Thơ Nguyễn Phong Việt
Bầy chim sẻ có nhìn thấy tôi không ?
Bầy chim sẻ bị nhốt trong chiếc lồng và chở đi trên phố
cứ ríu rít kêu mãi không thôi
Tôi đi trong dòng người
liếc ngang liếc dọc
nhìn những con chim sẻ thất thần, rụng lông, ngơ ngác
rồi nhìn ra chung quanh…
Những con chim sẻ không được bay trong bầu trời xanh
một điều ngịch lý
bạn bè tôi nhiều khi phải sống không theo cách mình nghĩ
một điều bình thường?
Rồi những con chim sẻ sẽ được phóng sinh
một người đi bên cạnh tôi bảo thế
cuộc đời mà lẽ ra nó được hưởng với mây, mưa và gió…
chẳng cần đợi một bàn tay cứu rỗi nào
Bầy chim sẻ bị nhốt trong chiếc lồng
có nhìn thấy được tôi đâu?
**********************************************
Bạn tôi
Lần đầu tiên thấy tuyết rơi
tự dưng nhớ nắng
Không thể ngờ mình đang đứng ở một vùng đất khác
để ước một con đường dài ra trong tiềm thức
thong dong đạp từng vòng xe
Bạn tôi lần đầu tiên mơ thấy mẹ cha
đánh mình mà ứa nước mắt
bông tuyết rơi như một vệt sao sáng
dưới bầu trời quê nhà
Không ai gọi tên mình thật thiết tha
lạc giọng những người xa xứ
không ai choàng vai mình thử
cảm giác của nghẹn ngào
Thời gian không phải là thứ để nguyện cầu
nên lãng quên mà sống
bạn tôi lần đầu tiên tự ru mình thật
bằng trăm ngàn -một niềm vui chia ra...
Có nên nói cảm ơn một lần đi xa?
*************************
Tường vi nở muộn
*** ***
Vì đã để một bàn tay chờ đợi quá lâu
vì những thương nhớ kia cũng đã đến lúc không còn tin vào những nguyện cầu
nên ta cần một lời xin lỗi…
*
Chúng ta đâu thể nhắc nhở nhau phài dè chừng từng ước mơ nông nổi
chúng ta đâu thể níu chân người này để người kia một mình bước tới
chúng ta đâu thể xem tương lai là trò đùa rồi quên đi sự đánh đổi
mà sống bình an…
*
Ta phải là người đầu tiên nói lời xin lỗi với bước đường gian nan
vẫn muốn đi một mình dù trong lòng trống vắng
vẫn muốn cô đơn dù đêm đêm nghiêng tay gói lại từng giọt nước mắt
vẫn muốn cười hồn nhiên dù cơn đau chưa một lần thở than yếu ớt
trước mắt mọi người!
*
Ta không thể để người chờ đợi với yêu thương nhòa trên nét chỉ tay
khi cuộc đời biết đổi thay chỉ trong cái chớp mắt
ta bước đi và mong người gặp một ai khác
ta bước đi và mong người thản nhiên bẻ đôi một hạt mưa để tìm cho ra hơi ấm
ta bước đi và ngàn lần mong người đừng đánh rơi một tiếng nấc
tim ta sẽ vỡ òa theo…
*
Ta sẽ đến bên em vào một ngày gió thổi
Ta sẽ lôi kéo những ước mơ của ngày yêu dấu
Ta sẽ mang đến những đóa hoa tường vi nở muộn
Cột vào đó sợi dây nhớ thương chưa kịp cất thành lời
Ta bước đến bên em nhiều điều hối lỗi
Nhưng em liệu có còn ban cho ta một giấc mơ…
*
Giấc mơ “về ngôi nhà và những lũ trẻ” - như lời hát vi vu ngày xưa ta từng hát
Giấc mơ mỗi chiều về anh rời công sở đến đón em và “chúng mình đi ăn tối nhé”
Giấc mơ cùng xem một bộ phim tình yêu và sự hy sinh mà Jack và Rose từng đóng
Chiếc ghế bành ở phòng khách sẽ là nơi em âu yếm hôn anh
Và mình sẽ cõng nhau đến đẩy cửa phòng ngủ
Để những vì sao say sưa chung một giấc lành…
*
Người ta nói tình yêu là vấn đề thời điểm
Nếu gặp nhau sớm quá, hoặc muộn quá đều vô nghĩa
Nếu anh gặp em như một định mệnh mong chờ
Thì ta cứ ly biệt nhau như cuộc đời đã ngỡ
Biết nói gì đây khi anh quay lưng bước đi chỉ vì muốn em hạnh phúc!
*
Nhưng…
Nếu định mệnh chọn anh là người được đưa chiếc nhẫn tròn vào ngón tay áp út của em mãi mãi
Nếu chuông thánh đường sẽ ngân vang vào một ngày không còn “sớm quá hoặc muộn quá”
Liệu em có âm thầm
Đợi những đóa tường vi…
Đợi những đóa tường vi…
Đợi những đóa tường vi…
************************************************
Điều giản đơn mà tôi muốn biết.
*****************
Tôi chỉ có bấy nhiêu
giữa phố phường chẳng phút nào lặng lẽ
một đam mê để còn lúc gào lên hăm hở
Ăn cơm bụi
và thỉnh thoảng ngửa mặt uống nước mưa
thói quen muỗng nĩa
đã làm tôi run tay khi có lần so đũa
ngày xưa tôi biết cầm mà!...
Một kẻ ở phố
không thể sống cho ngày hôm qua
như tôi từng ao ước
quên một gương mặt,
một tị hiềm không đáng...
vậy rồi nhớ thật nhiều
làm người tốt mới khó làm sao?
Những bạn bè
quán cóc í ới gọi nhau
và than thân trách phận...
và mỉm cười may mắn...
***************************************
Cần một người mua dùm viên kẹo
********
Có những khoảnh khắc trong đời không ai ngờ trước được
và ta buông tay
là vĩnh viễn...
Chẳng phải chính cuộc đời đã kéo ta đến sát bờ vực
chẳng phải những hơi thở cũng bị lấy mất khi ta đang thoi thóp
chẳng phải thế gian đã quá chừng ác độc...
từ chối những tháng ngày ta cố sống tốt hơn?
Ta cần một bờ vai để biết nói lời cảm ơn
cần một người ngồi bên cạnh để nghe ta khóc
cần một người mua dùm viên kẹo ngậm cho vơi bớt những cay đắng
cần một người nắm tay và chỉ dùm ta một con đường khác
giữa bóng đêm...
Ta không hề muốn mất đi cảm giác ngửa mặt mình đón những giọt mưa đến hỏi thăm
mỗi sáng vùi mình trong chăn và thèm một tách choco nóng
những lần nhìn thấy những hạt mầm tách mình ra khó nhọc
nhớ những hoàng hôn ngoài kia
và ghét những ngày ẩm thấp
biết bao nhiêu...
Sẽ là hạnh phúc nếu ta có cơ hội để chọn lựa gạt bỏ hết khổ đau
ta sẽ chọn mặc quần jean và áo sơ-mi đi ra phố
ta sẽ chọn mỉm cười với tất cả những người đã yêu thương ta lẫn từ bỏ
ta sẽ chọn một quán cóc để ngồi với những người xa lạ
ta sẽ chọn đi bộ sau một ngày mệt lả
để thấy mình bớt lạc lõng với mọi người
Ta không chọn nơi sinh ra nên đã chọn cách kết thúc một cuộc đời
vào giây phút thấy thương mình như đứa trẻ
chỉ muốn được ai đó ôm vào lòng cho mình khỏi quị ngã
nhưng có những yêu thương cũng bắt ta phải trả giá
đến tận cùng...
Có những khoảnh khắc trong cuộc đời này ta phải chấp nhận mình là kẻ vô ơn!
********************************
Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời ...
*******
Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời...
Người ngồi đó và ao ước trong từng ấy tháng năm
thấy một người ngồi trên chiếc xích đu và đọc sách
chỉ như thế đã là hạnh phúc...
Chỉ như thế ngôi nhà mới có thể nhìn thấy nắng
chỉ như thế những ly tách mới có niềm vui chạm vào môi một người đang khát
chỉ như thế cánh cửa mới tin mình còn cần thiết
để chờ một bàn tay đến mở ra...
Chiếc xích đu được làm cạnh một dàn hoa
chiếc xích đu được làm dưới một tán cây ven hồ nhiều bóng mát
chiếc xích đu được làm bên một mái hiên nhà nhiều mưa và nắng
chiếc xích đu được làm trong tim một người không còn chổ để yêu thương một ai khác
ngoài một con người...
Có những niềm vui giản dị như sự tự nhiên của cuộc đời
tự tay mình đưa xích đu cho người mình yêu thương trong chiều muộn
nhưng điều cỏn con với người này nhiều khi là cả một đời mong muốn
của một người tưởng chừng như không bao giờ biết rơi nước mắt
cho đến khi bắt gặp một tình yêu...
Đôi lúc sống một cuộc đời chỉ để chờ đợi một khoảnh khắc mà không hề biết trước là khổ đau
như chờ đợi một người đến ngồi trên chiếc xích đu ấy
như chờ đợi một cái nắm tay của đoạn đường sau cuối
như chờ đợi một nụ hôn mà nếu cần phải đánh đổi
bất cứ điều gì cũng cam tâm!
Người xây nên một ngôi nhà với những viên gạch lấy từ trái tim
những mùa trăng đi qua mà không dám ngủ
những đêm mưa không dám cựa mình vì sợ hơi ấm kia từ bỏ
những lúc cô đơn không dám khóc thành tiếng vì sợ chạm tay vào nỗi nhớ
những ngày dài thật dài...
Thà biết trước mình sẽ sống vì một người nào đó ngày mai
người có khi không phải thấy hối tiếc
người có khi làm cả triệu cái xích đu rồi đặt trên khắp các nẻo đường mà không cần biết
người mình yêu thương có chịu ngồi xuống hay không?
Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng im
chờ một người đến ngồi và đọc sách...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top