2.Thổ Lộ

Tựa hồ bắt đầu từ một ngày kia, Mục Hằng Quang lạnh nhạt, cao ngạo, rụt rè của ngày thường đã không thấy tăm hơi, tất cả thay đổi thành ngạo kiều, miệng chê mà thân thể thành thật, giả ngầu cũng không biết xấu hổ.

Trương Manh manh lần đầu tiên nhìn thấy Mục Hằng Quang đi theo Hạ Ngôn tới ăn cơm, sợ tới mức thiếu chút nữa tự chọc đui hai mắt, người khởi xướng nào đó lại rất trấn định tự nhiên, làm bộ ngầu lòi muốn chết ngồi ở bên cạnh bàn, chờ Hạ Ngôn cung phụng chia thức ăn, hỏi han ân cần.

"......" Trương Manh Manh trong miệng nhai đồ ăn, yên lặng nhìn hai người bọn họ một bên chuyên tâm hầu hạ, một bên chuyên tâm ăn.

"Ăn chút rau dưa."

"Rau cần có mùi."

"Đối thân thể tốt."

"Hừ." Mục Hằng Quang không thế nào cao hứng: "Tôi muốn ăn cá."

Hạ Ngôn theo bản năng muốn đáp ứng: "Ngày mai sẽ làm cho anh."

Trương Manh Manh biểu tình hoảng hốt ăn xong bữa cơm, cảm giác bản thân sắp biến thân thành Pikachu, thay thế mặt trời chiếu sáng toàn thế giới a......

Ngày hôm sau Trương Manh Manh liền tìm cớ không cùng nhau ăn cơm, lúc đầu Hạ Ngôn còn có chút mất mát, cho rằng mình làm đồ ăn không tốt, cho nên biểu muội không thích, bất quá chờ đến giữa trưa, thời điểm nhìn thấy boss lại nhẹ nhàng thở ra.

May mắn còn có Mục Hằng Quang.

Boss thực nể tình, lượng cơm ăn được lại lớn, tuy rằng có chút kén ăn, nhưng chỉ cần là Hạ Ngôn hống hống, Mục Hằng Quang liền sẽ miễn cưỡng không tình nguyện ăn hết sạch sẽ.

Hạ Ngôn có đôi khi sẽ hoài nghi, có phải bởi vì Mục Hằng Quang thích mình nên mới ngoan như vậy, nhưng boss tính tình thật sự không thế nào tốt lên được, canh muốn thổi lạnh, cá muốn chọn thứ, làm không tốt cũng sẽ trưng vẻ mặt "Cậu quả nhiên là đồ ngốc!" không kiên nhẫn biểu tình...... Không có ai sẽ đối xử như vậy với người mình thích đâu nhỉ...... Hạ Ngôn thật sự mơ  hồ, cậu rất nhiều lần nhớ lại ngày đó ở trong bóp tiền của Mục Hằng Quang có ảnh thẻ của mình, bởi vì nghĩ quá nhiều, đến cả vết sẹo nhỏ trên cằm cũng trở nên rõ ràng hơn.

Phảng phất như mùa xuân đến băng tan hoa nở,bề ngoài bình tĩnh lạnh nhạt nhưng bên trong là trái tim mềm mại nóng nảy.

Hạ Ngôn cảm thấy chính mình giống một tên trộm rình rập bên ngoài lâu đài châu báu, chỉ nhìn một chút, đã bị kia một nhà đầy kẹo cùng châu báu mê hoặc linh hồn, rốt cuộc không thể nào dời mắt được.

Thời kì này năm trước là lúc công ty vội vã nhất, họp thường niên không thể thiếu tụ tập liên hoan chúc mừng, năm trước Hạ Ngôn lại không tham gia hoạt động náo nhiệt này, Mục Hằng Quang tựa hồ luôn ngại cậu làm vướng bận, không nói sẽ không uống rượu, nhiều nhất chính là khi kết thúc hắn sẽ gọi cậu đến đón, cho nên bình thường người khác đều vội còn Hạ Ngôn lại rất thảnh thơi.

Nhưng năm nay lại không được như vậy, bệnh cảm của Mục Hằng Quang kéo dài không dứt lại còn có xu thế trở nặng, hơn một tuần Mục tổng xuất hiện với hình tượng đôi mắt hồng hồng, cùng với cái mũi khụt khịt bắt đầu mở họp, rõ ràng là mặt lạnh ngầu lòi đẹp trai đến không chịu được, nói chuyện âm thanh lại là ong ong, mang theo cảm giác đáng thương.

Hạ Ngôn mỗi ngày pha các loại dược trà cho hắn cũng vô dụng.

"Không ăn." Nhiệt độ cơ thể Mục Hằng Quang lại có dấu hiệu phát sốt, thiêu đốt hai tròng mắt trong trẻo đều là màu hồng, hắn bởi vì cơ thể khó chịu mà trưng ra bộ mặt khó ở,trước mặt Hạ Ngôn nói chuyện đều mang theo chút giận dỗi.

Hạ Ngôn là thật sự lo lắng: "Buổi tối họp thường niên liền không đi đi?"

Mục Hằng Quang nhìn cậu một cái, tựa hồ có chút cao hứng, uể oải nói: "Không thể không đi."

"Tôi cùng đi với anh." Hạ Ngôn nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Tôi có thể giúp anh chắn rượu."

Mục Hằng Quang hừ một tiếng, cũng không biết là đáp ứng hay không, nhưng thật sự là thân thể chịu đựng không nổi, cuối cùng chỉ có thể mang theo Hạ Ngôn.

Vai chính họp thường niên tự nhiên là bốn vị giám đốc của công ty, trong đó một người đã lớn tuổi, chỉ ghi lại một đoạn VCR chúc tết, người liền không trực tiếp đến chúc mừng, ba người khác còn có một nữ giám đốc tài vụ, phát biểu mở đầu xong liền trở về nhà với con cái, chỉ để lại hai người trẻ tuổi nhất là Mục Hằng Quang bên bộ phận marketing, cùng bộ phận quản lý Lâm Kính Trạch,trợ lý riêng của Lâm Kính Trạch cũng là kiểu soái ca dương quang, Hạ Ngôn bởi vì chưa từng tham gia các hoạt động tập trung như này cho nên quan hệ với các bộ phận khác cũng không thân, vẫn là đối phương mở lời trước.

"Mục tổng rốt cuộc cũng mang cậu ra ngoài." Soái ca cười lên liền rộ sáu cái răng đẹp đẽ: "Ta kêu Từ Hiểu."

Hạ Ngôn có chút ngượng ngùng: "Tôi không giúp được mục tổng gấp cái gì...... A, gọi tôi là Hạ Ngôn."

Từ Hiểu một bộ biểu tình huynh đệ cùng cảnh ngộ , vỗ vỗ bả vai cậu: "Giống nhau giống nhau a, tôi đi theo Lâm tổng tới cũng chả làm gì, liền chỉ cọ ăn cọ uống cọ nhân khí."

"?"Hạ Ngôn còn chưa hiểu thế nào là cọ ăn, cọ uống, cọ nhân khí liền thấy nhóm người kính rượu đầu tiên, Từ Hiểu giống như việc không liên quan đến mình,ngồi cúi đầu nhanh chống phi tang mộ cái đùi gà kèm hai cái cánh gà, Lâm Kính Trạch ấy vậy lại đã thủ sẵn một chén rượu trong tay, binh tới tướng chặn, nước tới xây bờ, ngàn ly không say, một vòng lại một vòng tiếp rượu ,mặt không đổi sắc.

Hạ Ngôn: "......"

Từ Hiểu trong miệng nhét đầy thịt còn đang nói chuyện: "Cậu ăn đi chứ...... đừng khách khí!"

Hạ Ngôn: "Anh, anh không hỗ trợ sao?"

Từ Hiểu nuốt đồ ăn trong miệng xuống: "Tôi có hỗ trợ a." Hắn chỉ chỉ chén đặt trước mặt Lâm Kính Trạch: "Đồ ăn ngon đều đã dành hết cho ông chủ nha."

Hạ Ngôn quả nhiên thấy trong chén tràn đầy tới sắp rớt ra ngoài.

"Ý của cậu là hỗ trợ chắn rượu à?" Từ Hiểu rốt cuộc minh bạch Hạ Ngôn chỉ mình cái gì: "Tửu lượng của ta cực nát." Từ Hiểu như là nhớ lại sự tình đặc biệt thảm thiết: "Năm trước tôi chỉ mới  chắn hai ly, trở về ở Land Rover của ông chủ mà nôn thành cún...... Kết quả qua một năm cũng chưa giải quyết hậu quả xong, mỗi ngày đều phải cần mẩn lau xe cho ông chủ."

Hạ Ngôn: "......"

Từ Hiểu: "Tôi nói hắn đổi cái ghế khác, trích tiền từ lương của tôi a."

Hạ Ngôn thật cẩn thận hỏi: "Hắn không chịu?"

Từ Hiểu buồn bực nói: "Ai biết hắn a, qua năm mới, bản thân không tự ngốc ở nhà đi ha, đem tôi tới nhà hắn đối phó với họ hàng, bảy tám cô, dì tất cả đều nhìn chằm chằm tôi,hỏi tra hộ khẩu đến nổi tôi giống như phải gả vào nhà bọn họ tới nơi."

Hạ Ngôn: "......"

Lâm Kính Trạch so với Mục Hằng Quang dung mạo còn muốn cao hơn một chút, tuy rằng so ra kém Mục Hằng Quang cái loại diện mạo tinh sảo, lại là mày kiếm mắt sáng phi thường có vị nam nhân, một hồi kính rượu anh dũng nhưng vẻ mặt Lâm tổng vẫn không thay đổi quá nhiều, tươi cười nhã nhặn không kềm chế được, gợi cảm tỏa ra trừ trong xương, hắn vươn tay tùy ý kéo ra cà vạt, cuốn tay áolên lộ ra cẳng tay rắn chắc, một bên điểm điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay, một bên chính mình tự rót rượu.

"Nói hết chưa vậy."Thanh âm Lâm Kính Trạch trầm thấp ám ách, hắn liếc nhìn Mục Hằng Quang một cái, giống như khiêu khích nhướn nhướn mi: "Uống một chén chứ?"

Mục Hằng Quang mím môi, mới vừa giơ lên cái ly trong tay đã không còn, rượu liền như vậy tới trong tay Hạ Ngôn.

"Lâm, lâm tổng." Hạ Ngôn lấy hết can đảm che ở trước mặt Mục Hằng Quang: "Mục tổng hắn, hắn thân thể không tốt, ta tới thế hắn uống......"

Lâm kính trạch híp mắt gạt điếu thuốc, biểu tình có chút nghiền ngẫm: "Cậu thế hắn uống?"

Hạ Ngôn gật đầu.

Lâm kính trạch chưa nói được ay không, hắn vươn tay điểm điểm Hạ Ngôn: "Kia một ly không đủ, đến uống ba...... Phốc!"

Hạ Ngôn: "......"

Mục Hằng Quang: "......"

Từ Hiểu vẻ mặt vô tội thu lại khuỷu tay trên eo Lâm Kính Trạch, đặc biệt thiện lương nhìn chằm chằm đôi mắt đối phương, Lâm Kính Trạch vừa hút thuốc vừa quay ra nhìn hắn, nhìn đến khi da đầu Từ Hiểu tê dại mới thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Một ly liền một ly đi, uống đã lại nói."

Kết quả uống xong một ly tự nhiên không có khả năng không có tiếp theo ly, mọi người đều biết Mục Hằng Quang thân thể không tốt, cũng sẽ không thực sự có người dám đắc tội ép ông chủ uống, nhưng đối phương là Hạ Ngôn liền không sao cả, trợ lý sao, thời khắc mấu chốt chính là dùng để chuốc say......

Vòng chiến đấu một vòng rồi lại một vòng, thật nhiều người vây quanh bàn của các nhân vật chính,chổ đứng ngày càng bị thu nhỏ, Hạ Ngôn uống uống liền cảm giác được địa phương nào đó không đúng, cúi đầu phát hiện chính mình đang ngồi ở trên đùi Mục Hằng Quang, Boss cau mày ngẩng đầu nhìn cậu, cho rằng Hạ Ngôn đã uống say.

"Đầu choáng váng sao?" Mục Hằng Quang cau mày: "Đừng uống nữa."

Kỳ thực tửu lượng của Hạ Ngôn rất tốt, lúc trước ở ngân hàng cùng trao đổi hạng mục với bộ phận khai cơ hồ đều là uống rượu mỗi ngày, cậu có thể đem một bàn sở hữu tiêu thụ đều uống đến nằm sấp, chính mình vẫn giống như người không có việc gì, đầu óc rõ ràng, nên bao nhiêu lợi nhuận liền bấy nhiêu lợi nhuận.

Mục Hằng Quang cho rằng cậu đã say, cánh tay vững vàng ôm lấy eo Hạ Ngôn, đem cậu sát lại trên đùi chính mình ôm chặt, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ cậu.

Lúc này lại có người lại tới kính rượu, Hạ Ngôn theo bản năng muốn lên nghênh chiến, lại bị Mục Hằng Quang ôm không nhúc nhích.

"......" Hạ Ngôn há miệng thở dốc, cậu có chút do dự muốn hay không nói cho boss là bản thân không có say, nhưng Mục Hằng Quang hiển nhiên hiểu lầm.

"Không cần lên." Mục Hằng Quang trợn mắt nói nói dối hống hắn: "Cậu hiện tại ngồi chính là ghế VIP, lên liền phải bị người khác đoạt mất."

Hạ Ngôn: "......"

Mục Hằng Quang mặt vô biểu tình nghiêm túc nói: "Chỗ ngồi này cực hiếm có, đừng lãng phí."

Người tới kính rượu đại khái cũng đã uống hơi nhiều, gào to nói: "Kia, kia giám đốc...... Ta, ta cũng muốn ngồi!"

Mắt thấy đối phương liền làm ra tư thế ngồi xổm xuống, Hạ Ngôn bị dọa vội vàng đem rượu trong tay để lên bàn, ôm chặt Mục Hằng Quang, giống như người uống say hét lên: "Không, không được! Đây là tôi! Anh anh anh anh ngồi kia đi!"

Say rượu huynh đệ bị cậu rống to một tiếng ngược lại có chút thanh tỉnh , trong miệng lẩm bẩm xin lỗi, lung lay đi mất.

Hạ Ngôn mới nhẹ nhàng thở ra liền phát hiện, tư thế hiện tại ái muội muốn đòi mạng, cậu đang do dự nên tiếp tục giả say hay vẫn là giải thích rõ ràng, liền phát giác tay Mục Hằng Quang đang ôm eo mình có chút run run.

Boss vùi đầu ở trong lòng ngực cậu, từ góc độ của Hạ Ngôn chỉ có thể thấy hai tai ửng đỏ lộ ra dưới tóc của đối phương.

Hắn nguyên lai là thật sự thích mình a, Hạ Ngôn mông lung suy nghĩ, hắn bị Mục Hằng Quang gắt gao ôm chặt, chờ đến khi ít người, chỗ ngồi bên người đều không có ai tới, hai người vẫn vẫn duy trì tư thế cũ.

Thẳng đến họp thường niên kết thúc, Hạ Ngôn mới phát hiện Mục Hằng Quang cư nhiên liền như vậy ôm cậu ngủ thiếp đi.

Từ Hiểu giúp đỡ Hạ Ngôn đưa người lên xe, Lâm Kính Trạch ở nơi xa chờ.

"Ngươi đừng trách Lâm tổng a, hắn chính là tưởng cấp mục tổng trấn cửa ải này." Từ Hiểu cười lại lộ tám cái răng xinh đẹp(sao tác giả cứ phải cho Từ Hiểu cười lộ 8 cái răng nhỉ???), hắn chống cửa xe, tùy ý cùng Hạ Ngôn nói chuyện phiếm: "Tuy rằng trong công ty nói bộ phận quản lý là trái tim, nhưng bộ phận khai thác kỳ thật mới đại biểu cho thực lực một công ty phát triển tiềm lực, Mục tổng trước kia không có đặc trợ chính là  vì nguyên nhân này, sẽ không có ai đem tương lai giao cho người mình không tín nhiệm."

Hạ Ngôn tựa hồ ý thức được đối phương muốn nói cái gì, ngồi nghiêm chỉnh nghiêm túc nghe.

Từ Hiểu vui vẻ: "Không cần khẩn trương, thời điểm cậu vừa tới, Mục tổng liền rất thưởng thức cậu, phá cách thăng cậu lên làm đặc trợ của hắn, cũng là có nghĩ thầm sẽ mang theo cậu, hắn so bất luận kẻ nào đều tín nhiệm cậu, tuy rằng tính tình như vậy, nhưng tôi biết cậu chắc đã hiểu."

Hạ Ngôn gật đầu, mặt cậu có chút nóng, cũng không biết là do uống nhiều quá hay vì cái gì khác.

Từ Hiểu cũng không có phát hiện ra: "Hắn đối với cậu tuy rằng nói chuyện không dễ nghe, nhưng đối ngoại đều thực che chở cậu, năm trước họp thường niên không gọi cậu theo chính là không nghĩ làm cậu bị chuốc say, thà rằng chính mình uống  đến đau đầu, chẳng qua hắn đại khái cũng không nghĩ tới tửu lượng của cậu tốt như vậy......"

Lâm Kính Trạch dựa vào chiếc Land Rover bên cạnh, nhìn chằm chằm hai người, không kiên nhẫn rống lên một tiếng: "Nói xong chưa a!"

Từ Hiểu lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, hắn đối với Hạ Ngôn nhún vai, quay đầu lại giống như hống hài tử, hống ông chủ nhà mình: "Tới tới tới, đừng tức giận...... Mau vào xe đi,em chở anh về, lên xe lên xe!"

Hạ Ngôn nhìn theo Từ Hiểu ngồi vào Land Rover, Lâm Kính Trạch nghiên người qua, động tác tự nhiên giúp đối phương cài tốt dây an toàn, Từ Hiểu ló đầu ra cửa sổ xe hướng Hạ Ngôn phất tay: "Đi nha!"

Hạ Ngôn cười phất tay tạm biệt, cậu lại đợi trong chốc lát mới vào xe Mục Hằng Quang, đối phương an ổn ngủ ở trên ghế sau, trên người đắp áo khoác của mình.

Hạ Ngôn ngồi xổm xuống, hắn nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn mặt boss, đột nhiên nghĩ đến cái gì duỗi tay lấy ra thẻ công tác của Mục Hằng Quang, sau đó do dự trong chốc lát mới thật cẩn thận xé ảnh thẻ phía trên xuống , bỏ vào ví tiền của chính mình .

Thời điểm Mục Hằng Quang đến công ty, bệnh cảm đã tốt hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt vẫn cứ rất khó ở, hắn ngày hôm qua chỉ là phát sốt cũng không có uống say, tự nhiên nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, không thế nào đối mặt với Hạ Ngôn, nói chuyện đều ác thanh ác khí.

"Còn có chuyện gì?" Mục Hằng Quang nhìn Hạ Ngôn hội báo xong công tác cũng không có lập tức rời đi, không kiên nhẫn nói.

"A......" Hạ Ngôn có chút ngượng ngùng gãi gãi mặt: "Kỳ thật còn có chút việc tư."

Mục Hằng Quang nhíu nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm đối phương móc ra ví tiền, không thể hiểu được đưa tới tay hắn.

Hạ Ngôn thực khẩn trương: "Thử, mở ra nhìn xem."

Mục Hằng Quang nghi hoặc cúi đầu, hắn mở ra ví tiền, liếc mắt một cái liền thấy ảnh thẻ của bản thân bị dán ở ngăn trong suốt.

"Này, đây là......" Hạ Ngôn nói lắp nói: "Tâm ý của tôi."

Mục Hằng Quang: "......"

Hạ Ngôn hít sâu một hơi: "Em tưởng chờ anh trước...... Nhưng kỳ thật có quan hệ gì đâu." Cậu nở nụ cười nhìn Mục Hằng Quang: "Em đã gấp không chờ nổi a."

————————————END

Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại sẽ ở Weibo đổi mới, cảm ơn duy trì, mọi người xem vui vẻ, ngủ ngon, ta yêu các ngươi (づ ̄3 ̄)づ

(tui chưa thấy phiên ngoại, bao giờ có sẽ đăng thêm cho mn sau nha)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top