Hẹn

Anh vẫn nói mình hẹn nhau giữa mùa xuân
Khi cánh én chao nghiêng trên nền trời xanh rộng
Biển mơn man vỗ bờ cát trắng
Anh-lính hải quân mang khát vọng đong đầy

Em-cô giáo biên cương mái tóc xoã vai gầy
Hướng về anh lòng này bao thương nhớ
Ba năm xa, một lần gặp gỡ
Hai cánh thư vẫn trao gửi miệt mài

Anh kể cho em nghe về những chuyến đi dài
Về rặng san hô in màu trời xanh biếc
Về những con sóng xô bờ mang niềm nhớ thương da diết
Hoàng hôn về, gió khóc nỗi bơ vơ

Buồn đến nao lòng anh viết những dòng thơ
Còn em kể với anh về niềm tin và hi vọng
Anh sẽ bình an mặc bão giông biển động
Hẹn đất trời mùa xuân tới gặp nhau

Ta vẫn thường hay nói về những mơ ước ngày sau
Phút mặn nồng tình yêu kết thành hoa trái ngọt
Mặc thời gian dài trôi qua bao nhớ thương vàng vọt
Vững niềm tin giữa muôn sóng cuộn trào

Siết tay nhau rồi, thì đừng vội buông mau
Đừng để biên cương mang nỗi sầu cô lẻ
Xuân đến xuân đi, cho hào mòn son trẻ
Nhưng hẹn ước ngày đầu, xanh vẫn thắm xanh

Rồi có một dạo em vắng thư anh
Hai ba tháng rồi không có người nhắn gửi
Nhìn con sóng ngoài xa chập chùng mà em buồn rười rượi
Hỏi sóng rằng: xuân tới anh về không?

Nào có hay
Mùa xuân này đôi cánh én vẫn nghiêng bay
Anh vẫn về với em đúng như lời ước hẹn
Nhưng chỉ là tấm di ảnh bên người mẹ già uất nghẹn
Cùng lá cờ tổ quốc phủ thân anh

Em chết lặng người không gọi nổi tên anh
Gió biển lạnh siết bờ môi đắng nghẹn
Chẳng còn đâu mùa xuân mình ước hẹn
Tay tìm tay mà phút chốc đã vô hình

Em nép mình vào giấu những nỗi chông chênh
Một cuộc hẹn mùa xuân nhưng mỗi người mỗi ngã
Đặt vòng hoa trên mộ người lính trẻ
Em quay về cất lại khoảng trời xuân...
-10/2/2017-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: