NỖI ĐAU
Có những nỗi buồn ta chẳng thể gọi tên
Chợt thoáng qua tim rồi biến thành khoảng lặng
Giữa phố đông người tâm hồn ta trĩu nặng
Giữ cho riêng mình chẳng muốn nói cùng ai
Cuộc sống bôn ba đầy ắp những buồn vui
Những nỗi đau dài niềm vui thì ngắn ngủi
Trải qua một lần có thể dài mãi mãi
Giấu giếm vào trong trai sạm cả tâm hồn
Có những nỗi buồn ta gọi là cô đơn
Chẳng có một ai ở cạnh bên san sẽ
Sướng vui hay yếu mềm chỉ mình ta lặng lẽ
Thế giới muôn trùng ta bé nhỏ bơ vơ
Trải bao cuộc tình trai sạm cả ước mơ
Đánh mất niềm tin nơi bến bờ hạnh phúc
Gió lạnh giá đông cũng khiến lòng đổ gục
Ta tự nhốt mình vào tù ngục bóng đêm
Có những nỗi buồn đau và rất dịu êm
Khi một ngày kia con tim yêu thầm lặng
Một bóng hình xa một nụ cười tỏa nắng
Biết nhớ một ai nhưng chẳng dám tỏ bày
Có những nỗi buồn thoảng như gió heo may
Qúa khứ chìm sâu bỗng một ngày thức tỉnh
Ta đã quá quen như một phần định mệnh
Nghĩ đã quên rồi nhưng lòng vẫn nhớ bao lâu
Có những nỗi đau khi lòng chẳng biết đau
Lại khiến hồn ta vỡ tan tành nát vụn
Cái cảm giác đau vẫn hay thường đến muộn
Sau nỗi bàng hoang, đau không thể đau hơn
Khi nỗi đớn đau đã biến thành thói quen
Thành vết chân chim trên khuôn mặt mỗi người
Thành tóc pha sương thành tâm hồn đá sỏi
Ta mới hiểu đời không phải chỉ niềm vui
(Người Viết Thơ Đau)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top