?”
Tiếng nói có vẻ hơi trong trẻo nhưng lạilạnh lùng đang phát ra từ trên đỉnh đầu nói: “Ta không phải là ban giám khảo, ta là thần thú của nàng.”
Dường như thời gian như đọng lại tại một khắc này, ngay cả gió cũng dừng thổi, có thể nó cũng cảm thấy mình đã nghe được cái chuyện cười gì đó.
Bạch Tiểu Bạch ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy cái cằm thon gầy của hắn, hơi thở trên người hắn rất quen thuộc, vô số buổi tối đếm không rõ nàng đều nằm trong lồng ngực kia mà chìm vào giấc ngủ - đếm không rõ là do nàng đếm sai, chứ không phải là sốlượng nhiều.
Chóp mũi của nàng cọ sát vào lồng ngực hắn, yếu ớt gọi một tiếng: “Đại Bạch.”
Thiếu niên Long tộc cúi người xuống ôm lấy nàng, cọ cọ rồi gật gật đầu đáp lại nàng.
Quả nhiên, loại cảm giác này mới đúng. Hắn nheo mắt lại, khẽ nhếch khóe miệng lên, vẽ ra một nụ cười thản nhiên - thiếu niên Long tộc mặc áo trắng đầu đội ngọc quan cười như gió xuân, nam nhân đoạn tụ, nữ nhân cúi đầu*
*Ý nói anh ấy đẹp đến nỗi khiến con trai cũng phải mê mẩn say đắm.
Lão đại Long gia ngồi trên ghế ban giám khảo bất mãn nhíu mày, mấy ngàn năm qua chưa thấy Long Thất biến thành hình người rồi, trước sau vẫn cợt nhả như vậy, vẫn nên để cho hắn tiếp tục lười biếng ở trong chỗ ở của hắn đi a, nếu không danh tiếng của mình đều bị cướp sạch rồi.
Đại Hôi nghiến răng nghiến lợi nhìn Long Thất: “Đã đến rồi thì ra chiêu đi.”
Long Thất nâng mắt lên nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ra chiêu, quá phiền toái.” Vì vậy đôi môi hé mở, hơi thở phun ra của rồng, trong nháy mắt Đại Hôi bị gió lốc cuốn bay đi xa chín vạn dặm…Long Thất tiêu sái quay người đi, ôm Bạch Tiểu Bạch bay trở về ghế của bangiám khảo.
Đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Bạch được thể nghiệm cảm giác cưỡi mây vượt gió, bị dọa đến mức ôm chặt cổ Long Thất, Long Thất lại cảm thấy rất dễ chịu, dùng cằm cọ cọ vào giữa mái tóc của nàng.
Mãi đến khi Long Thất ngồi xuống thì rốt cục Bạch Tiểu Bạch mới có thể cẩn thận dò xét hắn, nhìn thấy quầng thâmnhàn nhạt dưới mắt hắn, ngực khổng khỏi đau buốt, hốc mắt liền đỏ lên, thương tiếc nâng mặt hắn nói: “Đại Bạch! Có phải ngươi ngủ không ngon đúng không?”Hắn gối lên chỗ hõm vai của nàng, nhắm mắt gật đầu.
Đại Bạch đáng thương, nàng không ở bên cạnh hắn thì hắn chịu hết ngược đãi a.
Bạch Tiểu Bạch vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng hắn dỗ dành hắn rồi nói: “Về sau chúng ta sẽ không rời nhau nữa.”
Hắn khẽ ừ.
Đúng là cảm giác này rồi, cái xúc cảm ấm áp, hô hấp nhẹ nhàng cùng với những lời nói dông dông dài dài thường xuyên và thi thoảng còn khóc sướt mướt. Vốn dĩ hắn đã quen với thế giới yên tĩnh một mình, cuối cùng có một con thỏ lại xâm nhập vào thế giới của hắn, thay đổi thói quen của hắn, rồi trở thành thói quen của hắn…
Ánh mắt con sói kia nhìn nàng thật đáng ghét, thật muốn tát một cái đập chết hắn ta, nhưng mà đại ca nói tronghội đấu võ không thể làm tổn hại tính mạng, thật phiền toái.
Được rồi, Bạch Tiểu Bạch trở về thì tốt rồi. Hắn cọ sát hai cái, cơn buồn ngủ lại đến, Bạch Tiểu Bạch lại bắt đầu dông dông dài dài rồi.
Trong lòng Long Thất than thở một tiếng, cúi đầu xuống, ngăn chặn miệngnàng.
Ngọt ngọt mềm mềm, giống như cánh hoa vậy.
Cách đó không xa, lão đại Long gia vô lực nâng trán, tiết chế đi huynh đệ, giữa ban ngày mà tuyên truyền phóng túng rất bất lợi cho việc xây dựng xã hội hài hòa a, huynh đệ à… vạn yêu chi vương áp lực rất lớn đó nha huynh đệ.
Đợi đến lúc hội đấu võ thuận lợi kết thúc thì Đại Hôi mới trở về từ nơi chân trời xa xôi.
Đại Hôi bị thương đến nỗi quần áo tơi tả nhìn Long Thất và Bạch Tiểu Bạch.
“Ta cho rằng, ta làm bạn với nàng mấyngày nay, nàng sẽ thay đổi cách nhìn về ta…”
Tinh thần Đại Hôi rất chán nản:
“Mặc dù quá khứ của ta có chút xấu, nhưng ta vì nàng mà trở nên tốt hơn, có thể quá khứ ta quá mức lạm tình nhưng về sau ta sẽ chuyên tình với nàng, vì nàng mà ngay cả thịt ta cũng bỏ rồi, về sau chỉ ăn thanh đạm thôi…”
Cứ như vậy bị nàng chinh phục… chặt đứt đường ăn thịt….
Ngay cả gió đi qua cũng cười nhạo hắn hồ đồ.
Bạch Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn hắn, một lúc sau mới nói: “Không ăn thịt thì tốt, ăn thịt phạm phải sát nghiệp, bỏ áctheo thiện, thiện mạc đại yên*.”
*Thiện mạc đại yên: làm nhiều việc thiện thì yên tâm.Dưới đáy mắt xám hiện lên tia hi vọng, tiến lên một bước: “Vậy nàng có đồng ý đi cùng với ta không? Ta sẽ không ăn nàng, nàng không muốn làm thần thú của ta cũng không sao, ta sẽ lập nàng làm Lang Hậu. ”Cánh tay Long Thất đang ôm Bạch Tiểu Bạch siết chặt lại, đôi mày đẹp nhíu lại, hừ lạnh một tiếng, sau đó lại phả một ngụm hơi thở của rồng.“Về nhà.” Long Thất nói. Cái nhà này, đương nhiên là Bàn Long cốc rồi.
Con đường tình yêu của Đại Hôi đã bị một bàn tay ngăn trở, tuy bại nhưng không bỏ cuộc, từ sau hội đấu võ Yêu Giới, cứ cách nửa tháng lại mang một bức thư đến Bàn Long cốc.
“Tiểu Bạch! Ta đã suy nghĩ rất nhiều, bi kịch của chúng ta là vận mệnh đã định trước, nhưng ta không tin số mệnh, mệnh ở trong bàn tay ta, do ta không phải do trời. Hiện tại, tuy ta không thể đánh lại Long Thất, nhưng ta sẽ dốc lòng tu luyện, một ngàn năm, một vạn năm, một ngày nào đó ta sẽ cướp nàng về từ trong tay hắn.”
“Tiểu Bạch! Gần đây ta rất nhớ nàng. Có thể nàng không biết, lúc ở núi Tử La, ta thường thường bí mật lên núi nhìn nàng ngủ. Lúc nàng ngủ rất vui vẻ ôm cái gì đó, hoặc là chăn, hoặc là gối đầu, khi đó ta đã muốn, nếu như có thểbiến thành cái giường, cái chăn, cái gốikia thì cũng tốt. Nhưng mà lúc đó ta lại sợ dọa nàng sợ.”
“Tiểu Bạch! Ta nhớ nàng đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên, ta nghĩ đây đại khái chính là kiếp rồi, bốn thiên kiếp nhỏ, chín thiên kiếp lớn ta đều đã vượt qua nhưng chỉ có tình kiếp này…”
Lão đại Long gia đọc mấy bức thư kia cho Long Thất nghe xong, mí mắt Long Thất nhảy lên một cái, chậm rãi mở mắt nhìn về phía lão đại Long gia.
“Ta cũng bị cảm động.” lão đại Long gia nói, “Lang Vương này không dễ động tình, kết quả lại bị ngươi đoạt mất, ngươi phải đối xử tốt với Bạch Tiểu Bạch đấy.”
Long Thất hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm: thật hối hận khi không chụp chết hắn ta.
Ba ngày sau Lang Vương nhận được đáp lễ của Bàn Long cốc, hắn khó nhịn được mà kích động té khỏi Vương Tọa,chạy hẳn ra ngoài.
Chỉ thấy một con động vật nhỏ lông xù,mềm mại tròn vo màu trắng ngẩng đầu kêu với hắn một tiếng: “Mieeeee…”
Lang Vương run rẩy một cái, gào to vớisứ giả Bàn Long cốc đã đi xa: “Này! Linh dê của ngươi.”
Sứ giả kia ngoái đầu nhìn lại cười cười: “Là Linh dê của ngươi.”

----------- Hoàn Chính Văn -------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top