Chương 16
"Anh sẽ làm mặt em bị chẻ đôi mất."
Lee Sa-young thả lỏng quai hàm thong thả nói thông qua chiếc mặt nạ. Mái tóc đen và đôi mắt tím dịu dàng rất phù hợp với giọng nói của cậu ấy. Mỗi lần cậu chớp mắt, hàng lông mi dài rậm rạp như được chuốt bóng.
Từ sống mũi cao cho đến nốt ruồi nhỏ bên trái nằm dưới đôi môi đày đặn của cậu. Nhìn chung, đường nét khuôn mặt như được tạo ra bởi những nét vẽ. Nó tinh tế và yêu kiều, nhưng trông khuôn mặt ấy có sự mệt mỏi nhất định.
Ui-jae cảm thấy buồn cười khi biết chính xác vì sao Sa-young lại đeo mặt nạ. Đối với anh, khuôn mặt đó mà xuất hiện ở đâu thì nơi đó chắc chắn sẽ có rắc rối.
Đúng là anh không thích Lee Sa-young về nhiều mặt, nhưng khuôn mặt của tên này có lẽ là thứ anh thích nhất. À đương nhiên là nó cũng thu hút giống như lúc cậu ta đeo mặt nạ, nhưng điểm khác biệt là khi Sa-young đeo nó thì cậu ta như một tên côn đồ, còn khi tháo mặt nạ ra thì cậu ta như là nạn nhân của tên côn đồ ấy vậy.
Một số thợ săn liếc nhìn Isa-young, nhưng cậu ấy không có vẻ gì là khó chịu. Đó là thái độ thường thấy của những người đã quen với việc trở thành tâm điểm của sự chú ý. Thay vào đó, những người thợ săn nhìn theo ánh mắt của Sa-young và lảng mắt đi như thể họ đang nhìn thấy thứ gì đó.
Sau khi im lặng dọn dẹp khu vực xung quanh bàn của hai người họ, Lee Sa-young nhấc chiếc thìa lên. Cùng lúc đó, Ui-jae cũng đứng dậy và hoàn thành công việc của mình. Cậu ta sẽ nói gì sau khi ăn haejang-guk? Đã đến lúc phải làm chậm lại và lắng nghe. Bae Won-woo hỏi món ăn có vừa miệng cậu ấy không.
"Sao? Ngon không?"
"Món súp này nóng quá."
"Cậu ấy vừa hâm nó lại nên đương nhiên phải nóng rồi, đồ khùng. Ý tôi hỏi là hương vị, hương vị."
"Thịt mềm lắm."
"Đúng nhỉ? Thịt ở đây dễ tách ra khỏi xương lắm."
"Ừm, tốt, tốt."
Lee Sa-young khẽ gật đầu. Đó là biểu cảm hài lòng, nhưng tại sao cậu ta không khen nó ngon cơ chứ? Ui-jae thở phào nhẹ nhõm.
Khi rửa đống bát đĩa chất đầy trong bếp, anh liếc nhìn về phía đại sảnh. Sa-young yên lặng dùng bữa khác với khung cảnh ồn ào khi gọi món trước đó. Khi cả hai ngồi ăn trong mắt bão, có một khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi xuất hiện trong nhà hàng Haejang-guk.
Khi Ui-jae gần rửa xong bát đĩa, Sa-young là đứng dậy và Bae Won Woo theo sau, anh tiến đến quầy thu ngân và gọi Ui-jae.
"Cậu nhân viên, chúng tôi muốn thanh toán!"
"Vâng, đợi một chút-"
Ui-jae tháo găng tay cao su và chùi tay vài lần trên quần. Trên chiếc bàn mà anh nhìn thấy trên đường đến quầy thu ngân, có hai cái bát chồng lên nhau, một cái đã sạch sẽ và cái còn lại vẫn còn một ít súp. Trong thâm tâm anh rất ngạc nhiên khi Bae Won-woo chỉ ăn một bát mà không gọi thêm..
"Ba mươi nghìn won."
Sa-young đưa hai tờ 50.000 won. Cậu ta đang khoe khoang về tài chính của mình à? Ui-jae nghĩ và giật lấy một tờ tiền. Khi anh lấy ra 20.000 won tiền lẻ, Sa-young trông càng ngạc nhiên hơn.
"Em trả tiền đồ ăn."
"...Ừm?"
"Không phải em đã nói tên em cho anh biết rồi sao?"
"Ừ, cậu nói rồi."
"Anh không tìm hiểu về nó sao?"
Chớp mắt nhẹ, Sa-young nói với giọng ngưỡng mộ.
"Hyung, anh thực sự không biết em."
Sau đó, cậu ta há miệng để lộ chiếc lưỡi, thay vì màu đỏ hồng như bình thường thì lưỡi của Isa-young có màu đen đến tận bên trong. Khi nhì thấy ánh mắt của Ui-jae hướng về phía mình, Sa-young cắn lưỡi bằng răng cửa.
"Trong miệng em có độc."
'Gì nữa vậy, chết tiệt.'
"Em không hay ăn ở bên ngoài."
Bằng cách nào đó, những chiếc bàn xung quanh chỗ ngồi của cậu ta đều trống! Ui-jae ngoảnh nhìn chiếc bàn nơi Lee Sa-young và Bae Won-woo đã ngồi ăn. Tôi nghĩ mọi thứ sẽ an toàn vì cậu ta có đeo găng tay, nhưng cậu ta lại là con rắn với cái miệng đầy độc. Đúng ra ta không nên đọc mỗi tiêu đề bài báo mà cần đọc luôn cả nội dung của nó. Có lý do nào đó khiến cậu ta cần đeo mặt nạ.
Sa-young cười gượng.
"Ừm...chúng ta cần thân thiết với nhau hơn nhỉ."
'Không.'
"Em sẽ lại tới."
Những lời tiếp theo của Ui-jae buộc ra khỏi miệng.
"Đừng quay lại."
"Vậy hãy cho em biết tên của anh đi."
"Đừng quay lại."
Ui-jae trừng mắt thân thiện nhìn Bae Won-woo. Đó có nghĩa là " Làm ơn đưa hội trưởng của các người biến giùm" Won-woo hiểu ý của anh và nhẹ nhàng đẩy lưng Lee Sa-young. Nhưng việc đó không dễ dàng với Thợ săn hạng một chút nào. Khi anh đang cố gắng đẩy, Lee Sa-young đột nhiên nói.
"Tóc."
"Huh?"
"Tóc anh màu bạc phải không? Anh nhuộm nó à?"
Điên thật, làm sao cậu ta biết được điều đó? May mắn thay, Khả năng Hài Hòa vẫn còn đang hoạt động. Ui-jae trả lời một cách không biết xấu hổ.
"Cậu đang nói về cái gì vậy?"
"Em nghĩ màu tóc thật của anh nghiêng về màu xám nhỉ."
'Sao cậu ta tinh mắt vậy trời?'
Thật tốt khi tôi nghe lời Ha-eun rằng tôi nên nhuộm lại tóc. Ui-jae nghĩ có lẽ anh nên mua món đồ chơi slime mà con bé ưa thích để thưởng cho cô.
"Cậu nhầm rồi, sao tóc tôi lại bạc được chứ?"
Lee Sa-young tiếp tục nói như thể lời phản bác của Ui-jae không đáng để trả lời.
"Và đôi mắt."
"...Cái gì?"
"Màu đen."
"Người Hàn Quốc đều có mắt đen."
"Thật kỳ lạ."
Lee Sa-young đeo lại mặt nạ phòng độc và nhìn qua ống kính.
"Lúc trước, nó màu xanh lam cơ mà."
Cơn ớn lạnh chạy dọc sườn anh trong giây lát. Có khi nào cậu ta đã kịp nhìn thấy trong khi mình quay mặt đi không?
'Tên kén cá chọn canh này.'
Ngay khi Ui-jae cứng miệng, đôi mắt tím của Sa-young nheo lại, anh lùi xuống một chút.
"Chà... Hôm nay thế thôi. Tạm biệt anh."
"Tạm biệt quý khách."
"Sao anh không gọi em là Sa-young?"
"Mời quý khách đi cho."
Sa-young cười nhẹ rồi biến mất. Bae Won-woo gãi đầu bối rối, sau đó anh cúi khẽ đầu rồi rời đi. Sau cơn bão, nhà hàng trở nên im ắng. Ui-jae nhìn hai tờ năm nghìn won trên quầy và lẩm bẩm.
"Đm...."
《Ngồi lê đôi mách cùng Guild PADO!》
※Hãy tỏ ra thái độ văn minh lịch sự!
※Bài viết vi phạm nội quy có thể bị xóa mà không cần báo trước.
+ Chủ đề: [Ẩn danh] Gần đây hầu như ngày nào tôi cũng ăn ở nhà hàng Haejang-guk.
Điều này có bình thường không?
Tôi đã nghi ngờ rằng trưởng nhóm của chúng tôi đang bị bắt nạt tại nơi công sở...
Haejangguk rất ngon... Nó rất ngon, nhưng...
Tôi ăn nó mỗi ngày, nhưng điều này có hơi..
Bình luận (14)
- Chủ tus là Hội phó phải không? Hahahahaha
ᄂHuh......
-Trước giờ chỉ có hội phó thích đi ăn ở đó thôi, hahahahahha cậu vừa được anh ấy cho gia nhập vào " Hội thích ăn Haejangguk " của ảnh à ?
ᄂHội trưởng đã trả trước 5 triệu won cho nhà hàng Haejang-guk đó.
ᄂ???
ᄂGì????
ᄂHội trưởng chứ không phải phó hội trưởng????????
ᄂNăm triệu?
ᄂĐúng vậy, anh ấy đã cố trả trước 15 triệu won, nhưng do có nhân viên bán thời gian với phó hội trưởng ở đó ngăn cản, anh ấy chỉ trả trước được có 5 triệu won.
ᄂThay vào đó ảnh có thể trả 10 triệu won cho nhà hàng thịt bò mà?
ᄂTại sao lại là nhà hàng Haejang-guk cơ chứ?
ᄂTôi không biết... Đó là lý do tại sao dạo gần đây tôi luôn ăn món súp đó...Thật tuyệt khi tiết kiệm được tiền ăn mà.
ᄂ240 vốn thích làm gì thì làm mà, nhưng chuyện này thì mắc cười quá rồi.
ᄂĐúng vậy.
Chú thích từ dịch giả: Sa-young đã chi trả trước tiền ăn của cả Guild nếu họ ăn ở nhà hàng súp đó, tức là khi thành viên hội ăn ở đó thì đã có tiền được trả trước lo. Hiểu đơn giản số tiền trả trước là nước ở trong chiếc bình vậy, một lần ăn tương đương với một lần các bạn rót nước.
<Q&A - Kiến thức>
Q. [Câu hỏi] Công việc kinh doanh của tôi bị gián đoạn bởi một thợ săn.
Xin chào, tôi làm việc ở một cửa hàng nhỏ. Nếu một thợ săn can thiệp vào công việc kinh doanh của tôi, tôi nên báo cáo ở đâu? Tôi bị phân vân giữa cục cảnh sát và Cục quản lí Thức tỉnh giả.
A. [Người trả lời]
Theo đạo luật đặc biệt liên quan về các thức tỉnh giả, các sự cố liên quan đến người thức tỉnh phải được báo cáo cho Cục quản lí Thức Tỉnh giả. Kể cả khi bạn gọi cảnh sát, vụ việc vẫn sẽ được chuyển đến Cục quản lí, quá trình xử lý sẽ mất nhiều thời gian hơn. Hãy báo cáo với các cơ quan liên quan ngay từ đầu.
Tôi không chắc bạn đang gặp phải rắc rối trong loại kinh doanh nào, nhưng.. đây có thể là vấn đề lạm dụng quyền của thợ săn? Bạn cũng có thể lợi dụng những tiếng tăm xấu của thợ săn đó để đăng bài ẩn danh công khai vụ việc. Nếu thợ săn là một thành viên của bang hội, đội ngũ pháp lý của họ sẽ cố gắng liên lạc và thương lượng với bạn để bảo vệ hình ảnh của họ, về những thợ săn tự do thì tôi không rõ... Nếu bạn biết bất kỳ phóng viên nào, hãy thử nhờ họ tư vấn.
ᄂQ+. [Câu hỏi bổ sung từ người hỏi]
Nếu tôi báo cáo với cục thì thợ săn của cục có đến gặp trực tiếp tôi không?
ᄂA+. [Câu trả lời bổ sung của người trả lời]
Thông thường sẽ phái điều tra viên đến trước, nhưng nếu thợ săn đó là người nổi tiếng và bằng chứng xác thực thì cục sẽ trực tiếp đến.
A. Ai? Hahahah, thời nay vẫn còn có kiểu người đó à? Nổ tên đi, tôi sẽ trừ khử hắn cho.
A. Lần sau nếu họ đến tôi sẽ ghi âm và đăng lên mạng để đòi lại công bằng~
Bình luận (5)
-Nếu họ là thợ săn cấp cao, họ sẽ biết bạn đang ghi âm bằng ghi thông thường vì họ có thính giác tốt và nhạy bén. Nếu bạn định ghi âm, tốt hơn là nên dùng vật phẩm phần thưởng trong hầm ngục hoặc máy ghi âm có đá mana.
ᄂNói dễ hơn làm. Vc luôn hahahaha, Làm thế nào để một người bình thường nhận được phần thưởng trong hầm ngục và máy ghi bằng đá mana?
ᄂNếu cậu vừa có tiền vừa có mối quan hệ thì dễ như ăn bánh thôi.
ᄂTự làm bản thân tẩu hỏa nhập ma luôn đi.
A. Là Park Chul-min đây, phóng viên của Hanmin Ilbo. Nếu bạn muốn được phỏng vấn, xin vui lòng gửi email đến địa chỉ email bên dưới. Chúng tôi đảm bảo sự ẩn danh của bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top