TẬM SỰ MỘT NGƯỜI CON GÁI
Đã bao lần em tự nhủ bản thân
Cố gắng lên đừng u buồn thêm nữa
Đời bon chen lòng người thì vôi vữa
Đau làm gì cho một kẻ lạ xa.
Đã bao lần lặng nhìn những tàn hoa
Ngẫm phận mình mà xót xa hối tiếc
Khi thời gian xoa nhòa màu mắt biếc
Vẫn một mình man mác với cô đơn.
Phận yếu mềm em mong ước gì hơn
Ngoài một người yêu thương mình chật thật
Người ân cần nhìn em lau nước mắt
Và dịu dàng săn sóc lúc em đau.
Em phải làm gì em biết phải làm sao
Khi tình đời trớ trêu nhiều ngang trái
Yêu nhạt phai thương sâu còn quằn quại
Nhớ thật sai mà mãi chẳng chôn vui.
Đã bao lần nuốt nước mắt làm vui
Em mĩm cười thật tươi nhưng không thể
Mỗi đêm về nghĩ về anh em đỗ lệ
Nghĩ cho mình em lặng lẽ nuốt vào trong
Em buồn nhiều vì anh anh biết không?
(Người Viết Thơ Đau)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top