TRONG VÔ CÙNG CỦA VÔ TẬN NỖI ĐAU
Trong vô cùng của vô tận nỗi đau
Có một kẻ đã bắt đầu thay đổi
Chẳng còn khóc cho những điều gian dối
Cũng thôi cười vội vã đón mùa sang
Hắn nhận ra nước mắt mặn vô cùng
Nhưng chỉ hắn mới là người hiểu được
Còn nhân gian, nhân gian như hồ nước
Lặng như tờ và lạnh lẽo vô tâm
Hắn giờ đây đang học cách yên bình
Yêu cuộc sống dẫu không hề hoàn mỹ
Còn tất cả niềm đau trong quá khứ
Đã xuôi dòng theo thác lũ thời gian
Hắn giờ đây là hắn khác hoàn toàn
Luôn hướng đến ánh bình minh mới mẻ
Chẳng vội vàng cứ bước đi lặng lẽ
Mặc bão đời quật tơi tả ngược xuôi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top